Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 10 - Khách Không Mời Mà Đến.

Giờ phút này mắt bọn họ dồn dập lộ ra hung mang, ánh mắt ba người mở cung càng trở nên sắc bén trong khoảnh khắc.

Hứa Thanh trốn sau bức tường che chắn, không đi nhìn đại hán kêu thảm thê lương, rút ra chủy thủ trên mu bàn chân trong giãy dụa cách đó không xa, mà quét mắt qua ba người cầm cung, cuối cùng nhìn về phía người mang quyền sáo đứng ở vị trí trung tâm kia.

Người này là ông lão, quần áo dù giống với những người khác, nhưng ánh mắt lại sắc bén nhất. Ở trên người hắn, Hứa Thanh lại mơ hồ cảm nhận được dao động linh năng mịt mờ.

Càng từ chỗ đứng của hắn, cùng ánh mắt những người khác ở bốn phía tập trung lên người kia theo bản năng, Hứa Thanh ít nhiều có phán đoán trong lòng.

Đối phương... Chắc là thủ lĩnh lâm thời của những người nhặt rác này.

Hứa Thanh nhìn ông lão, đáy lòng phân tích, mà ông lão cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt hình như có một chút kỳ dị.

Rất nhanh, ông lão chuyển ánh mắt, nhìn thoáng qua ngọn lửa còn đang thiêu đốt cách đó không xa, chợt im lặng.

Giờ phút này, đại hán rút ra chủy thủ kia, trong mắt có lửa giận cuồng bạo, cả người phát ra một tiếng rít, muốn phóng đi về hướng Hứa Thanh.

“Oắt con, xem ta chơi chết ngươi thế nào!”

Hứa Thanh híp mắt lại, lộ ra ánh nhìn sắc bén, vừa muốn cử động, nhưng vào lúc này, một tiếng nói già nua, bình tĩnh truyền đến.

“Đủ rồi!”

Hai chữ này, như có lực chấn nhiếp, khiến cho đại hán gào thét kia không thể không dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía người nói chuyện.

Người nói chuyện, chính là ông lão mang quyền sáo Hứa Thanh vừa nhìn thoáng qua kia.

“Lôi đội...”

“Tiểu hài này chắc là người sống sót của khu ổ chuột bên ngoài, Thần Linh đều đã cho nó một con đường sống, ngươi đừng ra tay nữa, chúng ta đi.”

“Thế nhưng...” Ánh mắt đại hán có vẻ cực kì không cam lòng, hắn tin tưởng trước đó mình chỉ chủ quan. Nếu thật sự ra tay, hắn có nắm chắc bóp nát cổ Hứa Thanh trong mấy nhịp thở.

Thế là vừa muốn mở miệng, ông lão nhàn nhạt nhìn hắn.

“Còn muốn ta nói lần thứ hai à?”

Vẻ mặt đại hán có giãy dụa, nhưng cuối cùng hắn vẫn cúi đầu.

Nhưng khi cúi đầu, khoé mắt hắn vẫn nhìn về phía Hứa Thanh trốn sau bức tường che chắn, sát cơ chợt lóe lên trên mặt, sau đó xoay người đi với sắc mặt âm lãnh, khập khiễng đi về chỗ ông lão.

Sát cơ này, Hứa Thanh cảm nhận được, đôi mắt hơi híp lại, hắn cảnh giác nhìn thoáng qua bọn người nhặt rác này dần dần đi xa.

Nhưng ngay sau khi bọn họ đi ra xa vài chục trượng, ông lão ở giữa dừng bước chân, quay đầu lại, không biết là đang nhìn Hứa Thanh, hay đang nhìn đống thi thể hoả táng trong lửa nóng thiêu đốt kia, sau một lúc lâu bỗng nhiên mở miệng.

“Tiểu hài, có muốn rời đi nơi này cùng ta không?”

Hứa Thanh sững sờ, hắn chú ý tới trong lời nói của đối phương, nói là ta, mà không phải chúng ta.

Thế là hắn im lặng, ánh mắt đảo qua nhóm người này, mà ông lão kia cũng rất kiên nhẫn, không thúc giục, đứng ở đằng xa chờ đợi đáp án.

Cho đến hơn mười nhịp thở sau, Hứa Thanh nhiều lần quét mắt qua những người này, nhìn ông lão một chút, lại nhìn đại hán bị mình gây thương tích, sắc mặt âm lãnh một chút.

Trong mắt thiếu niên có ánh sáng kì dị chợt lóe lên rồi biến mất.

Hắn chậm rãi đứng lên, không nói gì, chậm rãi tới gần bọn họ.

Mắt thấy Hứa Thanh đi tới, ông lão cười cười, quay người tiếp tục tiến lên, những người khác cũng nhìn Hứa Thanh một cái thật sâu, cũng đi theo sau.

Cứ như vậy, Hứa Thanh đi theo bọn người nhặt rác này, nhìn thấy bọn họ tìm kiếm vật có giá trị trong thành trì.

Trong lúc đó, hắn biết ngoại hiệu của đại hán dữ tợn kia, người bên ngoài xưng hô hắn là Tàn Ngưu.

Người này cũng đảo mắt qua Hứa Thanh nhiều lần, trong mắt đều có mũi nhọn âm lãnh.

Nhưng hiển nhiên là hắn đã kiềm chế, dường như hắn cũng không nóng nảy, muốn chờ cơ hội ông lão ngăn cản hắn ra tay không ở đây.

Mà hắn phảng phất cũng rất chắc chắn, cơ hội như vậy, nhất định sẽ có trên con đường tương lai.

Hứa Thanh suy tư một chút, nghĩ đến vẻ tham lam của đại hán kia, thế là dựa vào sự quen thuộc đối với thành trì, hắn cho những người nhặt rác này một chút trợ giúp.

Tư thái của Hứa Thanh rất thấp, làm cho tốc độ những người nhặt rác này tìm kiếm vật có giá trị càng nhanh hơn, vật phẩm tìm được cũng nhiều hơn.

Mà Tàn Ngưu rõ ràng tham lam, cho dù túi trên thân đã không thể chứa được nữa, vượt qua phụ trọng của bản thân, nhưng hắn vẫn muốn lấy đi càng nhiều đồ.

Thế là, hắn vốn bị thương, phạm vi tìm kiếm càng rộng hơn những người khác, vật phẩm cõng cũng càng nặng hơn.

Ngay từ đầu còn không tính là gì, nhưng theo thời gian trôi qua, thể lực đại hán rõ ràng bị hao phí rất nhiều, cảm giác mệt mỏi cũng vượt xa tất cả mọi người.

Còn về khu vực phủ thành chủ, Hứa Thanh cân nhắc ông lão được xưng là Lôi đội kia đã trợ giúp mình, cho nên không dẫn bọn họ đi.

Cho đến khi ban đêm sắp giáng lâm, một đoàn người rốt cục rời khỏi thành trì, hạ trại ở nơi đã từng là khu ổ chuột ngoài thành.

Động tác của bọn họ rất thành thạo, dựng sáu cái lều vải.

Ngoài hai người cầm đao kia chung một cái lều vải, người khác đều là mỗi người một cái. Họ càng đốt hương bên ngoài lều trại, còn có người lấy ra một chút bột phấn, vẩy một vòng quanh bốn phía.

Mắt nhìn sắc trời càng đen, các loại tiếng gào thét trong thành trì bắt đầu quanh quẩn, những người nhặt rác này đều đi vào trong lều vải.

Chỉ có Lôi đội quét mắt nhìn Hứa Thanh lẻ loi trơ trọi, lấy ra một cái túi ngủ từ bên cạnh, ném tới.

“Đốt hương có thể xua tan dị thú, bột phấn có thể tránh quỷ dị. Với cống hiến của ngươi hôm nay, có ta ở đây, Tàn Ngưu cũng không dám có ý đồ với ngươi, nơi này coi như an toàn.”

Nói xong, ông lão không tiếp tục để ý, đi vào trong lều vải.

Hứa Thanh không nói chuyện, chỉ nhìn lều vải của ông lão thật sâu, nhặt lên túi ngủ, mở ra, chui vào.

Nhưng hắn không phong kín, mà để lại một khe hở hướng về phía lều vải của người nhặt rác.

Bình Luận (0)
Comment