Anh tới Nhiếp gia kết thông gia, cô ta đã là vị hôn thê của anh, tại sao anh vẫn khách sáo lạnh nhạt với cô ta như vậy?
“Anh còn kêu em là Nhiếp tiểu thư sao?”
Nhiếp Yên Dung không có ý xuống xe, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Cánh Hành.
Khoảng 10 năm nay, Phó Cánh Hành rất ít tiếp xúc với phụ nữ, anh không thích tình yêu nam nữ phiền toái dây dưa.
Nếu như có thể nhanh chóng giải quyết những phiền toái này, cho dù kêu tên cô, cũng không có gì.
“Yên Dung.” Trong mắt Phó Cánh Hành không có ưu tư gì, nhạt nhẽo mở miệng.
Nhiếp Yên Dung chỉ cảm thấy cả trái tim trong nháy mắt thỏa mãn, tên cô ta từ miệng anh, dễ nghe hơn gấp 100 lần.
Cô ta nghĩ cả đời này anh chỉ có thể kêu cô ta như vậy, chỉ có thể kêu một người phụ nữ là cô ta như vậy.
Phó Cánh Hành thân sĩ đưa cô ta đến dưới lầu, muốn mở miệng chào tạm biệt, Nhiếp Yên Dung bỗng xoay người, nhanh chóng nhẹ nhàng ôm lấy anh, hời hợt hôn lên trán anh, không chờ anh đáp lại, cũng không nhìn xem phản ứng của anh, Nhiếp Yên Dung kéo đầm chạy vào nhà.
Phó Cánh Hành nheo mắt, vạt áo còn có mùi nước hoa ngọc lan dễ người trên người Nhiếp Yên Dung lưu lại.
Mùi này quá nhạt, cũng vô cùng làm người ta hài lòng, nhưng chẳng biết tại sao, anh lại nhớ đến mùi trái cây ngọt ngào trên người cô đêm đó.
Anh nhớ anh hôn tai cô, hôn tóc cô, mùi hương đó khiêu khích anh, một lần rồi một lần khiến anh không cách nào tự kiềm chế.
Anh thích mùi hương như thế.
Lúc xoay người rời đi, Phó Cánh Hành chợt dừng chân, xoay người nhìn cửa sổ lầu hai.
Nhưng chỉ thấy được rèm cửa sổ và bóng tối.
Anh xoay người đi ra xe, có lẽ anh quá nhạy cảm, dù sao nhiều năm qua, có bất ngờ gì anh chưa từng gặp?
Nhưng không biết tại sao, anh luôn cảm thấy, vừa rồi như có người nhìn anh ở trong bóng tối.
Chưởng Châu núp sau rèm cửa sổ, tim sắp nhảy ra ngoài, cô không ngờ Phó Cánh Hành bỗng quay lại nhìn.
Vừa nghe tiếng xe vang, cô không nhịn được nhìn lén, chị hai và anh sánh vai trở lại, bọn họ vừa… dường như là hôn tạm biệt.
Tiệc tối nay nhất định rất vui vẻ, chị hai đoan trang hào phóng, người Phó gia nhất định rất thích chị ấy.
Không giống như cô, từ nhỏ đến lớn bị cưng chiều tới mức luôn tinh nghịch, gây họa.
Chưởng Châu ôm đầu gối ngồi dưới đất, chị hai và anh tình cảm tốt, cô chỉ có thể vui thay bọn họ.
Bất luận thế nào, các cô là chị em ruột, chị hạnh phúc, trong đầu cô cảm thấy vui vẻ thay chị, trừ điều này ra, cô không để ý gì.
Ngày hôm sau, lúc Nhiếp Yên Dung xuống lầu ăn sáng, cả người phấn chấn, thím Trần làm trong bếp cũng không nhịn được tán dương khí sắc cô ta tốt.