Trong thế giới ái tình, ai có thể tuyệt đối không câu chấp? Tuyệt đối kiên cường? Ai có thể mềm yếu đến cùng? Nếu như bạn thật sự quý trọng một người, đó chính là khát vọng hắn được hạnh phúc, nếu như bạn thật sự quý trọng một người, ngay cả quyền mềm yếu cũng không có.
Hạ Tuyết chỉ là một cô gái đơn thuần, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, bất đắc dĩ số mạng cuốn cô vào vòng xoáy đáng sợ, cô không thể không kiên cường, không thể không quyết liệt, cô không hiểu làm thế nào để hận một người, cô vẫn luôn khát vọng yêu người bên cạnh, mặc dù cô biết, một khắc cuối cùng, cô có thể cô đơn một mình, cô cũng không có cách nào ích kỷ nữa......
Một đêm này, cô sắp phải buông tay người đàn ông thích nhất trong cuộc đời mình, cô khổ sở, tan vỡ, giống như sinh mệnh sắp biến mất, thân thể của cô chịu đựng bi thương to lớn, cuối cùng không chịu nổi, một đêm này cô đã ngất đi, người đàn ông dùng tánh mạng yêu cô, thâm tình rơi lệ, ôm nằm trên giường, sau đó nắm chặt tay của cô, lặng lẽ khẽ hôn bàn tay của cô, suốt cả đêm, giống như không muốn rời xa, vừa khóc, vừa hát bài ca dao ru cô......
Cô nằm trên giường, mơ màng đã ngủ, nhưng số mạng chết cũng không buông tha cô, để cho cô trong giấc mơ cũng khổ sở, đau đớn như dao cắt, trong giấc mơ cô vẫn rơi lệ, nước mắt từng giọt từ trong đôi mắt khép chặt tràn ra ngoài......
Daniel vừa rơi lệ, vừa đau lòng lau đi khóe mắt cho cô, thâm tình hôn bàn tay của cô, trong bóng đêm tuyệt vọng tan nát cõi lòng, người đàn ông này đã rơi xuống bao nhiêu nước mắt.
Số mạng tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc nó muốn làm gì? tương lai sẽ hạnh phúc sao? Tương lai khi nào mới đến, cứu vớt cô gái chưa bao giờ nguyện ý làm tổn thương bất cứ ai đi......!Cô luôn chìm trong khổ sở, mâu thuẫn, tuyệt vọng, tan nát cõi lòng cứ quấn lấy nhau, cô bắt đầu mềm yếu, mềm yếu đáng thương,dần dần, đến khi trời rạng sáng, cô đột nhiên sốt cao 40 độ, thân thể lâm vào trạng thái hôn mê, toàn thân nóng rực đến đáng sợ, trên mặt ửng đỏ, đôi môi nức ra, hơi thở nóng rực, vô cùng đáng sợ.
Chuyện này, làm cho Daniel sợ hãi, hắn nhanh chóng mời bác sĩ tới xem bệnh cho cô, sau đó sáng sớm, tất cả các bác sĩ, y tá đều bận rộn, vừa đo nhiệt kế, vừa truyền dịch cho Hạ Tuyết, nhưng đã truyền dịch mấy lần, vẫn không hạ sốt, bác sĩ biến sắc, lập tức thông báo giáo sư cao cấp nhất sang đây xem chẩn, vừa tăng thêm hiệu quả của thuốc, vừa khẩn cấp làm mát cơ thể cho cô, giằng co một ngày, Hạ Tuyết mới may mắn hạ sốt, mọi người xem sắc mặt của cô khôi phục lại màu hồng bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám rời đi, vẫn canh giữ ở bên cạnh cô, đề phòng cô phát sốt lại......
Hi Văn vừa khóc vừa canh giữ ở bên giường, nhìn mẹ hôn mê chìm trong giấc ngủ, cô bé đau lòng lẩm bẩm nói: "Mẹ......!Có phải bởi vì con nên mẹ khổ sở như vậy không? Nếu như không có con, có phải mẹ sống dễ dàng hơn một chút? Cậu cũng đã từng nói với con, nếu không phải bởi vì chúng con, có thể cuộc sống của mẹ sẽ tốt hơn......!Mẹ đừng đau lòng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Hi Văn vẫn ở bên cạnh mẹ, mẹ......!con yêu mẹ......"
Hạ Tuyết vẫn nằm trên giường mơ màng ngủ, hai mắt khép chặt, nhưng vẫn rơi lệ, nước mắt từng giọt tràn ra ngoài......
Hi Văn vừa chảy nước mắt, vừa đưa ra bàn tay nhỏ bé của mình, lau nước mắt ẹ, vừa lau, vừa khóc nói: "Mẹ! Con yêu ngươi......!Cám ơn mẹ, mẹ, cám ơn mẹ đã sinh ra con......!Mẹ......!Cám ơn mẹ......"
Cô có thể nghe được lời con gái nói, nhưng cô không có cách nào mở mắt, trong lòng khổ sở, trong thân thể đầy hiệu lực của thuốc, làm cho cô hôn mê ngủ mất.
Hi Văn vừa hít hít mũi, vừa tự mình kéo chăn đắp ẹ, sau đó giống như một người lớn, nói với Thanh Nhã ở sau lưng: "Các người chăm sóc mẹ cháu nha......!Cháu đi ra ngoài một chút......"
Thanh Nhã nhìn cô bé Hi Văn, lo lắng gật đầu nói: "Vâng, Tiểu Chủ Nhân, cô cũng đừng lo lắng......!Tiểu thư đã bớt sốt rồi......"
Hi Văn hít hít cái mũi đỏ bừng, vành mắt đỏ bừng gật đầu, sau đó nện bước chân nhỏ xíu đi ra khỏi phòng mẹ, cẩn thận đi đến thư phòng, vươn tay nhẹ nhàng dùng tay mở nhẹ cửa phòng, liếc về phía trong phòng, quả nhiên thấy PAPA ngồi ở trước bàn đọc sách, một tay chống trán, nhắm mắt lại nghỉ ngơi......!PAPA lúc mệt mỏi, sẽ một mình trốn nghỉ ngơi một chút, cho nên cho tới bây giờ người bên ngoài cũng không biết hắn vô cùng mệt mỏi, vô cùng khổ cực......
Hi Văn mếu máo, nước mắt lăn xuống, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng, đi tới trước mặt của PAPA, đưa bàn tay nhỏ bé, nhẹ kéo tay áo PAPA.....
Daniel chợt bừng tỉnh, thấy Hi Văn đang đứng trước mặt mình, ngẩng mặt nhìn mình, hắn giống như người cha, mỉm cười nói: "Thế nào? Bảo bối?"
Hi Văn thấy vẻ mặt PAPA mệt mỏi, hai mắt đỏ bừng, lại nhớ tới lời của mẹ, mình sắp rời khỏi PAPA rồi, nước mắt của cô bé đau buồn lăn xuống, nhưng vẫn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn PAPA, cất giọng trong vắt nói: "PAPA, người đã chăm sóc mẹ cả buổi tối rồi, người ngủ một chút đi......"
Daniel mỉm cười nhẹ nắm tay Hi Văn, dịu dàng nói: "PAPA không mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa đi qua chăm sóc ẹ, con đừng quá lo lắng, mẹ không sao, biết không?"
Hi Văn lại mếu máo, rơi lệ nhìn PAPA, kiên cường nói: "Con tuyệt đối không lo lắng ẹ, người cũng không cần lo lắng ẹ, PAPA, người khát không?"
Đây là lần đầu tiên cô bé hỏi hắn giống như hỏi cha mình......
Daniel đột nhiên sững sờ, nhìn Hi Văn, cảm động cười nói: "PAPA có chút khát nước....."
"Vậy người chờ một chút, con đi lấy nước cho người......!Rót nước cho người......" Hi Văn lau nước mắt, sợ đợi lát nữa mẹ tỉnh lại sẽ phải rời khỏi rồi, cô bé khóc vội vã chạy ra khỏi phòng, sau đó đi vào phòng bếp, người giúp việc vội vàng đi lên trước nói: "Tiểu Chủ Nhân, cô muốn làm gì?"
"Cháu muốn rót nước cho PAPA......" Cô bé Hi Văn vừa khóc vừa chạy đến bàn ăn, cầm cái ly thủy tinh......
“Tôi giúp cô......" Người giúp việc vội nói.
"Cháu tự mình làm......" Cô bé Hi Văn vừa cầm cái ly đặt trên bàn ăn, vừa nhắc bình thủy tinh, rót nước cho PAPA, vừa làm vừa khóc, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống......
Người giúp việc kỳ quái nhìn, lại không dám nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn cô, hốc mắt cũng không nhịn được đỏ lên.
Cô bé Hi Văn rót đầy một ly nước, sau đó hút lỗ mũi đỏ bừng, đi vào thư phòng, thấy PAPA đang ngồi ở trước bàn đọc sách, kinh ngạc nhìn mình, hai tròng mắt của cô rưng rưng đi đến trước mặt của PAPA, nâng ly nước nghẹn ngào nói: "PAPA, người uống nước......"
Daniel vừa kinh ngạc nhìn cô bé Hi Văn, vừa nhận lấy nước, cảm động cười nói: "Cám ơn......"
Cô bé Hi Văn nhìn PAPA vừa uống nước, vừa nhìn mình cười, mặt nó ngẩng lên, miệng mếu máo, nước mắt lại từng giọt lăn xuống......
"Xong rồi, cám ơn Hi Văn......" Daniel cười khổ để ly nước xuống.
Cô bé Hi Văn nắm hai tay, nhìn Daniel, rơi lệ không muốn, hỏi: "PAPA, người còn cần con làm gì cho người không?"
Lời này vừa hỏi xong, miệng cô bé mím chặt, nước mắt lăn xuống.
Hai mắt Daniel đỏ lên, rưng rưng không muốn nhìn cô bé Hi Văn mặc chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, áo sơ mi nhỏ màu trắng, đôi mắt to tròn đẫm lệ nhìn chằm chằm mình, hắn đột nhiên nhớ đến ngày ấy cô bé mới sinh ra, bộ dáng nhỏ mềm mại đáng yêu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, lúc ngáp rất đáng yêu, lại nhớ lúc cô bé biết cười, biết ngồi, biết bò, biết đi, tất cả là thời gian tuyệt vời nhất, tất cả hắn đều ghi nhớ trong lòng, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ muốn rời xa, thậm chí lo lắng công chúa nhỏ của hắn trưởng thành, gặp phải tình yêu không tốt đẹp, bị thương thì làm thế nào? Hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng ôm khuôn mặt mềm mại, nhỏ nhắn của Hi Văn, muốn nói lời gì, thiên ngôn vạn ngữ, lại nuốt trong cổ, cái gì cũng không nói ra được, nhưng nhìn con gái đang khóc trước mặt, hắn ngồi xổm trước mặt của con gái, không nở rời xa mà đem cô bé ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên tóc con gái, nước mắt không cách nào ức chế lăn xuống......
"PAPA......!Hôm qua người vì mẹ hát bài hát đó chưa?" Cô bé Hi Văn bên rơi lệ bên hỏi PAPA.
Daniel ôm chặt con gái, gật đầu nghẹn ngào nói: "Hát rồi......"
"Mẹ có đồng ý với người không, cùng người vĩnh viễn ở chung một chỗ?" Cô bé Hi Văn khóc hỏi.
Hai mắt Daniel lộ ra bi thương, cắn chặt răng, không lên tiếng......
"Mẹ là một con heo!" Cô bé Hi Văn khóc ôm PAPA nói: "Nhưng......!Con tin mẹ yêu người, nhất định mẹ rất thích, rất thích người......"
Daniel cười khổ gật đầu, thở dài một hơi, chớp đôi mắt đẫm lệ, ôm chặt con gái, nghẹn ngào nói: "Mặc kệ tương lai như thế nào, con vĩnh viễn đều là con gái tốt của PAPA....."
Cô bé Hi Văn mếu máo, đau lòng thân thể không nhịn được run rẩy, nói: "PAPA, người phải tin con và mẹ, chúng tôi yêu người, chúng tôi yêu người......!Con thay mẹ hát cho người nghe có được không? Con hát cho người nghe......!Có được không vậy?......"
Daniel ôm chặt cô bé Hi Văn, đau lòng mỉm cười, gật đầu nói: "Tốt......"
Cô bé Hi Văn ôm cổ của PAPA, vừa vỗ nhẹ sau lưng của PAPA, vừa rơi lệ nghẹn ngào hát......“Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không,
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Tình yêu của anh là chân thật,
Tình yêu anh dành cho em cũng là chân thật
Ánh trăng đã nói hộ lòng anh……”
“Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không,
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Tình yêu của anh không thay đổi,
Tình yêu anh dành cho em cũng không thay đổi,
Ánh trăng đã nói hộ lòng anh……”
Nụ hôn ngọt ngào đã khiến con tim anh đập rộn rã.
Mối tình nồng thắm của em, anh sẽ ghi nhớ suốt đời”.
Daniel nghe giọng hát của con gái đầy tình cảm, êm tai, đột nhiên ôm chặt con gái, cúi mặt xuống bờ vai nhỏ nhỏ của cô bé, rơi lệ nghẹn ngào nói: "Hi Văn......!PAPA không nở xa con......"
Cô bé Hi Văn nghe những lời này, rơi lệ khổ sở hát......
“Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không,
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Tình yêu của anh là chân thật,
Tình yêu anh dành cho em cũng là chân thật
Ánh trăng đã nói hộ lòng anh……”