Hạ Tuyết hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt lăn xuống, nhào vào trong phòng của Hàn Văn Hạo, vừa vặn nhìn thấy hắn đang bình tĩnh căn dặn công việc cho Hứa Mặc và Nhậm Phong, cô khóc chạy đến trước mặt của hắn, sững sờ gào lên: "Không tìm thấy Hi Văn!!"
Hứa Mặc và Nhậm Phong vừa nghe, biến sắc, lập tức xông ra ngoài.
Hàn Văn Hạo “soạt” đứng dậy, nhìn Hạ Tuyết, nhanh chóng hỏi: "Cô làm sao xác định không tìm thấy?"
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ, xông ra khỏi phòng, căng thẳng xông tới hỏi: "Lúc nảy em nghe nói không tìm thấy Hi Văn?"
Hạ Tuyết nhìn hắn, hoảng sợ đến cả người run rẩy, đầu óc rối loạn, lời nói không mạch lạc, bật khóc nói: "Lúc nảy tôi nghe Daniel nói, Hi Văn dị ứng với tôm, tôi đã tìm nó khắp nơi, nhưng tìm thế nào cũng không thấy người! Thậm chí tôi sợ nó chạy loạn khắp nơi, có ra bên ngoài hay không, nhưng người gác cổng nói, không nhìn thấy đứa bé nào ra ngoài, lúc này tân khách nhiều như vậy, bên trong, bên ngoài, thật sự khó tìm, đến phòng theo dõi cũng không nhìn thấy! Tất cả không thấy bóng dáng! Tôi xác định không tìm thấy nó! Hi Văn mất tích rồi!"
Hạ Tuyết nói xong, khóc rống lên
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, nhanh chóng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, hỏi ngay: "Lần cuối cùng, nhìn thấy nó là lúc nào?"
Đầu óc Hạ Tuyết đã rối loạn, một chút ý thức cũng không có, chỉ khóc rống!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, nhanh chóng nắm chặt Hạ Tuyết, gầm nhẹ: "Tôi hỏi cô!! Lần cuối cùng, nhìn thấy nó là lúc nào?!"
"Một giờ trước!! Lúc ấy tôi còn ở bên nó, nói tối nay về, phải ngủ chung với nó —" Hạ Tuyết hoảng sợ, lý trí mất hết, gan mật đều vỡ, trong đầu đều là hình ảnh con gái đáng yêu, cô khóc to.
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nhanh chóng đảo qua, sắc mặt cứng ngắc, nhanh chóng nói: "Xe thức ăn!!"
"Cái gì?" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng Hi Thần đi tới nhìn Hàn Văn Hạo hỏi!
Hàn Văn Hạo mặt lạnh, cố nén lửa giận phân tích, nói: "Khách quý ra vào Hàn gia chúng ta, tất cả đều không giàu cũng quý, hơn nữa chỗ bọn họ đậu xe, vì có chuyện xảy ra nên tôi đã phái hộ vệ trông coi nghiêm túc! Bọn họ không thể có cơ hội mang Hi Văn đi!! Trên tường rào cũng có cameras, bọn họ không thể mang Hi Văn đi! Chỉ có xe thức ăn là cơ hội duy nhất của bọn họ, hơn nữa thời gian vận chuyển, nhất định là trong khoảng thời gian hộ vệ giao ban!"
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ nghe xong kinh hãi, nhưng Hạ Tuyết nghe Hàn Văn Hạo bình tĩnh phân tích như vậy, cả người như rơi xuống đáy cốc, bị sợ đến thần trí mơ hồ, trong đầu đều là hình ảnh con gái có thể sẽ gặp chuyện bất trắc đáng sợ, cô khóc rống lên, nhào tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, nắm chặt tay của hắn, khóc lóc, nói: "Hàn Văn Hạo!! Tôi cầu xin anh!! Nhất định anh phải cứu con gái, cái gì tôi cũng có thể mất đi, nhưng tôi không thể mất đi con gái! Tôi cầu xin anh!"
"Cô bình tĩnh một chút!! Khóc không giải quyết được vấn đề!!" Hàn Văn Hạo đau lòng chuyện của con gái, cả người hắn thật ra đang đè nén lo lắng!
"Vậy tôi phải làm sao đây?" Hạ Tuyết lập tức đẩy Hàn Văn Hạo ra, kích động gào lên: "Anh biết tôi vì nó, khổ sở bao nhiêu sao? Tôi vì nó, cái gì tôi cũng có thể chịu được!! Nhưng nó đã mất tích!! 6 năm qua, tôi và con gái ở bên nhau, nó trong lòng của tôi lớn lên!! Con bé là máu thịt của tôi, là mạng sống của tôi!! Anh có thể cùng mười mấy người phụ nữ khác sinh mười mấy đứa bé!! Nhưng tôi chỉ có một mình Hi Văn!!"
"Con bé không phải là con của tôi sao?" Hàn Văn Hạo tức giận, lớn tiếng với Hạ Tuyết, đau lòng nói: "Con bé cũng là đứa bé duy nhất của tôi!"
"Anh căn bản cũng không cảm nhận được tâm tình người làm thành như tôi!! Tôi không có cách nào bình tĩnh, tôi phải đi ra ngoài tìm con gái tôi! Bây giờ con bé có thể đang bị người ta khi dễ, nó sẽ sợ hãi, nó sẽ gọi mẹ, nó rất sợ tối!!" Hạ Tuyết càng nói càng kích động, trong lòng đau xót, vừa muốn lao ra khỏi phòng, lại bị Hàn Văn Hạo kéo chặt tay của cô, tức giận lớn tiếng nói: "Cô bình tĩnh một chút!"
"Anh cả!!" Hàn Văn Kiệt lập tức đi tới, đỡ Hạ Tuyết, nói: "Anh đối xử với cô ấy như vậy, hiện tại con gái mất tích, cô ấy không có cách nào bình tĩnh!! Bây giờ chúng ta phải làm là lập tức báo cảnh sát, chia người đi tìm khắp nơi, hi vọng nó chỉ nhất thời ———"
"Đừng suy đoán ngây thơ với anh!!" ánh mắt Hàn Văn Hạo đầy giận dữ nhìn em trai nói!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải không tìm thấy Hi Văn hay không?" Vợ chồng Hàn Trung Trí sốt ruột đi vào, lo lắng hỏi, Trang Minh Nguyệt nhìn thấy Hạ Tuyết khóc to, bà lập tức đi tới trước mặt Hạ Tuyết, nhìn con trai lại khóc nói: "Rốt cuộc, nhà chúng ta tạo nghiệt gì? tại sao Hi Văn mất tích? Lại vào ngày vui thế này! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tuyết vừa nghe Trang Minh Nguyệt nói, chỉ thất thanh khóc rống lên!
Trong lúc nhất thời, Hàn Trung Trí bị đau tim, nhưng ông ta đè lồng ngực, không biến sắc nhìn con trai, nhanh chóng hỏi: "Gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Hi Văn mất tích?"
Hàn Văn Hạo cố gắng đè nén lửa giận, nhanh chóng nói: "Hi Văn có thể bị bắt cóc!! Con bé rất thông minh, làm việc rất đúng mực, sẽ không một mình biến mất lâu như vậy! Tối nay, sẽ không có ai đến nói cho chúng ta biết xảy ra chuyện gì, ngày mai —— Con sẽ biết ngay, rốt cuộc hắn muốn cái gì!!"
"Bây giờ tôi không muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn cái gì!!!" Hạ Tuyết kích động khóc lớn: "Tôi chỉ muốn con gái tôi! Có chuyện gì, muốn bắt cóc trẻ con tống tiền sao? Nếu quả thật muốn đền mạng, vậy thì muốn mạng của tôi đi! Đem tôi giết đi!!"
Hạ Tuyết khóc to, kích động gào lên: "Hi Văn, con ở đâu rồi —"
Chiếc xe hơi trong bóng tối lướt đi, đây đã là đổi chuyến xe lần thứ ba rồi, xe càng lúc càng chạy nhanh về địa phương vắng vẻ đáng sợ, khắp nơi là tiếng kêu dã thú đáng sợ, ánh đèn xe hơi ở trước mặt chợt lóe sáng một thước, trong ôtô có một bóng dáng, giống như ma quỷ, lạnh lùng đứng trước thùng nhựa màu trắng, theo xe lướt ra phía trước, hắn lập tức đem mở nắp thùng nhựa, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên, thấy trong thùng nhựa có một cô gái nhỏ, thân thể cuộn tròn, giống như con mèo, mặc cho xe hơi nghiêng qua nghiêng lại, vẫn hôn mê bất tỉnh, ánh mắt hắn giống như thần chết, nhưng trong tay đã xuất hiện một thanh dao găm bén nhọn!.