Hạ Tuyết vừa nghe gọi, nàng sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, lùi ra sau một bước!
“Hạ Tuyết! trà xanh của tôi!” Hàn Văn Vũ kêu một lần nữa, Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp mỉm cười, hai người nhìn xung quanh . . . . . .
Hạ Tuyết sợ tới mức không biết phải làm sao, vừa định muốn xoay người chạy trốn, bả vai lại bị một bàn tay vỗ xuống, nàng khẩn trương quay đầu, nhìn Hàn Văn Vũ đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt cổ quái nhìn nàng nói: “Cô đang làm gì? Tôi gọi sao không đáp lại! trà xanh của tôi đâu ?”
“Ở chỗ này!” Hạ Tuyết đỏ mặt, vội vàng đưa trà xanh cho Hàn Văn Vũ, sau đó lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp đang cùng các ngôi sao khác uống rượu đỏ, nàng thở phào, nhẹ nhõm cúi đầu. . . . . .
Hàn Văn Vũ bên cạnh uống trà xanh, nhìn bộ dạng của Hạ Tuyết, kỳ quái vươn tay sờ khuôn mặt đỏ rực của nàng nói: “Rốt cuộc cô làm sao vậy? sao mặt lại đỏ như vậy?”
Hạ Tuyết đang nghĩ cách muốn chạy trốn, bởi vì lần trước nàng đã bị fan Dạ Thiên Thiên thiếu chút nữa đem nàng tiêu diệt, bây giờ sao còn dám ở tại chỗ này? Nàng vừa nghĩ đến đây, tiện lập tức ngẩng đầu nói với Hàn Văn Vũ: “Tôi đau đầu quá! Dường như phát sốt rồi!”
Hàn Văn Vũ vừa nghe, vươn tay áp lên trán nàng, lạnh băng, hắn “chậc” một tiếng, lại vươn tay, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lắc tới, lắc lui nói: “Cô dám giả bộ bệnh với tôi? nhiệt độ cơ thể cô rất thấp muốn thành xà yêu ngàn năm sao! Mới đi làm ngày đầu tiên, đã muốn chuồn hả?”
Hạ Tuyết cắn môi dưới, bất đắc dĩ thở dài cúi đầu. . . . . .
Hàn Văn Vũ nhìn bộ dáng muốn chết đi của nàng, nói: “Nếu cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, đến hậu trường nghỉ ngơi một chút! Buổi họp báo sắp bắt đầu, cũng không còn chuyện của cô nữa!”
Hạ Tuyết vừa nghe, liền cười rộ lên vội vàng gật đầu nói: “Tốt, tốt, tốt quá, tôi lập tức đi nghỉ ngơi, anh yên tâm!”
Hàn Văn Vũ thật sự không có biện pháp người này, mỉm cười nói: “Cô thật sự là cực phẩm, muốn đi nghỉ ngơi, thì cứ nói tôi tự mình làm, cô đi nghỉ ngơi một chút!”
Hạ Tuyết vừa nghe, cười to ha ha ha ha vài tiếng, vội vàng chạy vào trong đám người, lúc nàng đi về phía hậu trường, trong lòng thầm nghĩ: thực thật không ngờ, Hàn Văn Vũ là em trai của Hàn Văn Hạo, trời ạ, chẳng lẽ là báo ứng? Bởi vì chính mình mắng tổ tông mười tám đời cả nhà bọn hắn, cho nên tổ tông mười tám đời đều đã đến đây?
Fuck! hôm nay ma quỷ nhiều quá, đầu óc có chút rối loạn, nàng thở dài lo lắng, vừa định đi qua hậu trường quay về khán đài, lại phát giác cánh tay của mình lại bị tay ai kéo lại, sau đó móng tay thật dài bấm vào trong da thịt của nàng, nàng ôi một tiếng, cau mày quay đầu kêu to: “Ai vậy?”
Hồ Điệp tay nâng rượu đỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, vẻ mặt xinh đẹp nhưng có chút u ám . . .
Hạ Tuyết hoảng sợ, mặt đỏ lên, cười nói: “Hồ. . . . Hồ. . . . Hồ Điệp. . . . . .”
Hồ Điệp hơi buông lỏng ra tay Hạ Tuyết, tiến lên một bước, tới gần Hạ Tuyết, nhìn kỹ khuôn mặt trẻ trung của nàng, làn da trắng nõn, cô ta cong nhẹ khóe miệng tươi cười, sâu xa nói: “Cô. . . . . . Làm sao có thể ở trong này? Làm sao lại trở thành trợ lý đời sống cho Văn Vũ?”