Tiếp theo, tình hình có chút rối loạn, mọi người ra sức giải thích thật thành khẩn, cố gắng khiến cho Từ Gia Tu tin tưởng bọn họ.
Tỷ như Janice: "Chúng tôi vừa mới biết hôm nay là sinh nhật của lão đại nên vụng trộm chúc mừng chút thôi."
Tỷ như Địch Ca: "Đúng, là vụng trộm chúc mừng."
Tỷ như Lượng Tử đã rửa mồm sạch sẽ giả bộ như đi ngang qua: "Lão đại, tôi phải đi sắp xếp vài thứ cho Lục Già."
"Lục Già?" Từ Gia Tu tóm được một cái tên trong lời nói của Lượng Tử, đúng vậy, còn có một kẻ đang ngồi cúi đầu ở đằng kia. Từ Gia Tu bước tới vài bước, tầm mắt nhìn xuống liền thấy đỉnh đầu của Lục Già với những sợi tóc dài rủ xuống theo đường cong trên vai, bộ dạng thật yên tĩnh.
"Lục Già, cô nói đi." Từ Gia Tu nói.
Ngữ khí này so với lúc nói cùng mấy người kia mang theo một chút quen thuộc và tín nhiệm hơn hẳn, bạn học cũ tóm lại vẫn là bạn học cũ.
Bị điểm danh, Lục Già ngẩng đầu, thầm nghĩ chắc mình đã lau bánh kem tương đối sạch rồi.
Quả nhiên, ngay khi Từ Gia Tu nhìn thấy mặt cô thì trực tiếp rút một tờ khăn giấy trong hộp trên mặt bàn đưa qua, uyển chuyển đùa cợt một câu: "Chưa ăn bánh ngọt bao giờ à?"
Đúng là sỉ nhục ...
Lục Già dùng giấy lau miệng lại thật sạch, cô rất muốn nói rằng: tuy thoạt nhìn có vẻ như cô ăn nhiều nhất nhưng kỳ thực còn chưa được miếng nào vào bụng ... Mà thôi quên đi, nói ra câu này đến chính cô còn chả tin được ấy chứ.
Lục Già ra sức lau lau, không hiểu vì sao lại thấy hơi buồn cười.
Về phần câu hỏi "Chưa ăn bánh ngọt bao giờ à?" của Từ Gia Tu, Janice rất nhanh tìm được lý do phản bác, quả không hổ là người luôn dám khiêu chiến với Từ Gia Tu, cô nói: "Không phải chúng tôi chưa ăn bánh ngọt bao giờ, chỉ là chưa được ăn bánh ngọt sinh nhật của lão đại anh mà thôi!"
"Vậy nên, vậy nên..." Từ Gia Tu không nói được hết câu, anh hít sâu hai cái, phát hiện ra mình không thể thốt được nên lời, mấy người này mặt dày quá thể!
Lục Già cũng cảm thấy hành vi của mình cùng bọn Janice ngày hôm nay đúng là có chút vô sỉ. Chiếc bánh ngọt mà Từ Gia Tu trăm phương nghìn kế từ chối không chỉ bị mang trở về ăn vụng, mà còn ngang nhiên được phất lên ngọn cờ ăn vụng vì sinh nhật của anh.
Tuy nhiên, có thể lên làm ông chủ thì sức chịu đựng cũng không phải tầm thường, cái lý do vô nghĩa mà Janice nói: “Chưa được ăn bánh ngọt sinh nhật của anh", Từ Gia Tu nghe xong còn cẩn thận suy nghĩ, sau đó mở miệng: "Được, chưa được ăn phải không, hôm nay tôi sẽ cho mấy người ăn no thì thôi."
Buổi tối, tại chung cư Thanh Niên, tất cả nhân viên Ốc Á đều có mặt để tham dự sinh nhật của Từ Gia Tu; có cả mấy người bạn cùng chơi bóng trong khu nhà trọ với anh nữa. Janice phụ trách sắp xếp, liên lạc, tổ chức toàn bộ bữa tiệc, lấy công chuộc tội. Còn Lượng Tử và Địch Ca thì làm chân chạy cho Janice.
Lục Già ở đâu?
Gần như người nào đến tham gia bữa tiệc cũng đều cảm khái bánh ngọt đêm nay thật lớn. Làm sao có thể không lớn được chứ, đây chính là chiếc bánh mà Lục Già mua theo yêu cầu trực tiếp của Từ Gia Tu "Bánh lớn được từng nào thì mua từng đó".
"Ôi má ơi, cái bánh ngọt này ai mua thế, thật có thành ý!" Có người bất ngờ hỏi.
Khóe miệng của Từ Gia Tu khẽ cong lên mỉm cười, giọng điệu khi nói chuyện lộ ra hai phần bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn về phía người nào đó đặt câu hỏi: "Sao lại mua lớn như vậy?"
Lục Già ngất! Ông bà chú bác dì ba cô bốn cậu bảy nhà anh, không phải chính anh yêu cầu nhất định phải thật lớn, lớn, lớn, lớn à? Để cho cô với bọn Janice ăn bánh sinh nhật đến khi nào no thì thôi còn gì! Hơn nữa Lục Già cảm thấy câu "Bánh ngọt là do cô mua đến" có chỗ nào không đúng thì phải...
Không khí của bữa tiệc cũng không tệ lắm, Từ Gia Tu đã cho phép Janice tổ chức sinh nhật cho anh thì tất nhiên sẽ không đem tiệc sinh nhật biến thành buổi phê bình. Đồ ăn tối được khách sạn Giang Duyệt mang tới, còn có cả hai hòm rượu tây, tất cả hóa đơn đều do Lục Già ký.
Mọi người có ăn có uống hiển nhiên chơi đùa rất vui vẻ. Còn Từ Gia Tu thì một chút cũng không làm lãng phí tác dụng của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, chỉ hai ba câu đã biến “sinh nhật của anh” trở thành "tiệc mừng sinh nhật Từ Gia Tu và chào đón Lục Già gia nhập vào chung cư Thanh Niên".
Được lắm, cho dù Từ Gia Tu không tìm cô đòi chia đôi mọi chi phí của đêm nay thì cô cũng phải tự giác đem trả rồi.
Đúng là kẻ xấu! Lục Già cầm chai rượu ngồi ở một góc sofa, rượu trái cây ngọt ngào uống vào chẳng có cảm giác gì, nhưng chất cồn bên trong vẫn âm thầm phát huy tác dụng. Lục Già biết mình không say, chỉ có chút lâng lâng, cả người nhẹ nhõm thật thoải mái.
Không biết từ khi nào, Từ Gia Tu đã ngồi xuống bên cạnh cô, tay trái cũng cầm một chai rượu, hơi khom người xuống, khuỷu tay chống lên hai đầu gối tách sang hai bên. Từ Gia Tu ngồi gần Lục Già nhất, chỉ cần cô động nhẹ một chút, chân của hai người cũng chạm vào nhau. Trong không khí thoải mái hiện giờ, Lục Già chẳng suy nghĩ gì nhiều, cũng không để ý đến việc Từ Gia Tu có cố ý ngồi gần mình hay không. Nhưng nhớ tới đêm nay còn chưa nói chúc mừng sinh nhật với vị “thọ tinh” này, Lục Già ngẩng đầu, khuôn mặt hơi phiếm hồng, đơn giản nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ, Từ Gia Tu."
Sinh nhật vui vẻ nha... bạn học cũ.
"Cám ơn." Từ Gia Tu nói, âm cuối chậm rãi nâng cao lên. Một lát sau, anh giơ chai rượu của mình lên cụng vào chai của Lục Già, "Chào mừng gia nhập."
Một câu gồm bốn chữ, giọng nói nam tính trầm thấp phá lệ động lòng người, Lục Già quay đầu sang thì phát hiện ra Từ Gia Tu đã đứng lên, đi qua bên kia tiếp đón vài người bạn.
Cô ngả người vào sofa, chắc cũng hơi say rồi. Bỗng nhiên cô lại có ảo giác như quay lại thời trung học, trong lòng như có tiếng tằm ăn lá dâu, sàn sạt, sàn sạt ... Thật thân thuộc, thật dễ nghe.
Thật giống như tiếng tuổi xuân trôi qua vậy.
——
Mấy ngày nay Ốc Á bề bộn nhiều việc, sai sót lúc trước của Janice làm cho toàn bộ kế hoạch cùng phương án phải chỉnh sửa lại hết. Các đồng nghiệp của bộ phận kỹ thuật trên lầu người nào người nấy đều kêu khổ ầm trời. Tuy rằng Janice đã bị Từ Gia Tu “đày” xuống lầu dưới, nhưng lỗi lầm là do cô gây ra, đương nhiên cô cũng không thể ngồi không mặc kệ. Ngày nào cũng mặt dày mày dạn chạy lên tham dự hạng mục, kể cả khi mấy nhân viên lập trình cũ không hề muốn gặp lại cô. Vì mang trong mình cái danh “tội nhân” nên mỗi khi đến giờ nghỉ trưa, Janice đều nhờ Lục Già hỗ trợ mua trà chiều cùng điểm tâm để trấn an mấy nhân viên lập trình nóng nảy kia.
Có đôi khi, Lục Già thật thán phục tinh thần đặc biệt không biết xấu hổ của Janice.
Đã mua trà chiều thì hiển nhiên không thể thiếu phần cho bộ phận chỉnh sửa của Từ Gia Tu. Lần nào Lục Già cũng mua cafe Americano cho anh, ba ngày liên tục đều cho cùng một lượng đường. Đến ngày thứ tư, Từ Gia Tu cực kỳ "khách khí" nhắc nhở: "Ngày mai cho ít đường đi một chút, ngọt quá."
Thật đúng là coi cô như em gái bán trà mà sai bảo rồi.
Hơn nữa, lúc này Lục Già mới hiểu cái gì gọi là bận rộn điên cuồng tới mức “ngủ luôn ở tại công ty” mà Tiểu Đạt từng nói. Cô và Janice ở chung một phòng trong chung cư, Từ Gia Tu thì ở phía đối diện trên cùng một tầng, nhưng hầu như ngày nào cô cũng đi làm một mình. Hàng ngày phải tới lúc cô ngủ say Janice mới về nhà, ngày hôm sau tất nhiên sẽ không dậy nổi mà đi làm, cho nên thời gian xuất phát của hai người khác nhau. Còn về phần Từ Gia Tu thì sáng nay có vô tình gặp phải. Anh và cô vào thang máy cùng một lúc, trong lúc chờ thang máy đi xuống, Từ Gia Tu ngáp liên tục hai cái, nước mắt còn trào cả ra.
Lục Già nhìn mà ngây người, đàn ông đẹp trai có khác, ngáp cũng thật gợi cảm.
Từ Gia Tu liếc mắt sang phía cô, giọng nói lười nhác hỏi: "Chẳng lẽ cô chưa thiếu ngủ bao giờ à?"
Câu hỏi này đúng là ấu trĩ! Mà cô thấy ngày nào Janice cũng tự cho phép mình ngủ thêm hai giờ nữa mới dậy đến công ty, sao anh không làm như thế đi. Thân là ông chủ mà cũng cố liều mạng như vậy...
Từ Gia Tu đột nhiên nói với cô: "Vấn đề của hạng mục đã xử lý ổn thỏa từ tối qua rồi."
"Thật vậy sao?" Lục Già vui vẻ hỏi. Cuối cùng cô cũng không cần phải mua trà chiều nữa!
“Ừ." Từ Gia Tu gật gật đầu, khẽ mỉm cười, tâm tình có vẻ rất tốt.
Thang máy xuống tới lầu một, Lục Già định đi tới một chỗ gần đây mua điểm tâm, Từ Gia Tu bất ngờ gọi cô lại: "Mua giúp tôi một phần nhé."
"À, được!" Cô trả lời rồi xoay người thật nhanh để Từ Gia Tu không nhìn thấy cô đang xụ mặt rầm rì. Vừa mới thoát khỏi việc mua trà chiều xong, bây giờ lại chuyển sang mua bữa sáng. Cũng tốt thôi, làm việc là hạnh phúc, cũng nên làm nhiều một chút.
——
Vấn đề của hạng mục đã được giải quyết, không chỉ xử lý hết các sai sót do Janice gây ra, mà Từ Gia Tu còn đích thân cùng cả đội lên kế hoạch sắp xếp lại toàn bộ cho hạng mục. Đối với chuyên ngành kỹ thuật Lục Già không hiểu lắm, nhưng trong mấy ngày đi đưa trà chiều cộng thêm vài chuyện nghe được ở chỗ chị Lan, cô biết được Từ Gia Tu thực sự là một nhân tài trong việc quản lý, phụ trách kỹ thuật. Cả quá trình bao gồm: Xem xét tình hình chung, đề xuất ý tưởng, thành lập đội ngũ, thực hiện kế hoạch, cuối cùng là hoàn nhiệm vụ. Trong quá trình còn có thể phát hiện, vạch ra những sai sót nhỏ, xác định biện pháp xử lý cụ thể.
Lục Già thật lòng cảm thấy Từ Gia Tu thực không tệ! Lão Lục cũng từng nói với Từ Gia Tu một câu: “Tôi đánh giá cao cậu đấy!”
Lục Già nhớ trước kia vào mỗi lần thi xong, học sinh các lớp đều được xếp thứ hạng, có lúc bảng xếp hạng không được công bố, mọi người liền chạy tới phòng giáo viên để xem kết quả thống kê. Lần nào Từ Gia Tu cũng cực kỳ bình tĩnh, người lúc nào cũng giữ vững thành tích ổn định trong cả ba năm như anh, chắc không thể biết được tâm trạng lên xuống thất thường như giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán của những học sinh bình thường là như thế nào đâu.
Nhưng có một lần, cô đặc biệt phát huy năng lực học tập, tên của cô được xếp cùng một chỗ với anh. Do thứ tự ngồi của lần thi sau được căn cứ vào thứ hạng của lần thi trước, cho nên đợt đó, Từ Gia Tu ngồi ngay ở phía trước cô. Đối với đề thi số học khi ấy, Lục Già có ấn tượng rất sâu sắc, quả thực là vô cùng khó, hầu như ai cũng phải đau đầu suy nghĩ. Kết quả là Từ Gia Tu chỉ mất có 15 phút đã làm xong. Đến khi hết giờ, bạn học xếp thứ hạng cao nhất sẽ đứng dậy thu bài thi. Từ Gia Tu đứng lên định rút giấy thi của cô, đột nhiên lúc này Lục Già lại phát hiện ra chỗ sai, vội vàng ngoáy bút như bay, hộc tốc tính lại. Từ Gia Tu giật giật hai cái rồi thả tay ra, bỏ qua để cô làm tiếp. Đến khi anh thu hết bài thi của cả lớp xong quay lại chỗ cô, Lục Già mới buồn bực nộp bài. Từ Gia Tu quét mắt nhìn đáp án cuối cùng một cái, phun ra ba chữ: "Vẫn làm sai."
Đúng là mất công sửa mà!
Sau khi bài thi được chấm xong trả về, quả nhiên bị gạch đỏ choe choét, được cái thầy Lô khen ngợi nói cô có cách giải đề mới lạ.
Thời học sinh ấy mà, nếu một nam sinh không thuộc dạng liều mạng học tập mà vẫn có thành tích tốt khiến người ta phải líu lưỡi, chỉ cần bộ dạng không phải xin lỗi ánh mắt của nhân dân thì đều có sức hấp dẫn mãnh liệt, huống chi Từ Gia Tu lại rất có phong thái.
--- ---------
Tuy vấn đề sai sót trong hạng mục do Janice gây ra đã được giải quyết nhưng Từ Gia Tu vẫn không gọi cô cùng Địch Ca và Lượng Tử về lại lầu trên, đến Janice cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Tranh thủ thời gian nghỉ trưa, mấy người cùng nhau ngồi xuống thảo luận một hồi. Tiểu Đạt nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Có phải Từ tổng muốn cô biếu tặng quà cáp gì không?"
Lục Già nhìn Tiểu Đạt, cảm thấy bạn học Tiểu Đạt thật lợi hại, chỉ một câu nói lập tức phá hủy hoàn toàn hình tượng nam thần như trời quang trăng sáng của Từ Gia Tu ra thành từng mảnh, cứ thế rơi thẳng xuống vũng bùn đen.
"Quà cáp à? Tôi đã đưa rồi mà!" Janice vội nói.
Đã đưa á? Lục Già thầm nghĩ, cô đánh giá tiêu chuẩn đạo đức của Từ Gia Tu quá cao rồi.
Janice thản nhiên nâng cằm nhìn bức tranh chữ thập “Tuấn mã đồ” treo ở trên tường rồi nói, "Tôi đã đưa bức tranh này cho lão đại để anh ấy treo ở văn phòng, nhưng anh ấy nói chỉ nhận tấm lòng thôi, còn tranh thì để tôi tự treo ở phòng làm việc."
Ồ.... chuyện này Lục Già có thể hiểu được, nhìn cách trang trí nội thất thiết bị từ Ốc Á cho tới chung cư Thanh Niên là biết, Từ Gia Tu không phải là người thích treo mấy thứ giống như tranh chữ thập này.
Janice lại phiền muộn thở dài, lẩm bẩm lẩm bẩm: "Nếu Tiểu Diệp tổng có ở đây thì tốt quá rồi!"
"Ai đang nhắc tới tôi vậy..."
Một giọng nam trong sáng lại nhẹ nhàng đột nhiên truyền đến từ phía sau, thật đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Lục Già theo bản năng quay đầu lại, nhìn lần thứ nhất: Là một người đàn ông trẻ tuổi môi hồng răng trắng trông thật đẹp mắt!
Nhìn lần thứ hai: Diệp Ngang Dương!
Lục Già cảm thấy đầu mình nổ "ầm" một tiếng, lệ rơi đầy mặt! Vì sao những người đàn ông cô từng theo đuổi đều có mặt tại Ốc Á hết vậy? Đã thế kết quả đều là không theo đuổi được.
Thời điểm học trung học, Lục Già từng viết hai lá thư tình, một cái cho Từ Gia Tu, không có hồi âm; một cái cho Diệp Ngang Dương, lại càng như đá chìm xuống đáy biển.
Viết cho Diệp Ngang Dương là sau khi không nhận được phản hồi gì từ phía Từ Gia Tu, lúc đó Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến đã chính thức yêu đương, ngày nào bọn họ cũng chia sẻ cảm thụ về tình yêu ngọt ngào của mình với cô. Nếu nói cô không cảm thấy bị tổn thương thì hoàn toàn là giả, không cần biết là nội tâm hay thể diện, tất cả đều có thương tích.
Ngay trong khoảng thời gian khó khăn đó, hàng ngày Diệp Ngang Dương đều đặn tặng cho cô một hộp sữa. Vì thế, cô dứt khoát lấy lá thư tình đã từng viết cho Từ Gia Tu sửa qua sửa lại một lượt rồi đem đi gửi.
Nội dung sửa lại như thế nào cô đã quên mất rồi, chỉ nhớ đúng một việc, khi sửa đến đoạn cuối là lúc cô đang nghe một bài hát mới phát hành, cho nên tiện tay viết luôn một câu trong lời bài hát vào: "Mình không để ý đến những người xung quanh, mình thích cậu nhất."