Người đàn ông vừa tới thân hình cao lớn cân xứng, mặc áo sơmi tối màu cùng quần dài, mặt mày
thư thái sáng sủa. Trên tay anh ta bưng một đĩa thức ăn, khẽ mỉm cười
nhìn qua, "Thật trùng hợp, Từ tổng."
"Đúng là trùng hợp, không
ngờ tôi lại gặp được Tống tổng ở thành phố Đông Châu này." Từ Gia Tu
nói, lịch sự mời, "Ngồi cùng nhau chứ?"
Tống Tuyển Hi mở miệng: "Nếu hai người không thấy phiền thì tôi rất sẵn lòng."
"Sao lại phiền được." Từ Gia Tu cười.
Lục Già chưa từng gặp qua bộ dạng “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” của Từ Gia Tu
bao giờ, cho nên có đôi khi suýt chút nữa cô đã quên anh là người trong
thương giới, vẫn cần phải có các loại xã giao, không cần biết là cố ý
sắp đặt hay vô tình ngoài ý muốn gặp phải như bây giờ. Bàn ăn có thêm
một "người bạn", Lục Già không mở miệng, trực tiếp đứng lên. Từ Gia Tu
nhanh chóng giới thiệu cô: "Lục Già, bạn gái của tôi." Dừng một chút,
lại giới thiệu Tống Tuyển Hi cho cô biết, "Đây là Tống tổng, người sáng
lập ra Tư Tâm Đặc."
Chỉ cần một câu ‘Người sáng lập ra Tư Tâm
Đặc’ thì những cái khác đã không cần thiết phải nói thêm nữa rồi. Lục
Già chào hỏi: "Xin chào Tống tổng."
"Xin chào." Tống Tuyển Hi nói, ánh mắt lơ đãng chuyển động, gật gật đầu.
Mọi người đều là người trưởng thành, có một số việc tự nhiên có thể ngầm
hiểu với nhau. Tỷ như cô và Từ Gia Tu đều là dân địa phương của Đông
Châu, vì sao lại xuất hiện trong khách sạn này? Sắc mặt của Tống Tuyển
Hi không hề có một chút tò mò nào, chỉ an tĩnh ngồi xuống phía đối diện.
Lục Già không làm biếng nữa, cô đứng dậy đi theo Từ Gia Tu tự lấy đồ ăn cho mình. Từ Gia Tu không nói thêm với Tống Tuyển Hi cái gì, nếu là người
bình thường mà gặp phải nhân vật lớn như vậy thì đã sớm ra sức nịnh nọt
lấy lòng rồi, nhưng anh không có. Lục Già kéo tay Từ Gia Tu, cô rất
thích khí chất kiêu ngạo cùng dáng vẻ “quân tử chi giao đạm nhược thủy”
của anh.
(*) Quân tử chi giao đạm nhược thủy: sự giao thiệp giữa những người quân tử với nhau nhạt như nước lã.
"Từ Gia Tu, anh muốn ăn cái gì, em đi lấy cho."
Từ Gia Tu: "Thôi để anh lấy, không phải hôm nay em không thoải mái sao?"
Ặc, cô nào có yếu ớt như vậy.
Đồ điểm tâm hơn phân nửa là do Từ Gia Tu cầm, trong đó có một phần bánh
bao đậu đỏ là anh cố ý lấy cho cô. Cái đó, chẳng lẽ Từ Gia Tu cho rằng
đậu đỏ có thể bổ máu ư?
Tống Tuyển Hi ăn một bát cháo trắng cùng
trứng gà luộc, vừa thanh nhã lại lịch sự. Lục Già chợt nhớ tới lần đầu
tiên cô đi công tác, công ty bên kia chiêu đãi thật khách khí, toàn ăn
tại khách sạn năm sao. Lục Già và một đồng nghiệp nữ nữa chỉ ăn điểm tâm thôi mà cũng phải xuýt xoa cảm khái cả nửa ngày. Lục Già cắn một miếng
bánh nhân đậu, nghe Từ Gia Tu và Tống Tuyển Hi nói chuyện, là kiểu trò
chuyện xã giao thường thấy.
"Tống tổng lần này đến Đông Châu là đi công tác sao?"
Tống Tuyển Hi nói: "Một nửa là đi công tác còn một nửa là đi du lịch. Lần
trước ở Bắc Kinh, tôi với Từ tổng tán gẫu khá hợp, vốn dĩ còn muốn tranh thủ thời gian đàm đạo với anh nhiều thêm một chút, ai ngờ Từ tổng lại
về Đông Châu sớm như vậy."
Lần đi công tác đó Từ Gia Tu về sớm hơn dự kiến?
Từ Gia Tu chỉ cười cười: "Tống tổng muốn đi thăm thú chỗ nào ở Đông Châu, tôi và Lục Già sẽ giới thiệu cho anh."
Tống Tuyển Hi nhất thời im lặng, một lúc sau mới nói: "Có một người bạn từng nói qua cho tôi về thung lũng Thiên Lộc của Đông Châu, chỗ đó như thế
nào?"
"Cũng không tệ." Từ Gia Tu trả lời, "Hiện tại du khách đi tới đó khá nhiều, là một nơi rất tốt để ngắm cảnh mặt trời mọc."
Tống Tuyển Hi hỏi tiếp: "Nghe nói chỗ đó có một gốc cây cổ thụ hình thù kỳ quái phải không?"
"Hả? Cái này tôi không biết." Từ Gia Tu có chút suy nghĩ, quay sang bên cạnh hỏi Lục Già, "Lục Già, em có biết không?"
Lục Già ngẩng đầu, áy náy nói: "Em chưa từng tới thung lũng Thiên Lộc."
Giọng nói của Tống Tuyển Hi đầy tiếc nuối: "Cũng chưa chắc là đã có, nhưng dù sao tôi cũng đã tới đây rồi, không đi tìm thì thật đáng tiếc."
Từ Gia Tu không thắc mắc nhiều: "Vậy chúc Tống tổng may mắn."
Tống Tuyển Hi gật gật đầu.
Ăn liên tục hai cái bánh bao nhân đậu đã thấy hơi ngán, Lục Già huých nhẹ
tay vào Từ Gia Tu, nhỏ giọng thì thầm: "Gia Tu, em muốn ăn bánh bao súp
nhỏ, nhưng sợ không ăn hết được một phần."
Một phần bánh bao súp
nhỏ có năm cái, ý của Lục Già là nếu cô ăn không hết thì anh có thể hỗ
trợ cô ăn nốt số còn lại hay không. Từ Gia Tu nhìn phần bánh bao nhân
đậu còn chưa ăn xong của Lục Già, bất đắc dĩ cười nhẹ, đồng ý: "Đi lấy
đi."
Lục Già nhận được “ân chuẩn” liền rời khỏi bàn ăn.
Nhìn hành động thân mật nho nhỏ giữa tình nhân với nhau của hai người, Tống Tuyển Hi ngẩng đầu: "Tôi thực hâm mộ Từ tổng."
Từ Gia Tu rút một tờ giấy ăn ra lau tay, thản nhiên tiếp nhận sự hâm mộ,
dừng một chút, vui vẻ nói một câu: "Cô ấy vốn tính trẻ con, Tống tổng
đừng chê cười."
"Nào có."
. . .
Trong thời gian ăn
điểm tâm, hai người đàn ông cũng tán gẫu được khá nhiều chuyện. Lục Già
đứng ở trước cửa nhà ăn chờ Từ Gia Tu. Bức tường bên ngoài được trang
trí bằng một bức tranh nạm đá, hình hồ nước thật lớn, bên trong có đủ
các loại cá nhiệt đới đang bơi lội. Lục Già định lấy di động ra chụp một bức mới chợt nhớ đêm qua cô không mang theo di động. Một lần hành động
bốc đồng trốn đi giữa đêm làm cho cô phải cố gắng nghĩ ra một lý do hợp
lý để khi quay về còn giải thích với Janice.
Cách đó không xa, Từ Gia Tu và Tống Tuyển Hi đang bắt tay tạm biệt.
"Hẹn gặp lại."
"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
Lục Già và Từ Gia Tu rời khỏi khách sạn Châu Sơn, cô ngồi ở ghế lái phụ,
đôi mắt đen nhánh thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ Từ Gia Tu. Từ Gia Tu mở miệng hỏi: "Có gì muốn nói à?"
Không phải. Lục Già vươn tay, "Em muốn mượn di động của anh."
Đúng là không rời cái điện thoại ra được mà. Vẻ mặt Từ Gia Tu phảng phất có ý cười, lấy điện thoại di động ra đưa cho cô: "Anh vốn cho rằng em sẽ hỏi về chuyện của Tổng Tuyển Hi."
Hả? Lục Già quay đầu: ". . . Sao lại phải hỏi?"
Từ Gia Tu nghĩ nghĩ, kể lại một chuyện thú vị: "Không thể phủ nhận, Tống
Tuyển Hi rất có sức quyến rũ. Lần trước anh từ Bắc Kinh trở về, có cô em họ biết được Tống Tuyển Hi cũng tham dự Đại hội kỹ thuật đó đã lập tức
gọi điện thoại cho anh hỏi đủ thứ."
Hóa ra là như vậy, Từ Gia Tu
cũng sẽ hâm mộ và ghen tỵ với người đàn ông khác đấy. Lục Già nở nụ cười tràn đầy đắc ý: "Từ Gia Tu, chẳng lẽ anh không biết hiện tại em đã có
bạn trai rồi sao?"
Từ Gia Tu mím môi, khẽ cười.
Lục Già
nghiêm túc nói: "Huống chi, em cảm thấy so với Tống Tuyển Hi thì anh đẹp trai hơn rất nhiều, cũng có sức quyến rũ hơn nữa."
"Ồ." Từ Gia Tu vừa lòng lên tiếng, "Thì ra hình ảnh của anh trong lòng em lại tốt như vậy."
Lục Già phình mặt, chẳng buồn phản ứng. Cô cúi đầu khởi động điện thoại của Từ Gia Tu lên, nửa phút sau thì suýt chút nữa kêu to ra tiếng, bình
tĩnh lại một chút, cô nói với Từ Gia Tu: "Janice gọi cho anh mười mấy
cuộc điện thoại này."
"À." Từ Gia Tu trước sau như một vẫn thật
bình tĩnh, còn đưa ra suy đoán, "Vậy chắc điện thoại của em phải có hơn
hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ ấy nhỉ?"
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !
Sau khi nhận được điện thoại của Lục Già, Janice xám xịt rời khỏi phòng bảo vệ đi về, thật sự không còn mặt mũi nào gặp anh trai bảo vệ nữa. Sáng
sớm tinh mơ, bảo bối và lão đại đồng thời biến mất, lại không có ở công
ty, gọi điện không một ai bắt máy, đã thế đêm qua cô còn nghe tiểu
thuyết giết người trong phòng kín. Do đó sáng nay thấy tình cảnh này thì linh cảm có chuyện xấu xảy ra dâng lên mãnh liệt.
"Cho nên cô
nạy cửa phòng của Từ Gia Tu ra hả?" Lục Già ngồi xuống sofa, không thể
tin nổi hỏi lại. Vừa mới trở về, Từ Gia Tu nhìn cửa phòng của mình bị
nạy tung, sắc mặt không chỉ dùng một từ “đen” để thể hiện nữa rồi.
"Cái đó.... tôi sẽ đền mà." Janice cũng dựa lưng vào ghế sofa, sau đó đến
lượt cô đặt câu hỏi, "Rốt cuộc tối hôm qua cô và lão đại đi đâu vậy?"
Ặc. . . Khí thế của Lục Già nhanh chóng sụt xuống, chỉ chỉ mấy quả dưa đang đặt ở dưới sàn, "Chúng tôi . . . đi trộm dưa."
Không thể không nói, trên đường trở về Lục Già đột nhiên đề nghị Từ Gia Tu mua mấy quả dưa thực sự là một hành động cơ trí.
"Hai người! Đúng là hai người đi ra ngoài làm chuyện xấu. . ." Janice vô
cùng đau đớn, hít sâu một hơi, "Đi làm chuyện này phải dẫn tôi theo với
chứ, tôi là lão làng rồi đấy!"
Lục Già: ". . ."
Janice đi
làm, trước khi đi còn vỗ vỗ đầu cô, thoáng thở dài: Ít lừa người thôi
nhé, làm gì có đi trộm dưa, dưa đi trộm mà đẹp đẽ, không sứt mẻ gì như
thế này à. . .
Lục Già xin nghỉ nửa ngày, Từ Gia Tu đồng ý. Cô
lên mạng tìm một số điện thọai, sau đó gọi điện qua: "Xin chào, cho hỏi
đây là trung tâm sửa chữa khóa phải không?" Dừng một chút, Lục Già đột
nhiên nhìn thấy trên bàn trà có đặt một cái áo len. Màu len trắng ngà
quen thuộc kia, Janice đã thực sự đan xong cái áo rồi . . .
Lục Già cầm áo len lên, phát hiện bên trong áo len có một thanh chocolate và một tờ giấy nhỏ.
"Thực xin lỗi, bảo bối."
Lục Già nhất thời cảm động, nước mắt tuôn ra ào ào. . .
——
Buổi chiều, Janice đến phòng tài vụ ký giấy ứng trước tiền, khoảng hai tháng tiền lương, còn ra sức tán thưởng lão đại thật là tốt. Không ngờ cô cạy tung cửa của lão đại ra mà anh vẫn đồng ý ứng trước tiền lương để cô
mua xe.
Lục Già cũng thấy vui cho Janice, rốt cục cũng có thể mua xe như ý nguyện rồi. Vừa hay trong tháng này có sự kiện triển lãm ô tô
rất lớn.
Lão đại không để ý đến hiềm khích mà hào phóng như vậy
khiến cho Janice cảm thấy cô cùng áy náy. Tóm lại cô muốn lên lầu cảm ơn lão đại đã tạo điều kiện hoàn thành ước muốn cho cô, nhưng lại bị lời
nói của lão đại làm cho ngây ngẩn cả người.
Từ Gia Tu nói ra mục đích: "Chờ cô mua xe xong thì Lục Già không cần chia đôi tiền thuê nhà với cô nữa."
Janice: ". . ."
Từ Gia Tu tiếp tục vô sỉ: "Cô phải biết rằng lương tháng của Lục Già chẳng có bao nhiêu tiền."
Nghe coi, nghe coi, tiền lương của bảo bối thấp chẳng phải là do lão đại anh phát hay sao. . .
Về đề nghị của Từ Gia Tu, Janice thực sự nghiêm túc suy nghĩ. Nếu Lục Già ở luôn với lão đại thì khá thuận tiện, không chỉ thuận tiện bồi đắp thêm
tình cảm mà lại tiết kiệm được 1500 đồng mỗi tháng.
Dù sao tiền lương một tháng của Lục Già ít như vậy, cần phải được quan tâm đặc biệt. . .
Sau khi Janice rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc, Diệp Ngang Dương bước vào
mang theo báo cáo kết quả thị trường đưa cho Từ Gia Tu, cậu ta liếc mắt
nói: "Từ bại hoại, tôi là người biết đạo lý, nợ gì thì trả nấy. Tôi sẽ
không để ân oán cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc. Anh xem thành tích
của phòng thị trường chúng tôi đi, người bình thường có thể làm được
không?"
Từ Gia Tu cười cười: "Vất vả cho cậu rồi, huynh đệ."
Hừ hừ, còn huynh đệ cái nỗi gì! Diệp Ngang Dương miễn cưỡng tựa người vào
bàn làm việc, mở miệng nói đến một chuyện: "Từ tổng, nói cho anh nghe
chuyện này. Sáng nay ba tôi gọi điện thoại tới, nghe nói Tống Tuyển Hi
đã đến Đông Châu."
Diệp Ngang Dương là người rõ ràng, khi thực sự gặp chuyện, quả thực hành động luôn công tư phân minh. Tốc độ phát
triển của Ốc Á đúng là rất nhanh, chạy xa trước Đông Châu, nếu có cơ hội thì đã bay luôn rồi.
Từ Gia Tu buông bút xuống: "Tôi biết."
"Anh đã biết hả?" Diệp Ngang Dương líu lưỡi, "Tôi còn tưởng rằng chỉ có vài người biết cơ đấy."
Chính xác là chỉ có vài người. Từ Gia Tu ngẩng đầu nhìn Diệp Ngang Dương,
cũng nói ra một chuyện: "Đúng rồi, không phải cậu rất muốn chuyển đến
sống ở phòng 913 sao? Bây giờ cậu đi tìm Janice thương lượng một chút,
không biết chừng Janice sẽ đồng ý đấy."
"Vì sao. . ." Diệp Ngang
Dương không thể tin được Từ Gia Tu sẽ đưa ra kiến nghị này, hành động
hào phóng như vậy cậu ta không quen nha!
Từ Gia Tu tùy ý ngả người ra phía sau, nói ra nguyên nhân: "Bởi vì Lục Già sẽ chuyển đến ở chỗ tôi."
Lăn đi! Không kích thích cậu ta thì sẽ chết người à? Diệp Ngang Dương vô
cùng tức giận, cậu ta phải về uống một bình sữa trẻ em để bớt giận mới
được.
Từ Gia Tu ôn hòa nhã nhặn nói lời thực lòng: "Ngang Dương,
tôi và Lục Già là nghiêm túc, lấy hôn nhân làm tiền đề. Cậu nên biết. .
."
Cậu ta biết, đương nhiên biết! Nếu Lục Già không gợi lên ý
niệm muốn kết hôn của Từ bại hoại, thì có lẽ cả đời này Từ bại hoại đã
sống độc thân rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện “quả táo hạnh phúc” của Từ bại
hoại có được là do đạp lên cậu ta kê chân mà hái xuống, Diệp Ngang Dương cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cậu ta nhìn Từ Gia Tu, cũng hết sức
chân thành nói: "Vẫn như cũ, anh trả lại thư tình cho tôi, tôi sẽ không
đào góc tường của anh."
Từ Gia Tu: "Đi ra ngoài nhớ đóng cửa."
Ngày thứ sáu cuối tuần, Ốc Á có tổ chức hoạt động rèn luyện mở rộng. Tiểu
Đạt cứ nhắc đến hoạt động rèn luyện mở rộng này là lại cảm thấy đáng sợ. Năm đầu tiên anh ta vào Ốc Á đã phải đi bộ dã ngoại 15 km, năm thứ hai
30 km, năm trước là 45 km. Dựa theo quy luật theo hàng năm thì chẳng
phải năm nay sẽ phải đi 60 km hay sao?
Lục Già bị dọa, điên hết rồi à?
Tiểu Đạt cảm khái nói, nếu đàn ông mà cũng có nguyệt sự thì tốt rồi. Hoạt
động rèn luyện mở rộng mỗi năm, các nữ nhân viên đều có thể viện cớ này
mà không tham gia. Nhưng công ty cũng có mấy nhân viên nữ đâu. . .
Rất nhanh, thông tin về hoạt động rèn luyện mở rộng được công bố, sau đó là vài nhân viên nữ của công ty lập tức oán giận. Đáng lẽ sẽ tổ chức vào
thứ sáu, tại sao lại dời xuống chủ nhật?!
Tại sao. . .
Lục Già lờ mờ đoán ra, nếu thứ sáu tiến hành tổ chức thì cô không thể tham
gia được. Đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt động này của Ốc Á, tuy
rằng nghe thật đáng sợ nhưng cô vẫn muốn thử.
Lộ trình đi bộ của
năm nay cũng do Từ Gia Tu định ra, không dài như năm trước, chỉ có 35
km. Tiểu Đạt vui đến phát khóc, anh ta nghĩ mình sẽ vì Ốc Á bán mạng cả
đời.
Lục Già trêu ghẹo: "Tiểu Đạt, thế giới lớn như vậy, anh không muốn đi ra ngoài khám phá sao?"
Có ý tứ gì. . . Tiểu Đạt lập tức cảnh giác nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ Từ tổng muốn sa thải tôi?"
Lục Già: Ha ha ha!