Lương Trường Minh đứng một mình trên đầu thành, dưới thành quân vây kín.
Quả thật là hắn chuẩn bị không kịp, người Lĩnh Đông như u linh đột nhiên chui ra, bức thẳng đến dưới thành Tây Thú. Đây là cửa nam trọng địa của Cẩm Dương, một khi có sơ suất thì Cẩm Dương sẽ nguy to. Tướng địch là Mục Cung em ruột Cố Kinh công Mục Ôn, lại có “Kim Can Thương” Hoa Di dẫn đường, “Tam Nhãn tiên sinh” Thường Thư Yến làm mưu sĩ. Không lâu trước quân Lĩnh Đông từng tập kích Liễu Thành, nào ngờ lại yếu như sứa, bị Doãn Ngọc Anh giết tan tác, rõ ràng chỉ có hai vạn người, lúc ấy đại quân Cẩm Dương còn chưa rời đi, ai ngờ hiện giờ đột nhiên chui ra mười lăm vạn đại quân, vậy mà là kế dương đông kích tây.
Lương Trường Minh ứng đối không kịp, chỉ đành tạm thời treo cao lá cờ miễn chiến, vắt óc tìm đối sách. Vấn đề là, làm sao người Lĩnh Đông biết trước chuyện Vương gia Tây chinh để lập kế hoạch này? Chẳng lẽ chuyện vương phi bị tập kích ở Tây Nhung là do họ làm? Thiết nghĩ người Tây Nhung sẽ không giở trò gì trên địa bàn mình, xem ra là bị giá họa thật rồi, hình như chiêu này tên là – điệu hổ ly sơn.
Tính thầm trong đầu, tín sứ đã phái đi, nếu không có gì bất ngờ thì bốn ngày là đến Cẩm Dương, đi lại ít nhất cũng phải bảy tám ngày, lương thảo hiện có trong thành chẳng biết có đủ cầm cự không, cho dù cầm cự được, chẳng biết người Lĩnh Đông có công thành hay không. Vả lại Cẩm Dương chỉ có tướng quân Tề Linh Khanh lưu thủ, tuy rằng tướng gia cũng có mặt, nhưng dẫu y là đại la thần tiên hạ phàm, y lại có thể nghiền mấy cây đinh? Cẩm Dương không thể không có ai thủ quan, dù có thể cầm cự đến khi viện quân tới, rốt cuộc viện binh tới được bao nhiêu, thật sự quá khó khăn.
Có lẽ đây là lần nguy cơ lớn nhất Cẩm Dương phải trải qua tính đến hiện tại-
Chính lúc này, phó tướng Nguyên Bình vào lều báo cáo lương thảo của Cẩm Dương đã đến, Lương Trường Minh giật mình: “Tín sứ mới bí mật đi, sao đã đến nhanh thế?”
Nguyên Bình nhún vai: “Không biết, người áp vận cầm lệnh bài của tướng gia, là một khuôn mặt lạ.”
Lương Trường Minh khá nghi hoặc: “Chỉ có lương thảo? Truyền đến giúp ta.”
Giây lát sau Nguyên Bình dẫn một người vào lều, người này tiến lên thi lễ: “Mạt tướng Lý Dã tham kiến Lương tướng quân.”
Lương Trường Minh vội miễn lễ: “Tướng gia có dặn dò gì không? Viện quân bao giờ đến? Thống lĩnh đưa đến đây bao nhiêu lương thảo?”
Lý Dã nói: “Tướng gia nói, chờ tín sứ vừa đến Cẩm Dương thì đại quân sẽ lập tức khởi hành, xin tướng quân đừng sốt ruột, nhất thiết không thể sơ suất nghênh địch. Lương thảo lần này đủ cho đại quân dùng.”
Lương Trường Minh không hiểu: “Tướng gia đã sớm liệu được người Lĩnh Đông đánh lén, tại sao không sớm phái viện quân? Có phải Cẩm Dương thiếu thốn binh lực không?”
Lý Dã cười cười, người này nhỏ con, tướng mạo xấu xí, nụ cười lại đầy bình tĩnh: “Tướng quân không cần lo lắng, Nhiễm tướng gia tự có an bài, chỉ cần tướng quân đóng cổng không ra, nếu không có biến cố gì, trong vòng một tháng có thể hạ Ngũ Thành Lĩnh Đông.”
Lương Trường Minh đương nhiên biết Nhiễm Thanh Hoàn sẽ không vọng ngôn, nhưng cũng không khỏi lo lắng, Vương gia Tây chinh, nội phòng Cẩm Dương hiện đang trống, dù cho gã lợi hại hơn, làm sao giải nguy cho Tây Thú? Càng đừng nói đến trong vòng một tháng hạ Ngũ Thành Lĩnh Đông. Thế nhưng hắn cũng không thể làm gì, chỉ đành chẳng nói một lời, sai Lý Dã trở về phục mệnh.
Hắn bên này đóng chặt cổng thành mấy ngày không chiến, Hoa Di bắt đầu sốt ruột: “Không bằng chúng ta phái tử sĩ tinh binh đến dạ tập, hạ luôn Tây Thú cho rồi.”
“Tam Nhãn tiên sinh” Thường Thư Yến mỉm cười, chòm râu dê trên cằm rung rung theo: “Chuyện Hoa tướng quân nói không thể thực hiện được đâu. Tây Thú địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, là nơi một người giữ quan vạn người không phá nổi, nếu ngạnh công, tổn binh hao tướng tất không thể thiếu; lại thêm Trịnh Việt Tây chinh, nội phòng Cẩm Dương nhất định đang trống, Tây Thú là cửa nam của Cẩm Dương, nơi này không phải là nhỏ, nếu gặp nguy, Nhiễm Thanh Hoàn nhất định sẽ đích thân dẫn binh tới cứu. Theo ta thấy, binh lực Nhiễm Thanh Hoàn dùng được không vượt qua năm ngàn, trong lúc gấp gáp cũng chỉ có thể dùng không thành kế, Đại soái chỉ cần đợi hắn tiến vào Tây Thú, là có thể vây thành, chờ trong thành hết sạch lương thảo, là hạ được không phí một binh một tốt, còn bắt được Nhiễm Thanh Hoàn, trừ một mối họa lớn cho chủ công.”
Hoa Di trừng mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng, Mục Cung nhíu mày: “Nhiễm Thanh Hoàn gian trá, sợ không dễ dàng.”
Thường Thư Yến cười ha ha: “Làm sao Đại soái phải sợ hãi một kẻ miệng còn hôi sữa như vậy, dù hắn ta ba đầu sáu tay, không binh để điều, không tướng để khiển, thì làm được gì? Các loại đồn đãi bịa đặt chỉ toàn phóng đại lên, vài trò khôn vặt chẳng lẽ còn có thể địch lại thiên quân vạn mã?”
Mục Cung nghĩ nghĩ: “Nếu thật là như thế… thôi, cứ theo tiên sinh vậy.”
Không bao lâu, người Lĩnh Đông quả nhiên chờ được tin tức viện quân phía Cẩm Dương. Thám tử đến báo rằng quân Yên Kỳ đã đến nơi cách Tây Thú khoảng một trăm dặm, người dẫn đầu nhìn từ xa không nhung trang, chắc là Nhiễm Thanh Hoàn đích thân tới. Mục Cung vội hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu người?”
Thám tử nói: “Không quá hai ba ngàn.”
Mục Cung không yên tâm, lại hỏi tiếp: “Lương thảo thì sao?”
“Cũng cực kỳ có hạn.”
Thường Thư Yến xen vào: “Quân Yên Kỳ có mang đến thứ gì đặc biệt không?”
Thám báo nghĩ ngợi một thoáng, trả lời: “Có, ta nhìn thấy bọn họ cầm một vật bằng đồng, hai đầu có lỗ, một đầu to một đầu nhỏ, không biết có tác dụng gì.”
Thường Thư Yến cười cười vẻ sáng tỏ: “Đại soái, thuộc hạ từng thấy thứ này rồi, phát ra tiếng từ đầu nhỏ, nghe từ đầu to có thể phóng lên mấy lần, truyền đi trăm dặm. Xem ra Nhiễm Thanh Hoàn cũng chẳng qua như thế mà thôi, muốn giở trò dọa quân ta lui, không bằng chúng ta tương kế tựu kế…” Nhỏ giọng nói gì đó vào tai Mục Cung. Mục Cung mừng rỡ, vội ra lệnh bố trí xuống, Hoa Di với Thường Thư Yến bất hòa, lúc này nhìn hắn đắc ý, bản thân lại không có kiến giải gì cao hơn, đành phải nuốt giận.
Lương Trường Minh đang rầu rĩ ngồi trong lều thì có người đến báo Thừa tướng Nhiễm Thanh Hoàn đích thân tới, không khỏi mừng rỡ, vội sai người nghênh đón, kế hoạch bên này cũng nhất nhất thương nghị thỏa đáng-
Hai quân đối đầu, chỉ đợi phán quyết cuối cùng.
Tảng sáng, Mục Cung dẫn binh khiêu chiến dưới thành, Thường Thư Yến cười: “Nhiễm Thanh Hoàn chắc chắn mở cổng thả cầu, cố tạo thanh thế.” Vừa dứt câu, giống như muốn chứng minh lời hắn nói, cầu treo lập tức hạ xuống, một đội nhân mã lao ra, dẫn đầu là Lương Trường Minh. Bốn phía vang lên tiếng thét, như thiên quân vạn mã áp sát, tọa kỵ của Mục Cung giật mình, tướng sĩ thủ hạ đều không khỏi hoảng sợ ra mặt, chỉ có Thường Thư Yến vẻ mặt như thường, cao giọng nói: “Chư vị đừng hoảng, chỉ cần giữ vững trận tuyến, ta trái lại muốn xem trong thành Tây Thú con con này được bao nhiêu binh.”
Qua độ một khắc, quả nhiên, quân Yên Kỳ thanh thế chấn người mà không thấy chúng binh xuất chiến, chỉ có Lương Trường Minh dẫn vài tàn binh ngoài mạnh trong yếu khiêu chiến.
Mục Cung hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là dưới thịnh danh kỳ thực khó bằng, Nhiễm Thanh Hoàn cũng chẳng qua như thế mà thôi – chư tướng nghe lệnh: cùng ta bắt Lương Trường Minh, thưởng trăm lượng, bắt được Nhiễm Thanh Hoàn thưởng ngàn lượng, phong tướng quân. Hôm nay chúng ta sẽ vào thành Tây Thú uống rượu khánh công!”
Theo một tiếng ra lệnh, đại quân lao thẳng đến, chỉ mấy hiệp Lương Trường Minh đã không địch lại, thúc ngựa rút lui, Hoa Di không để hắn đi, cầm đao đuổi theo, Mục Cung quát to một tiếng: “Công thành!”
Mười vạn đại quân hùng dũng xông vào thành Tây Thú. Song đợi đến khi Thường Thư Yến cũng theo chúng tướng vào thành, mới cảm thấy bất thường, quân Yên Kỳ vừa vào thành thì ngay cả nửa cái bóng cũng chẳng thấy đâu, Tây Thú rộng lớn lại như không thành, bốn bề phả đến từng trận tử khí, quân Lĩnh Đông nhất thời đều ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau.
Đột nhiên, một tiếng đàn đổ xuống, đối lập với không thành khải giáp, có sự quỷ dị không nói nên lời. Thường Thư Yến ngước nhìn lên, trên thành lâu có một người bạch y như tuyết, nơi khóe miệng thoáng nụ cười thương xót, mười ngón không nhanh không chậm khảy dao cầm, tiếng ca truyền ra như gợn sóng: “… Canh na kham, giá cô thanh trụ, đỗ quyên bi thiết! Đề đáo xuân quy vô tầm xứ, khổ hận phương phỉ đô hiết, toán lai để nhân gian ly biệt…” Giọng lành lạnh trầm thấp, vấn vít quẩn quanh, thoáng như khuynh thành.
(Hạ tân lang – Biệt mậu gia thập nhị đệ, Tân Khí Tật)Trong lòng Thường Thư Yến gióng lên tiếng chuông cảnh báo, hắn cuống cuồng nói: “Là kế, mau lui lại!”
Lời còn chưa dứt thì cổng thành Tây Thú đã đóng kín, một nhánh quân đội từ bên kia giết ra, người cầm đầu mặc giáp trụ, khuôn mặt lại nho nhã thư sinh, chẳng phải chính là Mạc Thuấn Hoa vốn nên Tây chinh với Trịnh Việt ư! Lại một trận tiếng hò hét, quân Lĩnh Đông hoảng sợ quay đầu lại, một đội nhân mã từ trong thành lao ra, phía sau Lương Trường Minh nào còn nửa tàn binh già yếu?! Trịnh Việt ngồi trên lưng ngựa, đâu vào đấy mà cho người vây thành, thần sắc lại còn khá thảnh thơi.
“Mã thượng tỳ bà quan tái hắc, canh trường môn, thúy liễn từ kim khuyết, khán yến yến, tống quy thiếp. Tương quân bách chiến thanh danh liệt, hướng hà lương, hồi đầu vạn lí, cố nhân trường tuyệt. Dịch thủy tiêu tiêu tây phong lãnh, mãn tọa y quan tự tuyết, chính tráng sĩ, bi ca vị triệt…” Thường Thư Yến căm hận ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt Nhiễm Thanh Hoàn, ánh mắt gã thản nhiên, trống rỗng vô cảm, giống như những người này hôm nay ở nơi đây, lại không một ai có thể lọt vào mắt gã!
Thường Thư Yến quát lệnh cung tiễn thủ: “Bắn tên! Bắn tên!”
Thấy tên nhọn phóng đến, Nhiễm Thanh Hoàn chỉ khẽ thở dài, thu ánh mắt về, vẫn thong thả khảy đàn: “Đề điểu hoàn tri như hứa hận, liêu bất đề thanh lệ trường đề huyết, thùy cộng ngã, túy minh nguyệt.” Nhìn thấy sắp đắc thủ, Thường Thư Yến mừng rỡ, lại thấy bên cạnh Nhiễm Thanh Hoàn chợt lao ra một người, tướng mạo xấu xí, cao không hơn năm thước, đứng cạnh mỹ thiếu niên thiển ngâm đê xướng trông hết sức buồn cười, thế nhưng không một ai ở đây dám cười, nhân sĩ vô danh kia cầm một thanh trường kích, giống như tùy ý múa may, chặn hết các mũi tên cách Nhiễm Thanh Hoàn ba thước!
Lương Trường Minh thấy rõ, người cầm kích kia chính là Lý Dã ngày ấy bí mật áp tải lương thảo chứ không phải ai khác, nhớ mang máng người này khi nói cười hơi thở thong dong, không ngờ lại là cao nhân! Đợi đến khi hắn định thần lại, thấy Mạc Thuấn Hoa đã đối chiến với Mục quân, vội giục ngựa tiến lại, nghênh Hoa Di liều mạng xông lên.
Đánh giáp lá cà!
Vẫn nói “giặc cùng đường chớ đuổi”, trước mắt mặc dù Hoa Di chưa phải giặc cùng đường song cũng chẳng khác là mấy. Lĩnh Đông và Yên Kỳ luôn không hợp nhau, Cố Kinh công cơ hồ có thể đoán chắc, Trịnh Việt xử lý xong Tây Nhung, kế tiếp chắc chắn sẽ đến mình, bởi vậy thời cơ không thể để mất, mất đi sẽ không quay lại, chiến dịch này chỉ cho phép thắng, không được phép bại. Nhìn Tây Thú đã thành lấy đồ trong túi lại chợt gặp chuyện, sao không khiến hắn tức điên lên được.
Lúc đi đã lập quân lệnh trạng, Mục Cung và Cố Kinh công là huynh đệ ruột thịt, dù sao cũng chung một bầu sữa, nhưng mình thì khác, trận chiến này với Hoa Di hắn, hoặc là thắng, hoặc là chết.
Hoa Di từ lâu đã có uy danh trong quân, sức khiêng được vạc ngàn cân, thương có thể chống hàng trăm binh, Lương Trường Minh va chạm binh khí với hắn liền tê rần gan bàn tay, suýt nữa đánh rơi trường kiếm, lập tức thúc nhẹ bụng ngựa lui sang một bên, binh sĩ tứ phía tức khắc ùa lên. Hoa Di trợn trừng mắt, tức sùi bọt mép, kim thương quét ngang, trong khoảnh khắc dưới ngựa máu thịt tung tóe, mọi người nhất thời không tới gần được.
Lương Trường Minh đang cố gắng tìm chỗ sơ hở của hắn, chợt nghe tiếng đàn trên thành lâu thay đổi, sự mãnh liệt của “Liêu bất đề thanh lệ trường đề huyết” đổi thành khuê phòng trống vắng bi thương, chẳng những không bị tiếng chém giết át đi, ngược lại càng rõ hơn, từng tiếng chui vào tai, người nọ hát: “Tân chế tề hoàn tố, kiểu khiết như sương tuyết. Tài tác hợp hoan phiến, đoàn viên tự minh nguyệt. Xuất nhập quân hoài tụ, động diêu vi phong phát. Thường khủng thu tiết chí, lương ý đoạt viêm nhiệt. Khí quyên khiếp liêm trung, ân tình trung đạo tuyệt-“
Hoa Di nghe thấy tiếng ca thì trong lòng uỳnh uỳnh, nghĩ hắn đầu thân vào môn hạ Cố Kinh công Mục Ôn mười lăm năm, chẳng phải cũng giống quạt tròn kia – mừng thái bình trong triều đường đám tiểu nhân đồng hành, khói nổi lại đưa chinh lệnh tới Hoa môn – đến nay hắn vẫn cần cần cù cù thận thận trọng trọng, không dám mảy may có lòng bất trung, nhưng thủy chung không được trọng dụng, ngay cả trận chiến hiện giờ cũng chỉ làm tiên phong dẫn đường, công lao vẫn là chủ tướng nắm. Huống hồ Mục Cung xưa nay đố kỵ hắn uy vũ, không chịu nghe vài câu của hắn, chỉ nhất mực sủng hạnh lão già cổ hủ râu dê kia! Đến đây, Hoa Di không khỏi bi ai, kim thương khựng lại, Lương Trường Minh chờ chính là lúc này, quát khẽ một tiếng, trường kiếm như bổ ra vật sống trong không khí, chém tới yết hầu Hoa Di-
Tiếng quát to của Lý Dã trên thành lâu đúng lúc truyền đến: “Lương tướng quân, khoan hãy lấy tính mạng hắn! Hoa Di, tướng gia niệm ngươi trung dũng, cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi chịu hàng Yên Kỳ ta, chẳng những giữ cho ngươi không chết, còn có thể giúp ngươi giữ nguyên tướng vị! Ngươi có bằng lòng không?”
Hoa Di nhìn kiếm quang lạnh lẽo trước mắt, thở dài một tiếng: “Thôi vậy!”
Lý Dã quát: “Hoa Di! Còn không mau mau xuống ngựa đầu hàng!”
Hoa Di ném kim thương, nhảy xuống ngựa, quỳ thụp xuống: “Tướng bại binh Hoa Di, hàng…”
Lương Trường Minh vung tay hô: “Tướng địch hàng rồi! Tướng địch hàng rồi!”
Một tiếng này ở trong quân Lĩnh Đông có thể nói là đất bằng dậy sóng, bốn phía ồ lên, trong sĩ tốt Lĩnh Đông có không ít người kính Hoa Di nhất, vừa nghe hắn hàng thì lập tức loạn hết.
Bên kia Mục Cung không địch lại Mạc Thuấn Hoa, đã sắp bại, nghe thấy tiếng hô của Lương Trường Minh thì rất sợ hãi, không lòng dạ nào ham chiến, nhìn quanh bốn phía, muốn thừa cơ bỏ chạy, Mạc Thuấn Hoa cười gằn một tiếng: “Đúng thật là từ xưa hoàn khố ít vĩ nam, Mục gia tiểu quỷ, ngươi hãy ăn một roi của ta trước!” Mục Cung hoảng hốt suýt nữa rơi xuống ngựa, quân Yên Kỳ đao kiếm cùng xông lên, chẳng mấy chốc đã băm nát xác hắn. Lĩnh Đông đã sớm bị Trịnh Việt đánh tan tác như xiếc khỉ, cung tiễn thủ cũng chẳng rảnh bắn người trên thành.
Lý Dã nhàn nhã đứng trên cao nhìn xuống chiến sự nghiêng hẳn về một phía, chợt cười khổ: “Mạt tướng tự xưng là tinh thông binh pháp, võ công siêu quần, hôm nay nhìn thấy tướng gia và chư tướng, mới biết mình chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, Thu thủy Hà Bá, chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi.”
(Hà Bá là một nhân vật trong Thu thủy của Trang Tử)Nhiễm Thanh Hoàn ngân âm cuối kéo dài, dừng tay: “Lý thống lĩnh không cần khiêm tốn, chúng ta nhất thời sơ ý, để ngươi mai một trong đại doanh bao nhiêu lâu, ngược lại phải mong ngươi thông cảm nhiều hơn.”
Lý Dã lắc đầu: “Mạt tướng có tài gì? Đến bây giờ mạt tướng vẫn chưa rõ lắm, nhóm Vương gia vốn nên ở Tây Nhung sao lại đột nhiên quay về, chẳng lẽ là tướng gia đã sớm liệu được Tây Thú sẽ có chiến dịch này?”
Nhiễm Thanh Hoàn hơi nhếch môi: “Không thể nói là sớm đoán được, chỉ là vẫn chờ cơ hội này thôi. Chỗ giao giới của Lĩnh Đông và Yên Kỳ ta địa hình phức tạp, núi non trập trùng, vẫn là tâm bệnh của hai nước. Chúng ta kết minh với Bắc Thục, Hồng Châu ra tay với Nam Thục, Cố Kinh công cũng phải sốt ruột rồi, cho nên đánh lén Liễu Thành ta.” Gã thoáng dừng, “Nhưng xuất binh chỉ có hai vạn người, trong khoảnh khắc đã bị Ngọc Anh đánh tan. Lẽ ra Cẩm Dương hiện tại đang chuẩn bị cho đại hôn của Vương gia, người Lĩnh Đông khiêu khích lại thành chuyện chẳng có gì lạ, nên không ai chú ý mới đúng. Nhưng nếu thật sự là khiêu khích đơn giản, Mục Ôn tuyệt đối sẽ không phái em ruột làm soái, vấn đề ở ngay đây. Mà lúc này, chuyện sứ đội gặp cướp ở Tây Nhung thành một cơ hội khác, ta đoán Mục Cung kia tất đến Ngũ Thành Lĩnh Đông mượn binh, muốn nhân lúc nội phòng ta thiếu hụt mà tốc chiến tốc thắng, đánh thẳng tới Cẩm Dương.”
Lý Dã nhìn gã, trên khuôn mặt hỉ nộ không hiện ra thoáng qua sự khâm phục rõ ràng: “Thì ra đội ngũ về phía tây vốn là tung hỏa mù, đại quân đã sớm phục tại biên cảnh Lĩnh Đông! Quân sư nhân khi Mục quân chưa hạ trại xong bí mật đưa lương thảo vào thành, lại tự dẫn hai ngàn tàn binh dụ địch xâm nhập, muốn bắt rùa trong hũ? Như vậy Vương gia mà mạt tướng còn chưa gặp phải chăng đã nhân trống tiến vào Ngũ Thành? Đánh tiếng muốn Tây chinh, cũng khiến người Tây Nhung tự biết đuối lý không dám hành động thiếu suy nghĩ – đây mới là dương đông kích tây, vô trung sinh hữu – mạt tướng bội phục.”
Nhiễm Thanh Hoàn cười cười, thấp giọng nói một câu “quá khen”, vẻ mặt lại có sự kiêu ngạo khác, song loại kiêu ngạo này không gây phản cảm. Lý Dã âm thầm thở dài, bỗng nhiên cảm thấy người như vậy dù có biểu cảm thế nào thì mình cũng sẽ vui lòng phục tùng.