Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 37

Nhiễm Thanh Hoàn kéo chăn lên, xem ra là cực kỳ buồn ngủ, một câu cũng không muốn giải thích, nằm xuống ngủ luôn.

Trịnh Việt giữ nguyên động tác cứng còng cả buổi, cắn răng ngồi xuống cạnh gã: “Phòng ngươi làm sao vậy?”

“Dư Triệt đang ở…” Nhiễm Thanh Hoàn ngáp một cái, hé mắt ra, “Tiểu tử chết tiệt ngáy muốn sập nhà, heo cũng không ngủ nổi…”

“Ngươi nói cái gì?! Dư Triệt ở chung một phòng với ngươi?!” Trịnh Việt có cảm giác gay go, máu tươi xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn túm vai Nhiễm Thanh Hoàn, “Tại sao?”

Nhiễm Thanh Hoàn mơ mơ màng màng giãy nhẹ, bàn tay nam nhân cứng như kìm sắt: “Thì hắn cãi nhau với gia đình, nói là không có chỗ ở, đến chỗ ta ăn nhờ ở đậu… Tóm lại hoặc là ngươi mau chóng thu phục Dư Triệt hoặc là ngươi thu phục mẹ hắn đi… buồn ngủ muốn chết…”

Trịnh Việt dở khóc dở cười phát hiện người này dựa luôn lên tay hắn mà ngủ, dưới mắt gã còn có quầng thâm nhạt, chắc là bị Dư Triệt giày vò thảm rồi, nam nhân vốn thịnh nộ thở dài, khẽ khàng thả gã xuống gối, kéo lại chăn, vỗ về mái tóc dài tung ra.

Lúc này ánh trăng le lói từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hơn nửa khuôn mặt Nhiễm Thanh Hoàn nằm dưới ánh sáng, một trời một vực với cái người khi thì linh hoạt khi thì sắc bén lúc ban ngày, như một đứa trẻ không bố trí phòng vệ chút nào. Trịnh Việt nhìn gã, bỗng nhiên trong lòng tĩnh lặng, những huyên náo bao lâu nay chớp mắt nhanh chóng đi xa, phảng phất cả thế giới đều yên bình, không còn đấu đá lừa gạt, chiến tranh đẫm máu, chỉ có người này, hô hấp nhẹ và lâu, an ổn nằm bên cạnh.

Nếu có thể như thế này cả đời… cả đời…

Trịnh Việt khẽ khàng nằm xuống, chỉ sợ hô hấp kia có nửa phần mất ổn định. Nhiều năm sau Quảng Trạch đại đế nhớ lại khoảnh khắc này, đó cơ hồ là khoảnh khắc hạnh phúc và an bình nhất cuộc đời hắn, từng tồn tại chân thật trong mấy chục năm đằng đẵng mà ngắn ngủi như thể phù dung sớm nở tối tàn, cho nên mới khiến người ta tịch liêu gấp bội.

Ngươi biết, chỉ có đứa trẻ từng được nếm kẹo, mới biết thế nào là đắng.

Trịnh Việt cuối cùng vẫn cho Dư Triệt được như mong muốn, xử lý chuyện Dư lão phu nhân tựa hồ không phải là nan đề đối với Cẩm Dương vương khéo léo, đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện Nhiễm Thanh Hoàn cần nhọc lòng.

Lữ Diên Niên gửi thiếp cho vương hầu các quốc, ngày mười lăm tháng Giêng năm Hòa Lạc thứ năm, tụ hội tại Thượng Hoa, cùng bàn việc lớn quốc gia.

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn tấm thiệp chết người này suốt một đêm.

Kinh Châu Thượng Hoa bị Hồng Châu, Nam Thục, Mẫn Châu bao vây, có thể nói là Lữ Diên Niên khống chế trên tay, mà nay Hồng Châu và Yên Kỳ đã gần như hình thành cục diện nam bắc giằng co, phong thư này, rốt cuộc là nên đi, hay nên chối…

Gã bóp nhẹ trán, lấy một viên kẹo ném vào miệng, tháng ngày mệt mỏi lại sắp đến rồi.

Thời điểm mấu chốt thế này, một khi sai lầm, chỉ sợ là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Mặt mày thanh tú nằm giữa thiếu niên và thanh niên chợt thoáng qua sự hung ác, Nhiễm Thanh Hoàn dùng ngón trỏ gõ nhẹ bàn, Lữ Diên Niên, đối với chiến dịch chực chờ bùng nổ này, song phương đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, đây là – ông, ép, ta.

Mạc Thuấn Hoa uống rượu một mình trong Túy Sinh lâu, hắn uống không hề nhanh, tâm tư hoàn toàn không nằm ở thứ trong chén. Xuyên qua cửa sổ, dưới lầu ngựa xe như nước, nhưng chẳng có một chút ý nghĩa nào với hắn, hắn chỉ đang nhìn một người-

Túy Sinh lâu nằm trên con đường tất qua khi Phương Nhược Ly hồi phủ, cho nên hắn chờ ở đây, chỉ để vào giờ này mỗi ngày, có thể nhìn nàng một cái từ xa, nàng thông thường thần thái hơi mệt mỏi, mà lưng và vai vẫn thẳng tắp, dáng vẻ vội vàng lặng lẽ đi trong đám đông, thậm chí không cưỡi ngựa hay ngồi xe.

Mà hôm nay, Anh Ti đi cùng Phương Nhược Ly, bước chân hai nữ nhân rõ ràng chậm hơn bình nhật rất nhiều.

Anh Ti thấp giọng nói: “Hắn đang ở trên lầu nhìn ngươi kìa.”

“Ừ.” Phương Nhược Ly đáp một tiếng rất khẽ.

“Ngươi biết?”

“Ngày nào hắn cũng ở đó.”

Anh Ti hơi khom lưng, nghiêng đầu muốn thấy rõ vẻ mặt Phương Nhược Ly: “Tại sao ngươi cự tuyệt hắn? Tiểu Vương gia cũng nói hắn là một nam nhân không tệ.”

Phương Nhược Ly nắm chặt tay sau đó buông ra, thở dài khe khẽ: “Có nói ngươi cũng không hiểu đâu, ta với hắn là không thể.” Ngữ khí của nàng có chút kiên trì và tủi thân khác thường, thậm chí run nhè nhẹ, Anh Ti dừng bước, nghiêng đầu hơi suy tư đánh giá nàng.

“Tiểu Ly…” Nàng ta nói, có phần chần chừ, “Ta sắp không nhận ra ngươi nữa rồi.”

Phương Nhược Ly cả kinh, đột nhiên nhìn thấy mặt mình trong tấm gương đồng bày bán trên quầy nhỏ ven đường, nhợt nhạt, tiều tụy, ẩn ẩn sự oán hận không biết từ đâu mà đến, cảm giác của Anh Ti thường là trực quan và chuẩn xác nhất, mà bây giờ nàng ta nói “Ta sắp không nhận ra ngươi rồi”.

Nàng miễn cưỡng cười cười: “Thiếu nữ tư xuân rồi à? Suốt ngày nghĩ ngợi lung tung. Ta còn có thể là ai đóng giả hay sao? Không phải ngươi muốn mua thứ gì à, còn không mau đi?”

Mấy nén nhang sau, Anh Ti ôm một gói kẹo, khi ngang qua Túy Sinh lâu cầm lòng không được ngẩng đầu nhìn lên, nam tử kia đã đi rồi, nàng thở dài, chuẩn bị đi tiếp, nhưng bỗng nhiên bị một người bán hàng rong trong góc đường gọi lại.

“Cô nương, cô nương xem thử đi, hàng hải ngoại chính tông, cứ xem thử đi, không đắt đâu.”

Anh Ti liếc một cái, là một tay bán hàng rong trông hơi thô lỗ đang cười nịnh nọt. Nghe nói rằng ngoài đại lục có hải đảo, trên có người nước ngoài cổ quái lạ kỳ, thường hay có người làm một số món lặt vặt vụng về giả hàng hải ngoại, đây là trò thường thấy ở chợ, Anh Ti lắc đầu, dợm bước đi.

Nhưng tay bán hàng rong tựa hồ không hề định bỏ cuộc ở đây: “Cô nương, xem thử đi, mua về tùy ý chơi, chẳng tốn mấy đồng đâu. Cô xem, có châu chấu cỏ đa tình, còn mới lắm, có cả hoa tai thạch anh, còn nữa còn nữa, này, tiểu cô nương, đừng đi mà, còn có búp bê cỏ cười…”

Anh Ti đứng khựng lại như bị làm phép định thân: “Búp bê cỏ cười…”

“Xem thử đi, tiểu cô nương!”

Anh Ti mất một lúc để bình tĩnh lại, trên khuôn mặt vô bi vô hỉ không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại trống rỗng như thể linh hồn đã rời khỏi. Nàng đờ đẫn quay lại, giơ tay nhận con búp bê cỏ xấu xí từ tay kẻ bán hàng rong, sau đó lấy ra một mẩu bạc vụn, ném qua luôn không nhìn: “Là giả.”

Tay bán hàng rong sững sờ nhìn nữ khách hàng thái độ cổ quái, Anh Ti không để ý tới hắn nữa, vội vàng rời khỏi.

Nàng loạng choạng lao vào một con đường nhỏ ít ai lui tới, vịn tường nôn thốc nôn tháo, một tay nắm chặt con búp bê xấu xí kia, búp bê vặn vẹo trong tay nàng, sau đó thừng cỏ dai chắc đứt bung một cách yếu ớt, không nhìn thấy ngũ quan búp bê nữa.

Nàng quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy xuôi xuống thái dương: “Băng Băng… búp bê cỏ cười… ta cũng sắp quên rồi…”

Nhiễm Thanh Hoàn hít sâu một hơi, ném bút trong tay đi, ngón tay chỉ tấm bản đồ chi tiết: “Tóm lại là phải củng cố thế lực đã có… Lĩnh Đông trên cơ bản đã không còn vấn đề gì, cho Báo Tử trú thủ để phòng vạn nhất. Dư Triệt thủ biên cảnh, Thái sư tọa trấn Tây Nhung hẳn là thừa sức, quyết không thể để sân sau cháy.”

“Vậy… Cẩm Dương thì sao?” Lan Tử Vũ hỏi.

“Cẩm Dương đương nhiên là Nhiễm Thanh Hoàn.” Nhiễm Thanh Hoàn đầu cũng không ngẩng lên.

“Theo lý nên như thế.” Trịnh Việt gật đầu, không nói một tiếng chờ đoạn sau của Nhiễm Thanh Hoàn, theo những gì hắn hiểu về người này, nam nhân không an phận này không thể nào bỏ qua cơ hội đấu chính diện với Lữ Diên Niên, “Ta dẫn nha đầu Ly và Thuấn Hoa đi, dĩ nhiên còn có nha đầu Anh Ti.”

“Ừm.” Rất lạ lùng là Nhiễm Thanh Hoàn không tiếp lời một cách khác thường, tiếng ù tai dần dần vang lên khiến gã hơi phiền muộn, cảnh vật trước mắt lại hơi tối hơn ban nãy, gã nhìn chằm chằm cửa, thầm nghĩ tại sao nha đầu chết tiệt Anh Ti này còn chưa về.

“Thanh Hoàn, sao vậy?” Vì thế Trịnh Việt lập tức phát hiện khác thường, nhìn theo ánh mắt gã, “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì,” Nhiễm Thanh Hoàn cụp mắt xuống, đã sắp không nhìn rõ, “Ta đang nghĩ xem còn chỗ nào sơ hở không.”

“Tiểu Nhiễm, ngươi thật sự muốn ở lại Cẩm Dương à?” Lan Tử Vũ khá không hiểu, “Dù cho Cẩm Dương không thể nói là đao thương bất nhập, dù cho Vương gia vắng mặt, với quốc lực Yên Kỳ, muốn tùy tiện dụng binh cũng không phải là chuyện ngắn hạn có thể thực hiện, ngươi cảm thấy mục tiêu của Lữ Diên Niên là Cẩm Dương?”

“Đương nhiên không phải,” Nhiễm Thanh Hoàn dựa vào một chút thị lực và trí nhớ mò được chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, “Nhưng mà Nhiễm Thanh Hoàn ở trong quân mới có sức uy hiếp đối với Hồng Châu, khiến họ không thể manh động… Thế nhưng, Nhiễm Thanh Hoàn lại không nhất định là ta.”

Lan Tử Vũ trưng ra vẻ mặt ta biết ngay mà, Trịnh Việt thì lại nhíu mày.

“Lão đại, ta cần một thân phận có thể nói được.”

“Ta sẽ sắp xếp.” Trịnh Việt nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng mày chưa giãn ra.

Cho đến khi sắc trời đã khuya, Lan Tử Vũ cũng cáo lui rồi, Anh Ti vẫn chưa về. Nhiễm Thanh Hoàn ngồi đó không nhúc nhích, uống trà, câu được câu chăng mà chuyện gẫu với Trịnh Việt.

Trịnh Việt vẫn không có phản ứng gì đột nhiên nói: “Thanh Hoàn, trong chén hết nước rồi.”

Nhiễm Thanh Hoàn ngửi ngửi, ra vẻ vô tội nói: “Nhưng vẫn rất thơm, Trịnh Việt, đây là trà gì vậy? Cho ta một ít đi.”

“Đừng đóng kịch nữa, có chuyện gì vậy?” Trịnh Việt đặt tay lên vai gã, “Có phải chỗ nào khó chịu hay không? Ngồi ngây ra đó làm gì?”

“Ngồi ngây ra?!” Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi, “Trời đất chứng giám, ta cơ linh ngồi ở đây thảo luận việc nghiêm túc với các ngươi, mà ngươi nói là ngồi ngây ra? Ngươi mới ngồi ngây ra!”

Trịnh Việt đang định nói gì đó, thì Anh Ti đột nhiên từ bên ngoài đi vào, nữ hài tử hiếm khi không ồn ào, mặt không biểu cảm hành lễ, ném kẹo vào lòng Nhiễm Thanh Hoàn, rồi không nói một lời lui xuống.

“Nha đầu Anh Ti lại có chuyện gì vậy?” Nhiễm Thanh Hoàn bóc một viên kẹo ném vào miệng trước ánh mắt như gặp quỷ của Trịnh Việt, “Sao sát khí nặng thế?”

“Ngươi đang… làm gì vậy?”

“Ăn kẹo chứ làm gì.” Nhiễm Thanh Hoàn nói một cách đương nhiên, vẻ mặt rất khinh bỉ, ý là ngay cả chuyện này ngươi cũng không nhìn ra, “Ngươi ăn không?”

“Không… ăn…” Trịnh Việt hơi cười gượng, bụng nghĩ hôm nay mọi người làm sao thế không biết.

Nhiễm Thanh Hoàn nghỉ một lúc, từ từ khôi phục một chút thể lực, đứng dậy cáo từ đi về.

Hai người một thân thể không khỏe, một tâm tư tập trung hết vào đối phương, không ai chú ý tới sự khác thường của Anh Ti, mà chi tiết nho nhỏ như vậy cơ hồ là khởi đầu của cả âm mưu, cũng chính là một lần sơ sẩy suýt nữa khiến Trịnh Việt ôm hận cả đời.

Tại sạp hàng con con trong một góc cách Túy Sinh lâu không xa, tay bán hàng rong sau khi Anh Ti đi không lâu liền dọn toàn bộ hàng hóa, vứt hết vào một góc không người, trên mặt kẻ thô lỗ lộ ra nụ cười nguy hiểm không rõ ý nghĩa. Mây đen đã bao trùm trên tường thành Cẩm Dương.
Bình Luận (0)
Comment