Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 52

“Cơ nghiệp trăm năm, non sông tươi đẹp của Yên Kỳ ta, tuyệt đối không thể để mặc Bắc man kia giày xéo! Lần này Bắc phạt toàn bộ tướng lĩnh bao quát cô trong đó, giao cả cho tướng gia điều phối.” Câu này của Trịnh Việt hoàn toàn giao hết quân chính đại quyền vào tay Nhiễm Thanh Hoàn, tín nhiệm vạn cân và gánh nặng đè xuống, mà gã chỉ bình tĩnh gật gật đầu.

Thân phận mẫn cảm như vậy, nếu đổi cho bất cứ ai khác, có thể đều là đoạn đường cuối cùng thông đến điện Diêm La, nhưng gã thì khác.

Nếu luận năng lực, gã có tự tin, xuất chiến tức thắng, về phần quyền lực… bởi vì là Trịnh Việt, có lẽ là bất đồng.

Bắt đầu từ khi nào Trịnh Việt đã thành bất đồng? Một sự tồn tại khác với tất cả quân chủ hoặc chăm lo việc nước, hoặc ngu dốt ngộ quốc trên sách sử…

Song gã đã chẳng có thời gian ngẫm nghĩ mấy vấn đề này, phương bắc đã mịt mù khói báo động, gót sắt Hồng Châu tiến về nam, bá chủ cuối cùng trong loạn thế này, đã từ xung đột thăm dò và quỷ kế liên tục chính thức xé tấm màn che khổng lồ, cuốn vào cuộc chinh chiến quét qua cả đại lục.

Đây cũng là cuộc chinh chiến cuối cùng trên Cửu Châu.

Lại là tháng Tư khi hương thơm sắp tan hết.

Luôn là hoa đào cuốn theo dòng nước vô tình.

Đêm cuối cùng trước ngày xuất chinh, Trịnh Việt mang theo kiếm xuyên qua bí đạo, dựa cửa cười tít mắt nhìn Nhiễm Thanh Hoàn đang bận rộn trong thư phòng giật nảy mình.

“Ngươi làm gì thế? Ngày mai xuất chinh mà ngươi không lo nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm hôm còn lang thang khắp nơi.”

“Đao của ngươi đâu?” Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ phải chăng mình nên nói một câu như kiểu “đao đây, ở trong lòng”.

“Hả?”

“Đi, chúng ta vào trong viện so một chút xem ngươi tiến bộ được bao nhiêu rồi.” Trịnh Việt không thèm nghe giải thích kéo gã dậy, “Không thể luôn dựa vào mưu mẹo được, công phu mèo ba chân của ngươi quả thật nên luyện tập đàng hoàng.”

Nhiễm Thanh Hoàn phản ứng đầu tiên là bật lại một câu “ngươi mới là mèo ba chân”, sau đó xấu hổ nhớ ra mình với loại trâu bò phi nhân loại Trịnh Việt quả thật không cùng một trình độ… “Thế còn kéo ta đi luyện làm gì,” Gã hơi bực dọc nghĩ, “Để khoe trình độ ngươi cao hơn à?”

Quả nhiên Trịnh Việt không có lấy một chút phong phạm cao thủ, lại còn tranh động thủ trước, Nhiễm Thanh Hoàn lui một bước dài, suýt nữa không đứng vững: “Không ai đùa như ngươi cả Trịnh Việt!”

“Sao lại không có?” Trịnh Việt cười, mũi kiếm chỉ vai trái của gã, sau đó chém ngang, tạo thành một kiếm hoa rối mắt, ống tay áo tung bay rất tiêu sái, Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy mình né tránh trông hơi giống con khỉ bị giỡn.

“Sao, ngay cả sức đánh trả cũng không có à?” Trịnh Việt cười, “Nói ngươi là mèo ba chân còn không chịu phục?”

Nhiễm Thanh Hoàn chau mày, trường đao dán lên thân kiếm của Trịnh Việt, “Khinh người quá đáng, không thấy là ca ca đang nhường ngươi sao?”

“Ồ? Lĩnh giáo nào.”

Nói đoạn, Trịnh Việt đột nhiên đổi kiếm pháp lơ lơ lửng lửng lúc ban đầu, trở nên vững vàng hẳn, đây là đấu pháp Nhiễm Thanh Hoàn đau đầu nhất, sức không mạnh bằng người, muốn nhằm vào chỗ sơ hở người ta lại không cho sơ hở.

Câu chuyện này cho chúng ta biết, không có bản lĩnh lớn thì phô trương cũng chẳng có tác dụng gì, chuyện kích vu nghĩa phẫn, tiểu vũ trụ thình lình nổ tung nọ kia, trên cơ bản chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết truyện tranh cũ rích, thực lực chênh lệch là thua.

Trước sau chẳng qua mấy chục hiệp mà Trịnh Việt đã chém rớt một lọn tóc gã, Nhiễm Thanh Hoàn né ra sau, không đợi gã có phản ứng, lọn tóc bay lên đã bị Trịnh Việt thu vào tay không thiếu một sợi.

“Ta nhận thua được chưa.” Nhiễm Thanh Hoàn thở hổn hển giơ tay ra, “Trả tóc cho ta.”

“Làm gì?” Trịnh Việt giấu tay vào tay áo, giống như đứa trẻ sợ người ta cướp bảo bối, “Có trả ngươi cũng chẳng nối lại được.”

“Không nối lại được thì ta đem cúng nó, mỗi ngày dâng nén nhang, bái một bái, kích phát lòng nhiệt tình học tập của bản thân không được à? Thiên hạ người ta còn nằm gai nếm mật, chưa biết chừng năm mười năm nữa ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta đâu.”

Trịnh Việt lờ đi mấy lời xằng xiên của gã, nghĩa chính ngôn từ nói: “Không trả!”

“Dù nói thế nào thì tóc đó cũng là ta mọc ra, ngươi nghĩ là cạo lông cừu chắc? Đem về làm hàng mỹ nghệ còn phải trả tiền nguyên liệu cho ta đó.”

Trịnh Việt cười cười, để tóc Nhiễm Thanh Hoàn lên trước mắt ngắm kỹ: “Mớ lông này quả thật trông không tệ, có phải chút chất béo ngươi ăn đều để mọc tóc hết rồi không?” Hắn ném phong độ thân phận của người đứng đầu một quốc gia đến Bồng Lai Sơn Đông, quay người chuồn mất, “Ta nhận tạm vậy, để ngươi khỏi đem não đi nuôi tóc hết, tính mạng bản thân và gia đình ta còn đang đè trên người ngươi đó.”

Nhiễm Thanh Hoàn phẫn nộ mắng vài câu, đổi lấy một tràng cười đắc ý của Trịnh Việt, đợi đến khi tiếng cười dần dần biến mất trong bí đạo tĩnh mịch, gã từ từ thu lại thần sắc nổi giận đùng đùng, ánh mắt hơi mơ màng – Kết phát thúc trường sinh, có tình nhân lúc chia tay tặng nhau tóc xanh, hài âm “tình tư”, tượng trưng cho tương tư dài lâu không dứt, để níu kéo bước chân không níu được của người ra đi.

Hắn hùng bá một quốc gia, tiếu ngạo cả nửa nam giang sơn, đang từng bước một đi trên con đường thông đến ngai vàng cửu ngũ chí tôn, lật tay là mây, úp tay là mưa, lại chỉ dám dùng cách mập mờ và lừa mình dối người này xin một nắm tóc, tim Nhiễm Thanh Hoàn nào phải bằng đá, làm sao dám không khắc vào ngũ tạng.

Nhưng tình nghĩa quá coi trọng này, bảo người ta phải báo đáp làm sao đây?

Lấy thân báo đáp như nữ tử?

Để gã năm qua năm giằng xé giữa đại ái và tư tình, chờ đợi tương thủ hư vô mờ mịt kia?

Từ đây bẻ đi đôi cánh, như gia cầm, suốt đời suốt kiếp bị trói buộc trong thiên hạ nhỏ bé?

Huống chi, với một người của thiên mệnh, một đời một kiếp lại dài nhường nào? Trăm năm, ngàn năm… Hay là, thế sự xoay vần, kéo dài đến lúc trời tàn đất tận? Có thể cũng chẳng có dũng khí như vậy, chưa biết chừng một ngày nào đó nhìn thấu mọi phong cảnh nhân gian rồi, liền tự mình kết thúc.

Con đường phía trước mịt mù, dù là Nhiễm Thanh Hoàn cũng bắt đầu lo sợ.

Đầu tháng Năm, Hồng Châu bất thình lình tấn công chính diện, Bình Nam đại soái Tiêu Tương đoán chắc Nhiễm Thanh Hoàn giỏi về mưu mẹo, phong cách kỳ tích bách xuất, Yên Kỳ Hoàng Kiệt thủ tướng quận Hồi Nhạn, Vệ Lương Cơ thủ tướng quận Mạc Đốn, Cảnh Xuân thủ tướng Tiền Lĩnh không địch lại, rút lui cầu viện Cốc Tây.

Thủ tướng Cốc Tây là Lý Dã.

Quân Hồng Châu thế tốt, trong vòng nửa tháng hạ ba thành liền của Yên Kỳ.

Song lại hơi thuận lợi quá.

Tiêu Tương nhìn sa bàn nhíu mày, trên trực giác ngửi thấy mùi âm mưu. Quân Yên Kỳ tuy rằng rút lui nhưng hoàn toàn bảo tồn thực lực, tựa hồ không có bất cứ dấu hiệu gì là tổn binh hao tướng. Hắn nhớ tới thiếu niên ngày ấy khai cung bắn hắn, khi gặp lại tựa hồ đã thay đổi khuôn mặt khác, song ánh mắt và thần sắc lại giống nhau, có thứ gì đó hắn không xác định.

Nhiễm Thanh Hoàn – ở người này có quá nhiều thứ hắn không hiểu hơn nữa khó đoán trước được, thật sự là kình địch.

Hắn ngồi xuống, cầm bút viết tấu cho Lữ Diên Niên. Lữ Diên Niên đa nghi, chuyện tạm hoãn hành quân nếu không lập tức báo cáo, sợ rằng dù là quân thần nhiều năm cũng không khỏi bị nghi kỵ.

May mà lo ngại của hắn không hề kéo dài quá lâu, ngay đêm hôm nay, quân Yên Kỳ xuất quỷ nhập thần dạ tập Tiền Lĩnh, Lý Dã không hổ là một danh tướng, điềm tĩnh thỏa đáng, thêm đi theo Nhiễm Thanh Hoàn thời gian dài cũng học được một chút thủ đoạn của người nọ, Hồng Châu không ngăn cản được, tổn thất nặng nề, Yên Kỳ chỉ mất ba ngày đã giành lại Tiền Lĩnh và quận Mạc Đốn.

Tiêu Tương nghe vậy hạ lệnh tăng thêm viện quân.

Hai quân nhất thời giằng co không kết thúc được.

“Lý tướng quân!” Cảnh Xuân lao vào quân trướng của Lý Dã, mắt trợn như trâu, “Ngươi cả gan chống lại lệnh của tướng gia!”

Lý Dã ung dung bỏ chiến báo trên tay xuống, tươi cười đón chào: “Ý Cảnh tướng quân là gì? Mạt tướng chống lại lệnh của tướng gia khi nào?”

“Tướng gia bảo chúng ta dụ chủ lực quân địch vào Hoa Dương, nhất cử diệt gọn, sao ngươi có thể tự tiện dùng binh giành lại đất bị mất?!”

Lý Dã lắc đầu: “Mạt tướng tự thấy đang dụ địch xâm nhập mà, Cảnh tướng quân đã hiểu lầm điều gì rồi?”

“Ta hiểu lầm cái gì?” Cảnh Xuân nhìn hắn không gấp gáp không hoảng hốt, bình tĩnh như thường, liền tức điên lên, cũng chính là bắt đầu từ lúc này, Lý Dã giành được danh “tốt” tiếu diện hổ của hắn, “Ngươi chặn người Hồng Châu ở ngoài quận Mạc Đốn, họ làm sao vào Hoa Dương? Xáo trộn bố trí của tướng gia, ngươi gánh nổi không?!”

“Cảnh tướng quân, ta hỏi ngươi, trong vòng nửa tháng thua liền ba quận lớn, có vẻ vang không?”

“Vẻ vang cái rắm, nếu không phải vì tính toán tổng thể của tướng gia, lão tử đã sớm…” Cảnh Xuân xem ra tức anh ách rồi.

“Cảnh tướng quân, ngươi cũng là hổ tướng có tiếng, Yên Kỳ ta trước nay binh lực không yếu, bị Hồng Châu coi là kình địch, mà không chịu nổi một kích như vậy, Tiêu Tương kia sẽ nghĩ thế nào?!” Giọng điệu của Lý Dã trở nên nghiêm khắc.

“Việc này…”

“Người Hồng Châu bất luận quân thần trước nay rất cẩn thận đa nghi, ngươi liên tục rút lui chẳng lẽ không phải giấu đầu lòi đuôi cho người ta biết có mai phục?!”

“Ta…”

“Cảnh tướng quân, tướng gia là muốn chúng ta dụ chủ lực quân địch xâm nhập Hoa Dương, ngươi cảm thấy biểu hiện vài ngày trước của ngươi có cần quân chủ lực Hồng Châu xuất mã không? Không chiến mà lui!”

“Ta không nghĩ tới…”

“Tướng quân, ngươi thật hồ đồ, không phát hiện từ sau khi các ngươi lui vào Cốc Tây, Hồng Châu đã tạm hoãn hành quân à?” Lý Dã thở dài, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Cảnh Xuân đỏ bừng mặt, lớn tiếng nói: “Mạt tướng biết sai rồi, ta đã trách lầm tướng quân, chờ đánh trận xong tự khắc đến chỗ tướng gia lĩnh phạt.”

“Đâu có đâu có, Cảnh tướng quân cũng là nhất thời nóng vội, phải trách ta không giải thích rõ ràng cho mọi người, nếu nói nên phạt, cũng là…”

“Không không không, Lý tướng quân, ngài là xuất thân đi theo tướng gia, hiểu ý tướng gia hơn đám thô lỗ chúng ta, mạt tướng đã đắc tội. Có điều… Ngày sau nếu mạt tướng có chỗ nào không hiểu, hi vọng ngài nhắc nhở thêm, nếu ai còn dám nghi ngờ, ta là người đầu tiên không tha cho!”

Bốn ngày sau, đại quân Hồng Châu rốt cuộc công phá phòng tuyến của Lý Dã, chiến báo gửi vào – đại thắng, giết địch vô số.

Khuôn mặt như ván quan tài của Tiêu Tương rốt cuộc hơi hửng sáng, nhưng hắn vẫn cẩn thận lật xem chiến báo.

“Quân địch cờ giạt tháo chạy, xác chết khắp nơi…”

Đột nhiên, Tiêu Tương nheo mắt: “Người đâu!”

Không đúng, không đúng, có chỗ nào đó không đúng, hắn lại xem chiến báo lần nữa, tuyệt đối có chỗ nào đó không đúng.

Có rồi, là hai con số, Tiêu Tương nhìn chằm chằm hai con số kia – một là số lượng thi thể bên địch, và một là số lượng tù binh quân địch.

Đối chiến với Lý Dã là Tất Hải Sinh đại tướng Hồng Châu, người này trước nay làm việc ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như giết hàng binh, vậy lại là vì sao? Tại sao nhân số tử vong của quân địch nhiều như thế mà bắt sống lại ít đến thảm?

“Đại soái có gì phân phó?”

“Kêu người truy kích chậm lại, ta đích thân đi xem thử.”

“Vâng.” Vệ binh lui xuống mà không hiểu gì hết, đại thắng như vậy còn không vừa lòng, chẳng trách trước khi đến có lão binh nói Đại soái này khó hầu hạ có tiếng.

Tiêu Tương bị một mũi tên của Nhiễm Thanh Hoàn bắn bị thương ngực phải, còn chưa hoàn toàn khang phục, song tốc độ lên ngựa ra trận vẫn không chậm hơn bất cứ ai, không bao lâu đã lao đến tiền tuyến, hắn xuống ngựa, cẩn thận xem xét dấu vết quân Yên Kỳ để lại trên mặt đất, đột nhiên vỗ đùi, giận dữ nói: “Nguy hiểm quá! Tặc nhân Lý Dã giảo hoạt, suýt nữa mắc bẫy hắn rồi!”

“Đại soái?” Tất Hải Sinh có phần khó hiểu.

Tiêu Tương quở mắng: “Uổng cho ngươi còn nổi danh hành sự chu đáo cẩn thận, vậy mà không nhìn ra sao? Vết bánh xe bên địch chưa loạn nửa phần, làm sao có thể nói là hoảng hốt tháo chạy? Lý Dã này rõ ràng là giả vờ chống cự, thực tế vẫn là vì dụ địch mà!”

Tất Hải Sinh có phần không đồng ý, cái gì cũng là vì dụ địch, thế có phải là không thể đánh thắng trận nữa? Đại soái này cẩn thận quá rồi: “Nhưng mà, mạt tướng cho rằng, Lý Dã trị quân trước nay nghiêm cẩn, dù là rút lui, có lẽ cũng không đến mức hốt hoảng, để tránh toàn quân bị diệt, triệt chưa loạn cũng có thể lý giải được.”

“Vậy ngươi nói xem, tại sao quân kỳ tượng trưng cho quân uy lại đổ?” Tiêu Tương hơi bực tức.

“Điều này…” Tất Hải Sinh hơi sững ra, “Mạt tướng vốn nghe nói Lý Dã kia nhiều năm đi theo Nhiễm Thanh Hoàn gian tướng Yên Kỳ, hành sự không hợp lẽ thường, đại khái…”

Tiêu Tương tức giận trợn mắt nhìn hắn.

Tất Hải Sinh nuốt nước bọt, bạo gan tiếp tục: “Hơn nữa, quân ta giết địch vô số, Yên Kỳ dù là dụ địch, cũng không cần hy sinh quân đội như thế…”

“Người chết?” Tiêu Tương cười gằn một tiếng, mắng to, “Ngu ngốc đúng là ngu ngốc! Thương thay Hồng Châu ta binh cường mã tráng, mà không được mấy chiến tướng khôn ngoan như Lý Dã! Chẳng lẽ Tất tướng quân không biết người chết là có thể giữ bí mật nhất? Giết địch vô số – vậy ta hỏi ngươi, trận chiến này bắt được mấy tù binh Yên Kỳ? Giết địch vô số! Chẳng lẽ quân nhân Yên Kỳ mỗi người trung trinh đến mức này, thà rằng sát nhân thành nhân cũng không muốn bị bắt hay sao?! Ngươi đi nhìn những thi thể đó xem, ngươi đi dùng cái tai heo nghe xem ngỗ tác nói thế nào, nghe bọn họ nói cho ngươi biết, thi thể mới chết có phải đều sắp thối rữa hay không!”

Mà lúc này, Cảnh Xuân đã bội phục Lý Dã sát đất: “Lý tướng quân hảo kế sách!” Thì ra Lý Dã gom quần áo không đến mức quá rách nát trên thi thể thu hoạch được từ mấy trận chiến trước, thay cho người bên mình, buộc thứ mang tính dấu hiệu trên đầu, để phòng ngừa bị người một nhà ngộ thương, lén trà trộn vào chiến trường, mỗi người mang một thi thể mặc quân trang Yên Kỳ, làm bộ giết địch.

Lý Dã không nói gì, chỉ thấp giọng khiêm nhường vài câu, ánh mắt nhìn không trung phương nam – Tướng gia, Lý Dã có thể làm cũng chỉ là những việc này, người khác không biết, chứ Lý Dã đi theo ngài rất lâu lại hiểu rõ, đằng sau mỗi một hành động nhìn như đã là diệu kế của ngài đều có mưu kế sâu hơn, mà chuyện sau đó rốt cuộc sẽ phát triển thế nào, Lý Dã cũng không thể biết được, nếu nói trên thế giới này còn ai khiến Lý Dã thật lòng kính nể, thì cũng chỉ có tướng gia.

Như vậy Lý Dã cũng tin rằng, với tính tình tướng gia, sẽ công khai mối quan hệ với Vương gia, sẽ không để Anh Ti phải uất ức.

“Đóng quân tại chỗ! Toàn quân dừng bước!” Tiêu Tương truyền lệnh xuống, “Thám báo toàn bộ đi tuần tra!” Suốt một thời gian dài vẫn bị dắt mũi đi, lần này nhất định phải đi trước người kia một bước!

Rốt cuộc mục tiêu của Nhiễm Thanh Hoàn là ở đâu? Gã phí nhiều công sức như thế, rất có thể là vì dụ địch xâm nhập đến nơi nào đó, sau đó nhất cử tiêu diệt… Mà mục tiêu của gã rốt cuộc là ở đâu? Ánh mắt hắn bắt đầu theo thứ tự tìm kiếm từ bắc về nam trên sa bàn – Từ Gia Hi cốc, đến Giang Lăng, tiếp đó Ô Lý, Tương Trang, Hoa Dương, Hoa Âm, Hồ Lô châu… Cẩm Dương, rốt cuộc là nơi nào?

Người kia, rốt cuộc định làm như thế nào?

“Báo!”

Tiêu Tương giật mình, cao giọng nói: “Vào đi.”

Một thám báo thở hơi mạnh sải bước vào, hành quân lễ: “Đại soái.”

“Có chuyện gì?”

“Báo Đại soái, phát hiện dấu hiệu quân Yên Kỳ tập kết ở gần Hoa Dương.”

Là Hoa Dương? Tim Tiêu Tương thịch một phát, phản ứng đầu tiên là Hoa Dương quá gần Cẩm Dương, làm sao Nhiễm Thanh Hoàn dám?

Lập tức, hắn đứng bật dậy: “Đúng, đây là chỗ lợi hại của hắn! Hắn thân là chủ soái một quân, từng một mình trà trộn vào đại doanh quân địch, nhất quán to gan làm liều, còn chuyện gì mà hắn không dám làm!” Không sai, có lẽ hiện tại mình còn lo ngại, nhưng một khi thật sự xâm nhập vùng trung bộ, tiếp cận Yên Đô, bất cứ ai cũng không khỏi nhất thời đắc ý…

Hay, hay cho Nhiễm Thanh Hoàn, hiểu sâu lòng người như thế.

“Đại soái, quân Yên Kỳ ở Hoa Dương hơi khác lạ.”

“Có chuyện gì?”

“Họ phô trương có chút không bình thường,” Thám báo nghĩ nghĩ, “Tựa hồ đang hành lễ cửu thừa.”

?!

Lễ cửu thừa tức là thời điểm quốc chủ các quốc thân chinh, trước xa giá của quốc chủ phải có cửu thừa mở đường.

Chẳng lẽ là – Trịnh Việt thân chinh Hoa Dương!

Thật đúng là trời giúp Hồng Châu ta: “Truyền lệnh toàn quân, từ hạ du Liệu Thủy đi đường nhỏ, đổi đường đi gấp, chính diện để lại thiểu số dụ địch, nhất định phải giết tới trước khi Hoa Dương kịp chuẩn bị sẵn sàng!”

Trịnh Việt Nhiễm Thanh Hoàn, ngày chết của các ngươi tới rồi.
Bình Luận (0)
Comment