Quay Đầu Là Vực

Chương 1

1.

Ta làm Quý Phi được ba năm, bạch nguyệt quang của Lý Tông Khác hồi cung rồi.

Nàng ta tên là Tống Minh Yên, người cũng như tên, minh mị yên nhiên, bất tri câu thúc.*

*xinh đẹp tươi tắn, phóng khoáng dễ gần.

Từ sau khi nàng ta tiến cung, Lý Tông Khác liền không tới tìm ta nữa.

Tất cả mọi người đều đồn rằng ta sắp thất sủng rồi.

Liên Chi giúp ta xử lý mấy cung nữ lắm mồm trong hậu cung. Hôm sau, Tống Minh Yên lập tức tới tìm ta hỏi tội.

Thì ra mấy nha đầu nói xấu ta khắp nơi chính là người hầu kẻ hạ bên cạnh nàng ta.

Gương mặt Tống Minh Yên giống ta tới tám phần, nàng vừa thấy ta thì đã nở nụ cười.

"Ngươi chính là Quý Phi được Lý Tông Khác nâng trong lòng bàn tay à? Ta đã muốn gặp ngươi từ sớm nhưng chàng ấy cứ mãi tránh né, không cho ta gặp."

Nàng ấy tựa như đang nói về chó mèo gì đó, khóe miệng không kiềm được nụ cười đắc ý.

"Ta vốn rất đau khổ, không ngờ Quý Phi nương nương lại là thế thân của ta, ta đây an tâm rồi."

Ta đột nhiên nhớ tới buổi tối thị tẩm đầu tiên.

Lý Tông Khác hôn lên môi ta, dịu dàng như một dòng suối êm ả.

Hắn kề sát tai ta, nhỏ nhẹ thều thào: "Yên..."

Ta cho rằng hắn muốn hút thuốc, ta đỏ mặt rồi đứng lên từ trên giường, mang ống tẩu, đồ đánh lửa đến gần bờ môi hắn.

Hắn không nói gì mà chỉ cười cười, khẽ kéo một hơi rồi ôm ta vào trong lòng.

"Tiểu ngốc tử, sao nàng lại đáng yêu đến thế?"

Dưới ánh nến, ánh mắt của hắn lướt trên mặt ta, tựa như đang nhìn ta, lại không giống như đang nhìn ta.

Yên... Tống Minh Yên.

Thì ra là ý này.

2.

"Lúc ngươi trừng người khác rất khó coi, đừng như vậy nữa nha. Lý Tông Khác không thích đâu."

Tống Minh Yên chỉ dạy ta với vẻ cao cao tại thượng, tựa như ta có thể có địa vị như bây giờ, tất cả đều nhờ hào quang của nàng ta.

Ta cực kỳ chán ghét nàng ta.

Mà có lẽ nàng ta còn chưa biết, phàm là người ta ghét thì cuộc sống sẽ không dễ chịu gì.

Ta đặt chén trà trong tay xuống, trợn trừng mắt.

Liên Chi ngầm hiểu, đá một cước vào chân Tống Minh Yên, đè nàng ta quỳ xuống trước mặt ta.

Lý Tông Khác sủng Tống Minh Yên lên tận trời xanh, có lẽ nàng ta cho rằng không ai dám đụng vào mình.

"Ngươi làm ta đau, nếu Lý Tông Khác biết..."

Nàng còn chưa dứt lời, Liên Chi lập tức tát nàng một cái.

"Nương nương còn chưa nói chuyện với ngươi, thân phận của ngươi là gì mà dám lắm miệng."

Ta nghiêng người ở trên ghế, nhìn Tống Minh Yên sưng nửa gương mặt, cảm giác ngột ngạt trong ngực bỗng chốc dịu đi.

3.

Tính tình ta từ nhỏ đã hung hãn ương ngạnh, ngay cả công chúa thấy ta cũng phải nhân nhượng ba phần.

Phụ thân ta là Trấn Quốc Hầu, ca ca ta là Phiêu Kỵ tướng quân.

Giang sơn Đại Tề này, có một nửa là dựa vào tổ tông nhà ta gầy dựng phụ.

Ta là tiểu hài tử không có tiền đồ nhất trong nhà, bởi vì ta chỉ là Quý Phi mà không phải Hoàng Hậu.

Khi Lý Tông Khác tới thì ta đang thêu hà bao, mười đầu ngón tay toàn là lỗ kim châm.

Ta giận dỗi, làm nũng với hắn, sau đó đưa hà bao - thứ mà bản thân ta nghĩ là quý giá cho hắn.

Lý Tông Khác không thèm nhìn một cái, thuận tay ném nó sang một bên.

Hắn nhìn ta từ trên cao xuống, mấy gã thái giám lập tức đè Liên Chi xuống dưới chân hắn.

Hắn dẫm lên bàn tay nàng ấy, dùng lực nghiền một cái, đau tới mức khiến nàng ấy hít một hơi.

"Một kẻ tiện tì mà cũng dám chạm vào Minh Yên!"

Thì ra Lý Tông Khác không phải đến thăm ta, hắn tới để trút giận cho Tống Minh Yên.

Người hắn phạt là Liên Chi nhưng cũng là đánh vào thể diện của ta.

Trái tim ta lạnh đi một nửa, lạnh mặt mà nói: "Bỏ chân ngài ra khỏi tay Liên Chi đi!"

Lý Tông Khác xoa xoa đôi mày đang nhăn lại của ta, rõ ràng là động tác dịu dàng như nước nhưng vẻ mặt hắn lại tràn đầy hờ hững xa cách.

"Quý phi, Minh Yên không nhà cửa, không quyền thế cũng chẳng có địa vị nhưng nàng ấy chỗ dựa là trẫm, nàng không thể ức hiếp nàng ấy."

"Thời niên thiếu trẫm đã bỏ lỡ nàng ấy, tưởng đã mất nhưng giờ lại có được, trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng ấy chịu uất ức."

"Trẫm muốn mang tất cả những thứ tốt nhất cho Minh Yên."

"Nếu như nàng không phục, muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của trẫm thì cứ thử mà xem."

Hắn vốn mặc kệ chuyện có phải Tống Minh Yên đến trêu chọc ta trước hay không.

Hắn chỉ thấy không thể để nàng ta rơi bất cứ giọt nước mắt nào.

Trước khi Lý Tông Khác rời đi, hắn nhìn hà bao bị ném trên bàn, lại nhìn nhìn mười đầu ngón tay tràn đầy vết thương của ta.

Hắn cười nhạo ta: "Tay chân vụng về thì đừng thêu nữa."

Lúc trước hắn nói, hà bao nam nhân khác mang đều là do thê tử đích thân làm, hắn cũng muốn vậy.

Từ nhỏ, ta đã lớn lên trên lưng ngựa, tài năng chỉ có giương cung bắn đại bàng, còn bắt ta làm mấy việc như thêu thùa là muốn lấy mạng của ta.

Nhưng Lý Tông Khác lải nhải rất lâu, nhắc đi nhắc lại cho tới lúc ta cắn răng đồng ý.

Hiện giờ hà bao mới thiêu được một nữa, hắn lại nói đừng thêu nữa.

Ta nhìn thấy trên eo của hắn có treo một cái hà bao mới, giống y hệt cái của Tống Minh Yên.

Ta hiểu rồi, hắn chỉ muốn nữ nhân của hắn đích thân thêu cho hắn mà thôi.

Hắn không muốn đồ của ta nữa rồi.

Tim ta như có thứ gì đó bị hút ra, nó đi theo bóng lưng càng lúc càng xa của Lý Tông Khác.

Góc áo của hắn bị gió cuốn lên, biến mất ngay trước cửa.

Ta dụi mắt, nước mắt rớt trên mu bàn tay.

Ta nhặt hà bao trên bàn lên, đâm kim vào mông chim uyên ương cho hả giận.

Liên Chi khuyên ta: "Thôi, nương nương đừng làm nữa, thức khuya hại thân, coi chừng ngày mai bị đau đầu."

Ta nén cảm giác nghẹn ngào xuống, mặt không chút thay đổi mà đi dặn dò nàng: "Đi bôi thuốc vào tay đi, sau này bớt nói mấy lời không cần thiết lại."

Chu Mị ta chưa bao giờ là người bỏ cuộc giữa chừng.

Ta thêu hà bao, Lý Tông Khác không cần thì còn nhiều người khác cần.

4.

Lý Tông Khác nói được làm được, hắn đưa tất cả những gì tốt nhất cho Tống Minh Yên.

Thế gian chỉ có một dải lụa lưu quang, hắn từng đồng ý tìm nó cho ta, cuối cùng lại để Tống Minh Yên mặc lên trên người.

Bảo châu bảy màu của Nam Hải, hắn nói muốn tìm đủ một trăm viên cho ta làm đồ trang sức, cuối cùng lại thành trâm cài trên tóc Tống Minh Yên.

Những gì ta có, Tống Minh Yên cũng có.

Những gì ta không có, Tống Minh Yên cũng không thiếu.

Phụ thân và ca ca mà biết ta uất ức, vì vậy họ gửi rất nhiều bảo bối từ phía Bắc Trường Thành đến cho ta.

Ta quấn một bộ da hổ ở trên người, tay trái cầm chiếc nỏ vạn năng, tay phải cầm theo ống tên bằng vàng.

Liên Chi nói nhìn ta giống như một kẻ man rợ giàu có ở chốn rừng thiêng nước độc.

Hai người bọn ta cùng lăn ra cười.

Ta cười đến mức nghiêng trước ngả sau, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi.

"Trách không được, mẫu thân nói phụ thân là kẻ thô lỗ, ông ấy ngáo muốn c.h.ế.t, ca ca ta cũng ngáo, đưa toàn ba cái thứ gì đâu."

Ta ở trên giường, vùi đầu vào trong chăn, quẹt hết toàn bộ nước chảy ra từ trong mắt vào đó, làm ướt hết cả bông.

Tiếng cười Liên Chi bỗng mất đi, một lúc lâu sau mới hỏi ta: "Nếu nương nương nhớ nhà, hay là mời phu nhân tiến cung chơi một chút nha?"

Thấy ta không hé răng, nàng lại ra vẻ vui mừng mở miệng: "Oa, thì ra nơi này có cả lông hồ ly nữa, vừa mềm vừa dày lắm nương nương, làm thành áo lông hồ ly là đẹp lắm!"

Ta bấm lòng bàn tay của mình, nuốt tất cả khổ sở về trong bụng lại.

Quay đầu cười với nàng ấy: "Ngươi đi nói với bọn họ, thêu hình cừu non lên áo choàng của ta, con cả bê con nữa, à rồi thêm cả một mảnh thảo nguyên nữa..."

Ta rất nhớ phong cảnh bên ngoài.

Ta không muốn chờ ở nơi này nữa rồi.

5.

Trước khi vào thu thì áo choàng lông hồ ly của ta cũng đã làm xong.

Liên Chi cầm nó, dọc đường đi còn líu ra líu ríu, nói cừu non đáng yêu, còn nói đồng cỏ xanh tươi sống động.

Cuối cùng, nàng còn khen ngợi ta: "Mắt thẩm mĩ của nương nương quá tốt."

Lúc đi lên cầu vòm bằng ngọc, quá không khéo rồi, ta đụng trúng Lý Tông Khác.

Thấy ta, hắn hơi sững sờ.

"Sao lại gầy vậy?"

Hắn tiến về phía trước hai bước, đưa tay về phía cổ tay áo của ta, ta nghiêng người né tránh, qua loa hành lễ với hắn.

Lý Tông Khác nén sự bực bội, đỡ ta đứng dậy, hắn nắm chặt tay ta, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

Tính tình ta không được bình thường, lúc ta nóng giận mà không dỗ thì dù tới nửa canh giờ sau ta cũng không nguôi giận.

Lúc trước, khi ta mất hứng, Lý Tông Khác luôn ôm ta một cách bá đạo, rồi lại hôn một cái, sau đó cứ mãi huyên thuyên, ta đánh mắng hắn, hắn cũng cứ sáp sáp vào người ta.

Thực ra ta luôn rất thích bộ dạng đó của hắn, bây giờ lại cảm thấy dáng vẻ đó vô cùng trẻ con lại còn hơi phiền phức nữa.

Có lẽ Lý Tông Khác nhìn ra vẻ không kiên nhẫn của ta, hắn nhẹ nhàng buông tay. Sau đó, hắn nhìn lòng bàn tay trống không của mình với biểu cảm như bị tổn thương.

Tống Minh Yên cầm diều đuổi theo tới nơi, nàng ta gọi thẳng tên của hắn, vừa vội vàng vừa giận dỗi:

"Lý Tông Khác! Ta bảo chàng tìm ta, tìm kiểu gì mà chạy đến đây rồi!"

Có lẽ hắn nhìn thấy ta nên mới không đi tìm Tống Minh Yến tiếp nhỉ?

Nhưng mà ta nghĩ không có khả năng đó, ta cười cười một cách tự giễu.

Nụ cười này của ta đã khiến Tống Minh Yên mất hứng rồi.

Có lẽ là nàng tưởng ta đang khiêu khích nàng, đôi mắt nàng ấy trợn tròn một vòng, ánh mắt lập tức rơi vào áo choàng lông hồ ly trên tay Liên Chi.

"Màu lông đẹp quá ta!"

Nàng ta nắm đuôi hồ ly một cái, sau đó dựa vào lòng Lý Tông Khác, cực kỳ hứng thú mà nói: "Ta muốn nó!"

Lý Tông Khác xoa xoa mặt nàng ta, cười nói: "Được, cho nàng hết."

Nàng đã cướp của ta nhiều đồ lắm.

Nhưng mà những thứ đồ đó đều là của Lý Tông Khác, hắn yêu ai thì cho người đó, ta không cần.

Nhưng mà, lông hồ ly này là do phụ thân ta săn cho ta, đừng ai nghĩ tới việc cướp nó đi!

Ta bất chấp lễ nghi, nhào lên giựt áo choàng lại, Tống Minh Yên nắm chặt không buông tay.

Kéo tới kéo lui một hồi, trong lúc giằng co thì bàn tay của nàng đập vào trán ta.

Ta bỗng hoa mắt nhức đầu, lỗ tai còn nghe được tiếng ong ong.

Ta cắn răng, đẩy Tống Minh Yên đang la hét rơi xuống nước.

6.

Tống Minh Yên không bị gì, chỉ nhiễm phong hàn do nước lạnh.

Lý Tông Khác muốn ta đưa áo choàng cho nàng để chuộc tội.

"Minh Yên nói nàng ấy không trách nàng."

"Nàng ấy không cần gì nhiều, nàng ấy chỉ thích áo choàng lông hồ ly này."

"Chu Mị Ngư, nàng không nên ức hiếp Minh Yên, dù sao không có nàng ấy thì sẽ không có nàng."

Hắn nói không có Tống Minh Yên thì sẽ không có ta...

Ta tựa như bị người ta đánh một cái cho tỉnh, một nỗi khuất nhục từ trước đến nay chưa từng có bỗng trào lên trong lòng.

"Tống Minh Yên thích cái đó à, ta không muốn cho nàng ta thì sao?"

"Ở trong mắt chàng, ta là thế thân của nàng ta. Nàng ta không có ở đây thì chàng đối xử rất tốt với ta, nàng ta quay lại thì chàng muốn dâng tất cả những thứ tốt nhất cho nàng ta."

"Nhưng chàng đừng quên, lông hồ ly là của ta, là của phụ thân ta cho ta! Không phải đồ của chàng, chàng dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón với ta?"

Ta vứt bỏ tất cả thể diện, vừa khóc vừa đánh Lý Tông Khác, rồi đẩy hắn ra phía ngoài cửa phòng.

"Chàng đi đi! Đi mau đi! Chàng đừng đến đây nữa, ta không muốn gặp chàng nữa!"

Lý Tông Khác mạnh mẽ ôm ta vào lòng, giam ta trong vòng tay của hắn.

Hắn bực bội, nghiêm mặt hỏi ta: "Tay nàng không đau à? Quậy phá cái gì vậy! Chỉ là lông hồ ly thôi mà..."

Vấn đề vốn không phải là lông hồ ly!

Lý Tông Khác! Nó không chỉ là một miếng lông hồ ly!

Nó còn là một ít tôn nghiêm còn sót lại của ta, đó là tình yêu và tôn nghiêm mà ngươi sẽ không bao giờ dành cho ta nữa.

Mà lúc này, ngay cả nó cũng bị Tống Minh Yên làm rách rồi.

Toàn bộ không gian xung quanh bỗng nhiên không còn rõ ràng nữa, hư hư thực thực, ta không phân biệt rõ nữa rồi.

Lý Tông Khác ôm thân thể xụi lơ của ta trong lòng hắn, ta nghe thấy tiếng kêu cực kỳ hoảng sợ của hắn: "Chu Mị Ngư! Mị Ngư, nàng tỉnh lại, tỉnh lại..."

Nghe cứ như hắn vẫn còn đang yêu ta vậy.

7.

Khi ta tỉnh lại, Lý Tông Khác đã rời đi.

Hắn không có lấy áo choàng của ta đi, có lẽ là vì nó đã rách rồi, không còn đủ xinh đẹp nữa nên Tống Minh Yên nhìn không vừa mắt.

Tôn thái y quỳ gối trước mặt ta, sắc mặt nặng nề. Thật lâu sau, ông vẫn thấp giọng nói:

"Bệnh của nương nương đã nặng hơn năm trước một chút rồi, lão thần e là... lão thần bất lực rồi..."

Ta siết chặt nắm tay, chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong, một lúc sau mới tỉnh táo lại.

Ta mời Tôn thái y đứng dậy, vờ như vô cùng bình tĩnh, hỏi ông ấy: "Còn bao lâu nữa? Ta còn sống được bao lâu nữa?"

Ông ấy cúi đầu, đáy mắt hiện lên vẻ tiếc hận.

"Nhiều thì một năm rưỡi, ít thì... ba bốn tháng."

A... Thì ra ta sắp c.h.ế.t rồi.

Đã là người thì sẽ phải c.h.ế.t, ta biết chứ.

Nhưng ta lại c.h.ế.t trẻ như vậy, ta còn quá nhiều chuyện vẫn chưa làm.

Thảo nguyên của ta, trâu bò của ta, ta không còn cơ hội đi ngắm chúng nó rồi...

Phụ thân thường nói phải xem nhẹ chuyện sống chết.

Chung quy ta vẫn là người nhát gan, ta thẹn với lời dạy bảo của ông.

Lúc ta nghe được thời gian còn lại của bản thân, ta chỉ biết sợ hãi đến mức run rẩy.

Ta chui vào trong chăn, cẩn thận che giấu sự yếu đuối của chính mình, ta không muốn để bản thân biến thành một người đáng thương.

"Tôn bá bá, Mị Ngư cầu xin ngài một chuyện."

"Đừng nói với người khác là ta sắp c.h.ế.t, được không?"

"Ngài biết đấy, rất nhiều người chờ xem chuyện cười của ta..."

Âm thanh của ta nghẹn ngào một phen, sau đó không nói thêm gì nữa. 
Bình Luận (0)
Comment