Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 50

Từ An Khê không biết tìm đâu ra một con ngựa để đuổi theo từ phía sau, một cơn gió thổi ngang qua. Từ An Khê trợn mắt. Quá nhanh đi! Vương An Cơ đuổi kịp con ngựa. Triệu Thụy Miên nước mắt tèm nhem, ôm chặt lấy lưng ngựa, hai mắt nhắm tịt, lẩm bẩm cầu trời khấn phật.

Sao lúc trước không nhìn thấy bộ dạng sợ chết này của cô, còn dứt khoát muốn cắt cổ tay cứu mạng hắn kia mà. Vương An Cơ kêu mấy tiếng cô cũng không thèm nghe, đành phải gạt chân ngựa, làm nó dừng lại, rồi nhân lúc ôm Triệu Thụy Miên ngã lăn ra ngoài, lộn vài vòng.

Triệu Thụy Miên vừa mới qua một trận sống chết, cảm giác sau lưng còn có đệm thịt, cô lập tức ngồi dậy, sờ sờ khắp người, tay đặt lên ngực trái. Sau đó mới thở phào một hơi:

- May quá, không sao.

- Cái gì không sao? - Vương An Cơ nhăn mày, lưng hơi ê ẩm. Lúc nãy té cũng đau lắm đó. Vậy mà cô tỉnh dậy thì biết lo mình có bị thương hay không.

- Chân khí của ta, hoàn hảo là nó không sao.

- Muội mà cũng có chân khí à? - Hắn tưởng chỉ có mình yêu quái mới có chứ.

- Đúng vậy, pháp sư cũng có mà, nếu không thì chẳng phải là pháp sư rồi. Này nhé, chân khí của pháp sư cũng lợi hại lắm đấy.

- Vậy à?

Vương An Cơ hoàn toàn trả lời tùy tiện, phủi cỏ trên áo đứng dậy. Triệu Thụy Miên tưởng hắn coi thường thì vội bám theo giải thích.

- Ta nói thật mà, có thể cải tử hồi sinh đấy, trị được bách bệnh.

- Sao lúc trước không thấy muội dùng nó, còn để bản thân sắp chết kia mà.

Vương An Cơ lạnh nhạt liếc cô. Triệu Thụy Miên đi sau liền ngậm miệng. Cái này, chỉ có tác dụng với người ngoài thôi, đương nhiên đối với bản thân chủ thể thì không được. Nếu không thì cô đã là thần tiên rồi, đâu có rảnh rỗi ở dưới này lâu đến vậy.

Từ An Khê thấy cô trở về thì như trút được tảng đá nặng. Con ngựa đó không biết lại dở chứng gì nữa. Cũng may mà Triệu Thụy Miên không bị làm sao, nếu không bà bà chắc chắn sẽ lột da cô.

Sáng sớm, Từ An Khê xuống thành đi mua thịt về nấu ăn. Nghĩ lại, Triệu Thuỵ Miên đã bao lâu rồi không được ăn một bữa tử tế. Tự hứa với bản thân, nhất định sau khi trở về phải mượn Đặng Vân Du chút tiền để ăn một bữa thật thoải mái. Tiền của cậu ta dù sao cũng chẳng để làm gì, mượn nhiều rồi, mượn thêm một chút nữa cũng không sao.

- Vương An Cơ, dạo này huynh đang nghiên cứu thứ gì vậy?

- Ta đang chăm chỉ học tập, muội không thấy à? - Vương An Cơ thay đổi tính nết làm cô có hơi bất ngờ. Kiêu ngạo như hắn, cần phải dùng tới sách vở sao?

- Hở? Học cái gì?

Triệu Thụy Miên nhướng người sang nhìn, quả thật là đang học. Nhưng là hắn học cái gì, y thuật sao?

- Huynh học y? Muốn đổi nghề làm đại phu à?

- Không được sao? - Trước con mắt kinh ngạc của cô, hắn tỏ vẻ không gì là hắn không làm được

- Đừng đùa nữa. Cả yêu giới nhất định sẽ sốc chết mất.

- Chết đi càng tốt. - Vương An Cơ lật trang sách, chăm chỉ ghi chép lại những thứ quan trọng. Lần đầu tiên thấy nét chữ rồng bay phượng múa của hắn. Có hơi... khớp. Chữ của người 300 năm trước đều đẹp như vậy sao? Nếu đi viết thư pháp còn có thể kiếm được rất nhiều tiền a.

Vì vậy, cô đột nhiên không nói thêm nữa. Triệu Thụy Miên dịch ghế lại gần, say mê coi hắn viết chữ, mặc dù chữ hiểu chữ không. Vương An Cơ nhếch môi cười, lần đầu có cảm giác là một người trưởng thành muốn ra oai trước mặt cô.

Từ An Khê hốt hoảng chạy về, thức ăn trên tay đều vứt sang một bên, chưa kịp hít thở đã chạy đến đập bàn một cái.

- Quân lính... quân lính đuổi đến nơi rồi.

- Cô nói cái gì? - Triệu Thụy Miên đứng dậy. Từ An Khê vừa trông chừng phía sau vừa nói.

- Thật sự, lúc ta đến chân núi đã thấy bọn họ rồi. Nhanh thôi, sẽ lục soát đến đây. Hai người, mau chạy đi.

Liên Hương bà bà vừa đi ra liền nghe được, cả người run rẩy một trận. Mạng của bà là do Chân Nhân Chiêu Minh tha. Nếu bây giờ có người phát hiện bà vẫn chưa chết, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hắn. Từ An Khê cũng nhìn ra được nỗi lo lắng của bà, đi tới bên giường, mở xuống bên dưới có một mật thất nhỏ.

- Bà bà, bà trốn trong đây đi. Chút nữa dù sao cũng không thoát được, bọn họ nhìn thấy Vương An Cơ và Thụy Miên sẽ dốc lực đuổi theo, không còn tâm tư đào ra chuyện của bà đâu.

- Nhưng mà, Tiểu Từ à...

Bà bà run run nắm chặt cổ tay Từ An Khê. Từ An Khê văng vẳng nghe thấy tiếng ngựa chạy, vội vàng rút tay, đóng sầm mật thất, đậy kín chăn. Vương An Cơ và Triệu Thụy Miên cũng không muốn liên lụy bọn họ, nhanh chóng thu dọn đi. Từ An Khê lấy một thanh kiếm trong tủ.

- Cô làm gì vậy? - Vương An Cơ mơ hồ cảm giác được cô muốn làm chuyện gì. Từ An Khê dứt khoát đi ra.

- Hai người bỏ chạy đi. Ta sẽ cố gắng giữ chân bọn họ.

- Một mình cô nương? Được không? - Triệu Thụy Miên nghĩ ngợi - Hay là thôi đi. Dựa vào sức của bọn ta là được rồi. Lỡ như cô cũng bị bắt thì làm sao.

- Không sao, bọn họ không có thời gian để ý đến một tép riu như ta đâu. Ta tự có tính toán của mình, hai người cứ yên tâm.

- Đừng tự làm khó mình. - Vương An Cơ kì thực không muốn mắc nợ ai, càng không muốn người khác vì mình mà hy sinh. Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, người mà hắn chịu nợ nhiều nhất vẫn chỉ có mỗi Triệu Thụy Miên.

- Tướng quân. Bên này có một căn nhà.

Vương An Cơ nghe tiếng có người, vội kéo Triệu Thụy Miên đi ra, vừa hay chạm mặt Chân Nhân Chiêu Minh đi tới. Hắn cười rất vô sỉ, gỡ mũ áo choàng xuống, đoàn quân nhanh chóng dừng lại. Ba người mặt đối mặt, lúc sau, còn có thêm một Từ An Khê nữa.

- Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi. Mau theo chúng ta về đi.

- Chân Nhân Chiêu Minh, thứ cặn bã thối tha. Tại sao ngươi không chết đi? - Triệu Thụy Miên nhìn thấy bộ mặt của hắn, mọi lời kể của Liên Hương bà bà tức thì đều bay mất. Vương An Cơ giữ cô lại.

- Đợi mang các ngươi về rồi, muốn chém muốn giết thì tính sau.

Không chần chừ là bao nhiêu, Chân Nhân Chiêu Minh hạ lệnh. Quân lính xông lên cùng một lúc. Vương An Cơ quạt tay, bọn họ đều ngã rạp xuống như cỏ rác. Kiếm rút ra khỏi vỏ, Chân Nhân Chiêu Minh đạp lưng ngựa bay lên không, đưa kiếm chĩa thẳng xuống Vương An Cơ. Liền bị một thanh kiếm khác chặn lại.

Chân Nhân Chiêu Minh mở to mắt, nhìn một nữ tử mảnh khảnh, nhưng tay cầm kiếm lại vô cùng chắc, nghiêm nghị nhìn hắn. Từ An Khê đạp kiếm hắn lệch sang một bên, thừa lúc chém một phát ngang ngực. Chân Nhân Chiêu Minh phản ứng lập tức lùi ra sau nhưng không hoàn toàn tránh khỏi, giáp bị cứa một đường vang lên tiếng.

Từ An Khê xoay một vòng, xoáy kiếm đâm về phía hắn. Chân Nhân Chiêu Minh không ngờ giữa đường lại lòi ra một cô nương không biết từ đâu tới. Quân lính không có sự chỉ huy của hắn, bị Vương An Cơ liên tục đánh bay. Không lâu sau thì đến người cũng đã biến mất.

Chân Nhân Chiêu Minh thầm than không ổn, mắt đuổi theo bóng dáng Vương An Cơ. Hắn bỏ mặc Từ An Khê ở đó, đi về phía hắc mã, nói với Hắc Tiêu.

- Mau chóng đuổi theo, nhất định không được để mất.

- Rõ.

- Tướng quân! - Chân Nhân Chiêu Minh đang chuẩn bị leo lên ngựa thì một thị vệ thông báo.

- Chuyện gì?

- Ngài bị thương rồi.

- Ta đâu có bị thương. - Chân Nhân Chiêu Minh thấy kỳ lạ. Thị vệ bấy giờ vẫn cúi đầu, lóe mắt rút con dao găm trong tay áo, đâm thẳng vào sườn trái của Chân Nhân Chiêu Minh. Hắc Tiêu vội rút đao kề sát cổ thị vệ.

- Đó, bây giờ người đã bị thương rồi, nên ở lại đây dưỡng thương thôi. - Chân Nhân Chiêu Minh bịn kín vết thương, nhưng máu vẫn cứ chảy, hắn trợn mắt nhìn tên thị vệ.

- Ngươi... ngươi... - Chính là thị vệ đã vào lều gọi hắn. Tại sao hắn lại làm vậy?

- Hoàng đế có lệnh. Nếu tướng quân chẳng may bị thương thì ta sẽ là người tiếp nhận đội quân, nay ngài bị thương rồi. Chuyện đuổi bắt trọng phạm, hay là để cho ta đảm nhiệm đi.

Hắc Tiêu nghe đến lệnh của hoàng đế thì yếu ớt hạ kiếm xuống, nhìn Chân Nhân Chiêu Minh chật vật vì bị thương mà không có cách nào khác. Một bên hắn phải đi thực hiện mệnh lệnh, và bọn họ còn có sứ mệnh cực kỳ quan trọng nữa. Hắn biết, tướng quân coi chuyện lần này đáng giá hơn mạng sống của mình, chắc chắn sẽ không đồng ý cho hắn ở lại.

Quả nhiên, Chân Nhân Chiêu Minh cũng nghĩ vậy thật, hắn trừng mắt nhìn Hắc Tiêu đang có ý định xông lên, thả dây ngựa ra, điều chỉnh hơi thở, rồi nói với thị vệ.

- Nếu đã là lệnh của hoàng đế, ta sẽ tuân theo, đây là lệnh bài. - Chân Nhân Chiêu Minh đưa lệnh bài tối cao của tướng quân cho hắn. Thị vệ nhếch môi.

Đoàn quân nhanh chóng rời đi. Từ An Khê một bên quan sát tình hình biến chuyển thì thấy thú vị. Trong điện, không chỉ nữ nhân biết đấu đá lẫn nhau mà ngay cả thị vệ cũng như vậy. Đúng là cái thời đại thối rửa. Nhiệm vụ của cô đến đây coi như là xong. Thật ra, chẳng qua cô chỉ đứng làm nền mà thôi. Một mình Vương An Cơ có thể dư sức đối phó.

- Này...

Từ An Khê lên tiếng, sợ rằng hắn đã bị đông thành tượng đá rồi. Chân Nhân Chiêu Minh rất lâu sau quay lại. Máu đã thấm ra ngoài áo giáp của hắn, nhìn thật sự đáng sợ. Từ An Khê thôi đùa giỡn nữa. Chân Nhân Chiêu Minh môi dù trắng bệch cũng không hề tỏ ra yếu đuối. Cô thật sự sợ vẻ mặt này của hắn.

- Ngươi...

Chân Nhân Chiêu Minh ngã xuống đất, ngất xỉu.
Bình Luận (0)
Comment