- An Cơ, chàng xem... - Triệu Thụy Miên mặc một bộ trang y màu hoa đào, chạy lại kéo tay áo Vương An Cơ - Nhìn ta có được không? Đi dự lễ thành thân có hợp không?
- Hừm... - Vương An Cơ ngẫm nghĩ - Nhìn nàng mặc vậy ta lại nhớ tới lúc trước, khi ta tạo kết giới hoa cho nàng. Dù sao, nó vẫn hợp với bộ của ta.
Triệu Thụy Miên tròn mắt nhìn y phục quanh năm một kiểu của Vương An Cơ. Hắn tuy lúc nào cũng chỉ thấy mặc một bộ nhưng cơ thể không bao giờ có mùi hôi, trái lại còn có hương thơm nhàn nhạt. Đúng là yêu hồ. Tuy vậy, tối ngủ ôm sẽ rất sướng a. Muốn mát có mát, muốn ấm có ấm.
- Đang nghĩ gì vậy? Mau đi thôi. Trễ giờ là con cá kia lại nhảy đỏng đảnh lên. - Nhắc tới Tần Tuệ Minh, Vương An Cơ vẫn không có chút thiện cảm. Chẳng qua vì nể mặt Đặng Vân Du nên hắn mới nhận lời tham gia đại hỷ. Nhìn Triệu Thụy Miên vẫn còn săm soi trước gương, hắn nổi cáu - Đi mau lên.
Triệu Thụy Miên bĩu môi, chậm chạp mang giày rời đi. Mắt thấy Vương An Cơ chuẩn bị làm phép cưỡi mây thì cô ngăn lại, trong đầu đột nhiên lóe lên vài ý nghĩ.
- Ta nghĩ mình nên đi thuyền qua sông Hà. Chàng xem, thời tiết đẹp như vậy, ta lại mặc trang phục đẹp như vậy, đi thuyền phong cảnh chắc chắn rất hữu tình. - Nói rồi, Triệu Thụy Miên còn lấy một cái điện thoại hàng hiệu trong túi gấm - Ta còn mang theo điện thoại chụp hình nữa, đăng lên mạng chắc chắn sẽ hot.
-... - Vương An Cơ không ngờ cô còn có thể mang theo thứ này. Hắn suy nghĩ nếu mà không cưỡi mây thì tốc độ chắc chắn sẽ chậm gấp mấy chục lần. Như vậy được sao? Hữu tình cái quỷ gì - Không được.
Triệu Thụy Miên nghe xong, không kịp phản bác đã chạy đi mất. Vương An Cơ hừ lạnh. Dù sao hắn cũng tủi thân thay cho Triệu Thụy Miên. Từ khi đến Chân Nhân thành tới giờ chưa một lần được mặc y phục đẹp đẽ. Hôm nay còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu kiểu tóc cổ đại thịnh hành từ sớm rồi nhờ hắn làm phép giúp.
Hồi mới đến, giúp hắn đánh bại hoàng đế, sau lại vì giúp Dạ Như Tuyết mà mạng sống mong manh. Được Liên Hương bà bà chữa khỏi nhưng chân khí chưa hoàn toàn phù hợp với năng lực của cô, Triệu Thụy Miên phải mất một thời gian dài suy yếu để thích ứng rồi rèn luyện pháp thuật lại từ đầu. Vương An Cơ nhìn thấy cô, giống hệt như đứa trẻ 16 tuổi hắn gặp lúc trước, thấy nhói một hồi.
- Nhanh lên, An Cơ. - Triệu Thụy Miên thấy hắn chậm chạp thì vươn tay kéo hắn lên thuyền - Chuyến này đi sớm nhất rồi đấy, chàng còn không mau lên thì trễ mất.
Vương An Cơ nhìn quanh. Chiếc thuyền nhỏ đến mức chỉ chứa được vài người.
- Trên thuyền không phải chỉ có mình chúng ta à? - Hắn nhìn ra phía sau - À, có thêm lão già chèo thuyền nữa. Ông ta không chở chúng ta thì chở ai?
- Chàng ăn nói kiểu gì vậy. - Triệu Thụy Miên gầm nhẹ - Làm phiền ông đưa bọn cháu ra giữa sông là được.
- Chỉ giữa sông thôi à? - Ông già nhìn cô ngờ vực. Có lẽ cũng chứng kiến nhiều chuyện kì quái ở đây rồi nên cũng không kinh ngạc mấy - Được thôi, ngồi chắc vào.
Triệu Thụy Miên cười tủm tỉm chạy lên đầu mũi thuyền đứng. Vương An Cơ nhàn nhạt chắp hai tay sau lưng, chỉ yên lặng đứng đằng sau. Sương buổi sáng ướp lạnh da mặt cô, Triệu Thụy Miên chưa bao giờ thức dậy vào lúc sáng sớm như vậy, Vương An Cơ toàn để cô ngủ đến gần trưa. Đột nhiên gió không còn trở nên lạnh lẽo nữa, hiển nhiên là Vương An Cơ đã nhúng tay vào.
Con thuyền thả trôi trên mặt sông Hà. Cảnh sắc không thua kém gì trong phim truyền hình. Vạt áo hồng nhạt thấp thoáng tung bay. Vương An Cơ thẫn thờ nhìn bóng lưng của cô, có lẽ chẳng ai bảo rằng Triệu Thụy Miên là một pháp sư ở thế giới hiện đại. Đột nhiên Triệu Thụy Miên quay ra đằng sau, nhìn hắn phấn khởi:
- Chàng nói xem, hôm nay ta có đẹp không?
Vương An Cơ chỉ nhếch môi cười. Hắn không phải là người sẽ nói những lời như vậy. Nhưng hôm nay đột nhiên cô vui vẻ khiến tâm trạng cũng mặc nhiên tốt lên.
- Đẹp lắm.
Chẳng mấy chốc, con thuyền đã trôi đến giữa sông, ông lão chậm chạp dừng lại. Triệu Thụy Miên nhanh chóng bảo Vương An Cơ làm phép, để bộ đồ xuống nước khỏi bị ướt. Vương An Cơ cười khan hai tiếng, vậy mà cũng yêu cầu được. Trước khi mời chắc Tần Tuệ Minh cũng lo hết xong xuôi mọi việc rồi, đâu tới lượt hắn.
Đùng một cái, cả hai người đều nhảy xuống nước. Ông lão nhìn theo rồi lắc đầu, tuổi trẻ bây giờ thật nông cạn, rồi từ từ đẩy mái chèo rời đi. Nhảy xuống dưới, quả nhiên đâu đâu cũng thấy thảo dược trôi lềnh bềnh, chắc là để cho quan khách tới tham dự có thể thoải mái hít thở. Mà người Tần Tuệ Minh mời đến chắc cũng toàn là yêu quái.
À không, vẫn còn Chân Nhân Chiêu Minh và Từ An Khê, Liên Hương bà bà chắc sức khỏe già yếu nên không thể đi được. Lại nói, Liên Hương bà bà vì tìm thuốc giải cho Triệu Thụy Miên mà lặn lội đường xa, leo núi vất vả chưa nói, sau đó lại phải chạy ngược chạy xuôi chữa trị cho Đặng Vân Du. Chân Nhân Chiêu Minh đích thân cấp phép cho bà bà vào cung nghỉ ngơi một tháng, đãi ngộ vô cùng nhiều. Vừa mới nhắc đến là đã thấy bọn họ.
Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ vừa đáp chân xuống thủy cung đã thấy Chân Nhân Chiêu Minh và Từ An Khê đứng trước ở đó. Trang phục phải nói là sáng chói, chắc là muốn ra oai với yêu giới, thông báo rằng mình là hoàng đế và hoàng hậu của Chân Nhân tộc đây mà. Khụ... làm cũng hơi quá rồi.
- Tiểu Thụy, lâu quá không gặp, cô vẫn khỏe chứ? Nhìn cô tròn lên nhiều rồi. - Từ An Khê hồ hởi chào hỏi. Triệu Thụy Miên lập tức sờ mặt.
- Có mập lên sao? Vương An Cơ, sao chàng bảo ta nhìn vẫn bình thường hả? - Triệu Thụy Miên trừng mắt.
- Ta thấy mập đẹp mà, có gì đâu. - Có lẽ bởi vì quá lâu không nghe những lời ngọt ngào, hôm nay lại được nghe đến tận lần thứ hai nên Triệu Thụy Miên có hơi đỏ mặt, cuối cùng là ngậm miệng không nói thêm được gì nữa.
- Tiểu Từ, nói đến cô thành thân đã lâu như vậy sao vẫn chưa có tin vui? - Triệu Thụy Miên nhìn Chân Nhân Chiêu Minh rồi nói nhỏ - Không phải hắn ta bất lực đấy chứ?
- Cô nói bậy gì đó?! - Chân Nhân Chiêu Minh lập tức quát. Thể diện của một hoàng đế qua miệng Triệu Thụy Miên thật chẳng còn ra thể thống gì. - Coi chừng ta khâu cái miệng của cô lại.
- Sao nào? Xuống đây không xưng "Trẫm" nữa sao? Tiểu Từ, ta khuyên cô nên tiết chế tên này lại. Ở đây là yêu giới đấy, không phải bọn phàm nhân ngu ngốc đâu.
- Được rồi. Chúng ta mau vào thôi. Vân Du chắc mong lắm, ở đây cô ấy có quen ai đâu.
Vậy là cả bốn người kéo nhau vào thủy cung. Thủy cung bên ngoài được trang hoàng lộng lẫy. Hai bên cổng đặt hai bức tượng con cá chép to bằng vàng. Dù nó là cá gì thì bằng vàng đều rất quý giá. Đá quý dưới lòng biển được mang treo khắp trần nhà. Trần nhà thật ra chỉ là một kết giới mà Tần Tuệ Minh tạo ra thôi. Xung quanh nhìn đâu cũng là nước.
Nền cát bên trong được lát sỏi màu trắng toàn bộ. Nhìn kiểu thành hôn này có khác gì ở hiện đại đâu chứ, chắc chắn là ý tưởng của Đặng Vân Du. Cả buổi lễ hoàn toàn chẳng có chút sắc đỏ nào, trừ chữ hỷ bằng Chân Nhân tự ở giữa. Quan khách có ghế ngồi xếp sẵn ở hai bên. Nói chung lần này chuẩn bị khá chu đáo.
Vương An Cơ giới thiệu, người đứng ở kia chính là Long nhi quận chúa, muội muội duy nhất của Tần Tuệ Minh. Ngày trước Long nhi rất nghịch ngợm, nổi tiếng trong yêu giới là phá phách và ngang ngược, nhưng nhờ có Tần Tuệ Minh chống lưng nên vẫn còn an nhàn cho đến bây giờ. Long nhi quận chúa sau khi trưởng thành trở thành một mỹ nhân kiều diễm.
Có lẽ bởi vì đi chùa khấn Phật khá nhiều nên ngoan hiền lại chăng? Long nhi khoác một bộ sa y màu xanh biển nhạt. Đầu gắn một chuỗi hạt màu bạch kim, làm Triệu Thụy Miên liên tưởng đến tiên nữ. Quá xinh đẹp rồi. Long nhi quận chúa thoáng chốc để mắt đến Vương An Cơ. Có lẽ đã rất lâu rồi yêu giới không nhìn thấy lại hắn. Thoáng chốc, cả thủy cung ngưng trọng vì sự xuất hiện của hắn.
Trái lại với cảm giác không thoải mái của Vương An Cơ, Triệu Thụy Miên lại cảm thấy khá hãnh diện, vẻ mặt vênh lên. Chân Nhân Chiêu Minh sa sầm, hắn là hoàng đế của Chân Nhân tộc, cớ sao xuống đây lại trở thành một thường dân nhạt nhòa. Còn Vương An Cơ lại được mọi người tung hô như vậy. Từ An Khê buồn cười dỗ dành hắn.
Phần đông mọi người đều e ngại Vương An Cơ, chỉ có một số yêu quái lớn tuổi biết đến thì đi lại chào hỏi. Vương An Cơ cũng rất lịch sự đáp lại, cảm giác hắn như ở một đẳng cấp khác trong yêu giới. Trước giờ không biết Vương An Cơ lại lợi hại như vậy. Triệu Thuỵ Miên đứng bên cạnh nghe ngóng, cùng với đám Chân Nhân Chiêu Minh và Triệu Thuỵ Miên, hoàn toàn chỉ là một cái bóng mờ ở đây.
- Nghe nói dạo này ngươi tu tâm dưỡng tính rồi? Không ngờ Vương Hầu đại nhân lừng lẫy một thời còn có ngày hôm nay.
- Chư vị quá lời rồi. Trước đây ta cũng ăn chơi rồi ngủ như bây giờ thôi, có điều chỉ đổi nơi ở. - Nhưng xác thực là từ khi thoát khỏi gương Định Thần, hắn trầm tính hơn nhiều, cũng bớt ngông cuồng.
- Ta thấy gương Định Thần đã làm ngươi sợ rồi. Giam ngươi tận 300 năm nay. Ngươi đi rồi yêu giới liền tẻ nhạt.
- Đúng vậy. Ta nghe nói đợt trước Chân Nhân tộc có một trận đại náo gì đó. Ngươi cũng tham gia à Vương An Cơ?
Vương An Cơ liếc người nọ một tiếng rồi hừ lạnh:
- Chẳng phải ta vừa đi các người liền mở tiệc ăn mừng ba ngày đó sao? Đừng tưởng ta không biết gì. - Hắn còn nhớ rõ lời Đường Hành Nhật Dạ nói. Đám đông lập tức đều ngượng ngùng sờ mũi.