Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 10

-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

Sau khi ngồi máy bay trở về, một mình An Lan kéo theo va li hành lý về nhà. Hắn đẩy cửa vào, thấy Lý Khách đang giặt quần áo trong nhà vệ sinh nên hỏi: “Mẹ em đâu rồi?”

“Không có ở đây.” Lý Khách đổ bột giặt vào máy, cười nói: “Bảo bối, chờ tắm xong anh ra ôm em nha.”

An Lan lo lắng cho vết thương trên đùi Diệp Linh Phượng, hỏi: “Bà ấy ra ngoài mua thức ăn sao?”

“Bà ấy chuyển ra ngoài rồi.”

Sắc mặt An Lan trầm xuống, hắn buông hành lý trong tay xoay người bỏ đi.

“An, An Lan!” Lý Khách bất chấp đống quần áo chạy như bay ra ngoài, cuối cùng cũng chặn được hắn ở cửa thang máy: “Em làm cái gì vậy! Tự bà ấy muốn chuyển ra ngoài mà.”

“Chân bà ấy còn đang bó thạch cao, đi đường rất khó khăn.” An Lan tức đến đỏ cả mắt: “Bà nói dọn thì anh để mặc cho bà dọn hay sao!”

“Anh đã mời người giúp việc đến chăm sóc bà ấy rồi.” Lý Khách cũng hơi tức giận: “Em đừng có xem anh là loại người thích ngược đãi người lớn tuổi, hẹp hòi, khốn nạn như vậy có được không!” Anh ta nắm vai An Lan kéo về nhà: “Được rồi, chúng ta đừng đứng ngoài này cãi nhau.”

Sau khi trở về, An Lan gọi điện cho Diệp Linh Phượng nhưng bà chẳng hề oán giận nửa câu mà còn nói cuộc sống của mình rất tốt, mỗi ngày đều có người giặt quần áo nấu cơm cho bà.

Lý Khách an ủi An Lan xong thì vội vàng giặt quần áo, nấu cơm. An Lan đang xụ mặt vì chuyện của mẹ rốt cuộc cũng bỏ qua không thèm so đo với anh nữa, hai người ăn cơm chiều xong thì vui vẻ ra ngoài tản bộ. Tản bộ xong thì Lý Khách ngồi trên giường chơi game còn An Lan ngồi xổm trước tủ quần áo lấy từng bộ từng bộ ra ngoài.

Trong tay An Lan là móc treo quần áo, hắn tháo áo khoác kaki ra xếp lại rồi nhón chân để lên tầng cao nhất. Tiếp đó là đống quần lót và tất, vì chúng được xếp ở tầng cuối cùng nên hắn phải khom người xuống khiến phần eo trắng nõn lộ ra dưới lớp áo sơ mi.

Lý Khách đang chơi game nhưng ánh mắt anh ta dần bị An Lan hấp dẫn, laptop bị ném qua một bên, anh ta đi đến chỗ An Lan gọi: “An Lan.”

“Hả?” An Lan đáp lại, hắn chưa kịp xoay người đã bị Lý Khách đè lên, va li và quần áo loạn thành một đoàn.

An Lan cầm móc quần áo muốn đánh người nhưng rốt cuộc vẫn không đủ nhẫn tâm ra tay. Có điều, lúc quần áo sắp bị cởi ra thì hắn hơi mất tự nhiên nói: “Em không muốn nằm trên đất đâu, lạnh lắm.”

Lý Khách tiện tay nhét quần áo của mình dưới người hắn, cười xấu xa hôn lên.

“Lý Khách, khi nào thì chúng ta kết hôn?” An Lan nhẹ giọng hỏi.

Lý Khách lặng đi, động tác trở nên chậm chạp hơn, anh ta thuận miệng đáp một câu cho có lệ: “Sau này hãy bàn tới.”

“Mỗi lần hỏi tới anh đều nói là sau này sau này, chuyện này đã kéo dài rất nhiều năm.” An Lan bất mãn chu miệng: “Dù sao kết hôn cũng chỉ là hình thức, anh không muốn thì cứ nói cho em biết.”

“Anh không muốn kết hôn.” Lý Khách thở phào nhẹ nhõm, anh ta mất hứng ngồi trên sàn nhà, bực mình nói: “Bây giờ anh nói cho em rồi đó.”

“Anh không muốn kết hôn? Hay là anh không muốn kết hôn với một người đàn ông?” Câu hỏi của An Lan giấu rất nhiều kim châm.

Lý Khách đứng dậy mặc lại quần áo, tùy tay cầm lấy bật lửa và gói thuốc lá, nói: “Anh ra ngoài một lát.”

Di động của Lý Khách trên sàn nhà bỗng sáng lên, An Lan tùy tay cầm lấy, hắn còn chưa kịp nhìn tên người gọi thì điện thoại đã bị Lý Khách cướp mất.

Lý Khách nhìn thoáng qua màn hình, anh ta thở phào nhìn An Lan, lúc này anh ta mới nhận ra động tác vừa rồi có bao nhiêu hấp tấp.

“Là điện thoại của đồng nghiệp.” Lý Khách xấu hổ đưa điện thoại cho An Lan xem.

An Lan nhìn vẻ mặt của anh ta, nửa đùa nửa thật nói: “Điện thoại của đồng nghiệp dọa anh sợ tới mức này?”

Lý Khách đau đầu không thể giải thích, anh ta chọn im lặng đặt gói thuốc và bật lửa về bàn rồi giúp An Lan dọn dẹp tủ quần áo. An Lan vốn chẳng phải là người tính toán chi li nên vừa dọn tủ xong thì hai người lại tiếp tục vui vẻ.

Mọi chuyện trong công ty vẫn như cũ, An Lan tiếp tục bận rộn chuyện của bộ phận pháp lý, mặc dù là thư kí tổng giám đốc nhưng hắn rất ít khi làm việc cho Cố Thần. Mà hình như Cố Thần cũng không thích gặp hắn nên anh giao hết phần lớn việc cho Ngải Lệ.

Giữa trưa hôm nay, Ngải Lệ giẫm giày cao gót than thở quay về, thở phì phò ghé sang chỗ An Lan kêu la trong tuyệt vọng: “Ai da, tiêu rồi, tôi chỉ vừa mới chấm được một người đàn ông, còn chưa xuống tay đã bị cướp đi mất.”

An Lan lặng lẽ bỏ tư liệu trong tay vào ngăn kéo, mỉm cười nói: “Ai vậy?”

“Cố tổng.” Ngải Lệ kéo một cái ghế tới ngồi đối diện An Lan, thần thần bí bí nói: “Hôm nay sếp dặn tôi ra sân bay đón người, tôi còn tưởng là người nào, ai ngờ là vợ và con của anh ấy!”

“Ồ.” An Lan hơi bất ngờ: “Anh ta kết hôn rồi à, nhìn không ra nha.”

“Vậy mới nói.” Ngải Lệ buồn bực: “Mấy người có tiền làm gì có ai kết hôn sớm vậy chứ.”

An Lan hơi xấu hổ nhớ lại chuyện Cố Thần vuốt nhẹ cổ tay hắn tối đó, có lẽ hắn đã hiểu lầm anh ta, chắc là người ta chỉ tốt bụng an ủi mình thôi.

Sau khi Ngải Lệ đi khỏi, An Lan mở tủ lấy ra xếp tài liệu vừa nãy. Đó là tư liệu mà An Lan đã nhờ thám tử tư điều tra về Cố Thần.

Cố Thần đúng là người Đức, cha mẹ anh ta đã di dân sang đó vào những năm bảy mươi và nắm giữ một số cổ phần trong công ty ZL. Cố Thần xuất thân từ gia đình giàu sang quyền thế, vợ anh ta là một du học sinh Trung Quốc, hai người sinh được một đứa con gái, năm nay tròn năm tuổi. Ba năm trước khi Cố Thần lái xe đã xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Sau khi tỉnh lại thì phần lớn đầu sau bị tổn thương nghiêm trọng. Anh ta không thể quen với cuộc sống bên đó nên đã xin tổng bộ chuyển công tác đến Trung Quốc.

Xem ra Cố Thần không gạt hắn. Có thể dáng vẻ anh rất giống với người kia nhưng trên thực tế anh chẳng hề liên quan gì đến người đó. An Lan thở phào nhẹ nhõm, uổng công hắn sợ bóng sợ gió một hồi.

Lý Khách đã mua vé xe lửa về quê từ lâu nhưng anh ta không nói cho An Lan biết, mãi đến buổi tối trước khi đi An Lan thấy anh ta thu dọn hành lý, hỏi một câu mới biết được.

“Anh về nhà sao lại không nói cho em biết một tiếng?”

“Không phải mấy ngày trước anh đã nói với em rồi sao?” Vẻ mặt Lý Khách khá mệt mỏi, anh ta cuộn quần áo thành một cục quét vào va li sau đó lười biếng nằm dài trên giường không muốn nói chuyện.

An Lan bước qua mở vali xếp lại từng món từng món theo thứ tự, hắn bỏ thêm chén và lá trà anh ta thường uống vào trong, hỏi: “Anh đi mấy ngày thì về?”

Lý Khách không đáp, An Lan tưởng anh ta không nghe thấy nên hỏi lại một lần nữa.

“Phiền chết đi được!” Lý Khách từ trên giường leo xuống, mở cửa bỏ ra ngoài.

An Lan sửng sốt, hắn chậm rãi đóng vali, tự mình đi rót một ly nước đi đến bên cửa sổ, bên dưới, Lý Khách lái xe phóng như bay ra khỏi bãi đỗ.

Mười giờ tối Lý Khách vẫn chưa về, An Lan hơi lo lắng, hắn sợ Lý Khách uống rượu lái xe sẽ không an toàn nhưng gọi điện thoại thì anh vẫn đang tắt máy, xem ra anh đã quyết tâm không thèm để ý đến hắn.

Đến bây giờ hắn vẫn không biết mình đã làm gì chọc đến anh.

An Lan mặc quần áo cầm chìa khóa xe xuống lầu đi tìm Lý Khách, hắn khởi động xe chạy thật nhanh ra khỏi bãi đỗ, đèn xe chiếu thẳng vào chiếc xe đang chạy tới. An Lan nhận ra đó là xe nhà mình nhưng mà người ngồi ở ghế lái… Mặt trắng như tờ giấy, hốc mắt hãm sâu, tóc tím, quần áo trắng lấp lánh…

An Lan cực kì nhát gan nên nhìn thấy cảnh này còn tưởng mình vừa gặp ma, hắn sợ hãi thắng gấp rồi ngồi đó không dám lộn xộn, không ngờ chiếc xe phía trước cũng dừng lại, tên quỷ trắng nhìn qua kính xe mắng: “Chết tiệt, không có mắt à.”

An Lan hoàn hồn, hắn chậm rãi điểu khiển xe nhường đường cho quỷ trắng. Tên kia khởi động xe vọt vào bãi đỗ, nghiêng nghiêng ngả ngã đỗ chiếc xe rồi ra phía sau mở cửa xe lôi ta một tên đàn ông say như chết.

An Lan chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra tên đàn ông kia chính là Lý Khách.

Bước chân Lý Khách lảo đảo giữ lấy chiếc xe miễn cưỡng đi được vài bước thì được tên nhóc nhỏ quần áo trắng lấp lánh đỡ lấy, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo rời khỏi bãi đỗ.

Tên quỷ trắng kia chính là tên nhóc bị đánh ở phòng làm việc của Lý Khách hôm đó. Lúc ấy An Lan đã cảm thấy không bình thường, đúng là hai người có quen biết nhau thật.

An Lan đỗ xe vào trong, chậm rì rì bước vào thang máy lên lầu, đi đến trước cửa thì thấy Lý Khách nằm như chết còn tên nhóc kia đang sốt ruột lục túi của anh ta, miệng trách móc: “Chìa khóa ở đâu vậy, này em đang hỏi anh đấy!”

An Lan đứng trước mặt hai người.

“Xem cái lông gì vậy!” Tên nhóc mở miệng mắng: “Chưa thấy quỷ say bao giờ à?”

An Lan lấy chìa khóa trong túi ra, nhấc chân bước qua hai người, mở cửa phòng xoay người vào trong nói: “Vào đi.”

Dáng vẻ hùng hổ của nhóc con biến mất, cậu ta yên lặng kéo Lý Khách vào trong. Cơ thể Lý Khách khá cường tráng, thảm trải sàn lại khá nặng, nhóc con mới kéo có hai bước đã không còn sức nên dứt khoát để anh ta ở cạnh cửa, sợ hãi nói: “À, đại ca này, tôi đi trước nha.”

“Vào trong ngồi một lát.” An Lan chậm rì rì bưng ấm trà đặt lên bàn.

“Không cần đâu, hôm nay khá trễ rồi.”

“Vào đây.” An Lan lại nhấn giọng, dừng một giây lại nói: “Lát nữa tôi đưa cậu về.”

“Uhm.” Nhóc con lập tức vui vẻ bước tới đặt mông ngồi lên sô pha, ngửa cổ nghiêm mặt nói: “Tôi muốn uống nước có ga.”

An Lan lấy chai nước ngọt duy nhất trong tủ ra đưa cho cậu ta rồi ngồi xuống ngay bên cạnh. Trên người nhóc con có mùi rượu, mái tóc màu tím dính hạt vàng lấp lánh, môi và tai đeo khuyên màu vàng, mi mắt đánh thật dày, quần áo trên người rách lung tung lộ ra da thịt trắng ngần.

“Cậu tên gì?” An Lan nhẹ nhàng hỏi.

“À. Tôi tên là Kiều Kiều.” Hai người đều giữ lấy chai nước ngọt, nhóc con lúng túng không biết phải làm gì trước mặt An Lan.

“Kiều Kiều?” An Lan cười khẽ nghĩ cái tên này chắc là tên cậu ta dùng ở quán bar.

“Cậu có biết tôi là ai không?”

“Anh là… Bạn của anh Lý.” Kiều Kiều thành thật nói.

“Các người đã biết nhau từ trước rồi phải không?” An Lan nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện của hai người, tôi chỉ muốn biết hôm nay anh ấy nói gì với cậu?”

“Anh ấy không nói gì cả, chỉ hăng hái ngồi uống rượu.” Kiều Kiều trả lời rất nhanh.

An Lan đứng dậy tìm áo khoác, lấy ví rút ra một xấp tiền đưa cho cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cậu đã nhớ ra cái gì chưa?”

Ánh mắt Kiều Kiều đảo quanh liếc qua Lý Khách ngủ trên sàn.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết chuyện hôm nay.”

Kiều Kiều đưa tay giật lấy tiền bỏ vào túi vỗ vỗ mấy cái mới mở miệng nói: “Anh Lý nói anh ấy rất có lỗi với anh.”

Ý cười trên mặt An Lan đông cứng, im lặng một lát hắn lại hỏi: “Tiếp theo là gì?”

“Không biết.” Kiều Kiều nói xong thì giữ lấy bảo vệ túi tiền, bĩu môi: “Tôi chỉ biết bao nhiêu đó thôi, dù gì thì tôi cũng không trả tiền lại cho anh đâu.”

An Lan cúi đầu suy nghĩ một lát, hắn khẽ thở dài cầm chìa khóa nhỏ giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”

Kiều Kiều theo sau hắn. Có lẽ cậu ta phát hiện tâm trạng người này đang không tốt nên không dám nói chuyện linh tinh mà chỉ ngoan ngoãn ngồi trên xe. An Lan khởi động xe, chợt mở miệng hỏi: “Hôm đó ở phòng làm việc vì sao Lý Khách lại đánh cậu?”

Vẻ mặt Kiều Kiều hơi khó coi, cậu ta nghẹn một lát, giọng điệu không mấy dễ nghe: “Chuyện này phải đưa thêm tiền.”

An Lan dứt khoác không hỏi nữa.

Kiều Kiều sống ở một kí túc xá cao cấp trong trường. Trên đường, chiếc xe yên tĩnh chạy trong màn đêm. Kiều Kiều dán mặt vào cửa xe, nhỏ giọng thì thào: “Không biết kí túc xá đã khóa cửa chưa?” Cậu ta lén lút nhìn qua An Lan, cảm thấy hắn là một người khá dịu dàng và thân thiết nên nhướng người sang: “Anh, thật ra Lý Khách rất thích anh, mỗi lần đến quán bar uống rượu giải sầu đều vì anh cả.”

An Lan cực kì phiền chán, xem ra Lý Khách đã quen biết với cậu ta một thời gian khá dài.

Mà hiển nhiên Kiều Kiều không phải là một người biết quan sát nét mặt, cậu ta cứ huyên thuyên chuyện Lý Khách đến quán bar nói chuyện phiếm uống rượu.

An Lan cắt đứt lời cậu ta, hơi do dự hỏi: “Cậu và Lý Khách đã đi đến mức nào? Hai người có…”

An Lan biết trong lòng mỗi người đều có một nhân cách nổi loạn, tuy Lý Khách là một người giữ mình trong sạch nhưng ở trong một nơi tối tăm ngột ngạt kia bao lâu, cũng khó tránh bị nhiễm phải thói xấu.

“Anh ấy uống rượu… Uhm, có một lần.” Kiều Kiều cẩn thận quan sát sắc mặt An Lan, giải thích: “Anh ấy không nhận ra tôi là ai…”

Xe chậm chạp dừng ở ven đường, hai tay An Lan đặt trên tay lái không nói nên lời.

“Anh…” Kiều Kiều khẽ gọi một tiếng, lòng hơi ảo não. Biết vậy chờ đến kí túc rồi mới nói cho anh ta biết, bây giờ chỉ mong anh ta đừng nổi giận quăng cậu ta ở ven đường.

Im lặng một lát, giọng An Lan u ám nói: “Xuống xe.”

Kiều Kiều nghĩ: Quả nhiên là vậy.

Cậu ta đáng thương ôm gối nói: “Đừng mà, ở đây cách trường xa lắm.”

“Ven đường có xe taxi, đón một chiếc mà về.” Giọng An Lan rất khẽ, dường như hắn chẳng còn tí sức nào: “Bây giờ tôi không thể lái xe.”

Kiều Kiều mở cửa xe đi xuống, cậu ta đứng ngoài nhìn hắn qua cửa xe, phát hiện hai mắt An Lan nhắm nghiền, môi trắng bệch, vẻ mặt đau đớn khó tả.

Kiều Kiều sửng sốt, cậu ta xoay người bỏ chạy.

~Hết chương 10~
Bình Luận (0)
Comment