Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 41

=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Kiều Kiều bị đông lạnh đến tỉnh, cả người co ro thành một đống nhưng lại không có sức để đứng lên. Chỉ thử nhúc nhích vài cái mà cơ thể như như bị xé nát, cậu phải dùng rất nhiều sức để đứng dậy. Tuy người rất đau nhưng đầu óc Kiều Kiều lại rất tỉnh táo, cậu nhớ tất cả những chuyện xảy ra tối qua.

Không đủ can đảm để quay đầu nhìn lại, cậu chết lặng dịch chuyển cơ thể mình đến phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chảy từ trên xuống dưới, máu trên người dần trôi đi, Kiều Kiều cảm nhận được những đau đớn kéo dài dữ dội. Hai chân cậu run rẩy, chợt có một luồng chất lỏng trôi tuột ra khỏi cơ thể cứ như bị hỏng van và hoàn toàn không thể kiểm soát được chảy từ đùi xuống mu bàn chân. Kiều Kiều không dám cúi đầu xem, nửa người dưới gần như tê liệt, cậu bắt đầu nghi ngờ mình không thể điều khiển được nó nữa. Qua một lúc lâu cậu mới liếc xuống sàn nhà, vũng máu lớn đỏ tươi lan ra theo dòng nước gần như phủ kín sàn nhà tắm.

Cơ thể mất đi một lượng máu lớn vậy mà cậu lại không thấy đau. Kiều Kiều chết lặng cầm vòi sen rửa phần giữa hai chân cho đến khi máu không còn chảy nữa. Cậu để trần ra khỏi phòng tắm, đôi tay đang siết chặt run lên, móng tay đâm vào da thịt tạo thành bốn vệt máu. Kiều Kiều vào bếp mở tủ chén lấy một con dao thái sáng loáng bước về phòng ngủ.

Phòng ngủ bừa bãi kinh khủng, quần áo và áo mưa rải rác dưới sàn, hai tên đàn ông kia vẫn dài trên giường có vẻ đang ngủ rất ngon rất say. Cậu đờ đẫn nhìn họ, sau đó ánh mắt ấy dừng lại ở cổ hai người. Bây giờ cậu chỉ cần dùng lưỡi dao rạch một đường ngay động mạch chủ là xong. Cậu cầm dao lên, vừa nhìn lưỡi dao vừa bước về phía Lý Khách.

Mới sáng sớm nên thành phố rất yên tĩnh, chiếc xe phun nước chậm rãi chạy qua loáng thoáng tiếng nhạc đồng dao vui vẻ, Kiều Kiều run lên, cậu bỗng tỉnh lại. Cậu tìm mặc quần áo, cầm một xấp tiền vào túi rồi bình tĩnh xuống lầu cản một chiếc taxi ở ven đường. Tài xế thấy sắc mặt cậu tái nhợt bèn hỏi: “Cậu bạn này, cậu đến bệnh viện hả?”

Kiều Kiều cúi đầu suy nghĩ, nói: “Đến cục cảnh sát.”

An Lan nhanh chóng hoàn thành thủ tục từ chức bàn giao công việc. Tuy cấp cao của công ty tiếc tài không muốn để hắn đi nhưng An Lan đã làm việc ở đây mười năm, theo hợp đồng đã ký thì hắn có thể chạy lấy người. Vì thế, hắn đã rời khỏi công ty mà không có bất kì trở ngại nào.

Việc làm ăn của tiệm lẩu dưới nhà An Lan rất tốt, ông chủ lại là người nhiệt tình thích nói chuyện. An Lan là người lười nấu cơm, dường như một ngày ba bữa hắn đều giải quyết trong tiệm lẩu, còn thành bạn bè với ông chủ. Chính hắn cũng muốn mở một tiệm lẩu, tuy trong tay hắn có nhiều tiền tiết kiệm nhưng nó không thể chịu nổi miệng ăn núi lở nên hắn muốn tìm chút gì đó để đầu tư. Chủ tiệm lẩu nghe được ý tưởng của hắn thì khóa miệng rất chặt. Cùng đường là oan gia, thương trường không huynh đệ, chủ tiệm lẩu không muốn tạo thêm cho mình một đối thủ cạnh tranh.

Mà lúc đó An Lan chỉ thuận miệng nói thôi, hắn vẫn chưa biến nó thành hành động. Có một lần tản bộ ngang cửa hàng bán hoa, thấy cả căn phòng đầy hoa tươi nở rộ hắn lại nảy ra ý tưởng làm nông dân trồng hoa. Chủ tiệm lẩu nghe nói hắn không định theo ngành ăn uống nữa mới quăng đi những hiềm khích lúc trước lấy lại tình hữu nghị với hắn.

Thật ra An Lan cũng chẳng biết mình muốn làm gì, hắn chỉ muốn giết thời gian. Cố Thần không về, hắn chẳng có tí niềm vui sống nào.

Khi An Lan nhận được điện thoại của cục cảnh sát hắn đã rất hoang mang, ngẫm lại nửa năm qua hắn đâu có làm chuyện gì thiếu đạo đức. Và ở đầu dây bên kia, nhân viên cảnh sát nói rất ngắn gọn là Lý Khách bạn hắn là nghi phạm của một vụ án cưỡng hiếp dẫn đến trọng thương.

An Lan vội vàng chạy tới cục cảnh sát, cả đường đi suy nghĩ trong đầu hắn cứ xoay vòng. Theo những gì hắn biết về Lý Khách, chắc chắn anh sẽ không làm những chuyện thiếu tính người như thế.

Trong phòng gặp mặt, An Lan dùng thân phận người đại diện được ủy thác để gặp Lý Khách.

Anh mặc chiếc áo sơ mi xám ngắn tay, dưới chân là đôi dép đi trong nhà. Mái đã dài qua chân mày, râu ria mọc lổm nhổm quanh miệng và phần quai hàm. Tay anh bị còng và được hai viên cảnh sát dẫn đến phía đối diện bàn vuông, ngơ ngác ngồi xuống.

“An Lan……” Lý Khách gọi, trong đôi mắt u ám kia tràn đầy hoảng sợ và ngỡ ngàng. Anh là bác sĩ tâm lý tầm cỡ quốc gia, lại còn đang học lên tiến sĩ, tiền đồ rộng mở nhưng lúc này đây anh lại ngã vào vũng bùn.

An Lan đã nghe viên cảnh sát điều tra thuật lại sự việc này, hắn biết chuyện này rất khó giải quyết. Hai người bị tóm lấy khi đang nằm trên giường, chứng cứ rành rành nên dù Lý Khách có uống rượu thì luật pháp cũng không tính đó là điều kiện miễn tội cho anh.

“Anh xằng bậy quá.” An Lan nhìn anh mà giận đến ngứa răng: “Sao anh không uống cho chết luôn đi!”

An Lan mắng anh ta té tát, Lý Khách chỉ biết cúi đầu, càng cúi càng thấp, cúi muốn chui luôn xuống đũng quần.

Sau khi mắng xong, An Lan bình tĩnh lại, hắn còn phải giúp anh ta giải quyết vấn đề rắc rối này. Quan hệ của hai người còn thân hơn cả người thân, tuy không mặt thường nhưng vào những lúc quan trọng họ có thể giúp bằng cả mạng sống.

“Em sẽ tìm luật sư cho anh.” An Lan nói: “Trước lúc đó, anh đừng nói gì cả.”

“Thẩm vấn được vài lần rồi.” Lý Khách đáp lí nhí.

Bây giờ vẫn còn trong giai đoạn điều tra lập hồ sơ, chưa chuyển đến viện kiểm sát nên còn rất nhiều thời gian để lo liệu. An Lan an ủi anh: “Đừng sợ, em sẽ tìm cách cứu anh. Bây giờ cậu nhóc kia thế nào rồi?”

Nghe đến đây, Lý Khách quay mặt đi không muốn nói chuyện.

An Lan hơi nóng: “Mẹ nó anh lại còn tỏ thái độ với tôi! Ông đây mặc kệ anh.”

“Anh không biết bây giờ cậu ta thế nào.” Lý Khách hơi bực nói: “Hôm đó anh uống rượu, sau đó thì nằm trên giường ngủ, anh hoàn toàn không chạm vào Kiều Kiều. Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy đã thấy cảnh sát đứng khắp phòng rồi.” Anh vừa tức vừa vô tội nói: “Liên quan gì đến anh!”

An Lan nắm chặt tay hận không thể nhét cái đầu gỗ của anh xuống vai. Hắn đứng dậy khom lưng nói bên tai anh: “Chiếc giường đó nằm trong nhà anh đúng không? Anh có cung cấp chai rượu đó không? Anh có lừa gạt tên nhóc kia vào phòng không? Lúc gã đó ngược đãi Kiều Kiều anh có đứng bên cạnh nhìn không?”

Lý Khách há miệng nhìn hắn, ngơ ngác gật đầu.

An Lan nhìn vào mắt Lý Khách nói: “Vậy thì không thể xem là vô tội được. Lý Khách, đó là tội ác tày trời.”

Lý Khách lại im lặng, mấy giờ qua anh bị vây trong trạng thái hoảng sợ và lo lắng, tinh thần của anh sắp sụp đổ rồi. An Lan biết mình là cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh nên không kích thích anh bằng lời nói nữa, hắn an ủi anh mấy câu, trước khi đi lại dặn: “Nếu mấy người ngoài kia hỏi anh những vấn đề em vừa hỏi thì anh nhớ khóa cái miệng mình cho chặt đấy.”

An Lan rời khỏi chỗ Lý Khách để liên hệ với bạn học ngày trước, tìm cho anh một luật sư giỏi biện hộ cho các vụ xâm hại. Sau đó, hắn hỏi thăm rất nhiều nơi để tìm được bệnh viện Kiều Kiều đang nằm.

Khi hắn đến, Kiều Kiều vừa trải qua một cuộc phẫu thuật trực tràng, tác dụng của thuốc gây mê vẫn chưa hết, cậu đang nằm trên giường nghỉ ngơi. An Lan đứng ngoài lớp kính thủy tinh nhìn một lát, hắn không vào. Hỏi bác sĩ chủ trị thì biết được trực tràng của Kiều Kiều bị rách rất nặng, dù có chữa trị thành công cũng sẽ để lại di chứng cả đời.

An Lan với Kiều Kiều chỉ có duyên gặp mặt, không được tính là rất thân nhưng thấy một cậu thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi đầu đã gặp phải kiếp nạn thế này, lòng hắn cũng thấy đau. Rời khỏi bệnh viện, luật sư gọi điện thoại bảo Lý Khách muốn gặp hắn.

An Lan nghẹn một bụng lửa, sắc mặt âm u theo luật sư đi gặp Lý Khách.

Đây là lần gặp mặt chính thức của đương sự với luật sư nên tất cả cảnh sát phải ra ngoài.

Luật sư nói cho Lý Khách nghe biện pháp tốt nhất bây giờ chính là thuyết phục Kiều Kiều hủy đơn kiện.

“Anh Lý và người bị hại đã ở chung với nhau nửa năm, xem như đang yêu đương nhỉ.” Luật sư nói: “Vụ án cưỡng hiếp này ấy à, nói nó lớn thì nó lớn mà nói nó nhỏ thì nó nhỏ. Nếu nói nó lớn thì đây là tổn thương ác ý, ít nhất phải phán quyết năm năm. Nếu nói nó nhỏ thì đó chỉ đơn giản là tụ tập dâm loạn. Cái này thuộc về hành vi quản lý trị an nên chỉ cần chi chút tiền là OK. Nếu Anh Lý và anh An có thể làm công tác tư tưởng với người bị hại để người đó thay đổi lời khai trước mặt cảnh sát thì vụ này sẽ được đè xuống.”

Mắt Lý Khách chợt sáng lên, anh nói: “Cậu ấy, thật ra cậu ấy rất thích tôi.” Anh nhìn sang An Lan: “Em đến xin Kiều Kiều tha thứ giùm anh được không? Đúng là chuyện anh làm rất bỉ ổi, chờ được thả ra anh sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu ấy. Lòng cậu ấy mềm lắm, em nói cậu ấy nể tình những tình cảm của bọn anh trước kia, xin cậu ấy rộng lòng tha thứ cho anh đi.”

An Lan chờ anh ta nói hết, hắn suy nghĩ rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Tình cảm đáng bao nhiêu tiền.” Hắn thở dài nặng nề nhìn Lý Khách: “Cũng may em không yêu anh như Kiều Kiều.”

Mặt Lý Khách cứng đờ: “Ý em là gì?”

An Lan không đến đây để cãi nhau với anh, hắn quay lại vấn đề chính: “Lý Khách, bây giờ trong tay anh có bao nhiêu tiền? Cộng hết tất cả nhà, xe, đồng hồ cổ lại.”

Lý Khách cúi đầu suy nghĩ, nói: “Anh… Thật ra anh không có nhiều tiền, xe đã chạy bốn năm rồi, nếu cộng lại sơ sơ thì khoảng hai trăm vạn.”

An Lan biết rõ tình trạng của Lý Khách nên không thể không đập bàn nổi giận: “Lý Khách, anh đừng có vớ vẩn! Bây giờ anh đang bỏ tiền ra để mua mạng đó! Trừ bộ đồ trên người anh, tất cả những tài sản còn lại đứng tên anh bao gồm tất cả cổ phiếu, chứng khoán có giá trị và những món đồ đáng giá, cộng hết lại là bao nhiêu!”

Lý Khách run run, cúi đầu suy nghĩ một lát mới nói: “Chắc khoảng bốn trăm vạn, nhưng cổ phiếu với chứng khoán không thể lấy ra ngay được.”

An Lan tính tính rồi gật đầu nói: “Không tệ lắm.”

“Em định làm gì?” Lý Khách trợn mắt hỏi.

“Đưa Kiều Kiều chứ làm gì.” An Lan trả lời như lẽ đương nhiên.

Lý Khách im lặng, hơi không cam lòng nói: “Đưa… Đưa hết hả?” Anh không phải người tham tiền, nhưng dù sao số tiền này cũng là công sức mười mấy năm của anh đó.

Luật sư bên cạnh cũng không nhịn được chen miệng: “Mức bồi thường có vẻ hơi lớn.”

An Lan lườm Lý Khách nói: “Lý Khách, chút tiền của anh đối với những tổn thương về thể xác và tinh thần của Kiều Kiều hoàn toàn không đáng kể.” An Lan không biết những cảm nhận trong lòng Kiều Kiều, nhưng hắn tưởng tượng nếu Cố Thần tự tay đưa mình cho một tên ác quỷ làm nhục, hơn nữa còn đứng bên cạnh vừa nhìn vừa nói này nói nọ thì tim hắn sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

An Lan xoay qua nói với luật sư: “Đừng lo anh ta sẽ biến thành kẻ khố rách áo ôm. Phí đại diện của anh do tôi trả.”

Vì thế cả hai người đều câm miệng.

~Hết chương 41~
Bình Luận (0)
Comment