=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Cảm xúc của An Lan thay đổi quá thất thường, thật sự không thể đoán được. Mấy ngày trước vẫn còn than thở, sau khi ăn sáng xong lại như chập dây thần kinh lượn lờ xung quanh, nóng lòng muốn chen một chân vào.
Ngoài trời có mưa nhỏ nên kế hoạch tạm thời bị hủy, bọn họ ngồi trong sảnh lớn khách sạn đánh bài. Tuy An Lan bị sốt nhưng tâm trạng của hắn lại rất vui nên đi xách thùng ra sân nghịch nước với mấy đứa nhỏ như không có gì.
Chơi được nửa giờ, quần áo của hắn ướt nhem, gió lạnh thổi qua cái là không nhịn được rùng mình, cảm giác bệnh không nhẹ nữa nên vội vàng chạy về phòng tìm quần áo thay.
Phiên dịch viên và Cố Thần đang ngồi trên giường chơi bài, thấy An Lan vào tới ai cũng bỏ bài xuống gọi hắn chơi cùng.
An Lan đứng ngoài cửa ngại ngùng lên tiếng: “Tôi muốn đổi phòng lại.”
“Cậu lại muốn làm gì?”
“Hồ đồ.”
Cả hai đều mất bình tĩnh. An Lan cũng thấy ngại, hắn mặt dày cầu xin. Phiên dịch viên bị hắn dính lấy nên hết cách, đành phải dọn đồ về. An Lan lại trở về căn phòng này, hắn vội vàng xả nước ấm đi tắm, mặc áo ngủ, xốc chăn lên nằm xuống.
Ánh sáng trong phòng khá yếu ớt, không khí ẩm ướt, hắn nghiêng mặt để lộ ra một mắt nhìn Cố Thần.
Cố Thần ngồi trên chiếc giường còn lại, anh mặc áo sơ mi đen dọn dẹp bộ bài quăng vào ngăn tủ rồi mở máy tính xách tay trên bàn lên xem thư. Im lặng một lát, anh thong thả nói: “Không ngủ đi, nhìn tôi làm gì?”
An Lan quay đi, đỏ mặt cười cười, hắn ngượng ngùng nói: “Anh có thấy em có tố chất bệnh thần kinh không?”
Cố Thần nghiêm túc suy nghĩ, anh nói: “Trước thì nổi cáu với tôi, sau lại làm nũng, chắc chắn phải có cái cớ của nó.” Không đợi An Lan mở miệng, anh tiếp: “Cậu bệnh rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Dứt lời, anh thả máy tính xuống bỏ ra ngoài.
An Lan thầm muốn anh ở cạnh mình, hắn vội hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Cố Thần cầm áo khoác đứng ngoài cửa đổi giày, khó hiểu liếc hắn: “Tôi đi xem vết thương của Thư Vãn.”
“Chẳng phải anh với cô ấy đã ly hôn rồi à?” An Lan buột miệng.
Quả nhiên Cố Thần trở nên nặng nề, anh hơi tức: “Đâu phải tôi muốn ly hôn với cô ấy! Cũng tại người kia.” Người Cố Thần nói chính là người yêu bí ẩn của anh khi mất trí nhớ. Nói hết lời, chính anh cũng biết mình đuối lý. Dù mất trí nhớ nhưng chẳng có ai ép anh ký tên lên đơn ly hôn cả.
Lý Thư Vãn nằm trên giường mệt mỏi định ngủ thì nghe thấy tiếng đập cửa ‘rầm rầm’ nên không thể nhịn cơn tức, đầu đầy vạch đen đi ra mở cửa. Thấy Cố Thần, cơn tức biến thành oán giận. Cô lén nuốt chúng vào bụng, trưng ra vẻ mặt cá chết: “Chuyện gì?”
Cố Thần đã quen với thái độ này, anh không ngại, quen thuộc bước vào phòng hỏi: “Em uống thuốc chưa?”
Lý Thư Vãn quay về giường ngáp, khoanh chân lại, kê cằm lên gối ngẩn người.
Cố Thần muốn ngồi lên giường nói chuyện nhưng Lý Thư Vãn rất gai mắt, thậm chí có muốn gọi điện thoại báo nguy nên Cố Thần đành phải kéo ghế qua ngồi cách xa ba mét ôn lại những chuyện thời đi học của hai người.
“Lúc đó em là người theo đuổi anh.” Cố Thần cười khẽ: “Lần nào đi học anh cũng lấy trên bàn có sẵn bữa sẵn, dây dưa hơn một năm trời, nếu em không chủ động đến gần thì anh đã hoàn toàn không chú ý đến em.”
“Ừm.” Lý Thư Vãn lười biếng đáp. Cô hoàn toàn không cảm động với những gì anh đang nói.
“Ngày anh xảy ra tai nạn xe cộ là sinh nhật hai tuổi của Susan, anh đặt một cái bánh kem siêu lớn bỏ vào cốp xe……”
“Đó là những chuyện xảy ra rất lâu rồi.” Lý Thư Vãn bất đắc dĩ: “Năm nay Susan đã tám tuổi.”
“Nhưng với anh mà nói những chuyện đó chỉ mới xảy ra thôi.”
“Thần.” Lý Thư Vãn không thể không cắt lời: “Anh đã mất trí nhớ, em đã nói cho anh nghe những chuyện xảy ra trong những năm qua. Anh hoàn toàn không nhớ ra em và Susan, cứ như một người xa lạ. Dù chúng ta cố gắng bồi dưỡng tình cảm cũng chỉ công cốc thôi. Em không thể làm vợ chồng với một người xa lạ và anh cũng không chấp nhận được gia đình xa lạ này nên chúng ta đã ly hôn trong hòa bình.”
“Em cứ xem như anh xa nhà một chuyến đi, bây giờ anh về rồi.” Giọng Cố Thần pha lẫn chút đau thương.
Lý Thư Vãn thầm cười khổ, cô không nói gì, nghĩ ai lại chờ anh tận sáu năm được chứ.
Hai người không thể tìm nổi đề tài chung, ngồi đó nhàm chán hồi lâu, cuối cùng Cố Thần đành phải đứng dậy chào ra về. Lúc gần đi anh chợt hỏi: “Thư Vãn, mấy năm nay em có thích người nào khác không?”
Lý Thư Vãn giật mình nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi, nếu không……” Cố Thần liếc nhìn cô ấy, đóng cửa bỏ đi.
Về tới phòng, Cố Thần ngạc nhiên khi thấy chẳng biết từ lúc nào An Lan đã chạy sang giường mình ngủ. Chăn bông trắng quấn thành một cục, trên gối có một cái đầu đen thùi lùi, hàng mi rũ xuống, ngủ rất ngon.
Cố Thần ngồi lên giường, đệm lún xuống khiến An Lan bừng tỉnh. Trông thấy Cố Thần, hắn lập tức bật dậy cứ như tên trộn bị bắt quả tang tại trận, mắt trợn tròn giật mình hoảng sợ.
“Ngủ đi.” Cố Thần đè hắn xuống còn anh thì dựa vào thành giường nghịch điện thoại, tinh thần có vẻ không tốt lắm.
An Lan lăn trong chăn, chóp mũi cọ vào vạt áo sơ mi của anh, mùi nước hoa tản ra từ hông anh tràn ngập mũi hắn.
Cố Thần đẩy đầu hắn ra, trách mắng: “Cậu cọ vào người tôi làm gì!”
An Lan xấu hổ, ấp úng nói: “Em lạnh.”
Cố Thần cười nhạo, anh chẳng tin cái cớ này tí nào. Im lặng một hơi anh lại nói: “Lúc trước tôi từng nuôi một con chó, sức khỏe của nó rất yếu, rất thích dính lấy tôi. Đêm đến lúc đi ngủ nó cũng thích chui vào chăn tôi, nhưng mẹ tôi sợ chó rụng lông, thường đuổi nó xuống giường.”
An Lan nhận ra những lời anh nói chẳng hay ho gì nên chụp lấy tay anh: “Đừng nói nữa, không cho nói.”
“Nhưng rời khỏi tôi nó lại không chịu ngoan ngoãn nằm ngủ. Sau này tôi phải lấy quần áo cũ bỏ vào đệm nó mới chịu ngủ yên.” Cố Thần cúi người nắm cằm hắn, cười nói: “Chắc cậu là con chó đó đầu thai chuyển thế rồi.”
An Lan đỏ mặt giận dỗi: “Xí! Anh mới là chó đó, ai thèm ngủ giường anh!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn dựa vào thành giường bao biện: “Giường em rất lạnh.”
Cố Thần hơi mất tự nhiên dịch người, giữ khoảng cách với An Lan. Anh hắng giọng đề nghị: “Cậu mở máy tính xách tay lên, chúng ta chơi đối chiến đi.”
An Lan không muốn lãng phí thời gian quý báu này vào chuyện chơi game nên lấy cớ đau đầu để từ chối.
“Sau khi tôi lấy lại trí nhớ, thỉnh thoảng cũng bị đau đầu.” Cố Thần chỉ vào đầu mình: “Di chứng của trị liệu bằng điện.” Anh hỏi An Lan: “Lúc tôi mất trí nhớ tôi là người thế nào?”
An Lan suy nghĩ, vẻ mặt hắn dần trở nên dịu dàng, hắn cười khẽ: “Là một người rất dịu dàng, dù có đôi lúc anh tức giận nhưng anh làm việc rất nghiêm túc, rất biết an ủi người khác, hơn nữa…… Rất đẹp trai.”
Cố Thần xụ mặt: “Vậy cậu thấy tôi bây giờ tốt hay tôi khi đó tốt?”
An Lan ngây người, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát mới khốn khổ nói: “Anh bây giờ là tốt nhất.” Hắn cười khổ: “Chúng ta đừng nói chuyện của quá khứ nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Cố Thần thì thào: “Nếu Thư Vãn cũng nghĩ như cậu thì tốt quá.”
An Lan chỉ thấy nhói lòng, Cố Thần chẳng chịu dành chút tình yêu nào cho hắn.
Chiều đến thời tiết chuyển biến tốt lên nên bọn họ đi viếng chùa. Bốn người đều là người theo chủ nghĩa vô thần* nên họ đến chùa chỉ để xem những trạm trổ trên tường trên cột, phòng thiền và cây cảnh. Kiến trúc cũng bình thường chẳng có gì ngạc nhiên, một tiếng sau, bọn họ chán nản ra khỏi chùa. Ngoài bậc thềm có hàng bán kem ly, mấy bạn nhỏ giơ cây ốc quế giòn chờ người bán hàng múc những viên kem rực rỡ trong thùng ra.
Cố Thần dịu dàng hỏi Lý Thư Vãn: “Anh nhớ em thích ăn món này lắm, chờ anh một lát.” Dứt lời, anh đi đến quầy kem, Lý Thư Vãn phía sau gọi theo: Đừng đi, em không ăn cái đó đâu.”
An Lan khẽ nói với phiên dịch viên: Trùng hợp quá, tôi cũng thích ăn.”
Phiên dịch viên nhìn An Lan bằng ánh mắt kì quái: Tôi mua cho cậu.”
“Mau lên.”
“Chân cậu đâu có gãy, tay cũng chẳng bó bột!” Phiên dịch viên trừng mắt, anh ta mừng vì trình độ tiếng Hoa yếu kém của mình.
Cố Thần cầm một ly kem đi tới đưa cho Lý Thư Vãn.
Lý Thư Vãn không nhận lấy, cô nghiêm mặt nói: “Thần, em đã nói là em không ăn anh không nghe thấy à?”
“Em thích mà.” Cố Thần khăng khăng nói: “Mau cầm đi.”
“Em nói em thích ăn loại rẻ tiền như thế bao giờ?” Lý Thư Vãn nén lửa giận nói: “Anh đừng có đẩy sở thích của người yêu mình lên đầu em.”
“Người yêu cái gì?” Cố Thần bực bội nói: “Anh có lòng tốt mua cho em ăn, em cáu kỉnh cái gì?”
Lòng Lý Thư Vãn đầy sầu muộn nhưng không thể hiện ra ngoài, cô lạnh mặt xoay người bỏ đi bỏ lại Cố Thần đứng đó cầm ly kem màu sắc rực rỡ, cực kì lúng túng.
“Cố Thần, em thích cái này, cho em đi…….” An Lan tới giải vây cho anh.
Lời còn chưa dứt Cố Thần đã tiện tay quăng ly kem vào thùng rác. Mặt An Lan trắng bệch trong nháy mắt, tay chân lạnh lẽo đứng đó.
Cố Thần phủi tay, bình tĩnh nói với hắn: “Đừng ăn cái đó, tôi mua ly mới cho cậu.”
“À.” An Lan thấy lòng mình lúc thì nặng nề lúc lại bay bổng, nhịp độ kiểu đòi mạng. Hắn ngoan ngoãn đứng yên chờ anh về. Còn phiên dịch viên Lý Thư Vãn thuê đến chỉ còn cách theo đuôi chủ đi mất.
Cố Thần xếp sau một đám bạn nhỏ, khó lắm mới tới phiên mình vậy mà người bán hàng lại giơ cái thùng lên cho anh xem, ý là hết rồi, bán xong rồi. Cố Thần giữ cái thùng xem, đúng là hết sạch. Anh buồn bực uể oải quay về xin lỗi An Lan: “Bán hết rồi.”
“Không sao.” An Lan xua tay liên tục, an ủi: “Em không khát.”
Cố Thần canh cánh trong lòng, nhận lời người ta rồi lại không làm được nên thấy rất mất mát, anh nói: “Chúng ta đi dọc theo đường núi xem có còn bán không.”
Hai người chậm rãi đi dọc theo các bậc thang thật, vừa đi vừa tán gẫu mấy chuyện râu ria. Hiếm khi Cố Thần cẩn thận được một lần, anh giải thích cho hành động vừa nãy của mình: “Tôi không muốn đưa đồ Thư Vãn không cần cho cậu. Tôi muốn mua lại cho cậu phần khác.”
An Lan cười gật đầu: “Em biết rồi.”
Nhưng dọc đường không có hàng kem ly, An Lan thì không sao nhưng Cố Thần lại buồn bực rất lâu. Anh không ăn cả cơm chiều, một mình trốn trong phòng xem thư công việc.
~~~~~~
*Chủ nghĩa vô thần: Theo nghĩa rộng nhất, là sự thiếu vắng niềm tin vào sự tồn tại của thần linh. Theo nghĩa hẹp hơn, chủ nghĩa vô thần là sự bác bỏ niềm tin rằng thần linh tồn tại. (Nguồn: Wikipedia)~Chương 51~