Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 7

Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

An Lan rất thích một câu, một người muốn đạt được một vị trí cao trong xã hội luôn phải trả một cái giá rất đắt. Sau khi chức vị của hắn có sự thay đổi, kéo theo là lượng công việc không lồ cần giải quyết. Dù vậy nhưng hắn cũng rất vui vẻ. Đối với những chuyện bản thân mình không thích, hắn hoàn toàn không muốn đụng vào, nhưng với những việc mình thích làm, làm bao nhiêu hắn cũng không ngán.

Hải Sâm Bảo rời khỏi bộ phận pháp lý đã để lại mấy trăm hợp đồng cần xét duyệt và hàng chục bản đánh giá mức độ rủi ro của những dự án quan trọng. Ngoài ra, trong tay cấp dưới ai cũng cầm một chồng bản dự thảo hợp đồng của những dự án không quan trọng lắm chờ An Lan chỉnh sửa.

Sau khi An Lan đến văn phòng, hắn bắt đầu xử lý những hồ sơ và giấy tờ chất đống trên bàn. Ngải Lệ đứng bên cạnh mím môi uống một ngụm trà, ngập ngừng nói: “Quản lý An, anh có muốn uống một ly cà phê không?”

“Thêm đường, thêm sữa, cảm ơn!” An Lan không ngẩng đầu lên nói.

Ngải Lệ yên lặng đi ra ngoài pha cà phê, giữa trưa lại mang tới chỗ An Lan một hộp cơm, chập tối lại gọi điện mua cho An Lan thêm một phần cơm tối. Lúc cô ta gần về thì giấy tờ trên bàn An Lan đã giảm đi một nửa.

Sáng hôm sau khi Ngải Lệ đến làm thì thấy An Lan đang ngồi trên bàn bưng một ly cà phê, đôi mắt đen láy, tinh thần không tệ.

“Morning, Ngải Lệ.” An lan vẫy tay.

“Không phải cả đêm qua anh không hề về nhà đó chứ?” Ngải Lệ thử hỏi.

“Đúng vậy đó.” An Lan nhảy xuống bàn, duỗi lưng làm vòng eo thon nhỏ lộ ra dưới vạt áo sơ mi, sau khi duỗi xong thì đứng không vững lắm, vội vàng vịn lấy cái bàn: “Buồn ngủ quá à.”

“Anh đến phòng nghỉ cho nhân viên trên lầu ngủ một lúc đi.” Ngải Lệ tốt bụng nói. Bỗng, cô ta đột nhiên đứng lên cung kính nhìn về hướng thang máy: “Chào Cố tổng.”

Cố Thần khẽ gật đầu đi tới văn phòng, lúc đi qua An Lan thì nói một câu: “Cậu đi ngân hàng lấy một bản hợp đồng về cho tôi.”

An Lan hơi do dự, Ngải Lệ vội vàng đứng ra nói: “Cổ tổng, hay là để tôi đi.”

Vẻ mặt Cố Thần hơi bực, Ngải Lệ vội vàng giải thích: “Hôm qua quản lý An tăng ca cả đêm, vẫn chưa chợp mắt được chút nào.”

“Cô đi đi.” Cố Thần nói với Ngải Lệ: “Đi đường cẩn thận.”

“Vâng.” Hai mắt Ngải Lệ tỏa sáng vì câu nói quan tâm của Cố Thần, cô ra đạp giày cao gót chậm rãi đi mất.

Cố Thần liếc mắt nhìn An Lan một cái, đẩy cửa phòng làm việc ra nói: “Vào đi.”

An Lan theo anh vào trong, Cố Thần tiện tay chồng tất cả tài liệu trên bàn vào một chỗ, sau đó chỉ chỉ vào một cánh cửa màu đen: “Đi ngủ một lát đi.”

An Lan cực kì kinh ngạc, đó chính là phòng nghỉ riêng của Cố Thần.

“Cậu đứng ngốc ở đó làm gì.” Cố Thần hỏi hắn.

An Lan nghe lời bước vào phòng ngủ, cởi giày, nằm trên giường king-size, giường rất sạch sẽ, gối nằm mang hương vị của nước đá lạnh, đó là mùi hương đặc trưng trên người Cố Thần.

An Lan chôn mặt vào gối, tuy hắn không thích Cố Thần nhưng mùi hương này không làm hắn chán ghét mà còn làm hắn cảm thấy rất yên tâm.

An Lan không ngờ hắn chỉ mới nhắm mắt một lát đã ngủ thẳng đến giờ tan làm, hơn nữa còn là đói tỉnh. Hắn ra khỏi phòng nghỉ, bầu trời bên ngoài sớm tối đen. Cố Thần đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn ánh đèn lập lòe bên ngoài.

Giây phút đó, An Lan nghĩ anh có thể sẽ nhảy xuống bất kì lúc nào. Hắn đi qua đó theo bản năng, vươn tay định kéo lấy vạt áo anh nhưng tay vẫn chưa chạm tới thì hắn đã ngây ra vì hành động của chính mình, cảm thấy như vậy hơi kì quái, hắn thu tay lại, lạnh nhạt gọi: “Cố tổng.”

“Dậy rồi sao?” Cố Thần nhìn hắn.

“Thật ngại.” An Lan vội vàng giải thích: “Hôm nay tôi hơi mệt.”

“Bây giờ về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai cậu còn phải cùng tôi ra nước ngoài.” Cố Thần nói.

“Tôi sao?”

“Không cậu thì ai?” Cố Thần hỏi lại.

“Tôi còn một đống việc chưa xử lý ở công ty, anh có thể mang Ngải Lệ đi mà.” An Lan không ngại đi công tác nhưng hắn cực kì ghét đi công tác với cấp trên vì như vậy hắn sẽ phải lưu lạc thành tôi tớ. Sếp anh uống nước không? Sếp anh có đọc báo không? Sếp anh làm như thế có ổn không? Thật phiền chết.

“Tôi muốn mang theo một thư kí nam.” Cố Thần nói xong, anh cầm lấy chìa khóa và điện thoại lên: “Đi thôi, cùng nhau về.”

Hai người vừa mới ra khỏi văn phòng thì xung quanh chợt tối đen, hoàn toàn không nhìn thấy được năm ngón tay. An Lan hơi sợ nhưng thấy sếp vẫn còn đang đứng bên cạnh nên hắn vội vàng bình tĩnh lại, lấy điện thoại trong túi ra mở flash, chiếu ra một chút ánh sáng.

Hai người đi đến cửa thoát hiểm, An Lan đi xuống trước, một tay cầm di động, tay kia duỗi về phía Cố Thần.

Cố Thần không chịu nắm mà lại lấy mất điện thoại trong tay hắn, cất bước đi xuống cầu thang rồi quay lại nói: “Theo sau tôi.”

An Lan cận thận bước từng bước theo sau. Hắn thử nhẩm thời gian, đại khái phải đi hơn ba mươi tầng, mỗi tầng hai phút, tổng cộng là một tiếng đồng hồ. Thời gian dài như vậy, không thể không nói chuyện vài câu.

“Cố tổng.” An Lan mở miệng.

“Hửm?”

“Trước kia anh luôn sống ở Đức sao?”

“Cha mẹ tôi di cư sang đó, từ nhỏ tôi đã sống ở đó.”

“Ngày mai chúng ta xuất phát lúc mấy giờ?”

“Bay lúc tám giờ sáng, đừng tới trễ.”

Ánh sáng từ ngọn đèn in bóng Cố Thần lên đất, kéo dài những đường cong mạnh mẽ trên người anh. Một cơn gió lạnh thổi qua, chỉ cần hai người trầm mặc một lát, tiếng bước sẽ trở nên vang dội hơn.

“Trước kia, một người bạn của tôi từng nói có rất nhiều người lang thang chết đi, quỷ hồn thường trốn ở cầu thang thoát hiểm trên tầng cao nhất bởi vì ở đây rất ấm, hơn nữa lại ít người.” An Lan bỗng nhận ra những lời này rất không thích hợp, lúc hắn ở cùng Lý Khách, anh ta rất ghét kiểu nói chuyện không đầu không đuôi này, vậy nên từ trước đến giờ hắn chưa từng nói.

“Thật sự có quỷ hồn tồn tại sao?” Cố Thần nhẹ giọng hỏi hắn.

“Có.” An Lan nói rất chắc chắn.

“Chúng ta phải đi nhẹ một chút, đừng đánh thức bọn họ.” Cố Thần quay đầu nhìn hắn, trong mắt lấp lánh ý cười.

An Lan lặng đi một lát, tim hắn đau đớn mãnh liệt. Hắn siết chặt tay, chật vật gắng gượng chịu đựng những đau đớn kéo tới.

Đi được một nửa thì điện của tòa nhà đã được sửa xong, An Lan và Cố Thần đi thang máy xuống lầu, tự mình đến bãi đỗ lái xe về.

Sáng hôm sau, lúc An Lan chuẩn bị đi một lần nữa dặn Diệp Linh Phượng phải uống thuốc đúng giờ, đi bệnh viên tái khám đúng hẹn. Sau đó lại nói với Lý Khách: “Em không cần anh chăm sóc mẹ em, nhưng anh không được làm khó dễ bà ấy, cũng không được làm bà ấy khó xử.”

Lý Khách nằm trên giường cuộn mình như một con sâu, anh ta ôm eo An Lan nói: “Đừng đi.”

“Haiz.” An Lan thở dài: “Em muốn kiếm tiền nuôi gia đình.”

Hắn quỳ nửa người lên giường, cúi đầu hôn môi Lý Khách. Hai người hôn rất lâu, mãi đến lúc Lý Khách không kiềm lòng được muốn cởi quần áo An Lan thì hắn mới đẩy anh ta ra, vội vàng đứng dậy nhìn thoáng qua đồng hồ: “Trễ rồi, trễ rồi.”

Lý Khách thất bại cúi đầu, dục cầu bất mãn trượt từ trên giường xuống, tức giận bùng cháy: “Đã trễ rồi mà em con trêu chọc anh làm gì!”

An Lan nhịn cười, thu dọn mấy thứ linh tinh, liên tục nói xin lỗi với anh ta, lúc kéo hành lý đi thì vô tình nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên tay: “Tháng sau anh có thể dành ra chút thời gian không?”

“Để làm gì?” Lý Khách thắc mắc hỏi.

“Đi Châu Âu kết hôn.” An Lan bình tĩnh nói, hằn nhìn chăm chú vào vẻ mặt Lý Khách.

“À.” Lý Khách áy náy nói: “Tháng sau anh phải về nhà một chuyến, chắc sẽ không có thời gian.”

“Anh về nhà làm gì?” An Lan thuận miệng hỏi.

“Sinh nhật cha anh, bạn học cũ kết hôn, toàn bộ đều tập trung vào tháng tới, chắc anh sẽ ở lại đó nửa tháng.” Lý Khách bất đắc dĩ nói: “Lần trước cha mẹ đến đây anh đã đồng ý với bọn họ là sẽ về. Xin lỗi em.”

“Không sao.” An Lan tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, để lên bàn, xoay người kéo va li, lúc chuẩn bị đi hắn nói với Lý Khách: “Dù sao em cũng không vội. Nếu anh không lo lắng em sẽ bị một nam sinh trẻ tuổi xinh đẹp bắt đi mất thì anh cũng không cần phải vội.”

Lý Khách cười uy hiếp: “Em dám sao.”

Chờ đến khi An Lan đóng cửa phòng đi mất, nụ cười trên mặt Lý Khách tắt ngúm. Anh ta nhìn chiếc nhẫn đã hơi mòn theo thời gian của An Lan. Anh ta cũng có một chiếc nhẫn như thế nhưng gần như chưa từng đeo.
Bình Luận (0)
Comment