Edit: EllieKashina
Beta: EllieKashina
Chương 23: Mỗi lần đều ngọt ngào.
Sau khi kết thúc khoá huấn luyện quân sự, tất cả học sinh đều rất vui vẻ, học sinh A2 ở trên xe buýt còn sung sướng cùng nhau hát " Hảo hán ca ", vui vẻ suốt đoạn đường về nhà.
Đồ ăn vặt của Mạc Thiến mang đi cũng ăn không hết, cuối cùng cô ở trên xe chia sẻ cho bạn học không ít mới có thể giải quyết được một phần, thế nên tới lúc xuống xe thì cô vẫn còn xách một túi đồ ăn vặt to, thôi thì cô sẽ tốt bụng đem chỗ đồ này cho Bạc Cách đang nằm ở bệnh viện.
Ai mà biết được, khi cô xuống xe, muốn cười cũng không cười nổi.
Bố mẹ cô đều có công việc gấp nê chỉ có Mạc Nhan tới đón cô, Cố Thù thì luôn luôn đi theo nên tất nhiên cũng tới, chỉ là có người mà cô chưa bao giờ nghĩ tới - Diêu Thiến Nam cũng có mặt ở đây.
May mắn là khi Mạc Thiến ở trên xe, bởi vì muốn mình trông xinh đẹp hơn khi nhìn thấy Cố Thù nên cố ý trang điểm qua một chút, nếu không bây giờ mà nhìn thấy Diêu Thiến Nam có phải sẽ thua thiệt hay không?
Diêu Thiến Nam chính là kiểu con gái ôn nhu, đáng yêu, mang tới cảm giác thân thiết như cô bé nhà bên.
Hôm nay Diêu Thiến Nam cố ý mặc váy liền thân có hoạ tiết hoa nhỏ, đi đôi xăng đan màu trắng, tóc buộc lên, trông đặc biệt ngọt ngào.
Mạc Thiến lại là kiểu con gái xinh đẹp sắc sảo, khiến cho người nhìn có ấn tượng mạnh, trưởng thành hơn một chút sẽ là kiểu nữ sinh quyến rũ. Sau khi hoàn thành khoá huấn luyện quân sự, cô vẫn còn mặc đồng phục học sinh, tóc cũng đơn giản buộc đuôi ngựa, cảm giác này như thế nào nhỉ, chính là kiểu đẹp thanh thuần rung động lòng người.
Mạc Nhan đi tới giúp Mạc Thiến xách hành lý, Mạc Thiến rảnh tay lập tức chạy qua tới bên cạnh Cố Thù, giang hai tay ôm lấy anh một cái, vui vẻ nói: " Tiểu Thù, nhớ chết tôi, cậu nhớ tôi không? "
Đột nhiên được Mạc Thiến ôm một cái, Cố Thù liền ngẩn người ra, nhưng rất nhanh mỉm cười, không hề trốn tránh, ngược lại còn dùng tay đỡ lấy cô, để cô đứng vững rồi trả lời: " Không phải mấy hôm trước đã gặp mặt rồi sao? "
" Nhưng tôi vẫn nhớ cậu, cậu không nhớ tôi sao? "
" Có một chút. " Cố Thù trả lời ngắn gọn.
Diêu Thiến Nam đứng cạnh Cố Thù thấy cảnh này không khỏi có chút ngẩn người, cô chưa bao giờ thấy Cố Thù có nét mặt như này trước đây, vậy mà khi Mạc Thiến xuất hiện liền có.
Anh cười ngọt ngào, cười vui vẻ tới nỗi hai mắt cong cong lên, đây chính là sự vui vẻ bộc phát ra từ trong nội tâm.
Cô trước kia đã nghe nói qua khi còn nhỏ thì quan hệ giữa Cố Thù và Mạc Thiến cũng không có tốt như này.
Kiếp trước ở thời điểm này cô còn không biết hai người này, không biết hai người đó có quan hệ ra sao, nhưng có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng không phải là quá thân thiết như hiện giờ.
Còn nữa, Tô Lương Ngữ đâu?
Diêu Thiến Nam lập tức nhìn quanh tìm bóng dáng Tô Lương Ngữ, quả nhiên nhìn ra phía sau liền thấy anh ta. Tô Lương Ngữ nhìn thấy Mạc Thiến đang ôm Cố Thù thì nét mặt có hơi đổi một chút nhưng nhanh chóng liền không nhìn nữa, anh ta lập tức đi kiểm tra lại sĩ số học sinh, đây là chuyện một lớp trưởng nên làm.
Mọi chuyện không nên diễn ra như vậy nha.
Lúc này, Mạc Thiến đã buông Cố Thù ra, nhìn hai người rất giống kiểu bạn bè thân thiết lâu không gặp nên giờ ôm ấp chút thể hiện tình bạn bè, cô nhìn thấy Diêu Thiến Nam ở đằng sau Cố Thù liền hỏi: " Đây là bảo mẫu trong nhà cậu sao? Sao nhìn trẻ vậy? "
Cố Thù không biết nói sao, đành thuận theo nói một câu: " Cô ấy không nghe, nhất quyết đòi theo tới. "
Diêu Thiến Nam nghe thấy những lời này, biểu cảm trên mặt đơ ra, cuối cùng không nhịn được đành cười gượng giới thiệu: " Chào chị Mạc Thiến, em là bạn tốt của Cố Thù và Mạc Nhan, em tên là Diêu Thiến Nam, em vừa chuyển tới đây lúc khai giảng. "
" À à, chào em, chị nghe nói trong trường hình như có quỹ hỗ trợ, em là nhập học vào đây nhờ quỹ đó hả? "
" Quỹ hỗ trợ? "
" Là thế này, đây là quỹ hỗ trợ học sinh ở quê lên, có thể giảm hoặc miễn học phí khi học ở đây. Chị nói cho em nghe, ở trường này cái gì cũng tốt, đặc biệt rất nhiều anh chàng đẹp trai. Sau này mà học ở đây thấy không quen hay thiếu gì cứ tới tìm chị, trong nhà chị có ít quần áo cũ, chắc cũng vừa người em thôi, em có thể lấy về mặc. Nếu ăn không đủ no thì chị có thể cho em nhiều phiếu giảm giá của McDonald nhưng chị không có của KFC. "
" Không phải đâu... " Sắc mặt Diêu Thiến Nam càng ngày càng khó coi.
Cái tính này của Mạc Thiến, từ nhỏ đã như vậy nên khiến một số người không thích.
" Hả? " Mạc Thiến sững sờ, cô nhìn Cố Thù như đang muốn hỏi anh điều gì đó.
Cố Thù lười giải thích, chỉ đơn giản hỏi cô: " Đi huấn luyện quân sự có mệt lắm không? "
Anh chỉ quan tâm tới chuyện của Mạc Thiến.
" Mệt mỏi lắm. Không mệt sao được, cả tay và chân đều đau nhức, cậu định xoa bóp cho tôi à? " Cô nói, lập tức vươn cánh tay ra trước mặt Cố Thù.
Anh nắm chặt cánh tay cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp, sau đó liền kéo cô đi: " Chúng ta mau đi thôi, cứ luôn có người nhìn chúng ta. "
Sự khác nhau giữa Cố Thù với hai chị em Mạc Nhan, Mạc Thiến là anh rất ghét khi có người nhìn chăm chú về phía anh, anh là con lai, ngoại hình có vẻ đặc biệt nên hay thu hút sự chú ý, mỗi lần như vậy anh đều thấy mất tự nhiên.
" Được, chúng ta đi tới bệnh viện thôi. " Mạc Thiến nói xong liền đi gọi Lưu Tiếu Tiếu.
Cố Thù buông tay Mạc Thiến ra cho cô đi gọi, trong ánh mắt như đang có suy nghĩ gì đó.
Diêu Thiến Nam vẫn luôn đứng ở một bên nhìn bọn anh, cô cảm giác như cô là người ngoài vậy, mặc dù Mạc Thiến nói chuyện với cô tỏ ra thân thiết như vậy nhưng thực chất là đang chèn ép cô, điều này làm cô thấy không thoải mái.
Kiếp trước, Diêu Thiến Nam đều bị nhiều người nói rằng cô sinh ra ở nơi nông thôn, nên không có khí chất gì cả.
Mỗi lần đi thảm đỏ, người được quan tâm nhiều nhất luôn luôn là Mạc Thiến, cô ấy có ngoại hình tốt, làn da tốt, khí chất ổn, còn rất biết cách phối đồ nữa, mỗi lần xuất hiện lại trở thành tiêu điểm của truyền thông báo chí, các trang đầu báo chí đều là tin về Mạc Thiến.
Nhưng mà, đối với Diêu Thiến Nam thì đi thảm đỏ chính là ác mộng.
Thực sự thì mỗi lần xuất hiện Diêu Thiến Nam đều có tạo hình tốt trên thảm đỏ, lúc đầu, còn tìm Mạc Thiến để xin ý kiến, mỗi lần như vậy đều tự tin tràn trề rằng y phục sẽ không có vấn đề gì, nhưng cô mặc vào lại không thể có được cái loại khí chất như Mạc Thiến.
Nếu như nói, Mạc Thiến là một cô gái đẹp xuất sắc thì Diêu Thiến Nam chỉ được một nửa.
Rõ ràng ngoại hình không thua kém gì, chỉ là khí chất trên người không thể như nhau được thôi.
Thêm nữa, mỗi lần Mạc Thiến đi thảm đỏ xong, đều có Cố Thù ở đằng sau hậu thuẫn. Cố Thù vốn làm ở bên tạp chí biên tập sau đó thành chủ biên, với việc thu hút dư luận rất là thông thạo, đem Mạc Thiến nâng lên tới điểm cao nhất, cộng thêm bản thân Mạc Thiến cũng vô cùng xinh đẹp, cũng được mọi người vô cùng tán thưởng.
Cuối cùng Diêu Thiến Nam lại bị mọi người quên mất, các tấm hình cũ bị lục lại, liền bị người khác chế giễu.
Sau khi trọng sinh, lần đầu tiên cô gặp lại Mạc Thiến, Mạc Thiến lại nói ám chỉ cô là đứa nhà quê, đây là điều khiến cho cô cảm thấy khó chịu. Lúc đầu Diêu Thiến Nam còn cho rằng, Mạc Thiến được nhiều ký giả ca tụng như vậy phần nhiều là nhờ hoá trang để thay đổi dung mạo chứ mặt mộc chắc là không dễ nhìn, nhưng giờ được nhìn thấy Mạc Thiến khi mới mười lăm tuổi thì phát hiện vẻ đẹp đó đúng là được tạo hoá ban tặng.
Diêu Thiến Nam đột nhiên có cảm giác bại trận, bây giờ trong lòng cô ngay cả cảm giác muốn so đo cũng không còn.
Trên đường đi tới bệnh viện, Diêu Thiến Nam đã không đi theo, vì bọn Mạc Nhan đã đi từ trước.
Ngồi trên taxi đi tới bệnh viện, Mạc Thiến nhịn không được nói: " Cô ấy là Diêu Thiến Nam à? Nhìn cũng không xinh lắm, cùng các em tới đây làm gì? Đón chị à? "
Mạc Thiến không hề xem thường những người nông dân, chỉ là cô không vừa mắt Diêu Thiến Nam, chỉ cần có ý tiếp cận Cố Thù vả lại còn là rung động thì cô càng ngứa mắt. Do đó cô mới đâm cho Diêu Thiến Nam một cái gai, để cho cô ta thấy đau đớn biết khó mà lui.
" Em cảm thấy có sao đâu, cậu ấy chỉ là muốn gặp chị, tò mò không biết chị là người như thế nào, thuận tiện đi xem trường học mới thôi mà. " Mạc Nhân vẫn là bộ dạng dửng dưng, Mạc Thiến nhìn càng thấy ngứa mắt.
" Đó là do mắt nhìn của em kém. " Mạc Thiến bĩu môi.
" Chị. " Mạc Nhan dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn cô: " Chị sao lại khó chịu với Diêu Thiến Nam vậy, chẳng lẽ là vừa gặp đã không thích. "
" Có cái rắm ý, còn không phải em bảo Diêu Thiến Nam xinh hơn chị sao? "
" Chị thù dai thật đó. "
Mạc Thiến còn bĩu môi, còn tay thì được Cố Thù yên lặng nắm chặt, cô ngẩn ra sau đó cúi đầu thấy Cố Thù đang mát xa tay giúp cô, không mạnh không nhẹ, vô cùng thoải mái.
Nhờ thế mà sự bất mãn trong lòng cô bỗng chốc tan thành mây khói, cô nghiêng đầu sang một bên nhìn bộ dáng của Cố Thù thì phát hiện anh lại chẳng để ý gì nhưng tay thì vẫn không buông.
Cô ngồi ở hàng ghế sau taxi, cô còn ngồi ở giữa, một bên cô là Lưu Tiếu Tiếu còn bên còn lại chính là Cố Thù.
Lưu Tiếu Tiếu cũng là từ một từ thị trấn nhỏ ở gần thành phố tới đây, đối với trung tâm thành phố thì không thông thạo đường, bây giờ đang mải ngắm đường phố qua cửa kính xe, cô liền nhân cơ hội này nghiêng hẳn người sang bên Cố Thù, tựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: " Mệt mỏi. "
Cố Thù không trả lời cũng không né tránh, chỉ tiếp tục giúp cô mát xa cánh tay cô, thuận tiện đem tay cô để lên chân mình, có mấy lần ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau khiến cho trong lòng cả đều cảm thấy ngứa ngáy không yên.
...
Tới khi từ bệnh viện trở về nhà thì mẹ Mạc cũng đã làm xong cơm.
Mạc Thiến ăn cơm, ăn liên tục hai bát liền mới bỏ bát xuống, khen không ngớt lời: " Đây mới là cơm ngon nè. "
Mẹ Mạc nhìn thấy con gái đen đi không ít, còn gầy hơn trước, nhịn không được liền đau lòng, nhưng từ miệng lại nói ra những lời khác: " Còn muốn làm biên kịch cơ mà, không biết có làm nổi không cơ. "
Mạc Thiến nghe thấy mẹ nói tới vấn đề này liền nói: " Không phải mà, kịch bản con gửi đi đã được xem qua rồi, còn là một biên kịch có tiếng muốn tìm con nói chuyện. "
" Là nam hay nữ? Có phải là kẻ lừa đảo không? Sao không thể trao đổi qua điện thoại. " Mẹ Mạc khi nghe thấy liền phản ứng lại ngay, trong đầu luôn nghĩ đó là kẻ lừa đảo.
" Không phải đâu mẹ, người ta là biên kịch được đào tạo chính quy đó. "
" Con viết kịch bản cho thiếu nhi đọc mà lại được, thì làm sao mà là đào tạo chính quy được. Vì sao lại chọn được? "
" Mẹ sao không thể khen nổi một câu cơ chứ. " Mạc Thiến bắt đầu kể về những bộ phim truyền hình và điện ảnh do biên kịch Ngô làm, còn nói những bộ phim truyền hình và điện ảnh đó còn có học sinh như cô viết, còn nói lý do những học sinh đó đi theo thầy Ngô kiếm được rất nhiều tiền, nói ra lập tức đã doạ làm mẹ cô phát sợ, kinh ngạc nửa ngày không nói được gì.
Mạc Nhan đột nhiên kích động: " Nếu như có thể thành kịch bản phim truyền hình, em có thể trở thành diễn viên nam chính được không? "
" Khi chọn diễn viên, chắc chắn là phải hỏi qua biên kịch đầu tiên, xem xem đâu là diễn viên phù hợp để diễn, dù sao biên kịch cũng là người viết kịch bản sẽ chọn ra được diễn viên thích hợp như " đo ni đóng giày " với kịch bản, thực ra cái này chị chưa nghĩ tới. "
" Cũng có thể nói, em có thể đi thử. "
" Diễn nam chính rất khó, mà em thì quá nhỏ, chẳng qua cũng có thể diễn được những cảnh nam chính hồi còn nhỏ, nội dung cũng chỉ có mấy tập. "
" Được! Có thể đi thì em muốn đi. "
Mẹ Mạc ngồi lắng nghe, nhất thời cũng có chút kích động nhưng vẫn không yên lòng, cuối cùng nói: " Không được, lúc con đi gặp mẹ cũng muốn đi cùng, mẹ xem qua hợp đồng nhiều rồi, mẹ sẽ hiểu hơn các con. "
Mạc Thiến hiểu mẹ đang lo lắng cái gì, thêm nữa mẹ quả thực đã xem qua nhiều hợp đồng, khẳng định hiểu rõ hơn, cô cũng chẳng từ chối mà trực tiếp đồng ý.
Buổi tối, cô mở kịch bản ra chỉnh sửa lại một lần nữa, vả lại còn viết phần mở đầu của tiểu thuyết.
Kế hoạch của cô sau khi viết xong tiểu thuyết chính là viết thêm nội dung mấy kịch bản nữa, sau đó dạy Mạc Nhan một chút kỹ thuật diễn xuất. Đời này, cô mong Mạc Nhan có thể trở thành một nam minh tinh có diễn xuất tốt, chỉ số nhan sắc cao.