Quay Lại Tuổi 15

Chương 62

Không bao lâu, Mạc Nhan hết cảnh quay, trở lại trường học.


Cùng lúc đó tiểu thuyết của Mạc Thiến cũng chuẩn bị xuất bản. 


Bản thảo giao chưa đến một tuần , đang chờ được phê duyệt lần nữa.


Đồng thời cũng đang hẹn họa sĩ vẽ bìa cho sách, Họa sĩ này ở trong ngành rất nổi danh, vẽ theo phong cách tranh thủy mạc, rất tinh xảo. Cũng liên hệ một số nơi làm đồ thủ công, làm một ít quà tặng kèm với sách.




Mạc Thiến không hiểu cái này lắm, chỉ nghĩ sẽ kèm thêm một cái kẹp sách mà thôi, mà bên nhà xuất bản lại muốn thêm hai cái bưu thiếp, có thể nói là quà tặng kèm xa hoa hiếm có.


Năm đó giinh không hiểu này đó, nghĩ đưa chút thẻ kẹp sách là đến nơi.


Chờ đến ngày sinh nhật của Mạc Thiến thì bản thảo đã phê duyệt xong, bìa cũng thiết kế xong, Mạc Thiến cảm thấy tốc độ này cũng nhanh hơn so với suy đoán rồi, mà như vậy... Mạc Thiến cảm thấy rất vừa lòng.


Ngày sinh nhật của Mạc Thiến là thứ sáu, vẫn phải đi học như bình thường.


Ở lớp học, cô đang buồn rầu nằm bẹp trên bàn làm bài tập, điện thoại rung lên báo có tin nhắn đến, là của Cố Thù:" Tan học đừng ngồi xe đưa đón về nhé."


Mạc Thiến lập tức nở nụ cười:" CHúng ta đi đâu sao?"


"Đến nhà anh."


"Làm gì a, chẳng nhẽ anh muốn hiến thân cho em sao?"


"Cũng gần như thế đấy."


Mạc Thiến phồng má, mắt nheo lại, cô rất mong chờ nhanh nhanh tan học nha.


Kết quả khi tan học Bạc Cách đi đến bên cạnh cô, cũng không có ý định chuẩn bị ngồi xe về, ngay cả Lưu Tiếu Tiếu ở lại kí túc xá của trường cũng đi đến, tay cầm giấy xin phép ra ngoài trường. 


Quả nhiên...... Hôm nay không có khả năng ai đó hiến thân cho cô rồi, người lớn như cô tư tưởng thật xấu...Ngay sau đó nhận được tin nhắn chỉ dẫn ra cổng trường, tìm xe có biển số xe mà Cố Thù nhắn. ngồi vào xe thấy Cố Thù ngồi ở ghế lái phụ, Bạc Cách theo bản năng hỏi: "Bạc Nhan đâu?"
"Hôm nay Thẩm Thiếu Dĩnh cũng tới, hai người họ cùng một chiếc xe đi trước rồi,"


Tài xế không cần phải nói, trực tiếp lái xe tới nhà Cố Thù.


Thực ra Mạc Thiến cũng là lần đầu đến nhà Cố Thù, kiếp trước khi hai người kết hôn thì Cố Thù đã có công ty riêng, mua một căn nhà gần công ty, sau khi kết hôn cũng chỉ có bố mẹ Cố Thù đến thăm hai người mà cô chưa từng đến nhà của Cố Thù, cô thậm chí còn không thấy được anh em cô chú nhà Cố Thù.


Nghe Cố Thù từng nói anh em của Cố Thù quan hệ cũng không phải thân thiết, họ không tiếp nhận được một người anh em tóc vàng mắt xanh, vậy nên quan hệ trước nay vẫn bình thường, không có sự kiện gì đặc biệt thì không cần phải gặp.


Đến nhà Cố Thù mới biết, nhà Cố Thù so với nhà Bạc Cách chỉ có hơn chứ không kém.


Biệt thự nhà Cố Thù được xây dựng theo phong cách hiện đại, thiết kế độc đáo, có sân vuồn rộng rãi, bãi đỗ xe còn có bể bơi. Biệt thự này là ba Cố xây dựng theo sở thích của mẹ Cố Thù, tên chủ sở hữu cũng là mẹ Cố Thù. 


Lưu Tiếu Tiếu lần nữa được mở rộng tầm mắt, mà Bạc Cách cũng cao hứng huýt sáo một tiếng.




"Cha mẹ anh đều có ở nhà sao?" Mạc Thiến chỉ có quan tâm tới cái này.


"Mẹ anh ở nhà, ba dạo gần đây bận lắm, thường không có ở nhà."


"Xem ra em sắp gặp được mẹ chồng tương lai."




Cố Thù nghe xong, cười tủm tỉm, nói ra một câu long trời lở đất: "Kỳ thật mẹ anh cũng rất khẩn trương, bà ấy lần đầu thấy con dâu nha."




"Anh.... anh nói với mẹ chuyện của chúng ta sao?"


"Ừ, nói, còn cho bà ấy xem ảnh chụp của em, bà ấy rất thích em đấy."


lần này cả ba nữ sinh đều sôi trào, Mạc Thiến còn bận ngượng ngùng, còn không dám đi vào nhà Cố Thù.


Cố Thù lại thản nhiên, động viên cô:" Không có việc gì đâu, tư tưởng của mẹ anh rất tiến bộ đấy."


"Em rất khẩn trương." Mạc Thiến thật thà đáp.


Cô biết mình xinh xắn, vẫn luôn tự tin, nhưng đến một ngày gặp được mẹ Cố, mới giật mình, mĩ nhân tóc vàng mắt xanh, nhìn chẳng khác gì thiên sứ! Đây là nữ thần nha!  Khó trách Cố Thù lại đẹp trai như vậy ! Khó trách ba Cố chấp nhận ly hôn với vợ cũ, biến mình thành tra nam.


Vậy nên lúc này mới có cảm giác con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng. Vừa vào của, mẹ Cố vui vẻ từ trong đi ra, dùng tiếng Trung không mấy lưu loát nói :" Hoan nghênh ghé thăm, dì là mẹ của Cố Thù."


"Con chào dì." Mấy người đồng thanh chào mẹ Cố, sau đó dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đều kinh ngạc cảm thán, mẹ Cố thật xinh đẹp!


Cố Thù không để tâm lắm, thay giày xong, cầm tay Mạc Thiến giới thiệu với mẹ mình:" Mẹ, đây là bạn gái con."




"Cháu là Mạc Thiến sao? người thật so với trong hình còn xinh đẹp hơn, thật sự rất đáng yêu . Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.' Mẹ Cố nhiệt tình ôm lấy Mạc Thiến, vô cùng vui vẻ, kéo tay Mạc Thiến, dùng tiếng Trung câu được câu mất nói chuyện phiếm với Mạc Thiến.


Sau đó Mạc Thiến thấy mẹ Cố nói tiếng Trung chưa tốt, cô chuyển qua nói luôn tiếng Pháp với bà. Mẹ Cố kinh ngạc, sau đó là vui mừng hết sức, có thể cùng con dâu nói chuyện phiếm vui biết mấy, càng thích Mạc Thiến hơn.




Cố Thù dẫn mấy người còn lại vào nhà đã thấy Mạc Thiến với mẹ mình nói đến nhan sắc của đối phương, cả hai người hận không đem hết tất cả những câu khen ngợi gắn lên người kia. Cậu đi phân phó mấy người giúp việc chuẩn bị cơm chiều, quay lên phòng khách đã nghe hai người kia hứa hẹn cuối tuần cùng nhau đi dạo phố rồi, còn không có ý nghĩ dẫn cậu đi cùng.


Hàn huyên một lúc, Mạc Thiến đột nhiên cảm thán:" Em vẫn luôn muốn có một chị gái hòa hợp như thế này nha."


"Nói bậy." Cố Thù nhịn không được nắm lấy cái ót của Mạc Thiến, cô với mẹ cậu mà là chị em thì cậu với cô là gì đây, ý nghĩ đó mà cũng tồn tại được.


"Ai nha, con đừng có khi dễ Mạc Thiến như thế." Mẹ Cố đã bắt đầu che chở cho con dâu chưa vào cửa rồi.


Cố Thù không còn gì để nói, cậu không thể nào lý giải nổi đề tài của nói chuyện của phụ nữ, vì mấy đồ trang điểm cũng có thể hưng phấn, cậu và Mạc Thiến đầu tháng ba cùng học hóa học với nhau, Mạc Thiến lúc đó với cậu giống như có thâm thù đại hận gì đó.


Không có chút nào đàng hoàng!


Một lát sau mới thấy Mạc Nhan với Thẩm Thiếu Dĩnh đến nơi, tay xách theo một hộp bánh kem, vừa nãy là hai người đi trước lấy bánh kem.


Mấy người ngồi tụm lại thành một nhóm nghe kể chuyện Cố Thù giới thiệu bạn gái với mẹ mình, mẹ Cố cũng rất thích Mạc Thiến đều bị dọa cho choáng váng, nhưng lại nghĩ, mẹ Cố là người nước ngoài, tư tưởng tiến bộ vượt trội hơn ba mẹ của mấy người ở đây.


Thẩm Thiếu Dĩnh còn nói với Cố Thù: "Trong nhà mẹ cậu còn có thân thích nào chưa kết hôn không, là nữ, lớn hơn tôi mười tuổi cũng được, chỉ cần xinh đẹp như mẹ cậu là được rồi."


Cố Thù tức giận trừng mắt với Thẩm Thiếu Dĩnh.


Mấy người nhốn nháo một hồi, Cố Thù mới bí mật dẫn Mạc Thiến vào phòng của cậu, cô còn tưởng Cố Thù muốn làm chuyện gì gì đó xấu hổ, nhưng vừa vào cử đã nghe tiếng kêu, một cái lồng nuôi chó ở trước mặt, trong đó có con cún con màu vàng lớn chừng hai tháng.


"Bên cạnh em có con chó  lớn, đưa em con chó nhỏ này, sau này con chó lớn không ở bên cạnh em được, em chịu khó chơi với chú chó nhỏ này nhé. "  Mà con chó lớn đó chính là cậu, mà con chó nhỏ này là cậu mua tặng quà sinh nhật cho cô.


Mạc Thiến hai mắt sáng ngời, chạy tới ngồi xổm trước lồng sắt, con chó nhỏ rất hoạt bát, nhìn thấy có người tới liền ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ, muốn bổ nhào vào ngực cô, đáng tiếc bị lồng sắt chặn lại.


"Đáng yêu quá."


"à, vừa rồi mẹ anh lúc khen em biểu tình cũng như thế này, giống em y hệt, có phải em cũng sẽ đem nó như con dâu mình mà chăm không,..."


"này...."


"Mẹ anh vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của anh, dù chuyện gì xảy ra, bà ấy cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh."


"Như vậy thì thật tốt."


Cố Thù cũng cười cười, cậu nói như vậy cũng chỉ hi vọng Mạc Thiến trước mặt mẹ mình đừng quá khẩn trương. 


"Em đặt tên cho nó là gì đây?"


Mạc Thiến quay đầu nhìn về phía cậu. Từ khi vào phòng cô đã bị con cún nhỏ này hấp dẫn, cũng chưa nhìn xung quanh phòng ngủ của Cố Thù trông  như thế nào, giờ mới liếc nhìn xung quanh một lượt, đúng là phòng con trai, vật trang trí không nhiều lắm. 


Phòng rất lớn, có một ban công, ngoài ban công đặt một bộ bàn ghế, không có cây cối gì. Trong phòng cũng chỉ có một chiếc giường đôi, một bộ chăn gối gấp gọn, một chiếc tủ quần áo đặt sát tường, cũng chiếm khoảng một nửa độ dài của căn phòng, bên bên cạnh là một cái gương to. Còn một cánh cửa đang mở, có thể nhìn được sang bên phòng nhỏ, ở góc độ của cô chỉ nhìn thấy mấy kệ sách, chắc hẳn là thư phòng riêng của Cố Thù. Còn một cánh cửa đang đóng hẳn là phòng vệ sinh. 


Căn phòng này của Cố Thù tương đối độc lập, cả ngày không ra khỏi phòng cũng không có vấn đề gì, chỉ thiếu mỗi phòng bếp nữa là có thể thành một ngôi nhà hoàn chỉnh.


"Gọi là Tiểu Tiểu  Kim đi." Mạc Thiến thử hỏi.


"Không thuận miệng cho lắm."


"Vậy Tiểu Tiểu đi."


"Cũng được."


Hai ba câu nói đã quyết định tên của chú cún nhỏ này.


"Về chuyện thành lập công ty  điện ảnh, anh đang xem một ít tư liệu tìm hiểu tốt rồi mới có thể bắt đầu."  


"Hiện tại không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cần tìm người chỉ dẫn mới được."


"Ừ, Vậy nên anh tính tìm một cơ hội đi vào công ty điện ảnh nhìn xem một chút."


"Em bên này có thể tìm lão sư Ngô hỗ trợ liên hệ viết kịch bản, sư huynh Phùng Khải Tường cũng là một biên kịch xuất sắc, nhưng mà kịch bản của anh ấy đều yêu cầu đầu tư lớn, rất ít công ty nào có thể sản xuất được. Nhưng em biết kịch bản của anh ấy nếu có thể tập trung đầu tư thì rất có thị trường."


"Được, anh tin tưởng ánh mắt của em."


Mạc Thiến lập tức nở nụ cười tươi, tựa như được cổ vũ, cô bắt đầu dựa vào trí nhớ kiếp trước giới thiệu một số người có tiềm năng, đợi đến khi công ty của Cố Thù có thể thành lập, có thể tìm những người đó kí hợp đồng, hợp tác lâu dài.


Cô biết không nhân tài trong ngành này, nhưng tính thời gian thì bây giờ họ đều đang là sinh viên, nếu vậy thì phải lôi kéo họ ngay khi họ vừa ra trường, như vậy mới có thể thu thập anh tài. 


Cố Thù đều ghi nhớ những cái tên mà Mạc Thiến nói ra, sau đó lại cảm thán:" ANh hiện tại còn nhỏ tuổi, những việc này chỉ có thể nhờ ba anh đứng ra làm hết, ba cũng chỉ nghĩ mở một công ty cho anh trải nghiệm một chút, nhưng anh là nghiêm túc, nghiêm túc theo đuổi tới cùng."


Mạc Thiến đi đến cạnh Cố Thù, duỗi tay xoa lên mái tóc nâu vàng của cậu, nói:"Em tin tưởng anh, tin anh sẽ làm được."


Cố Thù rất vui vẻ hưởng thụ như chú cún được chủ nhân xoa đầu, nhưng lại mở miệng hỏi một câu: "Mấy người ngồi xổm có mệt mỏi không?'


Mạc Thiến sửng sốt, lại nghe ngoài cửa có người mắng một câu "mẹ nó", lại có người oán thán chân bị tê. Hóa  ra Cố Thù đã phát hiện ra từ lâu, còn giả vờ không biết, cố tình để bọn họ nghe ngóng tiện thể diễn một màn ân ái thâm tình cho bọn họ ghen tị. 


Đúng là ...."con mẹ nó."

Bình Luận (0)
Comment