Hứa Thượng Khi là loại người không thích thân cận với người lạ, còn có chút kiêu căng của đại thiếu gia.
Ở nhà anh ta theo thói quen được sủng ái, ăn uống và quần áo mặc đều có người phục vụ, có thói ở sạch, mắt cao hơn đầu, dĩ nhiên cũng xem thường người khác .
Có điều nếu quen biết thân cận thì biết là không phải người xấu, đối xử với Bạc Cách vô cùng tốt.
Đối với bạn bè của Bạc Cách vẫn là rất khách khí, quan sát MạcThiến, sau đó hỏi:" Em chính là bạn thân của Bạc Cách nhỉ, cũng là người có chút danh tiếng."
"Coi là vậy đi.... ." Mạc Thiến cười tủm tỉm trả lời.
"Hâm mộ , hâm mộ..."
"Cũng nghe danh đã lâu."
Mạc Nhan tức giận đưa cho Mạc Thiến một khối đậu hũ thối, cô nhận lấy ăn, còn cảm thán:"Đây. Chính là hương vị này ! Đúng hương vị chính tông! Đã lâu không được ăn."
"Ăn đậu hũ thối thì đừng quay về em mở miệng nói chuyện." Mạc Nhan tỏ vẻ ghét bỏ, vẫy vẫy tay.
Bạc Cách im lặng từ nãy giờ, cũng không để ý tới Mạc Nhan, chỉ nhờ Hứa Thượng Khi đi mua chút đồ ăn vặt giúp cô.
Chờ Hứa Thượng Khi rời đi, Mạc Nhan lập tức vấn tội Bạc Cách:"Chị không phải nói là không thích anh ta sao, nói sẽ không liên lạc với anh ta nữa sao?"
"Chị nói như vậy khi nào chứ?"
"Trước đã đem số điện thoại vào danh sách đen rồi sao?"
"Anh ta đến nhà hẹn đi ."
"Cho nên em với chị em hẹn chị, chị ưu tiên lựa chọn anh ta? Chị trọng sắc khinh bạn."
Bị người ta hùng hổ chất vấn, Bạc Cách có chút không cao hứng, trực tiếp phản bác:" MạcThiến gọi điện thoại tới thì anh ấy đã đến nhà chờ chị rồi, lúc đó mới cự tuyệt. Hơn nữa cậu dựa vào cái gì mà dùng thái độ như thế này nói chuyện với chị, đáp ứng anh ấy hay không cậu quản được không?"
Mạc Nhan bị hỏi một câu thì im thin thít, chỉ có thể trợn mắt nhìn, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, ăn cái gì cũng thấy không ngon, đồ ăn trước mặt đẩy hết cho Mạc Thiến.
Bạc Cách ban đầu cũng ăn với Mạc Thiến, sau đó cũng thấy không muốn ăn, ngồi khồn nói lời nào nghịch điện thoại.
Mạc Thiến xấu hổ a.......
Cô....Nên khuyên thế nào đây?
Lúc Mạc Thiến đang do dự đột nhiên có người nhận ra Mạc Thiến với Mạc Nhan, vài người thét chói tai, lại thu hút thêm nhiều người chú ý nhìn đến.
Mạc Nhan ban đầu còn đang tức giận, kết quả trong nháy mắt trở nên đần độn, ngồi ngốc nhìn một đám nữ sinh vây quanh cậu, còn đưa tay xoa mặt cậu, một số người chạm và cánh tay, thét chói tai khen cậu đáng yêu, nói cậu đẹp trai,còn muốn cậu ký tên, xin chụp hình chung với cậu.
Cũng may Mạc Nhan tương đối có kinh nghiệm, ngăn bên người Mạc Nhan, mỉm cười trả lời từng người, đồng thời véo eo Mạc Nhan, lúc này cậu mới hồi phục tinh thần lại, mỉm cười chào hỏi những người này, cậu kí tên hơi xấu nên phối hợp chụp hình thì hơn. Mạc Thiến cũng kí tên, một bên duy trì nụ cười chụp hình chung, một bên còn phải chú ý đến Mạc Nhan, sợ cậu làm ra hành động gì không đẹp mắt, vẫn may là Mạc Nhan dù không thể ngờ được nhưng vẫn thân thiện đối đãi với những người này, người khác hỏi chuyện cũng bình thản trả lời, lúc này Mạc Thiến mới yên lòng.
Bạc Cách ngồi ở một bên nhìn, nhận lấy đồ ăn Hứa Thượng Khi mua về, vừa ăn vừa nhìn hai chị em bị fan vây quanh, cũng muốn hỗ trợ nhưng cô vốn không thích bị người ta nhìn quá nhiều, nên đành ngồi im trơ mắt nhìn.
Ứng phó một trận, Mạc Thiến với MẠc Nhan mới cầm hết đồ mới mua, không thể ăn được nữa, bỏ chạy trối chết.
Bạc Cách và HứaThượng Khi sau khi tạm biệt cũng tiếp tục hẹn hò.
Mạc Nhan quay đầu nhìn Bạc Cách, thấy hai người bọn họ thực sự sánh vai rời đi, trầm mặt xuống đi theo Mạc Thiến về nhà.
Mạc Thiến nhớ trong quá khứ, Bạc Cách với Mạc Nhan bắt đầu xa cách là từ khi Mạc Nhan bước chân vào giới giải trí, cũng chính là năm học mà các cô học cao nhị, Mạc Thiến với Mạc Nhan được công ty giải trí để mắt tới.
Thích một người chính là như vậy, sẽ cảm thấy đối phương quá hoàn mĩ, bản thân cái gì cũng thua kém, không xứng với đối phương.
Nhớ Bạc Cách đã từng nói, ban đầu cảm thấy Mạc Thiến rất xinh đẹp, theo bản năng yêu cái đẹp nên muốn làm bạn bè. Sau đó quen biết thêm Mạc Nhan , một tiểu tử đẹp trai, tính cách hơi tùy tiện, nhỏ hơn cô hai tuổi, tính cách lại tương phản, thế nhưng cô không hề theo đạo lý mà thích cậu ấy.
Kết quả, cảm tình mông lung này đến khi năm học cao nhị kia lại sinh ra khoảng cách, bởi vì lúc đó Mạc Nhan tham gia đóng phim, cậu có rất nhiều fan, cậu được hoan nghênh như thế, quan hệ vốn đang tốt bỗng nhiên giống như bị con dao sắc nhọn chặt đứt .
Bạc Cách luôn muốn thân cận lại như xưa, lại thích nhiếp ảnh, cũng quen biết một số nhiếp ảnh gia mà những người này lại cảm thấy dáng người cô rất tốt, đề cử cô làm người mẫu, cô thực sự đi làm người mẫu. Hơn nữa lại có gia đình hỗ trợ, cô rất nhanh có danh tiếng, mới có thể kéo gần khoảng cách với Mạc Nhan.
Sau đó Bạc Cách nhận lời Hứa Thượng Khi, hai người ở bên nhau.
Không biết lúc này Mạc Nhan nổi tiếng, liệu hai người có xa cách như kiếp trước hay không?
Hai người đi xe buýt, đi ngang qua quảng trường gần nhà thấy mẹ Mạc và mấy cô cùng độ tuổi đang nhảy múa ở đó mới đi qua chào hỏi một tiếng, cũng báo với mẹ Mụ là đã trở về.
Ai ngờ hôm nay mẹ Mạc vui vẻ lôi kéo hai người cùng nhảy cùng, nói rằng nhảy cái này thân hình sẽ rất đẹp, thực chất cũng là muốn khoe với hội chị em của mình hai đứa con của mình mà thôi:" Hai đứa nhỏ nhà tôi đều học qua khiêu vũ, nhảy nhất định còn đẹp hơn tôi."
Mạc Thiên một mực lo sợ ngày mai trên mạng đầy video "mối tình đầu quốc dân" ở trên Quảng trường nhảy điệu nhảy U50, lập tức cự tuyệt.
Mạc Nhan dứt khoát nói thẳng: "Con không nhảy, mất mặt lắm."
"Nói gì vậy hả, cái này có gì mất mặt chứ, cái này là đang kêu gọi toàn dân tập thể hình vận động đấy." Mẹ Mạc lập tức không cao hứng, dạy dỗ con trai một trận.
"Ai nha,mẹ nhảy đẹp lắm, chúng con đều thấy đẹp, thấy bản thân tuổi trẻ không bằng mẹ, có thể múa dẫn đầu đoàn mấy năm chứng tỏ mẹ lợi hại, sau này chính là Hoàng hậu múa điệu múa ở quảng trường rồi." Mạc Thiến chạy lại hòa giải, xách theo mấy túi đồ trong tay, đưa cho mẹ Mạc xem: "Bọn con mua nhiều đồ thế này, biết để đâu, bọn con về trước vẫn hơn mẹ à."
Mẹ Mạc lúc này mới đồng ý thả người, cho bọn họ rời đi.
Hai người rời đi không lâu liền có một cô đến hỏi mẹ Mạc:"Kia là con gái cô sao?'
Kì thật mẹ Mạc và dì kia không thân, ngày thường không nói với nhau lời nào, cảm thấy người này thường bàn thị phi sau lưng người khác, chính là cái loa phường trong truyền thuyết, tuy rằng không thích vẫn trả lời:"Đúng vậy, cũng đã lớn, tôi cũng già rồi."
"Con bé có phải viết cả tiểu thuyết không?"
"Chuyện này mà cô cũng biết sao?" Mẹ Mạc cũng không thường đưa chuyện này khoe ra.
"Tôi mới nghĩ sao nhìn quen mắt, xem ra đúng là nó rồi, là mấy ngày trước xem trên máy tính con trai thấy con gái cô, mới nói với con trai, sau này tìm bạn gái thì lấy cô gái này làm tiêu chuẩn, à, bạn trai của con gái cô, là con lai hả..."
Mẹ Mạc ban đầu còn mỉm cười vui vẻ, nghe đến hai chữ bạn trai thì cười không nổi, vẻ mặt không tin lớn tiếng hỏi lại:"Cái gì?"
"Ai da, cô không biết sao? Hiện tại trên mạng đều mắng con gái cô, tôi đọc qua bình luận...." Dì này cũng không sợ chuyện chưa đủ lớn, đem mấy cái bình luận không hay nói cho mẹ Mạc, còn nói chuyện của Mạc Thiến với Cố Thù đã bị báo lên trường học.
Mẹ Mạc trong nháy mắt đờ người.
Hai chị em về đến nhà thấy Cố Thù ở dưới chân cầu thang, chờ hai người về, nhìn hai người đi đến lập tức đứng dậy, phủi quần áo, tiếp theo là dậm dậm chân, hẳn là chờ đã lâu nên chân tê rần rồi.
Mạc Thiến đưa chân di di trên mặt đất, đứng bên cạnh Cố Thù không nói lời nào, chờ Mạc Nhan mở cửa.
Cố Thù nhìn trộm cô một cái, ho nhẹ, vừa định nói chuyện Mạc Nhan đã đem cửa mở ra. Mấy người đi vào nhà, Mạc Nhan tìm đồ của mình xách về phòng:"Em đi cất đồ, hai người nói chuyện đi."
Cố Thù ngồi ở trên ghế sô pha, nhéo chân bản thân, Mạc Thiến lục trong mấy túi giấy tìm được khăn lông mình mới mua đưa vào nhà vệ sinh, tiếp theo xách mấy cái túi định về phòng thì bị Cố Thù cầm lấy, ném trên sô pha sau đó giang tay ôm chặt lấy cô.
Mạc Thiến vẫn im lặng, để cho Cố Thù tùy ý ôm.
Cố Thù cọ cọ cằm trên đỉnh đầu Mạc Thiến, rầm rì mở miệng:"Đừng không để ý đến anh."
Mạc Thiến thực sự cũng không tức giận, khi Cố Thù vừa làm nũng vừa cầu xin tha thứ thế này cô lập tức chịu thua, lập tức mềm lòng.
"Rõ ràng là anh giận dỗi trước."
"Rõ ràng là do em quá phận."
"Em thế nào mà anh bảo em quá phận."
"Em thường xuyên liên hệ với Hứa Liễm Âm."
"Anh không thể như vậy, em với anh ta vốn không có gì quá phận, anh lại đi ghen, đây là anh không tin tưởng em."
Cố Phù cũng biết mình như vậy là không tốt, nhưng lại không thể khống chế được cảm xúc, bị Mạc Thiến nói, cậu ủy khuất trả lời:" Những người khác anh không để ý, rốt cuộc cũng là do bọn họ không phải là đối thủ của anh, nhưng mà Hứa Liễm Âm và Thẩm Thiếu Dĩnh đều rất đẹp trai, bọn họ khiến anh có áp lực.'
Ánh mắt của Cố Thù cũng rất cao, trước kia tuyển diễn viên hay kịch bản đều chọn lọc rất kĩ, đối với Thẩm Thiếu Dĩnh và Hứa Liễm Âm có địch ý chính là do hai người này cũng không tệ, chỉ sợ Mạc Thiến sẽ để ý.
Hơn nữa, Cố Thù đến giờ vẫn không hiểu vì sao Mạc Thiến lại thích cậu, vậy nên cậu luôn lo lắng, có phải nếu Mạc Thiến tiếp xúc nhiều với nam sinh khác ưu tú hơn mình thì Mạc Thiến cũng sẽ thích họ hay không.
Càng là để ý một người, càng dễ đánh mất lý trí, thiếu niên trầm ổn đâu không thấy, chỉ thấy nam sinh yêu cô yêu đến mức không biết suy nghĩ như thế này.