Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆92, Mảnh vỡ thứ tư
Quỷ tu không hiểu về thuật ngữ game như boss, buff vô địch nhưng không ngại gã nghe hiểu ý Sở Úc.
Diện mạo của thanh niên trước mặt không hề giống với Tiêu Minh Thủy năm đó, nhưng quỷ tu luôn cảm thấy, linh hồn của bọn họ giống nhau, thế nên nhìn thanh niên mặt mày rõ ràng xa lạ này, cũng có cảm giác rất quen.
Hiện tại gã rốt cục phát hiện, cặp mắt sáng ngời kia, dĩ nhiên xa lạ như vậy.
Thanh niên đang hưng phấn vung tay hô to: "Lên! Ra skill nộ khí cho cháu, ATK chết m* nó!!!"
"Rõ——"
Bùm!
Đầu của quỷ tu bị đánh lệch, gã vừa quay lại, thình lình phát hiện là một đại mỹ nữ dáng người cực kỳ xinh đẹp đang cầm một cái xẻng sắt quất qua.
"Chị Hồ à, chị lấy cái xẻng này đâu ra vậy?" Sở Úc trợn mắt ngoác mồm.
Hồ ly tinh đắc ý: "Gần đây chị cậu nhận một bộ phim làm giàu nơi quê cha đất tổ, diễn một nữ sinh viên về quê làm cán bộ, đây là đạo cụ trồng trọt của chị!"
"Chị Hồ ngầu vãi, chị lớn lên đẹp như vậy, còn nhận thể loại nông thôn à." Sở Úc giơ ngón tay cái.
Ai biết tư thế nịnh nọt không đúng, mông của hồ ly tinh đâu dễ chụp như thế, mày liễu của Hồ Duyên Nghiên lập tức nhướn lên, chống eo cực kỳ chanh chua cả giận nói: "Sao hả, em cũng kỳ thị giống loài, cảm thấy hồ ly tinh tụi chị đều là bình hoa tóc dài kiến thức ngắn, dựa mặt ăn cơm à?"
"Không không không!" Sở Úc vội vã lắc đầu, "Chị Hồ là hồ ngũ hảo biết tiến tới của thế kỷ mới mà!"
Rốt cục khen trúng tử huyệt hồ ly tinh đắc ý, tiếp tục oai phong quất xẻng.
Hồ ly tinh múa xẻng chỉ là một thành viên trong team vây công, còn không phải họa phong lạ lùng nhất, quỷ tu giật thót lên nhìn thấy những người tới vây công khác không phải là người tu hành linh lực cao cường gì, phần lớn đều là quỷ hồn mang theo nông cụ, nồi niêu xoong chảo, thậm chí ván giặt đồ, một con chồn vàng tinh đang chỉ huy bọn họ làm sao vây bọc, trong team còn có một con cương thi nhảy cà tưng, do động tác quá cứng ngắc, nên Hoàng Mạc Tiên dứt khoát bảo các dân làng xem đồng chí này là gậy nâng lên, dùng để đánh quỷ tu.
Khung cảnh cực kỳ náo nhiệt, vui vẻ không thôi, trên mặt ai ai cũng đầy vẻ hớn hở có thể quật ngã boss của phó bản có độ khó cao, như mình sắp lấy được thủ sát (giết boss đầu tiên), còn là loại có điểm thành tựu.
Áp trận phía sau có hai con quỷ mặc đồng phục lễ tân của Địa Phủ, Uyển Cầm dùng sức mạnh của ác quỷ lập kết giới, đề phòng lỡ đâu có người phàm đi ngang qua thấy trận vây công không quá thể diện này, mà Giang Vãn Hân thì cầm camera ghi hình. Uyển Cầm run lẩy bẩy: "Giang bộ trưởng à, theo lý mà nói tiểu nô gia là người nghe điện thoại, không thể ra ngoài làm nhiệm vụ, Lão A có phạt chết tiểu nô gia không vậy?"
Giang Vãn Hân an ủi: "Không đâu không đâu, cô xem tôi không phải đã ghi lại toàn bộ quá trình à, lúc đó đưa cho Lão A xem, đây là nhiệm vụ đặc thù thời kỳ đặc thù, hơn nữa kế hoạch vây bọc của chúng ta chu đáo chặt chẽ, không có tính nguy hiểm, Lão A nghiêm khắc cỡ nào đi nữa, cũng không thể mắng chúng ta làm bừa."
Các âm sai tại chức đang vội vàng xử lý tình huống nghiêm trọng hơn trong khu vực Hạ Thành, Hắc Bạch Vô Thường cũng vì tình huống đột phát nhất thời không rảnh rượt theo quỷ tu, thế nên nội tâm trung nhị của Sở Úc rục rà rục rịch, vội vã huy động nhóm nhân viên hậu cần và quần chúng quỷ dân.
Có mấy quần chúng quỷ dân tham gia cuộc vui nhưng không đủ thực lực, còn lấy pháo kép đốt ngày Tết ra để tăng thanh thế, đứng ở vòng ngoài hồ hởi đốt kìa, khung cảnh này ngoài ý muốn rất giống với cảnh nông dân hợp lực lật đổ thổ hoàng đế.
Khung cảnh náo nhiệt cùng tiếng pháo bép bép bụp bụp vang chừng nửa giờ.
"Tốt lắm!" Sở Úc giơ tay lên, lớn tiếng nói, "Đủ rồi! Quỷ lực của gã đã bị mọi người đánh tan, đánh nữa sẽ hồn phi phách tán đó!"
Dân làng chưa hết thòm thèm, hung hăn giơ cuốc gậy và nồi niêu xoong chảo lên với một bãi vật thể không rõ nằm dưới đất.
Hồ Duyên Nghiên lại giận nói: "Sao hả, không đánh cho hồn phi phách tán à, em còn muốn thả hổ về rừng?"
Quỷ tu hình dáng mơ hồ dưới đất run lên một cái.
"Đương nhiên là không rồi." Sở Úc thu hồi cảm xúc đùa giỡn, đứng đắn lại nghiêm túc trả lời, "Tuy rằng gã làm rất nhiều việc ác, xử cực hình cũng không quá đáng, nhưng chúng ta không ai có quyền sử dụng tư hình, đánh cho gã không còn sức đánh trả là đủ rồi, còn lại giải về Địa Phủ, giao cho Địa Phủ thẩm phán đi."
Giang Vãn Hân đứng đằng xa vừa chuẩn bị cản lại cười rộ lên, rất có phong độ từ mẫu gật đầu: "Là một đứa bé có tiền đồ."
Hồn phách của quỷ tu bị đóng trên thanh kiếm Sở Úc mang tới, không thể nhúc nhích được, thống khổ hồn thể bị xé rách rất khó chịu, nhưng càng khó có thể chịu được hơn không phải là đau đớn.
Gã gian nan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sở Úc, tuyệt vọng lại mang theo chút khẩn cầu cuối cùng nói:
"Chàng... vẫn không nỡ giết ta..."
"Nỡ chứ nỡ chứ." Sở Úc vội vàng phủ nhận, "Nhưng chịu thôi, tôi tuân thủ pháp luật mờ! Thế nên tôi phải giải anh về Địa Phủ nghe phán quyết, tôi đâu có ngu, anh đã mất đi khả năng phản kháng rồi, tôi làm gì phải ra tay thủ tiêu một kẻ vốn sẽ bị phán hồn phi phách tán chứ."
Câu nói này hình như còn có lực sát thương hơn trận vây đánh vừa nãy.
Thân mình của quỷ tu tan rã không ít: "... chàng... chàng không phải Minh Thủy, Minh Thủy sẽ không đối với ta như vậy..."
"Anh không hiểu tiếng người thiệt hả? Tái thế đã là hai người rồi, bần đạo vốn không phải là Tiêu Minh Thủy." Sở Úc xòe tay, động tát trợn trắng cực kỳ tiêu chuẩn, "Anh có phải ở trong Vô Gian Địa Ngục lâu quá, trí thông minh bị ăn mòn, nghe không hiểu tiếng người không?"
Vô Gian Địa Ngục, bốn chữ này như giáng một gậy vào đầu,
Quỷ tu trên thân kiếm giãy dụa phát ra tiếng rít khàn giọng thê thảm, nhưng gã không có sức để chạy trốn lần thứ hai.
Gã đột nhiên nhận ra được.
Quỷ tu cho rằng gã bò ra khỏi Vô Gian Địa Ngục rồi, gã cho rằng gã đã quên sạch về Vô Gian Địa Ngục, gã đã chiến thắng nơi kinh khủng nhất trong truyền thuyết, nhưng gã chợt phát hiện, hóa ra gã chưa bao giờ rời khỏi Địa Ngục đó cả.
Mặc kệ tra tấn trong Vô Gian Địa Ngục đau đớn thê thảm cỡ nào, gã cũng chưa bao giờ sợ —— vì lúc đó gã tin chắc rằng, gã còn có thể làm lại, dù sao ngay cả Tiêu Minh Thủy bị Bạch Vô Thường tự tay đánh nát thần hồn, cũng được gã âm thầm bảo vệ, chờ đến ngày gã thoát khỏi nơi này, dựng lại bá nghiệp, Tiêu Minh Thủy vẫn có thể là Quỷ Tiên đứng bên cạnh gã, cách gần gã nhất, tận tâm giúp đỡ, lúc đó gã đã quyết định —— lần sau, nhất định sẽ thật lòng đối xử với Tiểu Quỷ Tiên bằng lòng vì gã hồn phi phách tán.
Mà đến tận giờ phút này, gã mới nhận ra được, Vô Gian Địa Ngục, bắt đầu từ giây phút Tiêu Minh Thủy không còn tồn tại, gã cũng đã hãm sâu vào đó rồi, không bao giờ có thể rời đi được cả.
Lần này gã dâng lên chân tâm, cũng đã không ai chịu nhận.
Hắc Vô Thường Tiêu Minh Thủy lấy kết cục thần hồn vỡ vụn, để chuộc lại tội yêu lầm hôn quân, chểnh mảng nhiệm vụ của mình, nhân quả chấm dứt, về sau, Sở Úc đã luân hồi không còn có quan hệ gì với Tiêu Minh Thủy nữa, có lẽ ảnh hưởng lớn nhất chỉ là: Kiếp trước có tội, kiếp này sinh ra đã mang vận mệnh lẻ loi hiu quạnh không cha không mẹ, cũng may có đền Diệu Liên thu dưỡng.
Mưu đồ lần này, kỳ thực tất cả đã kết thúc khi còn chưa bắt đầu, bởi vì Sở Úc đã tái thế, không thể nào gia nhập trận doanh của quỷ tu, cùng gã cai quản âm dương cả. Kế hoạch này từ lúc bắt đầu đã là một kế hoạch thất bại, quỷ tu dựa theo Tiêu Minh Thủy trong trí nhớ để lập kế hoạch, vậy chỉ có thể thảm bại từ lúc bắt đầu mà thôi.
Trên đời này đã không còn có Tiêu Minh Thủy.
Trận pháp chiêu hồn vẫn đang tiếp tục, ác quỷ bò ra từ trong Vô Gian Địa Ngục không có lý trí, bọn chúng chỉ biết điên cuồng nhào về phía Tạ Kỳ Liên, Tần Phong cầm đao, tới một cái chém một cái, ánh sáng xán lạn ngời ngời bọc lấy Tạ Kỳ Liên, ác quỷ vỡ thành từng mảnh giữa ánh đao hoa mỹ, tung tóe đầy trời, lại không một mảnh nào chạm được vào cậu.
Nghiệp hỏa trừ tội bùng cháy dưới chân Hắc Vô Thường, mỗi một mảnh ác quỷ bị chém nát sẽ lập tức bị nuốt lấy.
Nhưng, ác quỷ nhiều lắm, Tần Phong chỉ có một mình.
Mặc dù sức chiến đấu của mỗi con quỷ đều không thể so với Hắc Vô Thường, nhưng bọn chúng có mấy ngàn, xé mấy ngàn tờ giấy tay cũng sẽ mệt đến chuột rút đấy, huống hồ Tần Phong là xoay đao chém.
Anh thở ra một ngụm trọc khí, nắm chặt ngân thương và mạch đao, không tránh không lùi lần thứ hai xông lên.
Quỷ trảo liều mạng lướt qua anh, túm lấy Tạ Kỳ Liên làm bia ngắm phía sau, Tần Phong không hề chậm trễ, múa đao chặt bỏ, chặt không được thì dùng cánh tay chặn lại, bởi vậy ước chừng một giờ sau, trên người Tần Phong đã rải rác đầy những vết máu.
Máu của Hắc Vô Thường càng khiến cho lũ ác quỷ chịu đủ hình phạt này hưng phấn phát điên.
Nhưng dù là vậy, góc áo của Tạ Kỳ Liên vẫn trắng như tuyết, không hề lây dính dù chỉ là chút dơ bẩn.
Nửa ngày sau cậu chậm rãi mở mắt ra, thở dài: "Mánh khóe nhỏ này của anh không cao siêu tí nào, anh cố ý muốn làm tôi đau lòng hả?"
"Không có!" Tần Phong chặn ngang chém bay một con ác quỷ rít gào, quyết đoán trả lời, "Tôi chỉ là thực hiện chức trách của mình, nếu có tôi chống đỡ, còn có thứ có thể lướt qua tôi tổn thương cậu, vậy chẳng phải là trào phúng lớn nhất đối với năng lực của tôi à?"
Trong mắt Tạ Kỳ Liên như có ánh lửa chập chờn bất định, cậu nhìn bóng lưng Tần Phong, cười khẽ: "Vậy lúc đó anh đừng mượn cớ bị thương đau quá, nghĩ ra mấy tư thế kỳ quái đấy."
Tần Phong cười ha ha chém bay một hàng ác quỷ trước mặt: "Cộng tác tốt ơi, tôi xác thực là không nghĩ tới, thế nhưng cám ơn cậu đã nhắc nhé."
Ở sau lưng anh, Tạ Kỳ Liên đứng yên, toàn lực duy trì trận pháp, mặc kệ là ác quỷ có thần trí hay không đều bị gọi tới, đề phòng bọn chúng đổ thêm dầu vào lửa ở Hạ Thành. Lũ này là ác quỷ chân chính trong ác quỷ, hơn nữa đã mất đi thần trí, thả vào trong thành thị, sẽ buông mình ra cắn nuốt hồn phách người sống, bất cứ con nào cũng sẽ tạo ra nguy hại cực lớn, thế nên cậu dốc hết sức mạnh cũng phải duy trì trận pháp, không hề để lại chút phòng ngự nào cho bản thân.
Tạ Kỳ Liên nhếch miệng, nhìn Tần Phong —— bởi vì cậu không cần phòng ngự.
"Kiên trì thêm tí nữa." Tạ Kỳ Liên nói, "Chẳng mấy chốc sẽ kết thúc thôi."
Toàn thể âm sai đang chờ, chờ trận pháp dùng toàn bộ mảnh vỡ làm trụ cột chính vận hành tới đỉnh, chờ đến khi trận pháp này vận chuyển đến cực hạn rồi, ba mảnh vỡ Ngự Ấn sẽ kích phát uy lực lớn nhất, lúc đó mảnh vỡ kêu gọi nhau, mảnh vỡ Ngự Ấn thứ tư sẽ bị gọi tới vị trí tương ứng, để Ngự Ấn phát huy công hiệu hoàn chỉnh.
Các âm sai bấm đốt ngón tay tính thời gian, sớm đã chờ ở vị trí của mảnh vỡ thiếu hụt.
"Toàn thể âm sai chú ý, quỷ tu đã bị bắt, nhưng không loại trừ còn có chó săn của quỷ tu đang nhảy nhót, chúng ta nhất định phải cướp được quyền khống chế Ngự Ấn ngay lập tức." Giang Thận không ngại phiền phức căn dặn, "Cùng với, cho dù không có chó săn, ba mảnh vỡ bị quỷ tu dùng để bày trận pháp tà thuật, chúng ta cũng cần cướp được quyền khống chế Ngự Ấn từ trong trận pháp, khôi phục trật tự của Hạ Thành."
Phương Hiểu Niên không quá lạc quan: "Anh Giang à, đẳng cấp của Ngự Ấn cao quá, chúng ta có thể khống chế được hả?"
Sắc mặt Giang Thận âm trầm: "Không được cũng phải được, bằng không Hạ Thành sẽ biến thành quỷ vực."
Lý Toa bên cạnh nói: "Sao không được chớ, quỷ tu chết tiệt kia có thể làm được, âm sai chính thức như chúng ta sao không được?" Lời tuy nói vậy, nhưng mọi người đều nhìn ra được cô kỳ thực rất căng thẳng, bàn tay dặm phấn đã run lên, lớp trang điểm Gothic bị đánh thành Tây Du Ký.
Ngự Ấn từng là pháp khí của Phong Đô Đại Đế, không phải món đồ một tiểu âm sai bình thường có thể tùy tiện chạm vào, chỉ cần sơ sẫy, âm khí mạnh mẽ thuộc về Phong Đô Quỷ Đế lưu lại trên Ngự Ấn sẽ đánh nát thần hồn của âm sai bình thường. Quỷ tu có thể khống chế mảnh vỡ Ngự Ấn, là vì ban đầu gã sinh ra đã là đế vương nhân gian, thân mang long khí Tử Vi, là Chân Long Thiên Tử có số mệnh Thiên Đạo một phương tăng cường, có thể chống đỡ được uy thế của Quỷ Đế, gã lại dùng tà thuật, tốn mấy trăm năm chậm rãi rèn luyện một mảnh vỡ trong đó, để bản thân mang theo hơi thở của mảnh vỡ, miễn cưỡng khống chế ba mảnh vỡ bố trí trận pháp.
"Không cần căng thẳng." Lục Lân động viên nói, "Tuy rằng Hắc Bạch Vô Thường không ở đây, nhưng toàn thể Quỷ Tiên của Địa Phủ chúng ta đồng thời hợp lực lại thi pháp, tương đương với toàn bộ quyền hạn của Địa Phủ, tỷ lệ thành công khống chế Ngự Ấn trên sáu phần."
Phương Hiểu Niên than: "Mới sáu phần mười... Chết chắc rồi chết chắc rồi. Bạch Lão Đại nghĩ thế nào vậy, lại yên tâm giao nhiệm vụ quan trọng như thế cho tôm tép như chúng ta?"
Lục Lân cười nói: "Tiểu Phương, cháu lui về sau đi, âm sai minh thọ trong trăm tuổi đều đứng ở phía sau, chờ lát nữa mọi người không khống chế được, mọi người hãy lên."
Để ngừa vạn nhất, toàn bộ âm sai đều tập hợp lại, kể cả Đới Mộng Viện đảm nhiệm chức trách Thành Hoàng và Nhật Du Thần Lục Lân, Lục Lân thậm chí chỉ kịp băng bó đại vết thương, Hạ Cẩn Niên bên cạnh ông ta lộ ra vẻ bực bội tự trách, cực kỳ cẩn thận đỡ eo Lục Lân, khiến Phương Hiểu Niên tưởng rằng Lục Lân là đang mang thai.
"Cậu cũng thế, A Niên." Lục Lân thấp giọng nói.
"Tôi không đi!" Hạ Cẩn Niên chấp nhất nói, "Trên người tôi có tội nghiệp nặng như vậy, tính ra tôi cũng là đại ác quỷ thực lực siêu mạnh, tôi gánh vác được."
"Cậu hồ đồ..." Lục Lân nghiêm khắc nhìn cậu ta, lại bị Hạ Cẩn Niên làm lơ.
"Đã tới giờ!" Giang Thận khẽ quát, tinh thần mọi người run lên.
Trận pháp đã vận chuyển đến cực hạn, mảnh vỡ thứ tư, cũng là mảnh vỡ cuối cùng của Ngự Ấn sẽ bị linh lực dẫn ra, rơi vào phương vị cuối cùng, một lần nữa thể hiện công năng hoàn chỉnh của Ngự Ấn Phong Đô Đại Đế.
Trận pháp bố trí trước đó dưới đất, đang chờ mảnh vỡ rơi vào trong mắt trận.
Toàn thể âm sai trợn to mắt, nhìn chằm chằm vị trí giữa trận pháp, một giây, hai giây... một phút, mười phút...
Hai mươi phút trôi qua, Phương Hiểu Niên từ đằng sau bay tới, ngó dáo dác do dự nói: "Ặc, trận pháp bị lag rồi hở? Kế hoạch của chúng ta thất bại? Mảnh vỡ cuối cùng tại sao chưa xuất hiện? Mảnh vỡ còn có thể thả bồ câu chúng ta à, mảnh vỡ ku ku kiểu gì vậy."
Giang Thận cũng cau mày, nghĩ nói: "Chẳng lẽ, mảnh vỡ thứ tư bị phong ấn thêm vào nào ngăn cản à?"
"Lẽ nào mảnh vỡ thứ tư bị chó săn của quỷ tu phát hiện nên phong lại?"
"Mảnh vỡ thứ tư không vào chỗ, không thể hợp thành Ngự Ấn hoàn chỉnh, ba mảnh vỡ kia đã có hiệu lực, âm dương tự nhiên của Hạ Thành đã rối loạn rồi, giờ chúng ta chỉ có dùng sức mạnh của Ngự Ấn hoàn chỉnh mới có thể khôi phục lại trật tự âm dương đã rối loạn." Lục Lân càng cau mày, "Đã vậy, chỉ có thể lập tức đi tìm, nhất định phải mau chóng tìm đư——"
Bỗng nhiên một tiếng chuông vui vẻ cắt ngang lời Lục Lân, Đới Mộng Viện ể một tiếng, lấy điện thoại ra bấm tắt, Lục Lân vừa định nói tiếp, điện thoại của Đới Mộng Viện lại reo, cô lại bấm tắt, ai biết điện thoại vẫn tiếp tục reo.
Toàn thể âm sai đều sầm mặt nhìn qua, Phương Hiểu Niên lúng túng vò đầu: "Chị Đới à nếu không chị nghe máy đi..."
Đới Mộng Viện chần chờ, lộ ra vẻ áy náy bắt máy.
Nửa phút sau, sắc mặt của Đới Mộng Viện quỷ dị, để điện thoại xuống chậm rãi nói: "Giờ là giờ cao điểm buổi tối ở Hạ Thành, tuyến đường cao tốc ra khỏi thành phố kẹt xe, mảnh vỡ thứ tư... bị kẹt trên đường cao tốc, nếu không, để Hạ tổng phái trực thăng qua đó đón đi."
Toàn thể âm sai: "???"
...