Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 102

Liên tiếp dành được thắng lợi ở ba cửa, Lục Tiểu Thanh cơ bản đã an ổn ở vị trí thứ nhất rồi, lúc này mấy người ngồi ở trong phòng Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: "Thế nào, ta lợi hại chứ, hôm nay trực tiếp thu phục được ba cửa, ngày mai cho dù ta không tham gia hai hạng mục tỷ thí còn lại, ta cũng đã đứng vững ở vị trí thứ nhất rồi."

Xuất Trần mỉm cười nói: "Quả thật là lợi hại, cao hơn so với trong dự liệu của ta."

Khuynh Tường đứng ở bên cạnh, ở trước mặt bốn người hắn cũng không giả trang gương mặt lãnh khốc nữa, nhìn Lục Tiểu Thanh nửa bội phục nửa cười trêu nói: "Ngươi cũng không nhìn xem là ngươi đã dùng phương pháp gì để thắng, tất cả đều chỉ là một chút thủ đoạn, ngươi không thể thắng quang minh chính đại được hay sao?" Vừa nói lại nhớ đến cuộc tỷ thí buổi chiều, khi Tề Nhã Chỉ tìm Đại Vương cùng vương hậu khóc lóc kể lể, biểu tình của mấy người kia quả thực là cười cũng không được, giận cũng không xong.

Lục Tiểu Thanh trừng Khuynh Tường nói: "Ngươi thì biết cái gì, thắng chính là đạo lý cứng rắn, ngươi quản ta là như thế nào thắng, có bản lĩnh ngươi cũng đi tham gia đi, xem ta làm như thế nào để thắng ngươi."

Khuynh Tường liếc mắt nói: "Ngươi chỉ được miệng lưỡi lợi hại, xem ngày mai ngươi làm sao ứng phó được với hai cuộc tỷ thí còn lại?"

Lục Tiểu Thanh nói: "Dù sao cũng đã thắng chắc rồi, còn lại hai cuộc thi đấu đó để cho các nàng thắng cũng được, không cần phải đi tranh."

Xuất Trần tựa vào đầu giường, mỉm cười nói: "Từ khi Mạt Hạt tổ chức đại hội Cam Đạt cho tới nay, chưa từng có một người dành được thắng lợi ở cả năm hạng mục tỷ thí, không biết ngươi có bản lãnh đó hay không? Có thể làm người đầu tiên thắng ở năm hạng mục tỷ thí, đây chính là cơ hội để được ghi danh vào lịch sử của Mạt Hạt."

Lục Tiểu Thanh tiến đến bên cạnh Xuất Trần, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Xuất Trần, suy nghĩ nửa ngày nói: "Ta đối với lưu danh sử sách không có hứng thú."

Xuất Trần cầm lấy lọn tóc Lục Tiểu Thanh vuốt vuốt nói: "Vậy không biết có hứng thú với việc tăng thêm một vạn lượng bạc nữa hay không?"

Lục Tiểu Thanh khóe miệng cong lên một ý cười, cầm lấy một nhúm tóc của Xuất Trần cười nói: "Lần này ta không cần một vạn lượng, đổi lại, nếu ta thắng cả năm hạng mục thi đấu, ta muốn ngươi nhớ kỹ ngươi nợ ta một nhân tình, về sau ta sẽ tìm ngươi đòi lại, ngươi không được phản đối."

Xuất Trần khóe miệng tràn ngập ý cười, nhìn chăm chú Lục Tiểu Thanh nửa ngày, nhìn ánh mắt chân thành của Lục Tiểu Thanh, nửa ngày gật gật đầu nói: "Được."

Khuynh Tường đầu tiên là ngẩn người, lập tức kinh ngạc nói: "Vương."

Xuất Trần mỉm cười cũng không để ý tới Khuynh Tường, khóe miệng vẫn như trước mang theo mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng mỉm cười nhìn Xuất Trần, hai người ở trong nháy mắt rốt cuộc cũng đạt được thỏa thuận, cũng chỉ có hai người mới hiểu rõ. Khuynh Tường tuy rằng hoàn toàn không hiểu Xuất Trần vì sao lại đáp ứng yêu cầu vớ vẩn như thế, nhưng lại thông minh im miệng không dám hỏi nhiều, tâm tư của Vương há để cho kẻ nào cũng đoán thấu được hay sao.

Lục Tiểu Lam vẫn đứng ở bên cạnh không hé răng, nhìn biểu tình bất bình thường của ba người trong phòng, sắc mặt vẫn như thường, ngay cả ánh mắt cũng không biến đổi một chút nào, cho nên căn bản không có người nào có thể nhìn thấu được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Một đêm yên tĩnh trôi qua, ngày hôm sau trời quang mây tạnh, hiện trường diễn ra đại hội Cam Đạt đã bị người vây chật kín như nêm cối, so với hôm qua chỉ có tăng chứ không giảm, đại đa số mọi người đều phải kiễng chân để nhìn, chờ đợi bóng dáng của mỹ nhân chiến thắng ở ba hạng mục ngày hôm qua, có không ít người đều do bị nàng hấp dẫn mà đến, muốn nhìn một chút xem người chiến thắng ở ba hạng mục ngày hôm qua rốt cuộc là một nhân vật như thế nào, trong lúc nhất thời trong thành Lăng Tiêu trước cửa thì vắng như chùa bà đanh, mà ở hội trường bên ngoài thành thì lại đông nghìn nghịt, sợ là không dưới mấy vạn người chứ chẳng ít.

Gia Luật Giá Huyên sớm đã ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn thoáng qua chung quanh không thấy bóng người kiêu ngạo ngày hôm qua đâu, không khỏi nghiêng đầu nói với Xuất Trần: "Vương đệ, Lục Tiểu Thanh của đệ đâu? Đừng nói là nàng đã buông tha nha, ta còn chờ xem nàng có thể trở thành người dành được toàn thắng ở cả năm hạng mục hay không."

Xuất Trần khẽ cười nói: "Nàng đang chuẩn bị ở phía sau, không biết nàng còn muốn làm ra hình thức gì để lên sân đấu nữa?" Nghĩ lại sáng sớm hôm nay, nàng tránh ở trong phòng không đi ra, cũng không cùng mình đi đến đây, nói là muốn cho mọi người một cảm giác mới mẻ, Xuất Trần liền cảm thấy có chút buồn cười, đây là tranh tài cũng không phải là tới để tham gia tuyển chọn người đẹp, cần phải tỉ mỉ hóa trang để làm gì?

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy trong đám người có người bộc phát tiếng huyên náo đinh tai nhức óc, Xuất Trần nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh một thân lửa đỏ, màu sắc tươi đẹp loá mắt, màu đỏ thẫm khoa trương thô tục mặc ở trên người nàng một chút khó coi cũng không có, ngược lại còn làm cho nàng giống như con chim Phượng Hoàng trong lửa, diễm lệ, cao nhã, phú quý.

Lần này không có mặc trang phục bại lộ như hôm qua, bộ quần áo ở trong gió khẽ tung bay, không phải trang phục của Mạt Hạt, mà là trang phục của Đại Đường, là phong cách phục sức của Đại Đường, một thân trang phục nhu hòa, nho nhã, thiếu đi nụ cười linh động hoạt bát ngày hôm qua, thay vào đó là nụ cười ôn nhu cùng tao nhã.

Phong cách ăn mặc hoàn toàn khác xa với trang phục của những người chung quanh, càng tỏ ra là độc nhất vô nhị, vạn người vây xem ở hiện trường đầu tiên là huyên náo không ngừng, sau đó lại chậm rãi im lặng không tiếng động, vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh đang chậm rãi đi về phía Xuất Trần, cao quý như vậy, tao nhã như vậy, câu hồn đoạt phách như vậy.

Xuất Trần mỉm cười đứng lên vươn tay ra, ở trong nháy mắt kéo Lục Tiểu Thanh qua, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Bộ trang phục này hôm nay của ngươi đẹp lắm, đáng tiếc lại không phải vì ta mà mặc."

Lục Tiểu Thanh nhướng mi nhìn gương mặt lộ vẻ tán thưởng của Xuất Trần, nàng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, cái gì cũng đều không thể gạt được người này, bất quá mình cũng không muốn giấu diếm hắn. Mặc bộ quần áo này với hy vọng có người có thể biết, có thể hiểu được.

Ngồi xuống bên cạnh Xuất Trần, Gia Luật Giá Huyên lên tiếng: "Tiểu Thanh, hôm nay không được cố tình nhường đấy, ngươi nếu có thể đạt được toàn thắng ở cả năm hạng mục, bổn vương sẽ ban thưởng hậu hĩnh."

Lục Tiểu Thanh lập tức nở nụ cười tươi rói: "Vì đại vương ban thưởng, Tiểu Thanh tuyệt đối sẽ dùng toàn lực để ứng phó." Tề Hồng Ngư ngồi ở bên cạnh không khỏi bật cười, không nói là vì Dật Bắc Vương bên cạnh mà sẽ dùng toàn lực để ứng phó, lại là vì đại vương ban thưởng, nữ tử này thật đúng là thẳng thắn đáng yêu.

Nhị Vương phi ở trên đài cao giản lược nói về thắng bại ngày hôm qua một chút, liền trực tiếp bắt đầu trận đấu hôm nay, cửa thứ tư chính là đấu trí, đấu trí này tuy nói là dễ dàng, nhưng cũng vô cùng khó khăn.

Nhị Vương phi nhìn thoáng qua ba người bên cạnh, nói: "Cửa đấu trí thứ tư này, rất khó để khảo nghiệm ai là người trí tuệ mưu lược nhất, cũng rất khó phân định thắng bại, cho nên ở cửa thứ tư này chỉ đề ra một khảo nghiệm nho nhỏ thôi, rất đơn giản, nhưng là các ngươi sẽ phải vận dụng năng lực ở ba cửa trước, thậm chí là ở các phương diện khác, nhưng là cũng có khả năng cái gì cũng đều không dùng được, tất cả đều phải nhìn xem các ngươi có nắm chắc được hay không."

Nhìn thoáng qua ba người đang chờ nàng nói tiếp, nhị Vương phi lại nói: "Khảo nghiệm ở cửa thứ tư này rất đơn giản, ba người đều tự đi lấy túi gấm của mình được treo ở trên ba cây cột kia, bên trong có bản vẽ, phải tìm ra được vật tương ứng trong bản vẽ dâng lên, ai tìm thấy nhanh nhất, người đó thắng."

Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn liếc mắt cột cờ dựng đứng ở trước mắt một cái, đại khái là cao ba trượng, thân cột cờ thì bé bằng ngón chân út, ở đỉnh nhọn treo một cái túi nhỏ, cúi đầu lại nhìn thoáng qua đối diện cách đó không xa, ôi mẹ ơi, dưới ba cột cờ chất ba đống vật phẩm, mỗi một đống đều chất cao như núi, nào là giấy và bút mực, trân châu, mã não, bình hoa, ấm trà, người nhìn mà hoa cả mắt, Lục Tiểu Thanh nhất thời lau lau mồ hôi, đây không phải là muốn chết người hay sao.

Nhị Vương phi lại nói: "Các ngươi có thể sử dụng bất kỳ phương pháp gì, cũng có thể sử bất kỳ vũ khí gì, chỉ cần làm mau lẹ là được, trận tranh tài này không phải khảo nghiệm ở riêng một phương diện, mà là muốn khảo nghiệm năng lực phản ứng tổng hợp của các ngươi, chuẩn bị tốt chưa? Cuộc thi bắt đầu."

Lục Tiểu Thanh không để ý đến ánh mắt giết người của Tề Nhã Chỉ, ngẩng đầu nhìn cột cờ cao ba trượng, choáng váng, cao như vậy khi nào mới leo lên được? Nhìn thoáng qua vũ khí đã được chuẩn bị sẵn ở chung quanh, có cung tiễn, có loan đao, có dây thừng, có ám khí, vân vân và vân vân, hơn nữa khủng bố nhất là còn có một cây thang, cột cờ nhỏ như thế kia có thể chịu được sức nặng của một cây thang hay sao?

Ba người đều tự đi đến một chỗ ở dưới cột cờ, Lưu Dật bên trái, Tề Nhã Chỉ ở giữa, Lục Tiểu Thanh ở bên phải, một tiếng hiệu lệnh tên bay vút lên, một cuộc đua tài mới bắt đầu.

Lục Tiểu Thanh đứng ở dưới cột cờ nhíu mày nghĩ cách, Lưu Dật bên cạnh lại trực tiếp lấy cây cung từ trong đống binh khí đã được chuẩn bị sẵn, nhắm kéo cung, một mũi tên được bắn ra, đáng tiếc lại cắm phập vào túi gấm được treo ở trên cột cờ nhỏ, một mũi tên của Lưu Dật bắn tới trên túi gấm nhưng không có bắn rơi túi gấm.

Tề Nhã Chỉ đứng ở giữa cũng giắt vạt áo sang hai bên hông, hai tay cầm cột cờ, dưới chân dùng lực nhất thời nhảy lên một thước rất cao, hai tay nắm lấy cột cờ nhảy tới, tuy rằng cột cờ không chịu nổi sức nặng của nàng mà cong cả thân, nhưng Tề Nhã Chỉ lại càng leo càng cao.

Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua hai người, trong đầu chợt lóe linh quang, nhất thời cười khẽ một tiếng, cũng không ra tay, ung dung nhìn hai người biểu diễn.

Gia Luật Giá Huyên ngồi ở trên đài cao nhíu mày, nói: "Lục Tiểu Thanh như thế nào còn chưa ra tay, chẳng lẽ thật sự không nghĩ ra được biện pháp hay sao? Cứ đứng lăng ngốc ở dưới cột cờ làm cái gì vậy?"

Xuất Trần mỉm cười nói: "Vương huynh, huynh không nên gấp gáp, nàng đã nghĩ ra được biện pháp."

Tề Hồng Ngư nghi hoặc nói: "Xuất Trần làm sao mà biết được Lục Tiểu Thanh đã nghĩ ra được biện pháp?"

Xuất Trần nhìn khóe miệng tươi cười của Lục Tiểu Thanh, cười nói "Nhìn sắc mặt của nàng sẽ biết, đúng là đã nghĩ ra được cách rồi."

Gia Luật Giá Huyên nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, lại nhìn thoáng qua Xuất Trần, nói: "Vậy nàng đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ tính nhường sao? Nếu như vậy ta nhất định sẽ không tha cho nàng."

Tề Hồng Ngư vừa cười vừa nói: "Khó lắm mới thấy được một người có khả năng toàn thắng ở cả năm hạng mục, nàng nếu nhường, ta cũng không tha cho nàng."

Xuất Trần mỉm cười nói: "Sẽ không." Gia Luật Giá Huyên nhìn gương mặt tự tin của Xuất Trần, gật đầu nói: "Hy vọng là như thế, chỉ cần nàng thật sự có thể dành được hạng nhất ở cả năm hạng mục ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho nàng, đây chính là nhân tài trăm năm khó gặp."

Ba người vừa nhìn xuống sân thi đấu vừa nói chuyện, chỉ thấy giữa sân Lưu Dật đột nhiên bắn một lúc ba mũi tên, nhắm thẳng đỉnh chóp cột cờ mà bắn, mà Tề Nhã Chỉ vài cái nhảy lên cũng nhanh sắp đến được đỉnh cột cờ, Lục Tiểu Thanh vặn thắt lưng một cái, trực tiếp từ trong đống vũ khí bên cạnh, lấy một thanh loan đao, thử thử độ sắc bén, vừa lòng gật gật đầu.

Cực kỳ phong độ tiêu sái đến bên cạnh cột cờ, mỉm cười cùng với Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ, loan đao trong tay phập một tiếng chém vào thân cột cờ, loan đao sắc bén vô cùng, một đao chém xuống cột cờ kêu rắc một tiếng rồi đổ xuống, khóe miệng Lục Tiểu Thanh cong cong, hướng Lưu Dật một bên đang kinh ngạc nhìn chăm chú, cùng Tề Nhã Chỉ đang cố trèo lên đỉnh cột cờ, nói: "Thật là ngốc." sau đó không vội không chậm tiêu sái tiến lên.

Đi tới ngay trước mặt cột cờ bị đốn ngã xuống đất, Lục Tiểu Thanh một đao chém đứt dây thừng buộc trên túi gấm, thuận tay cắm loan đao xuống đất, liền mờ túi gấm lấy bản vẽ ở trong ra nhìn.

Chỉ thấy trên bản vẽ cất trong túi gấm vẽ một viên ngọc trai khéo léo, mặt trên phối hợp là một sợi xích vàng mảnh, xem ra là một vòng tai, Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt hắc tuyến trừng những người ở trên đài cao, có lầm hay không, phải tìm một viên ngọc trai nhỏ bằng ngón chân út trong một đống lớn vật phẩm thế kia sao, đây không phải là khó hơn cả việc mò kim đáy bể hay sao.

Gia Luật Giá Huyên mở to mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, trong nháy mắt đột nhiên cười ha ha nói: "Lục Tiểu Thanh này.... Lục Tiểu Thanh này, cư nhiên lại nghĩ ra được biện pháp như vậy, thật sự là đơn giản, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được."

Xuất Trần trong mắt cũng khó nén được ý cười, nói: "Cùng với việc hao tổn tâm cơ suy nghĩ làm như thế nào lấy được túi gấm xuống, không bằng trực tiếp bắt tay vào làm từ phần gốc, không bị bên ngoài mê hoặc, có thể ở trong thời gian nhanh như vậy tìm được phương tiện tốt nhất, biện pháp mau lẹ nhất, nàng thật sự là cao hơn hai người còn lại một bậc."

Tề Hồng Ngư vừa mỉm cười vừa nói: "Khá lắm Lục Tiểu Thanh, từ giảm lược rầy rà, thẳng đến chỗ quan trọng nhất, ta tại sao cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua biện pháp này nhỉ? Uổng công ta đã bố trí cửa thứ tư này đơn giản nhất, cũng là khảo nghiệm sự ứng biến nhất, vốn là muốn nhìn xem các nàng sẽ nghĩ được biện pháp gì đơn giản nhất, lại hữu hiệu nhất để phá giải, biện pháp nào có thể sử dụng ta cũng đã đều nghĩ đến, nhưng là ta ngàn vạn cũng không nghĩ đến một chiêu ngắn gọn không ngờ như vậy.

Vốn đem cột cờ bố trí mảnh như vậy, chính là muốn khảo nghiệm công phu khinh công, dùng dây thừng treo chặt túi gấm như vậy, chính là muốn khảo nghiệm tài bắn cung của các nàng, không nghĩ tới đối với Lục Tiểu Thanh này một chút tác dụng cũng không có, cái gì độ chuẩn, khinh công, trực tiếp một đao liền giải quyết ngay tức khắc, làm uổng phí một bụng đầy lo lắng của ta, ta thật sự đúng là thông minh quá bị thông minh hại."

Xuất Trần mỉm cười nói: "Ý tưởng của nàng không thể chiếu theo lẽ thường mà suy đoán được, ngươi khổ tâm muốn bố trí khảo nghiệm gì với nàng, nàng nếu không cho ngươi giản lược nhập vào rườm rà, thì cũng chính là từ rườm rà nhập vào giản lược, ngươi cho rằng cần phải suy xét cẩn thận, thì nàng sẽ trực tiếp lược bớt, ngươi cho rằng nên đi nhanh nhảy qua gì đó, nàng cho dù có suy nghĩ cũng đều không hiểu, người này khó có thể nói nàng là thiên tài hay là đứa ngốc đây." Vừa nói vừa nhịn không được cười thành tiếng.

Gia Luật Giá Huyên vừa cười vừa nói: "Hồng Ngư, bức vẽ trong túi gấm của nàng vẽ cái gì vậy? Nàng muốn nàng ấy tìm cái gì thế?"

Tề Hồng Ngư lập tức cười giảo hoạt: "Là một vòng tai ngọc trai, chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, thiếp muốn nhìn xem nàng sẽ dùng cách gì để tìm ra nó trong đống lớn vật phẩm kia."

Gia Luật Giá Huyên cùng Xuất Trần vừa nghe, đều cực có hứng thú nhìn xa xa Lục Tiểu Thanh đang trừng mấy người ở trên đài, Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tức giận, không khỏi cười nói: "Lần này nhìn xem nàng tạo ra kinh hỉ gì cho chúng ta đây? Hy vọng không phải kinh hách là được."

Đứng ở trong sân, Lục Tiểu Thanh oán hận trừng Xuất Trần n lần, đáng chết, vật nhỏ như thế này tìm sao được a, thu hồi lại ánh mắt trừng người, nhìn về phía đống vật phẩm chất cao như núi ở cách đó không xa, ta buồn bực a, phải tìm tới khi nào mới thấy đây.

Chậm rãi đi lên phía trước, trừng đống vật phẩm chất cao thành một ngọn núi nhỏ ở trước mặt đến ngẩn người, bên cạnh Tề Nhã Chỉ cùng Lưu Dật cũng đều đã lấy được túi gấm của mình, lúc này đều là vẻ mặt dở khóc dở cười tiến lên trước đống vật phẩm, vì thế liền xuất hiện một tổ hình ảnh kỳ quái, ba người không nói được một lời, đứng ở trước đống vật phẩm chất cao như núi, nhìn đến ngẩn người.

Suy nghĩ một chút, Tề Nhã Chỉ vẫn là người sảng khoái nhất, không nghĩ ra được biện pháp tốt nhất liền trực tiếp ngồi xổm xuống, dịch chuyển từng món đồ được chất thành một đống núi nhỏ, cẩn thận tìm kiếm vật được vẽ ở trong bức họa. Có lúc là đồ vật to như bình hoa chẳng hạn, bên trong cũng có thể cất giấu đồ mình muốn tìm, không khỏi càng thêm thong thả tìm kiếm.

Lưu Dật ngừng lại một chút, cũng ngồi xổm xuống, bất quá không phải là tìm từng món đồ một, mà không cần nhìn đến mấy đồ vật lớn, chỉ nhằm vào mấy món đồ nhỏ để tìm kiếm, không giống Tề Nhã Chỉ đồ vật nào cũng đều phải xem một chút. Giống như tìm gì đó đều phải có quy luật vậy.

Lục Tiểu Thanh vẫn như trước, đứng ở bên cạnh đống lớn vật phẩm, nhiều đồ vật như vậy muốn chính mình tìm, vậy phải tìm đến bao giờ? Nhìn hình ảnh ở trong bản vẽ trên tay, một chiếc hoa tai ngọc trai nhỏ xíu, thứ này có thể được đặt ở chỗ nào chứ, trong nghiên mực nhỏ, trong ấm trà lớn, với tính cách bừa bãi của mình, tìm thấy đúng là gặp quỷ rồi.

Nhíu mày nhìn bốn phía, thấy quần chúng vây xem đều rướn dài cổ ra nhìn ba người, vẻ mặt hưng phấn cùng kích động, chung quanh cũng không có vừa rồi khi nhìn thấy mình chặt đứt cột cờ, mà bộc phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, lúc này đều nín thở ngưng thần nhìn mình chờ đợi.

Lục Tiểu Thanh ở tại chỗ đứng nửa ngày, đột nhiên cười ha ha, tiếng cười của nàng lập tức hấp dẫn ánh mắt của quần chúng vây xem, Lục Tiểu Thanh cực kỳ đắc ý ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó biến sắc giống như căn bản vừa rồi không phải là mình cười, mặt nghiêm trang không chút thay đổi.

Người vây xem lập tức đoán mò, người này không phải là có vấn đề về thần kinh đó chứ? Thay đổi sắc mặt đến là nhanh.

Lục Tiểu Thanh cũng không thèm nhìn tới vật phẩm chất thành ngọn núi ở trước mặt, lúc này tươi cười đi về phía đám người chung quanh, chỉ thấy nàng cùng vài người huyên thuyên một lát, vài nữ tử kia trên mặt vừa mừng vừa sợ, đi theo Lục Tiểu Thanh bước lại đây, đứng ở trước đống vật phẩm, Lục Tiểu Thanh mỉm cười vung tay lên nói: "Các tỷ muội, mời."

Tiếp theo ngay tại trước mắt bao nhiêu người, mọi người im lặng khiếp sợ, vài nữ tử cùng nhau ngồi xổm xuống, ngay tại đống vật phẩm trước mặt Lục Tiểu Thanh, bắt đầu tìm kiếm đồ vật.

Tề Hồng Ngư ngồi ở trên đài cao vỗ tay một cái: "Ta xem như phục nàng rồi, ta bố trí nhiều đồ vật như vậy, đơn giản chính là chỉ muốn khảo nghiệm năng lực tốc độ tìm kiếm của các nàng, cùng ánh mắt tinh tường, năng lực phân biệt cái gì nên loại bỏ, cái gì không nên loại bỏ, Lục Tiểu Thanh này ngược lại trực tiếp tìm nhiều người như vậy đến giúp nàng tìm đồ, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được cách ấy, nhiều người cùng tìm còn gì nữa là phân biệt, tinh tường, tìm tòi nữa, nàng lại làm uổng phí một mảnh tâm tư của ta rồi." Vừa nói vừa tức cũng không được, không tức cũng không được.

Gia Luật Giá Huyên lắc đầu cười nói: "Ta đánh giá cao nàng rồi, đánh giá cao nàng rồi, ta vốn cũng còn đang suy nghĩ nàng sẽ dùng biện pháp gì, làm sao có thể ở trong một đống đồ chất cao như núi kia tìm ra được vật trong bản vẽ, không nghĩ tới nàng chả nghĩ biện pháp gì, trực tiếp tìm nhiều người như vậy hỗ trợ, vậy còn cần gì kỹ xảo cùng năng lực nữa."

Xuất Trần cũng không đồng ý nói: "Lời này cũng không đúng rồi, còn có người có thể dùng vì sao lại không dùng? Còn có người hỗ trợ vì sao lại không cần giúp đỡ? Cùng với một người ở trước đống vật phẩm chất cao như núi tìm kiếm, không bằng tìm phần đông người tới giúp đỡ, đây chính là biện pháp mau lẹ nhất, lại dùng ít sức nhất."

Tề Hồng Ngư nhìn Lục Tiểu Thanh đang đứng một bên ở giữa sân, cười tủm tỉm nhìn vài nữ tử trước mắt đang giúp nàng tìm đồ, nói: "Đáng tiếc một phen khổ tâm của ta đã uổng phí rồi, ta cho rằng muốn như vậy giải, nàng cư nhiên lại trực tiếp tìm người đến hỗ trợ, nhiều năm như vậy, ta mới thấy được người đầu tiên như thế đó, dám ở trong đại hội Cam Đạt tìm người giúp đỡ, xem ra thể lệ của đại hội Cam Đạt thật sự còn quá thiếu sót, lần này trở về ta nhất định phải hoàn thiện mới được, lần sau nhất định sẽ không để cho quỷ tinh linh này tìm được sơ hở."

Gia Luật Giá Huyên tò mò nói: "Không biết nàng dùng cái gì để lấy cớ tìm người hỗ trợ nhỉ? Ta nghĩ những người này cũng không dám tùy ý tiến vào hỗ trợ đâu?" Bởi vì Tề Nhã Chỉ nhìn Lục Tiểu Thanh làm như vậy, lập tức cũng tìm người đến giúp, chính là tìm vài người ai cũng đều lắc đầu không dám, không khỏi nghi hoặc hỏi.

Xuất Trần bật cười nói: "Nàng còn có ý kiến gì hay đây, không chừng là đem bán người khác cũng nên, nếu không ai lại can đảm hỗ trợ như vậy chứ."

Gia Luật Giá Huyên vừa nghe Xuất Trần nửa giận dỗi nói, nhíu mày trầm tư một lát, lập tức cười to nói: "Hiểu rồi, ở Mạt Hạt người có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể làm cho nữ tử cam tâm tình nguyện bị phạt cũng muốn không tuân theo quy định, chỉ có Dật Bắc Vương của chúng ta, ha ha, Lục Tiểu Thanh này cư nhiên bắt đệ đến đền đáp, thật là to gan, tâm tư thật hay."

Tề Hồng Ngư vừa nghe lập tức cũng hiểu được, nhìn Xuất Trần biếng nhác tựa vào ghế, che miệng ha ha cười duyên, Lục Tiểu Thanh này thật là có cá tính.

Nhiều người đúng là có tác dụng hơn, chưa đến một khắc đã có thu hoạch, rất nhanh đã kiếm ra được vòng tai ngọc trai ở trong một ống đựng bút, Lục Tiểu Thanh lập tức cực kỳ đắc ý cười ha ha, sau đó ôm vài tiểu cô nương nói nhỏ vài tiếng, vài nữ tử vẻ mặt đỏ bừng chạy về phía đám người đang vây xem, mấy thị vệ duy trì trật tự ở bên cạnh cũng không có làm khó mấy người bọn họ, đám người vây xem ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì quy tắc trận đấu này không có ai nói là không được tìm người hỗ trợ, mà người Mạt Hạt trong tiềm thức đã sớm có thói quen ở trong đại hội Cam Đạt không cho phép người hỗ trợ, cho nên mới sẽ cự tuyệt Tề Nhã Chỉ, đây cũng chính là nguyên nhân Tề Nhã Chỉ không nhĩ tới cách này, bởi vì thói quen quy tắc ngầm, lại đã quên mất trận đấu cũng không phải là không cho phép người hỗ trợ.

Lục Tiểu Thanh trong tay nâng vòng tai ngọc trai lên, mỉm cười tao nhã, bước đi khéo léo nhẹ nhàng, từng bước một đi về phía Tề Hồng Ngư, phía sau Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ cũng đã dừng lại việc tìm kiếm, đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Lục Tiểu Thanh, Tề Nhã Chỉ vẻ mặt không cam lòng cùng oán giận, hung hăng đá văng bình hoa ở bên cạnh chân đi, xoay người đi về phía Nhị Vương phi.

Lưu Dật đứng ở tại chỗ, khóe môi nhếch lên một tia mỉm cười, trong mắt có thưởng thức cùng bất đắc dĩ, đã sinh Du sao còn sinh Lượng, nhưng nếu không có Lượng, chỉ sợ Du sẽ tịch mịch.

Nhẹ nhàng đem vòng tai ngọc trai đặt vào trong tay Tề Hồng Ngư, Lục Tiểu Thanh mặt tươi roi rói nhìn Xuất Trần ở bên cạnh, Xuất Trần mỉm cười nói: "Còn có một cửa cuối cùng nữa."

Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thắng."

Tề Hồng Ngư thấy hai người chỉ lo nói chuyện, hồn nhiên không có để người chủ trì là nàng vào trong mắt, không khỏi ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Cửa thứ tư, Lục Tiểu Thanh thắng." Tiếng nói vừa dứt, người chung quanh lập tức đều cao giọng hoan hô, chưa từng có người ở trong đại hội Cam Đạt dành được chiến thắng ở bốn cửa, chỉ cần nói về điểm này thôi cũng đã đủ làm cho người ta điên cuồng.

Gia Luật Giá Huyên nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Lục Tiểu Thanh, ta rất kỳ vọng vào buổi tối hôm nay, ta muốn nhìn thấy kỳ tích từ ngươi, muốn được nhìn thấy kỳ tích mà Mạt Hạt nhiều năm nay chưa từng có."

Lục Tiểu Thanh đứng nghiêm giơ tay chào theo kiểu quân đội với Gia Luật Giá Huyên: "Vì đại vương ban thưởng, Tiểu Thanh tất nhiên sẽ cúc cung tận tụy, chết cũng phải dành được hạng nhất, ra sức giao tranh, vì đại vương, vì Mạt Hạt, quan trọng nhất là vì Tiểu Thanh, thề sẽ lập nên kỳ tích."

Xuất Trần lập tức bật cười nói: "Nói linh tinh cái gì vậy, chẳng ra cái gì cả."

Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc, ghé vào bên tai Xuất Trần khẽ nói: "Đương nhiên còn có là vì Xuất Trần nhà ta, vì không thể để đại mỹ nhân của ta rơi vào miệng sói a~, Tiểu Thanh ta có nỗi khổ cũng đành phải nuốt vào trong bụng, có rơi lệ cũng phải nuốt vào trong lòng, có......"

"Được rồi, bốn cửa đều đứng thứ nhất đã đắc ý rồi." Xuất Trần bốp một phát đập lên trên đầu Lục Tiểu Thanh, cười cười cắt ngang lời nàng.

Lục Tiểu Thanh xoa xoa đầu ủy khuất nhìn Xuất Trần liếc mắt một cái, dưới chân lại oán hận đá cho Xuất Trần một cước, Tề Hồng Ngư thấy hai người nói chuyện náo nhiệt, không khỏi cười nói: "Lục Tiểu Thanh, đi chuẩn bị một chút đi, buổi tối sẽ diễn ra trận thi đấu cuối cùng, ta rất hy vọng ngươi sẽ dành được thắng lợi ở cửa cuối cùng này, tạo ra thành tích từ trước đến nay chưa từng có ở Mạt Hạt."

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Không phải là múa thôi sao, đối với ta chỉ là chuyện nhỏ."

Tề Hồng Ngư lập tức cười nói: "Thi múa cũng không phải là múa bình thường, nó nhưng lại là cửa khó nhất trong năm cửa đó, ngươi đừng xem thường."
Bình Luận (0)
Comment