Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 111

Trong Dật Bắc Vương phủ, Xuất Trần đã sớm trở lại, đang cùng Khuynh Tường nói chuyện, chỉ nghe thấy một giọng nói the thé đang không ngừng mắng chửi truyền đến.

Khuynh Tường lập tức tò mò nhìn xung quanh hỏi: "Là ai đã chọc giận Lục tiểu thư? Hiếm khi mới nghe thấy nàng lại phát cáu như vậy?"

Xuất Trần cũng dừng lại câu chuyện, quay đầu về phía cửa, chỉ thấy ngoài cửa Lục Tiểu Lam tung người vài cái đã nhảy vào bên trong phòng, trên mặt hiếm khi lại xuất hiện nụ cười bất đắc dĩ như bây giờ, Khuynh Tường hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy?" Lời còn chưa dứt, một bóng người đã giơ chân lên đá văng cả cánh cửa, đằng đằng sát khí đứng ở cửa trừng Lục Tiểu Lam.

Xuất Trần buồn cười nhìn Lục Tiểu Thanh lại tiếp tục mắng chửi Lục Tiểu Lam, trong một khắc cư nhiên mắng trôi chảy, không có dừng lại lấy hơi, không khỏi cười nói: "Được rồi, lại đây, Tiểu Lam đã chọc gì ngươi?" Vừa nói vừa ngoắc tay với Lục Tiểu Thanh, thừa dịp Xuất Trần nói chuyện với Lục Tiểu Thanh, Khuynh Tường vội túm Lục Tiểu Lam đi ra ngoài cửa.

Lục Tiểu Thanh vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, trừng bóng dáng Lục Tiểu Lam rời đi vài lần, sau đó tức giận tiến lên ngồi xuống bên cạnh Xuất Trần, Xuất Trần mỉm cười nói: "Nói cho ta nghe một chút nào."

Lục Tiểu Thanh trực tiếp bưng lên một chén trà nóng ở trên bàn, trên mặt xanh trắng đan xen, uống một hớp xong mới nói: "Không nói." Chuyện mất mặt như thế làm sao có thể nói được.

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt hờn giận, cũng không bắt buộc nàng kể, khẽ cười nói: "Vừa rồi nhị vương huynh của ta có đưa tới một vạn lượng hoàng kim cho ngươi."

Lục Tiểu Thanh nghe thấy vậy, lập tức khẩn trương hỏi: "Hắn có yêu cầu gì không?"

Xuất Trần vừa giúp Lục Tiểu Thanh sửa sang lại đầu tóc, vừa trêu tức nói: "Ngươi muốn nhị vương huynh của ta có ý nghĩ gì đây? Là một nữ cùng hầu hai phu sao? Hay là muốn giữ lại quan hệ ái muội gì đó?"

Lục Tiểu Thanh không khỏi rùng mình một cái nói: "Xuất Trần, ngươi không phải là muốn ta bị người người ghét bỏ đó chứ? Còn ái muội, ta cùng tên hỗn đản đó có ái muội chỗ nào sao?"

Xuất Trần ha ha cười, khẽ dựa vào trên nệm êm ở phía sau, Lục Tiểu Thanh sau khi trừng Xuất Trần liếc mắt một cái, đột nhiên khoanh chân ngồi ở bên cạnh Xuất Trần, cười tủm tỉm nói: "Xuất Trần, ngươi vừa rồi nói một nữ cùng hầu hai phu, ở Mạt Hạt cho phép chuyện như thế sao? Quan niệm này thật sự là tân tiến à nha, cần phải thật sự như thế, bản thân ta còn đang lo lắng mình có phải ở lại chỗ này lâu dài hay không đây, có thể quang minh chính đại có được mấy trượng phu, a, nếu vậy thì ta phải cảm tạ ông trời rồi, thật sự là một quốc gia đẹp.

Như vậy ta có thể nuôi dưỡng rất nhiều tiểu bạch kiểm (1), không phải, là soái ca, phẩm vị của ta làm sao có thể thích tiểu bạch kiểm được chứ, trời, đến lúc đó ta có thể trái ôm phải ấp, tà mị, lãnh khốc, ôn nhu, tao nhã, thần bí, oa ha ha, đây quả thật là một kế hoạch làm cho ta vô cùng kích động."

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh một bên chảy nước miếng, một bên bắt tay vào đếm đầu ngón tay tính toán, không khỏi tà khí cười nói: "Ngươi...... Ứng phó nổi không?"

Thật là tà ác, Lục Tiểu Thanh không nghĩ tới Xuất Trần cư nhiên lại hỏi như vậy, lập tức vẻ mặt cười đến là xấu xa, tiến đến trước mặt Xuất Trần: "Hắc hắc, nhìn không ra Tiểu Trần Trần nhà ta lại có tư tưởng tuyệt đối không thuần khiết nha, cư nhiên lại hỏi ta như vậy, bất quá về điểm này, ta là không thể nói cho ngươi biết được, vấn đề này chỉ có thể để về sau nói với nhóm trượng phu của ta thôi, hắc hắc, Tiểu Trần Trần có muốn tham gia một xuất không?" Vừa nói vừa nháy mắt với Xuất Trần, nụ cười kia phải nói là cực kỳ vô sỉ.

Xuất Trần không mặt đỏ cùng phẫn nộ giống như trong dự đoán của Lục Tiểu Thanh, ngược lại nhàn nhã nói: "Có chỗ tốt gì? Chỉ cần có chỗ hấp dẫn ta, đương nhiên ta cũng không để ý."

Lục Tiểu Thanh lập tức há hốc mồm, Xuất Trần này...Xuất Trần này thật là vô địch, cư nhiên dám cướp lời thoại của nàng, nhưng lại trấn định tự nhiên như vậy, giống như là đang nói việc hắn nạp thiếp mà không phải là hắn bị người ta nạp thành nhị phu, tam phu, tứ phu vậy.

Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần không có phản ứng rối loạn, lập tức bày ra một tư thế vô cùng quyến rũ, nũng nịu nói: "Tiểu Trần Trần nhà ta muốn chỗ nào tốt đây?" Vừa nói vừa ném cho Xuất Trần một cái liếc mắt vô cùng quyến rũ, phải gọi là mị thái hoàn toàn hiện ra.

Xuất Trần khóe miệng nhếch lên một nụ cười, con ngươi màu hổ phách trong nháy mắt tản ra phong tình vạn chủng, thần thái lại tao nhã lại tà mị, không giống thiên sứ thuần khiết ôn nhu, trái lại giống như Minh Vương Hades (2), câu hồn đoạt phách người, bắt lấy linh hồn người, nhưng là không ai có thể chống lại được sức quyến rũ của hắn.

Xuất Trần chậm rãi duỗi tay ra nâng cằm của Lục Tiểu Thanh, đôi mắt màu hổ phách câu hồn đoạt phách, mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Vương phi của ta có thể cho ta chỗ tốt gì đây?" giọng nói trầm thấp từ tính, nhẹ nhàng từ trong miệng hắn phát ra, gợi cảm nói không nên lời, câu người nói không nên lời.

Lục Tiểu Thanh nhìn thẳng vào Xuất Trần trong nháy mắt như đã biến thành một người khác, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Xuất Trần, khóe miệng tươi cười ôn nhu mà mê người, chậm rãi lấy vị trí nửa góc 45 độ ngẩng đầu lên, hai mắt sương mù nhìn Xuất Trần, cúi đầu ôn nhu khẽ phun ra mấy tiếng: "Ngươi muốn cái gì, ta liền cho cái đó."

Xuất Trần trong tay hơi dùng sức, kéo mặt Lục Tiểu Thanh đến gần hơn, khoảng cách giữa hai người có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, Xuất Trần một tay nắm cằm Lục Tiểu Thanh, một tay ôm eo Lục Tiểu Thanh, khẽ cười nói: "Ngươi biết ta muốn gì."

Lục Tiểu Thanh mắt ngọc chuyển động, nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng, vươn tay áp lấy hai má của Xuất Trần, hai má hồng hồng, đôi môi đỏ mọng nói khẽ: "Ngươi muốn, ta liền cho." Vừa nói vừa nhìn đôi môi nhũ đỏ bạc gần trong gang tấc, từ từ tiến lại gần.

Xuất Trần trong mắt hơi ngạc nhiên, theo bản năng tay gia tăng thêm sức, ngay khi môi của hai người chỉ còn cách nhau đúng một li, thì Xuất Trần đột nhiên cười ha ha: "Ngươi thắng."

Lục Tiểu Thanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Xuất Trần đang tươi cười, khóe miệng nở một nụ cười tuyệt mỹ: "Xuất Trần, muốn nhận thua thì cứ thẳng thắn nhận đi, ngươi không biết tư thế này làm cho người mệt chết hay sao?" Vừa nói vừa cực kỳ đắc ý lui về phía sau ngồi xuống, xoa xoa thắt lưng vừa mới bị kéo đau.

Xuất Trần cười cười hai mắt sáng rực nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi chính là người đầu tiên thắng ta."

Lục Tiểu Thanh áp tay gối lên trên đầu gối Xuất Trần, cười tủm tỉm nói: "Thật không? Vậy thật sự là vinh hạnh của ta rồi, như vậy ta xin hỏi, có phải hay không ngươi nên thưởng một chút gì đó cho người đầu tiên thắng ngươi chứ nhỉ?"

Xuất Trần tà tà tựa vào trên nệm êm, mỉm cười nói: "Lá gan của ngươi thật lớn, cư nhiên cũng dám chơi trò như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ ta sẽ hôn ngươi hay sao?"

Lục Tiểu Thanh đắc ý dào dạt nói: "Ta, không phải ngươi muốn hôn là có thể hôn được, ngươi cũng như vậy, không phải sao?"

Xuất Trần khóe miệng cong cong vẽ lên một nụ cười, cũng không còn mị hoặc câu hồn đoạt phách như vừa rồi, hai người vừa rồi trong nháy mắt gợi lên ái muội, lại giống như ở trong nháy mắt dừng lại được ngay, nhìn Lục Tiểu Thanh đắc ý, Xuất Trần khẽ cười nói: "Khá khen cho Tiểu Thanh nhà ngươi, ở cùng một chỗ với ngươi, cuộc sống này cũng có thật nhiều niềm vui, Tiểu Thanh, câu vừa rồi ngươi nói ta muốn ngươi sẽ cho có tính hay không."

"Không tính, lời nói tùy ý sao có thể tính được, ngươi đừng thấy ta cho ngươi ba phần nhan sắc, mà ngươi muốn mở cả một phường nhuộm đó nha."

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh trừng mắt nhìn mình, cũng không giận, dù sao cũng biết lời như thế sao có thể tính được, không khỏi cười nói: "Bất quá, kế hoạch nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm của ngươi, ở Mạt Hạt là không thể thực hiện được, ngươi cũng đừng mơ mộng viển vông." Nhìn Lục Tiểu Thanh mặt mày hớn hở âm hiểm cười, Xuất Trần liền không lưu tình chút nào đánh vỡ kế hoạch tương lai nuôi dưỡng tuyệt sắc soái ca làm nhất, nhị, tam, tứ, ngũ lão công của nàng.

Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt suy sụp, nhìn Xuất Trần nói: "Ngươi chẳng lẽ cứ thích cho người khác hy vọng, sau đó lại làm cho người ta thất vọng, đó là một việc làm vô cùng không có đạo đức."

Xuất Trần nhếch nhếch khóe miệng: "Ta khi nào thì đã nói qua, Mạt Hạt có thể một thê đa phu?"

Lục Tiểu Thanh còn thật sự suy nghĩ một lát, giống như là Xuất Trần này không có nói như vậy thì phải, aiz, xem ra trừ phi xuyên đến nữ nhi quốc, may ra ý tưởng đó mới không phải là giấc mộng hoang đường, kỳ thật ngẫm lại, nếu thật sự muốn có nhiều tuyệt sắc mỹ nam tử như vậy, chính mình phần lớn sớm sẽ chạy lấy người, mình thật sự là không có hứng thú với NP, mình muốn là tình yêu một đời một thế, mà không phải là trái một bình hoa, phải một bình hoa, hơn nữa bình hoa cùng bình hoa trong lúc đó, thỉnh thoảng còn muốn đánh nhau, như vậy có gì hay cơ chứ?

Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái nói: "Quên đi, ta là người co được dãn được, không thể hai phu cùng hầu một thê thì quên đi, con người của ta cũng không bắt buộc, bất quá Khuynh Nam Vương kia đưa một vạn lượng hoàng kim tới để làm cái gì? Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này."

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đề phòng nhìn mình, trêu tức nói: "Ngươi lúc trước không phải là hỏi nhị vương huynh muốn một vạn lượng hoàng kim hay sao, ngươi nếu hỏi huynh ấy, huynh ấy cũng đã đáp ứng thì liền sẽ cấp cho ngươi, dĩ nhiên là không thể nói mà không giữ lời."

Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần liếc mắt một cái nói: "Nói vào trọng điểm, đừng nói quanh co."

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vừa nãy còn có chút quyến rũ giờ lại như hung thần sát ác, không khỏi bật cười nói: "Ý tứ cũng đã rõ ràng, ngươi hiện tại tuy rằng bị mọi người biết đến như là Vương Phi của ta, bất quá ngươi cũng từng mở miệng nêu yêu cầu với nhị vương huynh, cho nên nhị vương huynh nếu đã đem đồ ngươi yêu cầu qua đây, như vậy ý tứ của huynh ấy chính là, chờ sau khi ta chết, ngươi sẽ là người của huynh ấy."

Lục Tiểu Thanh lập tức giật mình, nửa ngày lẩm bẩm nói: "Có ý gì?"

Xuất Trần tựa vào trên nệm êm, nhàn nhã uống trà, vừa nhìn biểu tình hoảng sợ của Lục Tiểu Thanh, vừa ung dung nói: "Tập quán của Mạt Hạ, nếu huynh đệ đã chết thì huynh đệ của người đó có thể một lần nữa cưới thê tử của huynh đệ, tuy rằng không được làm chính thất, nhưng cũng sẽ được làm tiểu thiếp."

Lục Tiểu Thanh miệng khép lại mở, mở lại khép, hồi lâu mới nói: "Có lầm hay không, chuyện không văn minh như vậy mà cũng sẽ phát sinh hay sao? Này...... Này......"

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh không biết diễn đạt như thế nào mới đúng, không khỏi tiếp nhận câu chuyện nói: "Cái gì không văn minh?"

Lục Tiểu Thanh lấy lại bình tĩnh nói: "Đùa giỡn gì chứ, cho dù ở Đại Đường cũng không có loại tập quán này, đây không phải là việc làm không có văn hóa hay sao."

Xuất Trần không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi không hiểu cũng đừng nói lung tung, nói Đại Đường không có chuyện này, hừ, bất quá là do không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi, hoàng đế Lý Thế Dân của Đại Đường, chẳng phải là cưới nữ nhân của ca ca hắn hay sao, những người này đều chỉ thể hiện mặt tốt ra bên ngoài, bất quá cũng chỉ là hạng giả nhân giả nghĩa mà thôi. Mạt Hạt chúng ta làm chuyện này là do thích thì ở chung một chỗ, chỉ cần hai bên cùng yêu thương nhau, trượng phu đã chết vì sao không thể tái giá với huynh đệ?"

Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần trừng mình, không khỏi xoa xoa tóc nói: "Xuất Trần, việc này ta mặc kệ, những người khác muốn thế nào thì kệ họ, ta không có nhàn rỗi để mà để ý, bất quá chuyện này lại quan hệ tới ta, ta cũng không muốn đi theo tên Khuynh Nam Vương kia, có lầm hay không đây, Xuất Trần đem hoàng kim trả lại đi, thứ này ta không cần."

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt kiên quyết, không khỏi kéo tay nàng qua: "Suy nghĩ cho kỹ, muốn hay là không muốn?" Đang nói lại đột nhiên cười cười: "Nữ nhân đã xuất giá mà còn có người muốn rước đi, ngươi cũng biết ở Mạt Hạt đây là chuyện cực kỳ vinh quang đó."

Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần, vấn đề này cần gì phải suy nghĩ nữa, tuy rằng vạn lượng hoàng kim là rất nhiều, nói không chừng mình bán ra giá trị cũng chẳng nhiều như vậy, bất quá muốn bắt mình theo hắn, quên đi, mình chưa yêu tiền đến mức điên rồ như thế, tiền tài vốn là vật ngoài thân, dùng chính mình đi đổi, thì đúng là trong óc chỉ chứa toàn cứt chó.

Mở miệng đang muốn trả lời, thấy Xuất Trần cười giảo hoạt, lập tức nhịn xuống, áp chế phẫn nộ một lúc lâu, Lục Tiểu Thanh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, liên tục mắng: "Ngu muốn chết, chờ ngươi chết, cho dù không đợi đến lúc ngươi chết, ta không biết lúc ấy đã đi tới nơi nào rồi cũng nên, làm gì còn đến lượt hắn đến thú ta, ngu quá, ngu quá mà, ta khi nào thì lại biến thành ngu xuẩn như vậy, một vạn lượng hoàng kim của ta, ta rất yêu mi."

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh sau khi đã nghĩ thông, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, cái bàn bên cạnh đã bị nàng đá ra xa vài bước, không khỏi bật cười nói: "Vậy có muốn ta đem trả lại một vạn lượng hoàng kim kia hay không?"

Lục Tiểu Thanh lúc này hiên ngang lẫm liệt nói: "Không trả, chết cũng không trả, chuyện tốt đẹp rơi từ trên trời xuống như thế, ta làm sao có thể đem chúng trả lại được đây, Tiểu Trần Trần của ta thật sự là người hiểu lòng ta nhất mà, oa ha ha, từ hôm nay trở đi ta chính là đại phú ông, ha ha ha ha."

Xuất Trần chậm rãi uống trà nhìn Lục Tiểu Thanh điên cuồng cười nửa ngày, tao nhã mà cao quý nói: "Nếu nhận, trong phủ ta cũng nhiều thêm một chút tiền để chi tiêu, rất hợp với ý ta."

Lục Tiểu Thanh lập tức bị sặc nước miếng, trừng Xuất Trần, ho khan nửa ngày, mới thở hổn hển nói: "Hoàng kim của ta, cấm ngươi không được có chủ ý như vậy, đây là của ta, không phải là của ngươi."

Xuất Trần mỉm cười nói: "Thật ngại quá, ngươi không nghe câu phụ nữ là phải lo liệu việc nhà hay sao? Huống chi ngươi vẫn là Vương phi của ta, cho nên số tiền này sẽ được sung công, không được đút làm của riêng."

Lục Tiểu Thanh lập tức kinh hãi nói: "Xuất Trần ngươi quá đen tối, nhiều tiền như vậy lại sung công, ngươi đây không phải là đang muốn ta thắt cổ, tự sát, đâm đầu vào tường, để cho ta chết cho ngươi xem hay sao."

Xuất Trần nhàn nhã nói: "Chờ ngươi chết, ta sẽ đem toàn bộ hoả táng với ngươi, ngươi yên tâm, đến lúc đó cũng sẽ không thiếu ngươi một lượng."

Lục Tiểu Thanh vẻ mặt sát khí trừng Xuất Trần, nếu ánh mắt có thể giết người, như vậy Xuất Trần sớm đã đầu thai mười bảy mười tám lần rồi, Xuất Trần lười biếng tựa vào trên nệm êm, mỉm cười nhìn nàng, tuyệt đối không bị sát khí vô hình đó làm cho kinh sợ, đoán chắc Lục Tiểu Thanh cho dù có tức giận, cũng sẽ không làm gì mình, nếu muốn rời khỏi Mạt Hạt, không có hỗ trợ của hắn, đừng nói là Mạt Hạt, ngay cả rời khỏi Lăng Tiêu thành cũng là một vấn đề lớn.

Giết a~, giết a~, sau khi Xuất Trần thưởng thức xong một chén trà nhỏ, Lục Tiểu Thanh rốt cục thức thời nghiêng qua một bên, nằm úp sấp ở trên bàn, trong lòng đau đớn cực kỳ, đây chính là một vạn lượng hoàng kim đó, không biết đổi thành bạc trắng sẽ là bao nhiêu đây, ít nhất cũng hơn mười vạn là cái chắc, cứ như vậy liền sung công, Xuất Trần xem như ngươi lợi hại, không phải là ta cũng đã thắng ngươi một lần sao, coi như hòa nhau, ta sẽ nhớ kỹ, cứ đợi đó, đợi ta như thế nào thu thập ngươi.

Đang trong lúc kìm nén bội bực, thầm oán than ở trong lòng, thì thấy Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường tiến vào, Khuynh Tường liều mạng nhịn cười, vung tay lên, phía sau có người khuân vác đồ gì đó mang vào, vừa nhìn đúng là số hàng hóa mà Lục Tiểu Thanh mới vừa mua với giá thấp nhất.

Nhìn hàng hóa chất đầy cả một phòng, Xuất Trần tức cười hỏi: "Những thứ này là gì?"

Khuynh Tường thấy Lục Tiểu Lam không nói lời nào, liền vui vẻ đáp: "Là Lục tiểu thư mua về."

Xuất Trần thấy Khuynh Tường cười quái dị, nhìn xem một đống hàng hóa linh tinh, từ hàng mùa đông cho đến mùa hè, từ đồ bếp cho đến đồ vệ sinh, cái gì cần có đều có, trong đó còn không thiếu đồ vật rất quý, ít nhất giá cũng phải lên hơn vạn lượng chứ không ít, không khỏi mỉm cười hỏi: "Dùng bao nhiêu để mua?"

Khuynh Tường rất có trách nhiệm trả lời: "Dùng hai trăm lượng."

Xuất Trần lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh vẫn đang đau lòng bởi một vạn hoàng kim đã đến trong tay mà còn bay mất, nửa ngày nghiêm trang gật đầu nói: "Tiểu Thanh, từ nay về sau tất cả đồ dùng trong vương phủ của ta, đều giao cho ngươi đi mua, cứ dựa theo tiêu chuẩn này mà mua."

Lục Tiểu Thanh còn đang đau lòng là hoàng kim bay đi mất, không có chú ý đến lời nói của Xuất Trần, Khuynh Tường đứng ở bên cạnh cố nén cười, nói: "Tất cả những thứ này là do Lục Tiểu Thanh mua về đề bầy biện trong phủ."

Xuất Trần liên tục gật đầu nói: "Không hổ là Tiểu Thanh của ta, thật tinh mắt, thật có năng lực, Khuynh Tường, lui xuống đi tìm người bán, không bán được lợi nhuận gấp trăm lần thì không cần quay trở về gặp ta."

Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh vừa nghe đến lợi nhuận gấp trăm lần, lập tức trực tiếp từ trên giường nhảy lên, điên cuồng hét lên với Xuất Trần: "Tất cả chỗ này đều là của ta, ngươi dám bán ta liền làm thịt ngươi." Một bên quay đầu nói với Khuynh Tường: "Đem đi bán cho ta, không có lợi nhuận gấp ngàn lần, thì không cần trở về gặp ta, nếu dám tư lợi làm của riêng, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đẹp mặt."

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đằng đằng sát khí, cùng Khuynh Tường giật nảy mình, không khỏi cười ha ha nói: "Bị bức nóng nảy, ngươi muốn bán chỗ này được hai mươi vạn lượng, mục tiêu này quả thật là quá lớn."

Sau khi biết được Lục Tiểu Thanh bị Xuất Trần hãm hại phải sung công một vạn lượng hoàng kim, Lục Tiểu Lam đồng tình nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đây chính là cao thủ gặp được cao thủ. Khuynh Tường rất nhanh nói lảng sang chuyện khác, lợi nhuận gấp ngàn lần, nói đùa gì vậy, bán mình đi cũng không đủ ý chứ.

"Vương, từ nay trở đi chính là cửa ải cuối năm, đại vương ở trong cung có mở thiết yến, mời tất cả các vị đại thần cùng nhau đón cửa ải cuối năm, hơn nữa cố ý cho phép Vương mang theo Vương phi đến dự." Khuynh Tường vô cùng có trách nhiệm bẩm báo.

Xuất Trần cười tủm tỉm nhìn Lục Tiểu Thanh đang bốc hỏa nói: "Có muốn đi hay không?"

Liếc Xuất Trần một cái, Lục Tiểu Thanh oán hận nói: "Có gì tốt?"

"Nghe nói đại hội Cam Đạt lần trước, vương huynh đáp ứng sẽ vinh danh cho người dành chiến thắng ở cả năm hạng mục thi đấu, trở thành đệ nhất trong đệ nhất của đại hội Cam Đạt, đặc biệt hơn nữa là sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho người đó, không biết người này có hứng thú muốn đi hay không?"

Lục Tiểu Thanh lập tức vung tay túm lấy Tiểu Lam liền bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: "Đi, đi, giúp ta chọn trang phục, nhìn xem ta phải mặc trang phục nào mới hấp dẫn, mới để cho Đại Vương nhìn thấy mà thoải mái, như thế mới ban thưởng hậu hĩnh cho ta." Xuất Trần ở phía sau không khỏi lắc đầu cười khổ, Tiểu Thanh này thật sự là không còn gì để mà nói nữa.

Nhoáng cái đã qua vài ngày, ngày cuối cùng của một năm cũng đã đến, ở hiện đại gọi là đêm giao thừa, ở chỗ này lại được dân bản xứ gọi là đêm giao thừa của cửa ải cuối năm, rốt cục Tiểu Thanh cũng đã xuyên tới Đường triều hơn nửa năm rồi, sáng sớm trang điểm sao cho mình thật xinh đẹp, sau đó đi tìm Xuất Trần cùng nhau đi tham gia yến hội, nào biết lại bị Khuynh Tường giễu cợt cho một trận, nói cái gì buổi tối mới bắt đầu yến hội của cửa ải cuối năm, làm gì có đạo lý đi vào chính giữa trưa, Lục Tiểu Thanh hối hận vô cùng vì không hiểu quy củ, hạ quyết tâm khi nào mình phải học thật kỹ mấy quy củ như thế này mới được.

Xế chiều, Xuất Trần cùng Tiểu Thanh nói đùa nửa ngày, nhìn xem thời gian cũng không còn sớm, liền gọi người đi chuẩn bị xe ngựa để tiến cung dự tiệc, Lục Tiểu Thanh vừa mới bị phong thổ của những nơi khác trên Mạt Hạt gợi lên hứng thú, nhất định phải bắt Xuất Trần nói xong mới cho đi, hồn nhiên đã quên mất mình chính là khách mời.

Đợi đến lúc nói xong, thì trời cũng đã tối đen, lúc này hai người mới cùng Khuynh Tường, Lục Tiểu Lam gia tăng tốc độ tiến tới hoàng cung, Khuynh Tường thấy Xuất Trần nhiều ngày nay ho khan kịch liệt, có chút lo lắng bảo Lục Tiểu Thanh nhớ choàng thêm áo khoác lông cừu cho Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh cũng hiểu được từ sau khi đại hội Cam Đạt kết thúc, Xuất Trần mỗi ngày ho khan còn kịch liệt hơn so với lúc trước, tất nhiên là đáp ứng Khuynh Trần, Xuất Trần cũng không phản đối, chính là nói với mấy người: không có việc gì.

Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần nói không có việc gì, cũng không thấy lo lắng nữa, lại nghĩ tới giao thừa ở cổ đại sẽ như thế nào, đây chính là lần đầu tiên mình đón giao thừa ở thời cổ đại, trong lòng vô cùng hưng phấn, có thể sánh với lúc được Gia Luật Cuồng Sở cấp cho một vạn lượng hoàng kim. Nhưng lại không biết ở đêm giao thừa này sẽ xảy ra một số chuyện.

Đợi đến lúc Lục Tiểu Thanh đi theo Xuất Trần vào hoàng cung, mới phát hiện phần lớn mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn đợi mỗi mình cùng Xuất Trần, đương nhiên đây là do Lục Tiểu Thanh chỉ nhằm vào những người mà mình biết.

Nhìn thấy thứ tự chỗ ngồi vẫn y theo như thời điểm phong phi lần trước, Lục Tiểu Thanh liền khoác tay Xuất Trần, từng bước một đi đến vị trí của mình ngồi xuống, nhìn Gia Luật Cuồng Sở ở phía đối diện mặt vẫn không chút thay đổi, Lục Tiểu Thanh vô cùng có khí chất nhe răng cười với hắn, tiểu tử này còn dám có chủ ý với nàng, thực sự đã đem mình trở thành người tài rồi, nếu thế trước có thể quyến rũ thì sẽ quyến rũ vậy, đến lúc đó vỗ vỗ mông chạy lấy người, làm cho hắn tức chết.

Mắt thấy Gia Luật Cuồng Sở thần sắc lạnh hơn vài phần, Lục Tiểu Thanh không khỏi càng cảm thấy thoải mái, bất quá lại nghĩ đến việc bị Xuất Trần lừa mất một vạn lượng hoàng kim, lại tức giận trừng Gia Luật Cuồng Sở, chết tiệt, nếu là cho ta, ngươi nhẽ ra phải giao tận tay cho ta chứ, sao lại đưa cho Xuất Trần? Thật sự là không có mắt nhìn mà.

Gia Luật Cuồng Sở không hiểu vì sao lại bị Lục Tiểu Thanh trừng, không khỏi mặt lạnh trừng trả lại, Lục Tiểu Thanh lập tức cảm giác toàn thân lạnh buốt, không khỏi lùi về phía sau tựa vào bên người Xuất Trần. Lại cảm giác thấy thân thể Xuất Trần khẽ run run, Lục Tiểu Thanh không khỏi quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Sắc mặt của Xuất Trần trắng hơn một chút so với lúc xuất môn, thấy Lục Tiểu Thanh hỏi vậy, không khỏi mỉm cười nói: "Không có gì." Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần thần sắc như trước, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục quay đầu chờ Gia Luật Giá Huyên đến, hiện tại người kia chính là thần tài của nàng.

Trên đại điện vô cùng náo nhiệt, nghe nói là Gia Luật Giá Huyên trước tiên muốn cùng ăn một bữa cơm tất niên với mẫu hậu của hắn, sau đó mới qua đây, cho nên khẳng định phải đến tối mới qua bên này, bất quá chúng thần cũng không để ý đến chuyện đó, dù sao hàng năm đã theo thông lệ như vậy rồi, không có đại vương ở đây, mọi người còn thoải mái hơn.

Cho nên trên đại điện, người qua lại cứ phải gọi là tất nập, không có mấy người lại ngồi canh giữ ở bàn của mình cả, đều là bưng ly rượu nơi này kính một ly, nơi kia kính một ly, cao giọng nói chuyện vô cùng vui vẻ, ăn uống thoải mái, không khí cực kỳ náo nhiệt. Bất quá lại không thấy nữ quyến, giống như hiện tại tất cả đều ở chỗ của lão Thái Hậu bên kia vậy, chút nữa mới cùng Gia Luật Giá Huyên từ chỗ Thái Hậu lại đây, toàn bộ đại điện chỉ có mình là nữ, lại nghĩ có lẽ là do Gia Luật Giá Huyên biết mình không quen biết ai, cũng không có hứng thú đứng cùng một chỗ với các nàng, cho nên ở bên cạnh phụng bồi Xuất Trần vẫn là tốt hơn.

Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần ngồi ở phía bên này, đương nhiên là không thể thiếu người đến kính rượu, bất quá Xuất Trần trên cơ bản sẽ không uống, toàn bộ đều đưa qua cho Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vốn là biết Xuất Trần không uống được nhiều rượu, cho nên cũng mở lòng tốt uống giúp, các vị quan đại thần ai nấy đều chạy tới kính rượu, không vì Xuất Trần thì cũng là vì Lục Tiểu Thanh, nguyên nhân rất đơn giản, về sau Vương phi của Dật Bắc Vương có thể không nịnh bợ sao.

Lục Tiểu Thanh ai đến cũng không cự tuyệt, đương nhiên là cho dù có cự tuyệt cũng không được, không lâu sau mặt đã đỏ ửng như hoa đào, cả người trắng hồng, càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng, tất cả quan đại thần, quan tiểu thần trong lúc lơ đãng đều quay qua nhìn Lục Tiểu Thanh, lại không dám lớn mật nhìn, ai bảo người phía sau nàng chính là Xuất Trần cơ chứ.

Lục Tiểu Thanh bưng ly rượu, thật vất vả mới không thấy ai đến kính rượu nữa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Xuất Trần nói: "Tiệc tùng ở đâu cũng đều là thế này cả, chẳng lẽ không uống rượu sẽ không gọi là yến tiệc sao?" Vừa nói vừa đưa cho Xuất Trần nửa ly rượu nóng ấm.

Xuất Trần tiếp nhận ly rượu nhìn thoáng qua, lại nhẹ nhàng cười cười đặt xuống, Lục Tiểu Thanh không khỏi hỏi: "Sao vậy? Sao ta lại cảm thấy đêm nay ngươi cứ là lạ sao ý."

Xuất Trần mỉm cười nói: "Ngươi đa tâm rồi." Vừa nói vừa duỗi tay ôm lấy Lục Tiểu Thanh, đem nàng ôm vào trước ngực, giống như muốn tựa vào trên lưng Lục Tiểu Thanh để sưởi ấm vậy, Lục Tiểu Thanh không khỏi lại cảm thấy nghi hoặc, Xuất Trần tuy rằng rất thích cùng mình quậy, nhưng là nhiều lắm cũng chỉ dựa vào bả vai, tựa lên đầu gối mà thôi, sẽ không ở trước mặt công chúng mà ôm như vậy, tuy rằng cả hai đều mặc y phục rất dày, không chiếm được tiện nghi gì, bất quá động tác có chút kỳ quái.

*********

[1] tiểu bạch kiểm: là chỉ nam nhân, chính là chỉ người có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại dựa vào nữ nhân để kiếm sống.

[2] Minh Vương Hades: Trong thần thoại Hy Lạp, Hades (tiếng Hy Lạp: Άδης), hay còn gọi là Aides, cai quản địa ngục.
Bình Luận (0)
Comment