Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 137

Sắc trời đã tối, bên trong ngự thư phòng, Lý Thế Dân cùng Lục Tiểu Thanh ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người có bầy một bàn cờ, Lục Tiểu Thanh cầm quân cờ trong tay đang suy nghĩ nên đặt xuống vị trí nào. Lúc ở ngự hoa viên Lý Thế Dân thuận miệng vài câu đuổi Ngụy Vương, Thục Vương cùng Thiên Vũ trở về phủ đệ, giữ một mình nàng ở lại, nói là Tân Thành công chúa muốn cùng nàng luận bàn về kĩ thuật đá cầu, cho nên đặc biệt ban thưởng cho nàng ở lại tẩm cung của Tân Thành công chúa, Lục Tiểu Thanh biết ngọn nguồn giữ mình lại ở trong cung, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Thiên Vũ ý bảo cứ yên tâm, sau đó liền cười hớ hớ ở lại trong cung.

"Đã biết ngươi không đơn giản, thì ra thật sự còn vượt ra cả ngoài dự liệu của ta, Lục Tiểu Thanh, ngươi còn có bao nhiêu bí mật nữa?"

Lục Tiểu Thanh cảm nhận được hai đạo ánh mắt đang chặt chẽ cẩn thận nhìn chăm chú vào mình, nàng cũng không có ngẩng đầu lên, thản nhiên cười nói: "Không có gì không đơn giản cả, kỳ thật ta chính là một người đơn giản nhất, chỉ là do các ngươi đều cho rằng là rất phức tạp mà thôi."

Lý Thế Dân vừa hạ quân cờ xuống vừa nói: "Bây giờ vẫn còn không nói thật hay sao? Ta hỏi ngươi câu nói kia của ngươi thật sự là tình huống về sau sao?"

Lục Tiểu Thanh biết Lý Thế Dân là đang đề cập đến câu mình nói về Võ Tắc Thiên, lập tức cười cười nói: "Lịch sử không thể thay đổi, mệnh lý đều đã được định số, Đường Thái Tông vĩ đại, ngài không nên là một người mê tín thì hơn"

Lời này nói ra thì thật là vô lễ, thế nhưng Lý Thế Dân cũng không có tức giận, thản nhiên nói: "Đôi khi có nhiều thứ thà rằng tin là có, chứ đừng tin là không có, nếu muốn động đến bá nghiệp của Đại Đường ta, như vậy mặc kệ là ai, ta đều phải diệt trừ tận gốc trước khi hắn có sức uy hiếp."

Lục Tiểu Thanh âm thầm lắc đầu, dòng lịch sử nếu có thể sửa đổi, thì mình sao có thể xuất hiện ở tại đây cơ chứ, chưa từng có đi tới tương lai, đã muốn cố định gì đó rồi, sức người làm sao có thể vãn hồi được, không khỏi trầm mặc tiếp tục chơi cờ.

Lý Thế Dân thấy Lục Tiểu Thanh không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy nhìn Lục Tiểu Thanh, đang muốn mở miệng thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo: "Bẩm Hoàng Thượng, thái tử điện hạ cầu kiến." Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩn người, đây là đứa con lớn nhất của Lý Thế Dân, mình cũng chưa từng được thấy qua hắn, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía ngoài cửa.

Lý Thế Dân cũng không đuổi Lục Tiểu Thanh đi, chính là ý bảo nàng đứng ở phía sau tấm bình phong, Lục Tiểu Thanh không biết Lý Thế Dân có ý gì, nhưng cũng nghe theo lời hắn, đứng ở phía sau tấm bình phong, Lục Tiểu Thanh tập chung tinh thần lắng nghe, chỉ nghe thấy một giọng nói khàn khàn yếu ớt đang cùng Lý Thế Dân nói chuyện, ý tứ trong lời nói giống như là nói hôm nay là sinh thần của hắn, mời Lý Thế Dân đến chỗ hắn ngồi một chút.

Lục Tiểu Thanh không khỏi tức cười, đây chính là thái tử không được sủng ái, cư nhiên làm cha lại đã quên mất sinh thần của con, mình vẫn còn chưa có quên lần sinh thần của Ngụy Vương Lý Thái ngày đó, người ở trong triều đến chúc mừng tấp nập thế nào, người này đường đường là Thái tử gia đứng đầu, cư nhiên lại bủn xỉn đến mức này, Lục Tiểu Thanh không khỏi lắc đầu, đây chính là hoàng gia a~.

Nghe Lý Thế Dân cho hắn một câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục, vị thái tử chỉ nghe thấy giọng nói mà chưa thấy mặt kia dường như có vẻ rất cao hứng, lui xuống trước để quay về Đông Cung chờ, Lục Tiểu Thanh nghe thấy tiếng bước chân của hắn đã rời xa, liền từ sau tấm bình phong bước ra, Lý Thế Dân không nhìn Lục Tiểu Thanh, chỉ chậm rãi nói: "Đứa con này của Trẫm không có tư chất của một Thái tử, hắn làm cho trẫm rất thất vọng."

Lục Tiểu Thanh không nói gì, nàng có thể nói gì đây, dù sao cũng không phải là con của nàng, quản nhiều như vậy làm gì.

Lý Thế Dân trầm mặc một lát sau nói: "Để Tiểu Ngụy mang ngươi đến tẩm cung của Tân Thành, nó đang làm ầm ĩ lên là muốn gặp ngươi, xem ra nó rất thích ngươi." Dứt lời đứng dậy bước ra ngoài thư phòng.

Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân có vẻ muốn một mình tiến đến Đông Cung như vậy, không khỏi nói: "Cứ đi như vậy sao?"

Lý Thế Dân lập tức dừng lại cước bộ, xoay người nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, nói: "Có ý tứ gì?"

Lục Tiểu Thanh khẽ cười nói: "Ngài không chuẩn bị lễ vật mang theo sao, hắn nhưng là con của ngài mà, mời người làm cha đến dự sinh thần của mình, vậy mà ngay cả lễ vật mà người cha cũng không cho hắn, ta nhưng vẫn nhớ rõ ngày sinh thần của Ngụy vương Lý Thái, ta phải dùng một con ngựa bạch ngọc để làm lễ vặt tặng thay cho ngài, sự khác biệt này cũng quá lớn rồi."

Lý Thế Dân ngẩn người, sau khó có được lại thấy hắn gật gật đầu nói: "Nói cũng đúng, tuy rằng nó làm cho ta thất vọng, nhưng nó dù sao cũng là con của ta, một Đông Cung Thái Tử mà sinh thần lại lạnh ngắt đến mức này, quả thật là khó có thể tin được, ngươi có muốn cùng ta qua bên đó nhìn một chút không?"

Lục Tiểu Thanh cười hớ hớ chìa tay ra nói: "Ta hiện tại là một người nghèo kiết xác, không có lễ vật đâu."

Lý Thế Dân lập tức mỉm cười nói: "Ngươi muốn sản nghiệp này cũng được, bất quá lão bản phải đổi thành là ta"

Lục Tiểu Thanh lúc này lắc đầu nói: "Không cần, cho ngài đó, toàn bộ cho ngài hết đó, ta cũng lười quản lý, tránh cho về sau ngược lại sẽ thành gánh nặng của ta."

Lý Thế Dân nhìn Lục Tiểu Thanh, thấy Lục Tiểu Thanh nói rất bình thản, giống như thật sự là không để ý đến một chút nào, không khỏi cười cười không nói gì, xoay người liền đi ra ngoài. Lục Tiểu Thanh nhìn bóng dáng của hắn, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Đừng quên mang theo lễ vật, có lẽ tối hôm nay sẽ có người chuẩn bị đại lễ cho ngài đó."

Lý Thế Dân cước bộ lại khựng lại một chút, quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Trong lời nói của ngươi có vấn đề."

Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân hơi nhíu mày nhìn chăm chú vào mình, không khỏi khẽ thở dài nói: "Thái tử này có lẽ không phải là làm cho ngài thất vọng, mà là sẽ làm cho ngài cực kỳ thất vọng." Vừa nói vừa bước ra bên ngoài, sát bên người Lý Thế Dân mà qua, bước ra bên ngoài.

Lý Thế Dân bước nhanh tiến lên một phát bắt được bả vai của Lục Tiểu Thanh, uy nghiêm nói: "Ngươi muốn nói cái gì với ta?"

Lục Tiểu Thanh không có quay đầu, trầm mặc một lát sau nói: "Hắn sẽ đi trên con đường khi xưa của ngài."

Lời này vừa nói ra, Lục Tiểu Thanh rõ ràng cảm giác được bàn tay đặt ở trên vai mình căng thẳng, khóe miệng của Lục Tiểu Thanh hiện lên một tia cười khổ, ngày đầu tiên vào hoàng cung đã gặp phải chuyện này, mệnh của mình thật là tốt, chờ đến lúc bàn tay đặt trên vai mình nới lỏng, Lục Tiểu Thanh không có quay đầu lại cứ thế tiêu sái đi ra ngoài, mơ hồ nghe thấy trong tiếng kêu to đầy hỗn loạn thống khổ còn mang theo phẫn nộ cùng bất đắc dĩ từ phía sau truyền đến.

Đi theo công công đến chỗ ở của Tân Thành, cô gái nhỏ này thật đúng là bám dính lấy nàng, vừa thấy mặt liền huyên thuyên nói không ngừng, không chút nào che giấu sự yêu thích của mình đối với nàng, Lục Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy ở nơi này cũng không tệ lắm, có một người đem mình trở thành thần tượng như vậy, tâm tình cũng không khỏi đã tốt hơn nhiều.

"Tiểu Thanh, ta nói ngươi đang làm cái gì vậy? Như thế nào lại không tập chung thế, chẳng lẽ lời nói của bản cung lại vô vị đến thế sao?" Tân Thành bất mãn khi thấy Lục Tiểu Thanh hồn đã bay tận đâu, một cước đá vào bắp chân nàng.

Lục Tiểu Thanh dính một cước đau, lập tức nhảy dựng lên, hung tợn nắm chặt lấy hai vai Tân Thành nói: "Dám đá ta, ngươi không muốn sống nữa phải không? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của ta." Vừa nói vừa giở trò với Tân Thành, Tân Thành bị Lục Tiểu Thanh cù nách cùng bên hông, trong lúc nhất thời cười đến nỗi không thở được.

Hai người đều cực có tinh thần cười đùa đến tận nửa đêm mới cảm thấy mệt mỏi, Tân Thành không khỏi lôi kéo Lục Tiểu Thanh đi nghỉ ngơi, chính trong lúc đang rửa mặt ở trong phòng, có một tiểu thái giám hốt ha hốt hoảng chạy vào trong phòng nói: "Lục tiểu thư, Hoàng Thượng cho gọi người đến, Ngụy công công mang theo thị vệ đang đứng ở bên ngoài chờ người."

Lục Tiểu Thanh ngược lại cũng không cảm thấy có gì đáng giật mình, đợi đến lúc này đúng là đang đợi hắn gọi mình tới, Tân Thành lại nắm chặt lấy cổ tay Lục Tiểu Thanh, quay sang nói với tiểu công công kia: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao trễ như vậy rồi mà Phụ vương lại muốn tìm Tiểu Thanh? Còn mang theo thị vệ, đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Tiểu Thanh thấy Tân Thành dùng ngữ điệu nghiêm khắc để hỏi tiểu công công kia, biết rằng người sinh ra ở trong hoàng cung đối với sự uy hiếp đều có cảm giác nhạy bén hơn người bình thường, không khỏi cười vỗ tay Tân Thành nói: "Không có việc gì đâu, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, ta theo bọn họ đi xem thế nào." Thấy Tân Thành vẫn nắm chắc tay mình không buông, Lục Tiểu Thanh không khỏi mỉm cười nói: "Có một số việc ngày mai ngươi sẽ biết." Vừa nói vừa gạt tay Tân Thành ra, rồi bước theo tiểu công công đi ra ngoài.

Đi theo Ngụy công công bước nhanh mà đến, dọc theo đường đi khắp nơi đều là cấm quân, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, nhưng là không khí lại vô cùng âm trầm, nghiêm túc, trải qua tầng tầng trạm kiểm soát mới đến được ngự thư phòng, Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân sắc mặt xanh mét ngồi ở trên cao, ngồi ở bên cạnh hắn là một người tầm độ năm mươi đến sáu mươi tuổi, còn đứng bên cạnh hắn là một đại nhân cùng độ tuổi với hắn, mà có hai người đang quỳ ở trước mặt ba người, một người trẻ tuổi tầm chưa đến ba mươi tuổi, một người nhìn như cùng độ tuổi với Lý Thế Dân.

Lục Tiểu Thanh đứng ở cửa không nhúc nhích, Lý Thế Dân nhắm chặt hai mắt, cả người toát ra sự phẫn nộ khó mà có thể diễn tả được bằng lời: "Đứa con mà ta nuôi dưỡng đây sao, Thái Tử của ta đây sao, ngươi thật đúng là đã đối địch với phụ hoàng của ngươi, đối địch với ta."

Người trẻ tuổi đưa lưng về phía Lục Tiểu Thanh, thân hình run run khóc nói: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn, nhi thần là bị mỡ heo lừa gạt tâm, nhi thần thật sự không muốn gây bất lợi với phụ hoàng, phụ hoàng, phụ hoàng."

Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng ngăn không được thất vọng cùng phẫn nộ, quay đầu nhìn về phía một người khác, nửa ngày ngược lại lại cười nói: "Được, được, Hầu Quân Tập, ngươi cùng ta vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, trẫm chưa từng coi ngươi như người ngoài, trẫm luôn xem ngươi như là huynh đệ của mình vậy, trẫm tự hỏi không biết mình đã có lỗi gì với ngươi, mà ngươi cư nhiên lại cùng Thái Tử thông đồng mưu phản, ngươi.... Ngươi.... được, được." có lẽ đã cực kỳ tức giận đến mức trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Nam tử đang quỳ ở phía dưới kia, lên tiếng khàn khàn: "Hoàng Thượng, người không có lỗi gì với ta, là lão Hầu có lỗi với người, người cũng đừng trách thái tử, đều là ta dốc hết sức thúc đẩy, thái tử cũng là bị ta xúi giục, ta thật xin lỗi người, muốn giết muốn róc thịt, lão Hầu xin chịu, cũng đều là do lão Hầu gieo gió gặt bão, Hoàng Thượng người đừng tức giận kẻo làm tổn hại đến thân thể"

Lão nhân ở bên cạnh Lý Thế Dân chỉ vào Hầu Quân Tập, nửa ngày lắc đầu giận dữ nói: "Hầu Quân Tập, ngươi xúi giục thái tử mưu phản, ngươi thật to gan, uổng công Hoàng Thượng đã đối đãi tốt với ngươi như thế, cũng đã cô phụ huynh đệ chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử trên chiến trường, Phòng Huyền Linh ta như thế nào cũng không có nghĩ tới ngươi sẽ có một ngày như vậy."

"Súc sinh, súc sinh, người này thế mà cũng mong được đứng chung cùng một chỗ với chúng ta, hôm nay nếu không phải Hoàng Thượng trước đó nhận được tin tức, các ngươi nói không chừng đã thành công rồi cũng nên, chuyện đại nghịch bất đạo như thế, thật sự là chết cũng không hết tội, uổng công Trưởng Tôn Vô Kỵ ta đã coi trọng ngươi, ngươi thật sự là không xứng."

Lục Tiểu Thanh nghe năm người ở trong phòng nói chuyện, quay đầu thấy thị vệ cùng bọn thái giám đều đứng ở xa xa, cây đuốc phía xa xa chiếu sáng toàn bộ trời cao, tiếng bước chân dồn dập ở trong ban đêm yên tĩnh vang lên hết sức vang dội, thế lực mưu phản của vị Thái tử này ở trong mắt Lý Thế Dân mà nói, không thể nghi ngờ chính là kiến với voi, chỉ trong một buổi tối mà đã hoàn toàn dẹp yên, đây bất quá chỉ là một trò khôi hài mà thôi.

Lục Tiểu Thanh nhìn hoàng thành ban đêm, nơi này về sau chính là nơi ở của Thiên Vũ, trống trải như vậy, cô tịch như vậy, nếu có thể thì nàng thật sự không muốn một người tốt như Thiên Vũ phải ở lại nơi này, Hoàng Đế cũng không phải là dễ làm, thì ra luôn cảm thấy làm Hoàng Đế rất tốt, hôm nay sau khi chân chính thấy được thần sắc thương tâm phẫn nộ của Lý Thế Dân, mới cảm thấy hoàng gia này là nơi bất đắc dĩ nhất, một người tốt như Thiên Vũ cả đời lạị phải ở trong này, thật sự là nàng không đành lòng.

Tựa vào trên cửa nhìn thái tử đang quỳ dưới đất, nếu không nhờ vào cuộc thi năm đó, đề bài là cuộc khảo sát vì sao Thiên Vũ lại được làm thái tử, mình mới biết rõ từ đầu đến cuối sự kiện Thiên Vũ được làm thái tử, thì mình cũng sẽ không biết được khuya hôm nay Thái tử sẽ làm phản, xem ra đây là nhân quả, Thiên Vũ cứu mình, kết quả là chính mình giúp hắn làm Thái tử, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy ý tưởng này của mình thật thú vị, không khỏi cười phì một tiếng.

Tiếng cười vừa bật ra, trong lòng Lục Tiểu Thanh lập tức hô to không xong, Lý Thế Dân hiện tại đang nổi nóng, lúc này cũng không phải là thời điểm tốt để cười, quả nhiên Lý Thế Dân đang thịnh nộ cùng Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ đều đồng loạt nhìn lại đây. Lục Tiểu Thanh lập tức nở một nụ cười mê người, vô tội nháy mắt mấy cái nhìn ba người, giả dạng bộ dáng tiểu bạch.

Lý Thế Dân tức đỏ mắt căm tức nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi tốt nhất là cho ta một lý do."

Lục Tiểu Thanh lúc này đột nhiên cảm thấy Lý Thế Dân ở dưới cơn thịnh nộ thật đúng là lớn lên cũng không tệ, rất có cá tính, có chút đẹp cuồng dã, có chút khí phách cùng hàm súc của người đàn ông trưởng thành, đang thưởng thức đánh giá đột nhiên thấy cặp ánh mắt đen nhánh kia lóe lên quang mang lạnh như băng nhìn vào mình, làm cho nàng có cảm giác nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống dưới âm độ giống như mùa đông lạnh giá vậy, vội điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm trang khụ một tiếng nói: "Cũ không đi thì mới sẽ không tới, nếu hắn đã muốn hai tay đem vị trí thái tử hoàn trả lại, vậy chẳng phải là một chuyện cao hứng hay sao? Ít nhất có thể chọn lựa được một Thái Tử vĩ đại, không phải sao?"

Mấy người cũng đều hiểu được ý tứ trong lời nói đó, Lý Thế Dân đã sớm muốn lập Thái Tử khác từ lâu rồi, hiện tại có một cái cớ tốt như vậy, không cười chẳng lẽ lại khóc, tuy rằng đối với Lý Thế Dân mà nói chính là khóc, bất quá đối với Lục Tiểu Thanh mà nói chính là cười.

Năm người ở trong phòng toàn thân đều cứng ngắc một chút, hai người đang quỳ đầu càng cúi thấp hơn, Lý Thế Dân yên lặng không nói một lời nào, Phòng Huyền Linh đứng ở bên cạnh nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, trầm mặc một lát liền quay sang nói với Lý Thế Dân: "Hoàng Thượng, lời này cũng không sai, thần vốn là cực lực bảo lãnh cho Thái tử, nhưng là thần thật không ngờ Thái tử cư nhiên lại sẽ làm ra chuyện như vậy, lão thần hiện tại cũng không còn gì để nói, Hoàng Thượng, lập Thái tử khác đi thôi."

Bốn chữ lập thái tử khác vừa thốt ra, trong phòng lại chìm vào trong trầm mặc, Lục Tiểu Thanh biết Lý Thế Dân trong lòng đang không dễ chịu, bất quá nàng lại biến thái tới mức cười tủm tỉm đứng ở một bên xem diễn, vốn nàng không phải là người có trái tim đồng tình, hiện tại lại được xem một màn phụ tử tương tàn vô cùng chân thật như thế này, ngược lại cảm thấy Lý Thế Dân dùng nhiều thủ đoạn đối với nàng như vậy, hiện tại có thể được chứng kiến hắn khổ sở khó chịu, thật sự là đã xả được cục giận của mình, không khỏi khóe miệng nhếch càng lúc càng cao.

Nhìn thấy Lý Thế Dân sai người mang Thái tử cùng Hầu Quân Tập dẫn xuống, Lục Tiểu Thanh không khỏi khó chịu thầm nghĩ, không còn trò hay để xem nữa rồi, trong lòng còn đang ca thán đáng tiếc, chợt nghe thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi phải xử trí hai người này như thế nào, Lục Tiểu Thanh không khỏi dỏng lỗ tai lên nghe ngóng, cư nhiên chính là giết, nhà đế vương thống hận nhất chính là tạo phản, giết cũng không có gì là sai.

Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân rất do dự, lại nghe Phòng Huyền Linh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ khuyên bảo, nàng nghe mà cảm thấy nhàm chán, đột nhiên lại nghe thấy Lý Thế Dân nói: "Lại đây, nói cho ta biết ý kiến của ngươi."

Lục Tiểu Thanh lần trước bởi vì cho ý kiến mà bị chịu thiệt thòi, không khỏi vừa mỉm cười vừa tiến lên, vừa lắc đầu nói: "Không có, ta không có ý kiến gì cả, đây là chuyện của Hoàng Thượng, không có quan hệ gì tới ta cả."

Lý Thế Dân hừ lạnh nói: "Ngươi nếu có thể tính ra một màn tối hôm nay, thì sao ngươi lại không thể tính ra được kết cục cơ chứ, ngươi chớ quên, người của ngươi vẫn còn đang ở trong cung làm khách."

Lục Tiểu Thanh nghe Lý Thế Dân nói ra lời uy hiếp, hôm nay lại không có nhìn thấy bọn Hồng Ngọc, không khỏi hung tợn trừng Lý Thế Dân, đặt mông ngồi ở bên cạnh Lý Thế Dân, vừa lòng khi nghe thấy tiếng hít không khí của Phòng Huyền Linh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ, thong thả nói: "Ta chỉ tính đại sự, việc nhỏ không có tính."

Quay đầu thấy Lý Thế Dân không có ý buông tha cho nàng, Lục Tiểu Thanh không khỏi bĩu môi nói: "Thần tử thì cứ giết, hắn nếu đã dám tạo phản như vậy thì cũng phải dám gánh lấy hậu quả, về phần thái tử......" thấy Lý Thế Dân nhìn mình không chớp mắt, Lục Tiểu Thanh đành phải nói: "Dù sao cũng là cốt nhục do mình sinh ra, muốn giữ lại thì cứ giữ lại thôi, ta tính ra hắn nhất định phải trúng một kiếp này, cũng là quẻ tử."

Ba người kia trầm mặc một lát, Lý Thế Dân đột nhiên hỏi: "Các ngươi cảm thấy lập người nào làm Thái tử là tốt nhất?"

Lại là trầm mặc, nửa ngày Phòng Huyền Linh thận trọng mở miệng nói: "Thần xem Ngụy Vương Lý Thái cũng không tồi, là người cần cù và thật thà, tại trên triều cũng có nhiều thành tích, trên phương diện năng lực cũng đạt, thần cảm thấy có lẽ sẽ là một Thái tử tốt."

Trưởng Tôn Vô Kỵ ở một bên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có lên tiếng.

Lý Thế Dân không khỏi hỏi: "Vô Kỵ, ý kiến của ngươi thì sao?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm tư một lát, sau nói: "Thần cũng hiểu được Ngụy Vương Lý Thái không tồi, hẳn sẽ là một thái tử tốt."

Lục Tiểu Thanh nghe thấy thế, không khỏi thầm lắp bắp kinh hãi, Trưởng Tôn Vô Kỵ không nói đến Thiên Vũ, vậy thì sẽ không có ai ủng hộ Thiên Vũ, Thiên Vũ làm như thế nào để ngồi lên ghế thái tử bây giờ? Hơn nữa nếu tính không nhầm thì ngày mai chính là thời điểm phế thái tử lập thái tử mới, hôm nay nếu quyết định như vậy, vậy thì kết cục không phải là không giống với lịch sử hay sao.

Lý Thế Dân xoa nhẹ chân mày, sự phẫn nộ cùng thất vọng vừa rồi đã bị đè nén xuống, thay vào đó là sự thận trọng cùng khôn khéo, gật gật đầu nói: "Ta cũng hiểu được Thái Nhi không tồi, ta xem vị trí thái tử này......" Dừng một chút, Lý Thế Dân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thanh hỏi: "Ý kiến của ngươi thì sao?"

Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Phòng Huyền Linh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhíu mày nhìn Lý Thế Dân nói: "Thật sự muốn nghe ý kiến của ta sao? Người ta tính ra cũng không phải là người trong lòng các ngươi." Lúc này cũng chẳng cần ngoan cố che giấu làm gì, chính mình mà không đề cập đến Thiên Vũ, thì xem ra sẽ chẳng có ai bảo lãnh cho Thiên Vũ cả, vì thế đành phải lợi dụng cái danh thiên mệnh giả gì đó nói liều một phen thôi.

Lý Thế Dân nhìn Lục Tiểu Thanh hỏi: "Ngươi tính ra là ai?"

"Tấn vương Lý Trị, quân vương đời thứ ba của Đường triều."

Giọng nói mạnh mẽ vang lên, Lý Thế Dân chỉ hơi hơi nhíu mày, Phòng Huyền Linh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc ngồi ở một bên, ba người đều không có phản bác, có lẽ là do nghĩ rằng Lục Tiểu Thanh này là do Viên Thiên Cương thừa nhận, là thiên mệnh giả biết được chuyện quá khứ lẫn tương lai, tính ra chuyện gì đó cũng không phải tin đồn vô căn cứ, giống như chuyện xảy ra khuya hôm nay vậy.

"Trị Nhi tính cách nhu nhược, không có chính kiến của riêng mình, chỉ sợ không phải là một quân vương tốt, vì sao lại tính ra là nó?"

Lục Tiểu Thanh nhìn Lý Thế Dân dò hỏi mình, bình tĩnh mà thận trọng nói: "Tấn Vương không phải là nhu nhược mà là quá nhân từ, hắn không phải là không có chính kiến của riêng mình, chỉ là do hắn giấu tài không muốn cùng Ngụy Vương, Thục Vương tranh giành mà thôi, hắn sẽ là một quân vương tốt, Đường triều ở trên tay hắn sẽ tiếp tục phồn vinh phát triển thêm nữa, hoàn toàn có thể sánh được với thời Trinh Quán do hoàng thượng chủ trị, hắn là thiên mệnh hoàng đế."

Ba người trong phòng trầm mặc một lát, Phòng Huyền Linh đột nhiên nói: "Ngươi có thể hay không đã tính sai rồi?Có thể đủ tin tưởng được hay không?"

Lục Tiểu Thanh cắn chặt răng thầm nghĩ: "Vì Thiên Vũ xá gì"

Lập tức mỉm cười nói: "Tốt thôi, cho dù lời nói của ta không đủ tin tưởng, như vậy ta sẽ đổi góc độ khác mà nói, thế lực của Ngụy Vương ở trong triều lớn như thế nào, ta nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Hoàng Thượng bây giờ vẫn còn đang nắm quyền, hắn đã kéo bè kết phái, lập lên thế lực riêng cho mình, hắn còn đem các ngươi để vào mắt hay không? Có đem Hoàng Thượng để vào mắt hay không? Trăm phương ngàn kế vì mình mưu tính như thế, người như vậy tuy rằng nói là có chút thông minh, có bản lĩnh, nhưng là cũng không phải là người được lựa chọn để trở thành hoàng đế tốt.

Trái lại Tấn vương đơn độc một mình, cũng không qua lại cùng thế lực ở trong triều, nhưng là các ngươi có thể nghe sự truyền tụng ở trong nhân gian một chút, Thiên Vũ có trái tim nhân ái, biết trân trọng quan tâm đến dân chúng, Ngụy Vương, Thục Vương có thể bằng được không? Làm một Thiên Tử không phải chỉ cần cùng quần thần hoà mình là được, mà cần phải được lòng bọn họ, không phải chỉ cần dựa vào thế lực của mình là được, mà phải là nhân ái thiên hạ, đem thiên hạ đặt ở trong lòng, đem người trong thiên hạ đặt ở trong lòng. Huống chi suy nghĩ cùng tính cách của Ngụy Vương đã trưởng thành, sẽ không còn có nhiều thay đổi lớn được nữa, ngược lại Thiên Vũ tuổi vẫn còn trẻ, có Hoàng Thượng cùng vài vị đại thần dạy dỗ hắn, hắn sớm hay muộn cũng sẽ trở thành một minh quân."

Một hơi nói xong đoạn dài, ba người đám Lý Thế Dân không khỏi nhìn Lục Tiểu Thanh với cặp mắt khác xưa, nửa ngày, Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: "Những lời này nói cũng đúng, trước bỏ qua việc do thiên mệnh tính ra sang một bên, chỉ lấy từ góc độ nàng nói mà xem, nhân ái thiên hạ quả thật đúng là điều kiện chủ yếu mà một Quân vương nên có, điểm này Lý Trị quả thật là làm rất tốt, trái tim của hắn có thể dung nạp được trăm dân bách tính."

Phòng Huyền Linh thấy Lý Thế Dân nhìn hắn, trầm tư một chút sau nói: "Tấn vương tuổi vẫn còn trẻ, hiện tại quả thật là như Lục cô nương đã nói, còn có thể dạy dỗ được, thần nghĩ có Hoàng Thượng cùng một đám lão thần chúng ta chống đỡ ở bên cạnh, hơn nữa Tấn vương bản chất cũng không xấu, muốn trở thành một đại minh quân hẳn là cũng không thành vấn đề."

Lý Thế Dân nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh không tránh né chống lại ánh mắt của Lý Thế Dân, trong mắt là ngập tràn kiên định, nửa ngày Lý Thế Dân quay sang nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: "Vô kỵ, soạn chỉ." Trưởng Tôn Vô Kỵ vội đi tới ngồi ở một bên, cầm lấy bút.

Lục Tiểu Thanh ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, nghe Lý Thế Dân trình bày miệng, còn Trưởng Tôn Vô Kỵ thì ghi chép, không đầy một lát sau, hai thánh chỉ đã được soạn xong, Lục Tiểu Thanh nhìn thánh chỉ lập Thiên Vũ làm thái tử, trong lòng vừa vui vừa lo, có lẽ Lý Thế Dân cùng Phòng Huyền Linh, còn có Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ là vì cái thiên mệnh giả chó má gì đó của mình, cho nên mới cho rằng mình sẽ không tính sai, vậy nên mới dễ dàng lập Thiên Vũ làm thái tử như vậy, nhưng là nếu có một ngày biết cũng không phải giống như lời mình đã nói, Thiên Vũ vẫn còn có người nào đó ủng hộ, thì sẽ không thể thiếu được phải tìm đến hắn trợ giúp.

Trong lòng đang trầm tư suy nghĩ, trong tai lại nghe thấy Lý Thế Dân thở dài nói: "Hy vọng Thái Tử lần này không lập sai."

Lục Tiểu Thanh nghe Lý Thế Dân nói cũng không mở miệng nói câu gì, hôm nay mình đã nói nhiều như vậy, mặc kệ từ phương diện nào mà nói, đã là rất kinh người rồi, vốn Lý Thế Dân này xem mình đã đủ nguy hiểm, đã phải khoác lên vai cái danh thiên mệnh giả rồi, còn chưa tính hắn sẽ nắm lấy điểm này để bắt mình tính toán, bây giờ lại còn có thể phân tích suy nghĩ như vậy, loại nhân tài đa dụng như thế này, ngay cả mình cũng sẽ không bỏ qua, huống chi là Lý Thế Dân, xem ra tương lai của mình mờ mịt rồi.

Thấy Lý Thế Dân đứng dậy đi vào bên trong lấy hộp đựng thánh chỉ ra, Phòng Huyền Linh cũng đi theo cầm giúp hắn, Lục Tiểu Thanh lập tức vụt một tiếng đi đến gần Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ngươi hẳn là hiểu được trừ bỏ Tấn vương ra, ngươi có thể tuyển chỉ có Ngụy vương, nhưng là Ngụy vương có phải là người ngươi có thể khống chế được hay không, điều này ngươi chắc cũng đã rõ ràng rồi chứ?" Dứt lời rất nhanh quay trở lại chỗ ngồi xuống, ung dung nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lại càng sắc bén.

Trưởng Tôn Hoàng Hậu chỉ có ba đứa con trai, lớn bị phế, đứa thứ hai lại không phục hắn, chỉ có đứa út là hắn có thể khống chế, Trưởng Tôn Vô Kỵ nếu muốn về sau tại trong triều vẫn còn được hô mưa gọi gió, thậm chí có thể là một tay che trời, trừ bỏ ủng hộ Thiên Vũ ra thì không còn lựa chọn nào tốt hơn, Lục Tiểu Thanh chính là nắm chặt lấy điểm then chốt này, quả nhiên chờ Lý Thế Dân cùng Phòng Huyền Linh đi ra, đặt thánh chỉ vào trong hộp xong, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức liền nói về vây cánh của Ngụy Vương, vì phòng ngừa hắn tiếp tục lại xuất hiện tình huống như khuya hôm nay, vẫn là đề nghị Hoàng Thượng làm cho hắn trao trả binh quyền, xin rút về ở lại tại gia là tốt nhất.

Cùng Lý Thế Dân tranh luận vài câu, Phòng Huyền Linh cũng hiểu được nếu đã xác định muốn lập Thiên Vũ làm Thái Tử, tốt nhất là không nên lưu lại một Thân Vương có thế lực lớn như vậy, ba người nói vài câu liền đem một Ngụy Vương tâm chí mạnh mẽ bừng bừng nhốt đánh vào địa vị muôn đời muôn kiếp không trở lại được, Lục Tiểu Thanh biết từ nay về sau cả đời hắn sẽ bị nhốt ở trong vương phủ, thiên hạ này, triều đình này đã không còn có phần của hắn nữa rồi. Về phần Thục vương Lý Cách, có Trưởng Tôn Vô Kỵ giúp Thiên Vũ, hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.

Chờ ba người bọn họ nghị sự xong, sắc trời cũng đã sắp sáng, Lục Tiểu Thanh ngáp một cái nhìn sắc trời, trong lòng bỗng dưng nổi lên cảm giác tự hào, không ngờ mình lại gặp phải triều đại luân chuyển, đại sự trong triều, Đường Cao Tông tương lai cư nhiên lại là do mình nỗ lực bảo lãnh mới xuất hiện, mặc dù có chút đùa giỡn, ngay cả mình còn cảm thấy có một chút không chân thật, nhưng là tất cả đều là thật sự, mặc kệ về sau chờ đợi mình là cái gì, phải nói thật là chưa từng có khi nào lại cảm thấy tự hào như lúc này, lấp đầy toàn bộ trái tim, có thể tự tay lập lên một vị hoàng đế nổi danh trong lịch sử, cảm giác này rất con mẹ nó thoải mái.

Chính trong lúc tâm tình của Lục Tiểu Thanh cực kỳ tốt, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lý Thế Dân: "Mười ngày sau là ngày hoàng đạo, đến lúc đó chính thức để cho Trị Nhi tế bái thiên địa." Phòng Huyền Linh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu đồng ý, Lý Thế Dân quay sang nói với Lục Tiểu Thanh: "Ngươi cũng chuẩn bị đi."

Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩn người, chẳng lẽ mình cũng phải tham gia buổi lễ này sao, vậy thì tốt quá, đây chính là được chứng kiến thời khắc lịch sử đó nha, đang muốn gật đầu đáp ứng, liền nghe thấy Lý Thế Dân nói tiếp: "Ngày đó ta sẽ tuyển ngươi vào cung làm phi."

Lục Tiểu Thanh một hơi tắc nghẹn ở ngực, thở ra không được mà hít vào cũng không xong, nửa ngày khó có thể tin, lạc giọng nói: "Lập ta làm phi?"
Bình Luận (0)
Comment