Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 140

Ngày một lại một ngày trôi qua, hai ngày này Lục Tiểu Thanh đem Hoàng cung náo loạn lên tận trời, khiến không ít người tránh nàng như tránh rắn rết, ngay cả lão Lý đều vô lực tránh không gặp mặt nàng, người đi theo giám sát nàng cũng đều tận lực tránh nàng càng xa càng tốt, cứ như vậy Thiên Vũ cuối cùng cũng đã có cơ hội gặp mặt nàng, đem kế hoạch của mọi người vội vàng nói cho nàng biết, Lục Tiểu Thanh sau khi đã hiểu rõ, lại càng gây náo loạn thêm, giống như là muốn trước khi bay ra khỏi hoàng cung phải đem hoàng cung này hủy đi vậy, Lý Thế Dân cũng không đến cản nàng, dù sao ở trước mặt hắn đều cũng chỉ là những chuyện nhỏ không có ảnh hưởng gì đến toàn cục, tuy rằng hấp dẫn không ít lực chú ý của hắn, bất quá ở trong mắt những người khác, thật sự là đang ở giữa nước sôi lửa bỏng.

Ngày hôm đó, Vô Diễm cùng Tiết Khánh ngồi ở trong viện chơi cờ, khóe miệng của Tiết Khánh mang theo nụ cười nhẹ, khẽ nói: "Mọi chuyện đã sẵn sàng chưa?"

Vô Diễm hạ một quân cờ xuống sau nói: "Những gì nên chuẩn bị tốt đều đã chuẩn bị tốt cả rồi, hiện tại chỉ còn chờ đến ngày mai thôi."

Tiết Khánh vẫn nở nụ cười như trước, nói: "Bố trí ván cờ lâu như vậy, cũng đã đến lúc thu lưới rồi, ngày mai chính là ngày Thiên Vũ chính thức trở thành Thái Tử, cũng là ngày mà chúng ta chờ từ lâu."

Vô Diễm buông quân cờ trong tay xuống, khóe môi hiện lên một ý cười, nói: "Ngày mai, tất cả chuyện này đều sẽ được kết thúc."

Cùng thời khắc đó, Thiên Vũ cùng Quân Hiên còn có Lục Tiểu Lam đang ngồi ở trong Tấn vương phủ, Quân Hiên nhìn Thiên Vũ nói: "Vô Diễm bên kia đã bố trí tốt tất cả mọi chuyện rồi, ngày mai chúng ta không thể để xảy ra sai lầm gì đâu đó."

Thiên Vũ gật gật đầu nói: "Ta biết, nên bám trụ ta nhất định sẽ bám trụ, ta sẽ chờ tín hiệu của mọi người."

Lục Tiểu Lam bình tĩnh nói: "Ta sẽ bảo vệ Tiểu Thanh, các ngươi cứ yên tâm làm việc của các ngươi." Thiên Vũ cùng Quân Hiên đồng thời gật gật đầu, tiếp theo lại huyên thuyên bàn bạc thêm mấy vấn đề khác, mấy ngày nay Vô Diễm đều không có trực tiếp liên hệ với Thiên Vũ, đều là nén liên hệ, Lý Thế Dân tuy rằng giảo hoạt, bất quá đều bị mấy người bọn họ đều biết hắn là người thủ đoạn, đương nhiên bọn họ sẽ dùng thủ đoạn tương ứng để đối phó hắn.

Cùng đêm hôm đó, ở phương xa chỗ Xuất Trần cùng Khuynh Tường đang dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào kinh thành, phía sau dẫn theo gì đó mà bọn họ đã chuẩn bị tốt, trên mặt Xuất Trần trước sau như một vẫn luôn mang theo nụ cười mỉm, ở trong ban đêm yên tĩnh lại giống như một tinh linh, tà mị vô song.

Ở trong hoàng cung, Lục Tiểu Thanh không có một chút cảm giác buồn ngủ, một mình ngồi ở trong phòng ngắm ánh trăng, hôm qua Tân Thành đã nói với nàng, đã tìm ra được chỗ giấu người, nên làm như thế nào cũng đã được chuẩn bị tốt rồi, vấn đề hiện tại là chỉ chờ thời gian thích hợp nữa thôi, tất cả chỉ còn chờ vào ngày mai, mọi chuyện sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Lục Tiểu Thanh không biết cái gì mới là hoàn toàn chấm dứt, bất quá ánh trăng đêm nay nhìn thế nào cũng đều cảm thấy cực kỳ sáng ngời, tâm tình cũng vô cùng tốt, có thể cùng Lý Thế Dân đấu một trận, thua mình cũng không oán, thắng thì mình đã lời to rồi, cùng người đấu thật sự là rất vui, bất quá cũng phải nhìn xem là đấu với người nào đã, Lý Thế Dân không thể nghi ngờ rằng chính là rồng trong loài người, ngày mai nếu thắng hắn, đời này cũng có cái để mà khoe khoang.

Đêm đầu mùa hạ không dài, chỉ chớp mắt liền đã bình minh, Lục Tiểu Thanh duỗi lưng một cái ngồi dậy, cả một đêm không ngủ lại không cảm thấy có một chút mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, nhìn vào gương đồng nở nụ cười thật mê người, hôm nay thật sự là làm cho người ta hưng phấn khó hiểu, sâu trong thân thể dòng máu sôi sục dâng trào, lớn tiếng kêu gào khoan khoái.

Sắc trời đã tảng sáng, ở tiếng chuông vang lên từ trong Kim Loan điện, Ngụy công công cao giọng tuyên đọc thánh chỉ truyền khắp toàn bộ Đại Đường, Thiên Vũ một thân phục sức màu vàng sáng đứng ở giữa đất trời, đứng ở trước mặt tổ tông chính thức trở thành Thái Tử của Đại Đường, Lục Tiểu Thanh nghe tiếng chuông du dương kia, tưởng tượng một ngày nào đó Thiên Vũ trở thành Hoàng Đế, khóe miệng không khỏi vẽ lên một nụ cười khó tả, lẩm bẩm nói: "Thiên Vũ, không nghĩ tới cư nhiên lại là ta giúp đỡ để huynh ngồi vào vị trí này, chính là ta cũng không biết huynh có muốn như vậy hay không? Với ta mà nói, đây là vận mệnh đã được định trước, đối với huynh mà nhưng lại là vừa mới bắt đầu."

Trên đại điện, tiếng bách quan chúc mừng xuyên thấu truyền đến tận hoàng cung, nhìn bọn thái giám cùng nha hoàn bận rộn, cảm thụ được không khí náo nhiệt ở trong hoàng cung, Lục Tiểu Thanh cảm giác có chỗ nào đó không giống với lúc trước, nửa ngày lại không biết nói là không giống ở chỗ nào, không khỏi tự giễu cười nói: "Có lẽ đây là cảm giác đạt được thành tựu."

Chính lúc đang ngóng nhìn Kim Loan Điện ở phía trước đến ngẩn người, trong phòng bước vào một vài mama cùng nha hoàn, trong đó có một nha đầu lớn lên rất xinh đẹp, tiến lên thi lễ với Lục Tiểu Thanh một cái, rồi nói: "Chủ tử, để cho bọn nô tỳ giúp người thay quần áo, hôm nay người phải xinh đẹp nhất, nổi bật nhất."

Trong mắt Lục Tiểu Thanh hào quang chớp động, cười nói: "Đúng vậy, hôm nay là ngày ta được phong làm phi nha, thật sự là làm cho người ta chờ mong a."

Nha đầu kia mỉm cười nói: "Chủ tử đừng nói như vậy, Hoàng Thượng vẫn chưa từng thấy qua chủ tử, làm sao có thể lập tức phong người làm phi được, bất quá dựa vào chủ tử lớn lên xinh đẹp như vậy, hôm nay Hoàng Thượng nhất định sẽ thích người."

Lục Tiểu Thanh biết nha hoàn này cái gì cũng không biết, lập tức chỉ mỉm cười cũng không có biện giải, lại nói có cái gì cần phải biện giải đâu cơ chứ, dù sao phi tử này có thành hay không còn khó nói ý chứ?

Ở dưới sự khéo léo giúp đỡ của mấy nha hoàn, cuối cùng cũng trang điểm mặc quần áo xong, Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên cảm thấy mình cũng có thể là người xinh đẹp đến mức long trời nở đất, ở trước gương đồng, Lục Tiểu Thanh nhìn chăm chú vào hình ảnh mình lần đầu tiên được mặc trang phục lộng lẫy được phản chiếu ở bên trong gương đồng kia, chỉ thấy một mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, lông mi cong vút, mặt mịn màng ửng hồng như trái đào, da trắng nõn nà, nhìn qua cực kỳ thần khí. Một thân cung trang màu xanh nhạt được mặc trên người nàng càng toát ra vẻ thoát tục, trâm vàng cài chếch trên đầu, lại càng tăng thêm phần quyến rũ cho nàng, Lục Tiểu Thanh không khỏi lẩm bẩm: "Mỹ nhân, thật là một đại mỹ nhân, xem ra ta thật sự là có tố chất để trở thành họa thủy."

Đang tâng bốc mình lên tận trời cao, lại bị mấy nha hoàn kia thúc giục, Lục Tiểu Thanh đang muốn đi tập hợp cùng với nhóm tú nữ kia, thì ở ngoài cửa có một tiểu công công bước nhanh vào trong, sau khi ở bên tai Lục Tiểu Thanh thì thầm một lúc, Lục Tiểu Thanh dùng khăn che mặt che đi dung mạo của nàng.

Đi theo mama dẫn đường, từng bước một hướng sau điện đi tới, Lục Tiểu Thanh đi ở bên trong hoàng cung, ngẩng đầu nhìn Kim Loan Điện ở phía xa xa, nơi đó Thiên Vũ đang hướng về vị trí Thái Tử của mình, cũng biết một bên đang đi theo kế hoạch đã dự định, tất cả đều rất bình tĩnh, tất cả đều rất thuận lợi.

Qua sơ tuyển sau đó lại là tiếp tục tuyển chọn, cuối cùng là đi vào đại điện, trong đại điện có ba vị phu nhân đang ngồi, Lục Tiểu Thanh nghĩ đây hẳn là nhóm phi tử có phẩm chất cao nhất trong hậu cung, theo lý mà nói bước cuối cùng là do các nàng tuyển chọn để trình lên hoàng thượng,

Lục Tiểu Thanh đứng ở cuối cùng, các tú nữ khác thấy nàng dùng khăn che mặt đều cảm thấy tò mò, tất cả đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, Lục Tiểu Thanh cũng không để ý, Lý Thế Dân nếu đã khiến người ta làm như vậy, tự nhiên cũng đã chứng minh rằng mình về sau sẽ không cùng xuất hiện với nhóm tú nữ này, có lẽ cũng chả xuất hiện cùng với toàn bộ hậu cung gì đó cũng nên, dù sao thân phận của mình cũng khác thường, cho nên cũng muốn rời xa đám người này càng xa càng tốt, tốt nhất là trừ bỏ Lý Thế Dân ra, người nào cũng không nên tiếp xúc, miễn cho gây ra chuyện gì đó.

Lục Tiểu Thanh cực hiểu được mình bất quá chỉ là một người đi ngang qua sân khấu mà thôi, cho nên căn bản không có khẩn trương cùng sợ hãi như nhóm tú nữ này, mở to một đôi mắt long lanh, tây nhìn một cái, đông nhìn một cái, âm thầm bình phẩm nữ tử nào xinh đẹp nhất.

Chính lúc một mình đang tiêu khiển giết thời gian, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo màu tím, ngày ấy đi đùa giỡn đám tú nữ cũng không có gặp qua nàng, đánh giá nàng kia vài lần, chỉ thấy nàng kia lớn lên cũng rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn sáng long lanh, không mềm mại bằng những cô gái khác, cũng không nhu nhược giống như các nàng, mặt mày kiên định cùng vẻ bình tĩnh thật sự là làm cho người ta cảm thấy nàng không giống người thường, nhưng là Lục Tiểu Thanh kinh ngạc nhất không phải là điểm ấy, mà là diện mạo của nàng cư nhiên lại có ba bốn phần giống mình.

Lục Tiểu Thanh bỗng nhiên giật mình đồng thời lại cảm thấy thú vị, có thể gặp gỡ được một người lớn lên có chút giống mình, mình sống đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua một người như thế, không khỏi mang theo tươi cười nhìn nàng kia thêm vài lần nữa, nàng kia cảm giác được có người đang nhìn chăm chú vào mình, cũng chậm rãi quay đầu nhìn qua, Lục Tiểu Thanh không khỏi gật đầu với nàng, cô gái kia tuy rằng cảm thấy rất khó hiểu, cộng thêm Lục Tiểu Thanh giả dạng cổ quái, nhưng là cũng có lễ gật đầu đáp lại.

Lục Tiểu Thanh đang muốn đi qua đó nói với nàng mấy câu, chợt nghe thấy phía trên truyền đến giọng nói: "Nữ nhi của Công bộ thượng thư Võ thị là người nào?" cô gái có vài phần tương tự Lục Tiểu Thanh bước lên phía trước từng bước, lên tiếng trả lời: "Dân nữ Võ Chiếu [1]." Bởi vì còn chưa có phong hào, cho nên liền tự xưng là dân nữ.

Sau đó mấy người đối đáp những gì, Lục Tiểu Thanh căn bản là không có nghe lọt được vào tai, chỉ cảm thấy trong lỗ tai đang vang lên tiếng ong ong, Võ Thị, Đại Đường có mấy Võ thị đây? Có mấy người kêu là Võ Chiếu đây? Nếu như không có nghe sai, thì nữ tử trước mắt này chính là Võ Tắc Thiên sau này, là Võ Tắc Thiên đó nha, Lục Tiểu Thanh không khỏi đứng ở tại chỗ, si ngốc nhìn Võ Chiếu đang ứng đối một cách rất tự nhiên.

Trong đầu vừa sợ lại vừa mừng như điên, nữ hoàng duy nhất trong lịch sử của Trung Hoa, cư nhiên đang đứng ở trước mặt mình, mình cư nhiên lại có thể được nhìn thấy nàng, thật sự không biết là mình có phúc khí mấy đời mới có được phúc phận này đây, so với gặp Lý Thế Dân còn hưng phấn hơn nhiều, đây chính là nữ hoàng duy nhất trong lịch sử đó nha.

Vẫn ngốc cho đến câu hỏi cuối cùng cũng đã hỏi xong, sau khi Võ Tắc Thiên lui ra, Lục Tiểu Thanh vội lén qua bên đó cầm lấy tay nàng, Võ Tắc Thiên kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh đang muốn cùng nàng nói chuyện, thì đột nhiên phía sau một tiếng loa với công suất lớn truyền đến: "Hoàng Thượng có chỉ."

Lục Tiểu Thanh đi theo quần chúng quỳ xuống, thái giám kia nhìn thoáng qua chúng nữ tử đang quỳ, liền nói: "Vị nào là Lục Tiểu Thanh chủ tử?"

Khóe miệng của Lục Tiểu Thanh cong lên một nụ cười, vừa rồi thấy Võ Tắc Thiên nhất thời kích động, thiếu chút nữa đã quên mất lão Lý, không khỏi ngẩng đầu nói: "Là ta." lời nói bất kính như thế làm cho chúng nữ tử nhất loạt hút khí lạnh, trái lại ba vị đại phi tử kia cùng thái giám truyền chỉ lại không có phản ứng gì.

Thái giám kia thấy Lục Tiểu Thanh đáp lời, lập tức trưng vẻ mặt ý cười nói: "Phụng theo ý chỉ của Hoàng Thượng, Lục Tiểu Thanh chủ tử tài năng và học vấn hơn người, phẩm đức cao nhã, cũng đã có công lớn với Đại Đường ta, đặc phong làm Nhị phẩm Thần phi, ban thưởng ở tại Thiên Linh Cung." Sau khi nói xong, Lục Tiểu Thanh cũng không để ý đến chúng nữ tử chung quanh kinh ngạc, cười nói: "Tạ Hoàng Thượng." Vừa nói vừa trực tiếp rút vòng tay trân châu Nam Hải đang đeo ở trên cổ tay thưởng cho công công đến truyền thánh chỉ.

Bọn thái giám ở trong cung đã sớm biết vị này là tổng quản của Tấn vương, nàng có rất nhiều tiền, có thể được tới truyền ý chỉ cho nàng đương nhiên sẽ có chỗ vô cùng tốt, lập tức cười tủm tỉm tạ ơn, sau đó nói: "Nương nương, Thiên Linh Cung đã được chuẩn bị xong cho người rồi, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, tiểu nhân xin dẫn đường cho nương nương, buổi tối Hoàng Thượng đã chấm nương nương." Dứt lời, cười quyến rũ làm động tác nhường đường, đây vốn là đại thái giám bên người Lý Thế Dân, tự nhiên là không để đám tú nữ này vào mắt, ngay cả ba vị đại phi tử kia hắn cũng chỉ thoáng thi lễ cho có lệ mà thôi, ngược lại đối với Lục Tiểu Thanh lại hết sức ân cần, ai mà biết được phi tử được đãi ngộ đặc biệt như thế, ân sủng dày như thế, ngày sau địa vị sẽ cao đến mức nào.

Ở trong cung đi qua đi lại, tự nhiên cũng không biết bây giờ là ban ngày hay là sắp tối nữa, Lục Tiểu Thanh cũng không hành lễ với ba vị phi tử cao nhất đương triều, cười cười nói: "Mời công công dẫn đường." Lập tức xoay người đi theo công công này, đem một đám nữ tử có địa vị hay không có địa vị đều ném ở phía sau, chính là lúc đi ngang qua Võ Tắc Thiên, Lục Tiểu Thanh thấp giọng cười nói: "Thật là vui khi được biết ngươi, Võ Tắc Thiên."

Ra khỏi đại điện, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn trời, cư nhiên ngày đã sang buổi chiều rồi, nhìn kim quang phía tây xa xa, Lục Tiểu Thanh không chút hoang mang tiêu sái đi ở trong cung, khi đêm buông xuống chính là thời điểm trò hay được bắt đầu.

Một ánh sáng cuối cùng tàn lụi phía chân trời, màn đêm bao phủ mặt đất, đèn hoa đăng được thắp lên rực rỡ, toàn bộ hoàng cung tràn ngập trong không khí vui mừng, suốt cả một đêm gió thổi nhẹ giống như cũng cảm thụ được không khí ở nơi này, vui vẻ thổi hiu hiu.

Ở trong Thiên Linh Cung, một chỗ lại một chỗ cùng toàn bộ hậu cung rất không hòa hợp, Lục Tiểu Thanh biết Lý Thế Dân là có ý gì, đối với nàng mà nói đây cũng là sự an bài tốt nhất, lúc này toàn bộ Thiên Linh cung đèn đuốc sáng trưng, nhưng là người hầu hạ lại rất ít, nhưng tất cả đều là người dày dặn kinh nghiệm, Lục Tiểu Thanh bị lôi kéo tắm rửa thay quần áo, sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm ngào ngạt như một đóa hoa, thì ngồi ở trong tẩm cung chờ Lý Thế Dân vĩ đại đến sủng hạnh.

Lục Tiểu Thanh nhìn sắc trời mỉm cười cho người hầu lui xuống, chỉ nói muốn nghỉ ngơi một chút, chờ Lý Thế Dân đến đây thì vào báo cho nàng biết, nha hoàn hầu hạ cùng thái giám đều nhất tề lui xuống, chỉ cần vẫn ở tại trong cung, làm gì cũng không phải là chuyện mà bọn họ quản được.

Lục Tiểu Thanh thổi tắt đèn, yên lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, khóe miệng mang theo tươi cười nhìn màn đêm phía xa, màn đêm càng lúc càng đen, đêm nay Lý Thế Dân muốn cùng quần thần chúc mừng chuyện lập Thái Tử, không thể chạy đến đây sớm được, bọn Vô Diễm chắc cũng đoán chắc điểm này, hai bên đồng thời cùng nhau ra tay.

Ngồi chưa đến một khắc, Lục Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy hoa mắt, một bóng người dĩ nhiên đã lẻn vào trong phòng đứng ở phía sau nàng, Lục Tiểu Thanh mắt sáng ngời nhìn người tới nói: "Ngươi đã đến."

[1] Võ Chiếu: là tên thật của Võ Tắc Thiên. Bà là nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc
Bình Luận (0)
Comment