Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 31

“Được rồi, được rồi, được rồi mà, vậy không nói, không nói nữa.” Mắt thấy Vô Diễm giận tím mặt, lại còn xắn tay áo chuẩn bị động thủ “đánh người”. Lục Tiểu Thanh vội vã gật đầu lia lịa, cười cười vuốt mông ngựa: “Thực ra ta không hề có ý định nhảy sông tự vẫn, con người của ta luôn luôn coi sinh mạng mình là thứ cực kỳ quý giá, làm sao có thể tự đâm đầu vào chỗ chết chứ, chỉ là ta muốn nhảy xuống để tá túc ở bờ bên kia mà thôi, sắc trời mờ mịt như vậy, đoán chừng bọn người kia chắc cũng quáng gà, trời tối thế sao mà nhìn thấy gì được, và như thế ta có thể trốn thoát thành công. Ta đây mạng cũng chỉ có một cái, hì hì, quý giá, không phải là vô giá mới đúng!” @langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh cười cười với mình mà vẻ mặt vẫn dè chừng, bất giác vừa tức giận vừa buồn cười, mặt vẫn lạnh băng nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ. Nhìn Lục Tiểu Thanh một tay múa may quay cuồng, một tay nắm thật chắc bọc quần áo Ngô Lệ Hoa đưa cho, cái bọc đó vào thời điểm sinh tử thương tâm nhất, nàng vẫn liều mạng nắm chắc trong tay, Vô Diễm khó mà tin được Lục Tiểu Thanh làm vậy là vì lòng tốt nào đó nên bất mãn hỏi: “Thế nào? Trong cái bọc quần áo kia có thứ gì tốt sao? Nàng suốt từ nãy tới giờ cứ ôm khư khư không chịu rời nửa bước thế, xem ra nàng cũng là một kẻ tham tiền…”

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm móc mỉa chế nhạo mình cũng không hề tức giận, vỗ vỗ phủi phủi sạch bao quần áo, bình thản nói: “Bên trong có những thứ gì ta cũng chưa thấy rõ, dù sao cũng rất có giá trị, vả lại ta nói với huynh ta không yêu tiền lúc nào nhỉ? Tiền chính là thứ tốt nhất trên đời, ở nhà của ta mỗi đứa trẻ ra đời đã được truyền giáo bài học vỡ lòng đầu tiên, đó là chỉ cần học thật giỏi cách tính toán thu chi, thì đi khắp thiên hạ cũng chẳng e sợ cái gì. Với ta mà nói, cái gì mà học giỏi cách tính toán thu chi, nói trắng ra là có tiền có tất cả, chỉ cần có tiền thì thiên hạ này ta là lớn nhất. Bản thân ta cực kì rõ ràng sự bất lợi của việc không xu dính túi, và càng rõ ràng sự thuận lợi của việc rủng rẻng hầu bao, vì thế cho nên con người của ta từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ ngại nhiều tiền.”

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm nhất thời á khẩu, có thể quang minh chính đại, lời lẽ thẳng thắn, khí thế hùng hồn thể hiện tình yêu dạt dào với tiền như vậy… chỉ có thể là nhân vật quái thai duy nhất trên đời này, đang đứng ở trước mặt chàng mà thôi. Thiên hạ này người ta chỉ cần biết những đạo lý cơ bản, không cần học rộng tài cao tri thức đầy mình, cũng đều biết quý trọng bản thân mình, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ngay cả những tên gian thương xấu xa ghê tởm, yêu tiền như máu thịt cũng không bao giờ bộc lộ điều đó ra ngoài, chí ít cũng khiến người ta tôn trọng mình dù chỉ một chút, không nói xa xôi, cứ dùng chính trường hợp ngày hôm nay của chàng mà nói, từ trước tới nay lăn lộn giang hồ bao năm, chàng chưa từng gặp người nào có thể hồn nhiên nói ra điều đó, đã thế Lục Tiểu Thanh còn ngồi xổm xuống trước mặt chàng, hồn nhiên lục tung bọc quần áo ra kiểm tra nữa chứ, suy đi tính lại Vô Diễm có thể hoàn toàn khẳng định, cùng xác định Lục Tiểu Thanh chính là kẻ vô sỉ ti bỉ nhất trên đời này, còn bản thân  chàng thì không hiểu huyệt đạo nào bị bấm nhầm, mà lại vì nàng một lần nữa trở lại Giang Nam, xem ra não của chàng càng ngày càng teo lại bằng hạt đậu rồi. =.=

“Vô Diễm, mau tới đây giúp ta kiểm kê xem ở trong là những thứ quý hiếm gì? Lẹ lên!” Căn bản không biết Vô Diễm đang âm thầm sỉ vả mình, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tò mò, phấn khích mở tung bọc quần áo, xem xem sờ sờ hết cái nọ đến cái kia, nhưng do trình độ có hạn nên thực sự không thể nhìn ra những đồ vật này là cái gì, tốt xấu ở chỗ nào?

Vô Diễm tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn chàng không khỏi nhíu mày tò mò đánh giá Lục Tiểu Thanh: “Ta không biết nên nói là nàng vận khí tốt, hay là không tốt đây?”

“Vậy là sao hả?” Lục Tiểu Thanh khó hiểu, ngẩng đầu lên dán mắt vào nhìn Vô Diễm.

Vô Diễm không nhịn được nhếch mép cười, một nụ cười mười phần quái dị: “Vị tiểu thư họ Ngô này thực đúng là rất coi trọng nàng, toàn bộ số trang sức bên trong này không hề tầm thường, ta không thể giải thích tường tận cặn kẽ cho nàng được, chỉ có thể ước chừng giá trị của bọc quần áo này lên tới vạn lạng bạc trắng mà thôi.”

Lục Tiểu Thanh kinh ngạc, trợn mắt nhìn trân trối vào bọc quần áo lộn xộn trên mặt đất rồi nói: “Không thể nào, ta cứ tưởng rằng cùng lắm chỗ này trị giá mấy ngàn lạng thôi chứ, làm sao có thể quý như vậy được chứ!!!!???”

Vô Diễm ngồi xổm người xuống, nhặt lên một cái nhẫn đeo ngón cái bằng ngọc minh châu, nói: “Không nói những cái khác, chỉ tính riêng cái nhẫn cỏn con này thôi cũng ít nhất bảy tám ngàn lạng rồi, Minh Châu Giang Nam thuộc loại hiếm có, càng không nói trọng lượng của nó lớn như thế này, trang trí tinh xảo đương nhiên được coi là cực phẩm rồi. Ngô gia tiểu thư cũng thật là hào phóng quá, vật tốt như thế cứ cho là hoàng thân quốc thích cũng chưa chắc đã sở hữu được chiếc nhẫn có tỉ lệ hoàn hảo như vậy, ấy thế mà cô ấy lại trực tiếp tặng cho nàng.” Dứt lời, nhíu mày cười khẩy nhìn Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh hồn vía lên mây, đơ ra như khúc gỗ mất một lúc lâu, theo bản năng nhấc mấy thứ kia lên nhìn lại một lần nữa, lại thêm một hồi nữa, mắt giật giật vài cái, nàng nói: “Khá lắm! Lễ vật này thật vĩ đại!”. Vừa reo, vừa lấy tay khẩy khẩy bới bới tiếp bọc quần áo, lúc này bên dưới đống trang sức lại lộ ra màu trắng lóa mắt của giấy điệp.

Lục Tiểu Thanh run run nhấc tập giấy lên, không khỏi giật mình sửng sốt đến cực độ, đúng vậy, tập giấy điệp trong tay nàng không phải là cái gì khác mà toàn bộ là ngân phiếu, mệnh giá không lớn, thực sự không lớn tí nào, chỉ bất quá mỗi tờ là một vạn lượng mà thôi. Lục Tiểu Thanh nuốt nuốt nược bọt, trực tiếp đưa cho Vô Diễm hỏi: “Huynh giúp ta đếm xem tổng cộng là bao nhiêu?” Thực sự là quá mức kích động, chỉ sợ vạn nhất chân tay khẩn trương, manh động mà xé rách tờ nào thì khốn, một vạn lượng, một vạn lương đấy không phải rác đâu nha!

Vô Diễm cũng kinh ngạc không kém, giật nảy mình, đón lấy tập ngân phiếu, lật lật đếm đếm, cau mày nhìn Lục Tiểu Thanh, trả lời: “Tổng cộng là mười ba tờ, tất cả là mười ba vạn lượng.”

Lúc này Lục Tiểu Thanh không hề bất ngờ đến đần người như lúc nãy nữa mà ngược lại, nàng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhận lại tập ngân phiếu, bình tĩnh đút ngân phiếu vào trong ngực, bình tĩnh gói ghém bọc quần áo cẩn thận, bình tĩnh vác bọc quần áo lên lưng rồi nói: “Đi thôi!”

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh trong nháy mắt đã lấy lại được bình tĩnh, âm thầm kinh ngạc trước sự tỉnh táo của nàng, lại thấy nàng ba chân bốn cẳng đòi xuất phát không nén được bật hỏi: “Muốn trở về trả lại cho Ngô gia tiểu thư sao?”

Lục Tiểu Thanh lắc đầu quầy quậy: “Không đời nào, Lệ Hoa biết rõ nàng đưa cho ta cái gì, nàng đã đưa cho ta chính là sự tín nhiệm. Vì vậy ta đây sẽ không bao giờ phụ sự tin tưởng ấy của nàng. Ân tình này ta nhận! Tiểu muội muội này ta cũng nhận! Tấm lòng chân thành của muội ấy ngày hôm nay, một ngày nào đó dù có phải liều mạng ta cũng sẽ không để muội ấy phải thất vọng.”

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm nhìn bóng lưng của Lục Tiểu Thanh, chính trực ngay thẳng như vậy, kiêu ngạo như vậy, chín chắn điềm tĩnh như vậy, lần đầu tiên chàng phát hiện một Lục Tiểu Thanh bình thường lúc nào cũng hi hi ha ha, quậy gà bay chó sủa có một ngày cực kỳ nghiêm túc, mặc dù nàng nói rất nhẹ nhàng thanh thản, nhưng chàng biết đó là những lời nghiêm túc và chân thành nhất. Trong khoảnh khắc này, nàng giống như không phải Lục Tiểu Thanh mà chàng biết, không phải một Lục Tiểu Thanh cái gì cũng không hiểu, làm việc gì cũng kỳ quái không thể giải thích nổi, không phải một Lục Tiểu Thanh chỉ thích làm theo ý mình. Đột nhiên trong khoảnh khắc này, chàng thấy một loại ảo giác, con người lúc nào cũng vui cười chẳng vì lý do gì, vẻ ngoài không đứng đắn chút nào thế nhưng lại có một nơi nhạy cảm nhất, yếu đuối nhất chôn giấu sâu trong tâm hồn, nếu như có thể phá tan bức tường thành nàng dựng lên để che giấu điều đó mà tiến sâu vào nơi sâu thẳm ấy thì nàng sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì người đó mà không hề hối hận.

@langngoccac.wordpress.com@

Nhìn Lục Tiểu Thanh càng đi càng xa, Vô Diễm đột nhiên mở miệng nói: “Còn tiếp tục tiến về phía trước là sẽ rơi xuống sông đó!”

Một hồi sau mới thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt ngượng ngùng quay trở lại, lẩm bẩm nói: “Ha ha ha, chết tiệt! Tại trời tối quá đi mất, không chú ý, không chú ý!” Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh khôi phục bộ dạng lưu manh thường ngày, thì khẽ mỉm cười và nói: “Đi, đi với ta về Hàng Châu!”

@langngoccac.wordpress.com@

“Vì sao phải trở về Hàng Châu? Ta không đi.” Đùa sao, khó khăn lắm mới trốn khỏi Hàng Châu được, bây giờ còn tự chui đầu vào rọ mà trở về, có phải là ngại mạng mình quá dài rồi không?

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt ngàn vạn lần không muốn, lập tức cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Được rồi, vậy trước tiên ta tìm cho nàng một chỗ tá túc tạm hai ngày, ta đi Hàng Châu

@langngoccac.wordpress.com@

một chuyến, nàng nói cho ta biết tên của cái kỹ viện kia là được rồi.”

Lục Tiểu Thanh mờ mịt càng khó hiểu hơn ngó chằm chằm Vô Diễm, thấy Vô Diễm mặt lạnh như tiền nhìn lại mình, mặc dù trước kia gặp mặt chàng cũng cứng đơ như vậy, nhưng bây giờ nhìn lại thật sự có cái gì đó rất bất thường… Bên cạnh sự lạnh lùng hà khắc còn có thêm một thứ gì đó, là thứ gì nhỉ? Lục Tiểu Thanh mặt nhăn mày nhíu, tiến lên vài bước cẩn thận quan sát đánh giá chàng một lần nữa, có sát khí, có phẫn nộ bừng bừng, rốt cuộc là sao nhỉ? Lục Tiểu Thanh vừa mổ xẻ nghiên cứu một tẹo liền ngộ ra chân lý.

Tiến đến gần, túm lấy cánh tay chàng, cười nói: “Muốn giúp ta báo thù ư, đáng tiếc, huynh không thể tìm được cái kỹ viện đó nữa đâu, nó đã bị ta cho một mồi lửa thiêu rụi hoàn toàn rồi.” Dứt lời, cười đến vô cùng đắc ý.

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm kinh ngạc nhìn cánh tay đang bị Lục Tiểu Thanh túm lấy, lúc lắc đung đưa của mình, một lúc lâu sau mới trầm xuống, vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Xem ra là ta đa tình rồi, đáng lẽ ta nên nghĩ đến ngay từ đầu, nàng đời nào chịu thiệt thòi như thế cơ chứ, kẻ nào chọc phải nàng thì chính là kẻ đó xui xẻo, không cần phải lo lắng cho nàng.”

Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Vô Diễm: “Huynh lo lắng cho ta sao?”

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh cười mờ ám, mùi lưu manh xộc lên nồng nặc, nhất thời thẹn quá hóa giận nói: “Nàng nghe lầm rồi, tại sao ta phải lo lắng cho nàng chứ?”

Lục Tiểu Thanh bĩu môi: “Lo lắng thì cứ nói là lo lắng, thế mới là bạn tốt chứ, thật là, còn già mồm chống chế làm gì, nhưng mà ta thực vui vẻ vì có người lo lắng cho ta, cảm ơn huynh nha, Vô Diễm.” Vừa nói vừa buông cánh tay Vô Diễm ra tiếp tục đi về phía trước.

Vô Diễm khóe miệng không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau mới lập lại hai chữ: “Bạn tốt?”

@langngoccac.wordpress.com@

Gió lạnh hung hăng quất vào mặt, cây cối xào xạc không ngừng, chim chóc ríu rít truyền cành, ánh mặt trời chan hòa, khung cảnh càng trở nên vui vẻ sôi nổi hơn bao giờ hết. Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi trên con đường, con chiến mã tản ra thần khí dũng mãnh đang nhẹ nhàng khoan khoái nện từng bước, thanh nhã bò trên đường, nhìn kỹ một chút ta sẽ thấy người đang ngồi đánh xe, điều khiển ngựa phía trên không phải ai khác, chính là cực phẩm soái ca mặt lạnh như tiền —- Lý Vô Diễm.

_________________
Bình Luận (0)
Comment