Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 37

Đại Ngưu liên tục lắc đầu nói: “Cha đệ nói, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân tình của Thanh tỷ tỷ cùng Lý đại ca, chúng ta đời này chỉ có thể ghi tạc ở trong lòng, về sau Thanh tỷ tỷ nếu có việc gì cần người trong thôn giúp đỡ, Đại Ngưu cho dù có tan xương nát thịt cũng tuyệt không một chút nhíu mày.” 

Lục Tiểu Thanh nghe đối phương nói thế mới cảm thấy an lòng: “Vậy đệ đuổi theo chúng ta làm gì?”

Đại Ngưu nói: “Trong thôn cử ra một người đại biểu, muốn đệ đi theo Thanh tỷ tỷ cùng Lý đại ca, cha đệ nói đệ đã lớn, có thể tự mình làm chủ bản thân, phải tự quyết định tiền đồ của mình, đệ nghĩ đi theo Thanh tỷ tỷ cùng Lý đại ca sẽ học hỏi được nhiều điều bổ ích, Thanh tỷ tỷ bên người cũng thiếu một người làm chân sai vặt, Đại Ngưu việc gì cũng không quản ngại khó khăn, cũng được coi như là một người chịu khó, Thanh tỷ tỷ, về sau Đại Ngưu liền đi theo hai người.”

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng ta còn chưa nói muốn dẫn theo ngươi.”

Đại Ngưu nhe răng cười kiên định nói: “Đệ đã quyết định theo Thanh tỷ tỷ, nếu đệ lựa chọn đi theo Thanh tỷ tỷ, đệ đây liền quyết không quay đầu, hai người cho dù không mang theo đệ, đệ cũng sẽ vẫn đi theo.”

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Khá lắm tiểu tử, cho dù đánh chết cũng không hối hận, đệ có một chút phong phạm của Thanh tỷ tỷ năm đó, mặt dày mày dạn, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Được rồi, được rồi, đệ muốn đi thì liền đi theo đi, dù sao nhiều người đi cùng cũng sẽ vui vẻ hơn.”

Đại Ngưu vui mừng nói: “Cám ơn Thanh tỷ tỷ.”

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh nói: “Đừng chỉ có cảm tạ ta, cũng nên cám ơn người sẽ nuôi dưỡng đệ, chi phí ăn mặc của đệ nhưng hết thảy đều là do người đó cho đệ.” Vừa nói vừa chỉ chỉ vào Vô Diễm.

Vô Diễm nhất thời cả giận nói: “Là nàng muốn giữ người lại, vì sao muốn ta chi tiền? Nàng cũng không phải là không có tiền, cất tiền để đẻ trứng à.”

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh nghiêm trang nói: “Như thế nào lại có thể muốn ta chi tiền ra được cơ chứ, huynh nhưng là người thượng đẳng, là thân sĩ, như vậy nhất định phải ở trước mặt cô gái trẻ đẹp như ta biểu hiện hoàn mỹ không sứt mẻ, phải thật phong độ, đó mới là việc của một nam tử hán nên làm. Nói tiếp, dù sao huynh cũng nói chút tiền đó của ta chẳng đáng gì, vậy huynh còn nhẫn tâm ăn của người nghèo như ta sao, việc đó không phải là rất không có thiên lý hay sao, ta biết Vô Diễm luôn luôn là người đứng đầu, như vậy nhiệm vụ quang vinh liền giao cho huynh.” Vừa nói vừa dùng sức ôm lấy cổ của Vô Diễm, nói đùa chứ, về khoản đấu võ mồm, và vuốt mông ngựa không ai có thể địch nổi Lục Tiểu Thanh.

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm tức giận quát: “Nàng hôm qua mới lừa của ta một ngàn lượng bạc, nàng hôm nay lại ……”

“Một ngàn lượng bạc, Vô Diễm, huynh thật là hào phóng, như thế nào không nói sớm, nếu huynh nói cho ta, khẳng định sẽ cắt xén chỉ còn một nửa, một cái thôn nhỏ như vậy lại dùng đến nhiều tiền như thế, thật là kẻ có tiền mà, Vô Diễm, hai chúng ta cùng thương lượng một chút, huynh xem ta cũng là người nghèo, huynh không phải cũng……”

@langngoccac.wordpress.com@

Đại Ngưu nhìn hai người phía trước vừa đi vừa ầm ĩ, nghe Lục Tiểu Thanh nói, nó liền cảm thấy có một bầy quạ đen bay trên đỉnh đầu mình, mặt nghệt ra, mình có phải hay không đã chọn sai người cùng đồng hành.

@langngoccac.wordpress.com@

*****************

Một tháng trôi qua, một chiếc xe ngựa xa hoa đứng ở trước cổng thành, cổng thành cao lớn mang phong cách trang trọng cổ xưa, xe ngựa đi tới đi lui nối liền không dứt, dân chúng hình dáng muôn hình muôn vẻ đi tới đi lui, náo nhiệt phi phàm, ngẩng đầu nhìn lên bức hoành phi phía trên cánh cổng thành nghiêm trang kia, có hai chữ to tướng: Trường An.

@langngoccac.wordpress.com@

“Rốt cục đã đến Trường An, trời ạ, ta rốt cục đã đi vào Trường An.” Chỉ thấy sau lời nói đó, rèm che của xe ngựa xa hoa kia được vén lên, sau một tiếng khụ tương đối ổn trọng của tiểu thư khuê các vang lên, một vị tiểu thư chậm rãi vịn vào tay của gã đánh xe đang giúp mình xuống xe, tư thái mềm mại, ngàn vạn tao nhã xuống xe. Nhìn kỹ nàng mặt mày như họa, một cái nhăn mày cũng là phong tình vạn chủng, một thân y phục màu hoa tím vừa vặn với thân thể, làm tôn thêm vẻ cao quý, ung dung vô cùng của nàng, trong lúc nhất thời, những người chung quanh đi lại không khỏi đều ngây dại nhìn chằm chằm nàng, cứ như thể nàng là tiên nữ tuyệt sắc hạ phàm vậy.

@langngoccac.wordpress.com@

Chỉ thấy phía sau nàng là một nam tử vận y phục màu trắng, chậm rãi đi xuống xe ngựa, đến đứng thẳng ở bên cạnh nàng, khí chất cao quý lãnh khốc, đôi mắt lạnh nhạt như băng tuyết nhìn quét qua mọi người, ở bên cạnh mỹ nữ trầm tính tạo ra một sự đối lập làm mọi người không khỏi rùng mình một cái. Hai người một lạnh một nóng, một lãnh khốc, một tuyệt mỹ, cùng đứng một chỗ vạn phần không thích hợp, tạo ra sự đối lập sâu sắc, như trời đông giá rét gặp mùa hạ nóng bức, đó là một loại đối lập hài hòa.

@langngoccac.wordpress.com@

Đang lúc mọi người trong lòng, trong mắt tràn ngập sự tán dương cho một đôi kim đồng ngọc nữ, cô gái kia cất bước, không phải bước đi thong thả, không phải nhẹ nhàng uyển chuyển, mà là làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, tay vén tà váy lên, chạy thật nhanh như sói vồ được con mồi đến bên tường thành.

@langngoccac.wordpress.com@

“Trời ạ, là tường thành của Đường triều nha, thật là cao, oa dựa vào, thật là có cảm giác chân thật, đúng là cổ, thực là cổ nha, ừm, hương vị của Đường triều, hương vị của cổ đại, ha ha ha ha, ở Tây An có thành lâu bất luận kẻ nào đều có thể nhìn thấy (1), hôm nay Lão Tử chạm vào là tường thành chính tông nguyên vẹn của đại Đường, về sau ai dám ở trước mặt ta khoa trương kể chuyện xưa của Tây An là tốt như thế nào, cứ như mình thực sự được chứng kiến tận mắt, ta sẽ đánh hắn nhừ đòn, dám theo so với ta ai được chứng kiến chân thực hơn. Ha ha ha ha.” Cả người dán tại trên tường, Lục Tiểu Thanh hận không thể theo từ trên tường thành lấy ra một khối đá để ôm về, một bên hai mắt như sao sáng, một bên không chút khách khí dang hai tay dựa sát ôm lấy tường thành cười ha ha.

@langngoccac.wordpress.com@

Aiz~, một nữ tử xinh đẹp như vậy hóa ra lại là một người điên, thật sự là lãng phí khuôn mặt trên trời ban cho này. Mọi người nhất tề quay mặt đi, một bên lắc đầu, một bên vẻ mặt biểu tình đáng tiếc, rất nhanh rời khỏi cổng thành.

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm tuy rằng nhìn đã quen Lục Tiểu Thanh hay thể hiện đức hạnh này, nhưng hôm nay thật sự là rất mất mặt, rất mất mặt, vốn nhìn thấy nàng tao nhã xuống xe, trong lòng chính là thầm khen nàng rốt cục cũng có chút khí chất thục nữ, không nghĩ tới cư nhiên lại đem tất cả bộ mặt làm mất mặt mình thể hiện ra hết, còn làm như một người điên, một tòa tường thành mà cũng để trong mắt, rất không có tiêu chuẩn, rất không có mắt nhìn. Nổi giận đùng đùng ba bước cũng thành hai bước xông đi lên phía trước, một phen trực tiếp kéo cổ áo Lục Tiểu Thanh ra khỏi tường thành, thấp giọng quát: “Thu hồi nước miếng của nàng lại ngay, nếu để cho ta lại mất mặt thêm một lần nữa, ta trước sẽ đánh vào mông nàng vài cái.” Vừa nói vẻ mặt vừa thịnh nộ kéo Lục Tiểu Thanh đi về phía xe ngựa.

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười nói: “Nhất thời kích động, nhất thời kích động. Huynh đệ, buông tay, giữ hình tượng là quan trọng, hình tượng của ta là quan trọng nhất.”

Vô Diễm vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười nói: “Nàng còn có hình tượng gì sao, đã sớm bị nàng làm mất hết rồi, bây giờ còn dám đến theo ta nói hình tượng là quan trọng.” tay căn bản không buông, trực tiếp kéo nàng lên trên xe ngựa, sau đó cũng nhảy lên xe, hô to: “Đánh xe.”

@langngoccac.wordpress.com@

Gã sai vặt vẫn đứng ở tại chỗ cũng chính là Liễu Đại Ngưu, a, hiện tại không gọi là Liễu Đại Ngưu, Lục Tiểu Thanh ngại tên này không có sáng ý gì, nói cho Liễu Đại Ngưu: muốn làm người thành đạt, trước tiên phải có một cái tên thật kêu. Sau đó trực tiếp đổi tên cho nó thành Liễu Nguyên Phong, Vô Diễm hỏi vì sao muốn gọi là tên này, tên này có điển cố gì không, Lục Tiểu Thanh lúc ấy trực tiếp trắng mắt liếc Vô Diễm một cái nói: dễ gọi thì dùng. Kỳ thật nàng rất muốn nói rằng ta rất muốn đặt tên cho nó là Liễu Nhuận Phát (2), chính là chỉ lo đời sau phỏng chừng sẽ có người nói ta ác, muốn thần tượng của bọn họ làm gã sai vặt cho mình, cho nên liền tùy ý đặt ra một cái tên dễ gọi.

@langngoccac.wordpress.com@

Nguyên Phong vẫn liều mạng nhịn cười, duy trì đạo đức chức nghiệp của mình, trên hơn nửa đoạn đường đi, hai người bọn họ đều là trường hợp tranh cãi như thế, nhưng rồi tất cả lại trở về chỗ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy rằng hôm nay có vẻ khoa trương, nhưng Nguyên Phong cũng là một người từng trải, nghe vậy roi ngựa vung lên, liền hướng cửa thành đi vào.

@langngoccac.wordpress.com@

Người không hay ho khi uống nước cũng bị sặc nước, thủ vệ cửa thành vẻ mặt tối tăm, trực tiếp ngăn lại, nói: “Bệnh nhân thần kinh vào thành phải đăng ký.” Lục Tiểu Thanh nghe vậy bừng bừng tức giận, hận không thể trực tiếp nhảy xuống xe, đem hai tên đứng canh cổng thành kia đánh cho tơi bời, Vô Diễm không nín được cười, một bên cười ha ha, một bên từ trên người lấy ra một lệnh bài, hướng hai người đứng canh cổng thành nhoáng lên một cái, hai người kia lập tức kinh sợ khom người cho xe ngựa đi qua, thần thái kia thật là tôn kính.

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh ngạc nhiên nói: “Cái gì vậy? Đưa ta xem nào.” Sau đó cũng không chờ Vô Diễm đáp ứng, trực tiếp theo từ trong tay Vô Diễm đoạt lấy, chỉ thấy là một khối lệnh bài màu vàng, thật dày, được khắc cực kỳ khéo léo tinh tế, mặt trên chạm hoa văn rỗng, là một cái đầu sư tử, trên mặt khắc ba chữ, không biết. Cảm giác cầm ở trong tay rất nặng, Lục Tiểu Thanh để vào miệng cắn một cái, cừ thật, bằng hoàng kim.

@langngoccac.wordpress.com@

Vẻ mặt cười quyến rũ nhìn Vô Diễm nói: “Vô Diễm, lệnh bài này ta nhìn chắc chỉ có thợ thật khéo tay mới làm ra được, trước cho ta mượn vài ngày để chơi nha~, ta biết Vô Diễm luôn luôn hào phóng, sẽ không tính toán chi li với ta, cảm tạ, Vô Diễm.” Vừa nói vừa cực tự giác rất nhanh để tấm lệnh bài vào trong lòng. Tiền đã vào tay người nghèo, chờ khi nào người nghèo có sẽ trả, về phần khi nào thì trả, còn phải xem xét, vẫn là không trả, hắc hắc, đó còn không phải là do sự định đoạt của Lục Tiểu Thanh ta hay sao.

Vô Diễm tức giận nhìn Lục Tiểu Thanh, dọc theo đường đi cùng nàng lên kinh, tiền một tháng chi bằng mấy năm, ngày thường chính mình vui mừng, tức giận cũng không để lộ ra, một khi gặp nàng tất cả đều phá công, vốn là một mỹ nam lạnh lùng như băng sương, cứng rắn, nay đã biến thành suốt ngày lải nhải lẩm bẩm như một bà cụ, nghe vậy trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái. Nhưng không có lấy lại tấm lệnh bài kia, chỉ thản nhiên nói: “Giữ thật cẩn thận, đừng làm mất.”
Bình Luận (0)
Comment