Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 5

Sáng sớm, đi ra hành lang bên ngoài, Vô Diễm nhìn thoáng qua mặt trời đang mọc, hướng về phía Thiên Vũ hỏi “Chúng ta làm gì với nàng đây?”

Thiên Vũ dựa vào lan can nhìn cửa phòng đóng chặt, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nhẹ giọng nói “Một cô nương ngay cả bóng tối còn sợ, đệ nghĩ nàng không không có rắp tâm gì đâu” 

Vô Diễm cũng cười nói: “Đúng vậy, không biết tại sao huynh tự nhiên lại tin vào những điều kỳ quái mà nàng nói”.

Thiên Vũ thu hồi vẻ tươi cười, quay đầu nhìn thoáng qua Vô Diễm, chàng vẫn có cái vẻ tương đương lãnh khốc, đối với nữ tử không hề có biểu hiện gì, hiện tại trên mặt lại mỉm cười. Thiên Vũ ngây ra một lúc, quay đầu nhìn cửa phòng không nói gì thêm.

“Ai nha, giường quá cứng, nằm mà đau cả lưng. Mà mình sao lại ngủ ở trên giường thế này?” Xoa xoa cái gáy bị đau, Lục Tiểu Thanh không hiểu sao mình lại ngủ ở trên giường. Nhìn bốn phía, nàng không thấy hai Vô Diễm và Thiên Vũ đâu. Loạng choạng bước xuống giường, nàng đi ra cửa.

Mặt trời đã lên cao ba sào, hắc hắc, không nghĩ là mình lại dậy muộn như vậy. Nhìn tiểu nhị đang chạy tới trong mắt có ý cười, Lục Tiểu Thanh tự nhiên mặt có chút ửng hồng, tuy nhiên vẫn ra vẻ trấn định hỏi tiểu nhị “Hai vị đi cùng ta đâu?”

Tiểu nhị thái độ thật cung kính nói “Vừa gặp hai vị khách quan đó, bọn họ giống như có việc gì gấp, vội vàng rời đi rồi, kêu tiểu nhân đem thư này giao cho cô nương, vừa vặn gặp cô nương ở đây” Nói xong đưa cho nàng một mảnh vải thô.

Lục Tiểu Thanh nghe thấy bọn Vô Diễm đi rồi, không khỏi trong lòng cả kinh, nhìn mảnh vải trong tay, đúng là Vô Diễm hay mặc quần áo màu này, mở mảnh vải ra xem, hai chữ rồng bay phượng múa, không hiểu là chữ gì. Xem chừng chắc là do Vô Diễm viết, nhất thời trong lòng khẩn trương quay sang hỏi tiểu nhị “Trong này viết cái gì?”

Tiểu nhị nhìn rồi lẩm bẩm nói: “Chữ này, tiểu nhân cũng không biết chữ”

Lục Tiểu Thanh xoay người lại, cầm mảnh vải chạy xuống lầu, trong lòng rất vội, không chú ý đến đường nên đụng phải tiểu nhị đang bê một chậu nước đi lên trên cầu thang, mảnh vải bay xuống dưới, người cũng bị ngã lăn. Cố nhịn đau, Lục Tiểu Thanh vội vàng đứng lên, cũng không quan tâm người kia thế nào, vớt lấy mảnh vải bị ngâm trong nước.

Ướt nhẹp, mảnh vải ướt đẫm nước, nước từ mảnh vải tí tách chảy xuống. Lục Tiểu Thanh run run mở mảnh vải ra, trời ạ, nơi đó chữ chỉ còn lại một mảng mực nước nhòe nhoẹt nhìn không ra chữ gì.

“Ngươi… ngươi…ngươi đền chữ cho ta, đền chữ cho ta” Cơn giận bùng lên hướng người đụng phải mình rít gào. Lục Tiểu Thanh ba bước biến thành hai, vọt tới đứng trước người tiểu nhị, túm cổ áo hắn, lửa giận bốc tận trời, điên cuồng hét chói tai.

Ông chủ của quán trọ cùng khách trọ khuyên can thật vất vả nàng mới hạ hỏa, ông chủ của quán trọ đành phải miễn tiền thuê phòng của Lục Tiểu Thanh. Đi ở trên đường cái, đơn độc một mình, Lục Tiểu Thanh gắt gao cầm vạt mảnh vải kia ở trong tay, đột nhiên cảm thấy rất bi thương, giống như cả thế giới bên ngoài giờ chỉ còn lại có một mình nàng, giống như xung quanh có rất nhiều người nhưng lại chẳng có hơi ấm con người, giống như là giữa mùa hè nhưng lại thấy lạnh thấu xương, từ nay về sau, tại thế giới lạ lẫm này chỉ còn một mình nàng.

Lang thang không mục đích ở trên đường cái, nhìn người xung quanh như không tồn tại, tất cả những ánh mắt không có ý tốt, kinh ngạc, tò mò, nàng đều coi như không nhìn thấy, một mình lưu lạc. Thì ra một người tha hương ở thế giới khác, đưa mắt nhìn không có cảm giác quen thuộc là như thế này, không cảm thấy đau tận cốt tủy, không có bi ai mình đầy thương tích, mà chính là không có tâm, trong tim trống không, trống rỗng, không có một chút tình cảm nào.

Gió nhẹ nhàng thổi bay, cành dương liễu đung đưa theo gió, đầy trời tơ liễu thanh thoát, trời dần dần tối đen. Lang thang không mục đích, Lục Tiểu Thanh quên thời gian, quên tất cả, chỉ trầm mặc ở trong thế giới của chính mình. Mặt trời chiều ngả về tây, kẻ đoạn trường nơi đất khách quê người.

Trời tối, bốn phía rơi vào hắc ám, bỗng sau gáy Lục Tiểu Thanh đau nhói, liền rơi vào hôn mê.

Đầu có chút choáng váng, gáy có chút đau, Lục Tiểu Thanh nửa mơ nửa tỉnh, theo bản năng sờ sờ cái gáy đau đau, mê mang mở mắt ra. Đập vào mắt là ánh sáng mờ ảo trong một gian phòng ngủ, quay đầu nhìn về phía ánh sáng, chỉ thấy một vẻ mặt lạnh lùng của một người phụ nữ đang nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng, không đúng, không phải là lạnh, mà là căn bản là không có cảm tình đang nhìn mình.

Một lần nữa nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, Lục Tiểu Thanh lại lần nữa mở mắt ra, chậm rãi chuyển động thân mình, nàng cũng dùng ánh mắt hờ hững nhìn lại nữ nhân kia.

Hai người nhìn nhau như vậy nửa ngày, nữ nhân kia nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mở miệng nói: “Ngươi rất bình tĩnh.”

Lục Tiểu Thanh giương mắt không nói gì, nữ nhân dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Đây là Bích Vân Hiên, về sau ngươi ở đây làm việc, ta chính là mama ở đây”

Lục Tiểu Thanh vừa nghe hai chữ mama, nháy mắt liền hiểu được đây là nơi nào, phim cổ trang cũng không phải là chưa xem. Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy một trận mê muội, tâm trầm xuống, nhìn mama đối diện vẻ mặt lãnh khốc, nàng quay mặt nhìn ra vài bóng người lay động ngoài cửa sổ, đó là những tên tay sai để đối phó với những nữ tử không nghe lời.

Ngược lại, lúc này Lục Tiểu Thanh lại tỉnh táo, không biết là quá sợ hãi hay quá bình tĩnh, trong tiềm thức không nhận biết tình hình nguy hiểm, chỉ là một mảng trống rỗng, rồi tâm tư thay đổi thật nhanh, phân tích con đường phía trước của mình.

Mama thấy Lục Tiểu Thanh không nói gì, lại mở miệng nói

“Ngươi là người thông minh, biết cái gì là tốt cho mình, ta cho ngươi thời gian hai ngày, hai ngày sau tiếp khách cho ta”. Dứt lời liền đứng dậy, không nhìn Lục Tiểu Thanh mà đi ra ngoài.

“Tình hình kỹ viện này đang xuống dốc đúng không?” Lục Tiểu Thanh nhìn mama, đột nhiên mở miệng nói làm mama đang bước đi bỗng dừng lại.

Mama chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú vào vẻ mặt cười yếu ớt của Lục Tiểu Thanh, không sai, là cười yếu ớt, a một tiếng, đứng lại để chờ nghe nốt câu dưới.

Cười yếu ớt, Lục Tiểu Thanh điều chỉnh lại tư thế ngồi, thoải mái dựa vào đầu giường chậm rãi nói: “Bà muốn kỹ viện khởi tử hồi sinh, hay là muốn một kỹ nữ cái gì cũng không biết?”

Mama trở lại ghế ngồi, nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?”

“Bởi vì bà chỉ có thể tin tưởng ta, ngoài ta ra, kỹ viện của bà không ai có năng lực có thể làm cho nó sống lại.” Tiểu Thanh nói thật kiên định.

“Chỉ bằng một câu của ngươi sao?”  Mama hoàn toàn không tin.

Lục Tiểu Thanh không thèm để ý đến Mama dùng lời nói, ánh mắt, khí thế bức người, mà nhẹ nhàng kéo một lọn tóc nghịch nghịch quấn quanh ngón tay, cả nửa ngày, đến khi thấy mama kia không còn nhẫn nại thêm được nữa, Lục Tiểu Thanh mới ngẩng đầu lên nói: “Cho ta một tháng, ta sẽ làm cho nó danh chấn khắp Giang Nam.”

Mama vừa nghe xong, tay đặt trên bàn khẽ run lên, lấy lại bình tĩnh, nhìn Lục Tiểu Thanh hung hăng nói: “Ngươi đừng cho ta là dạng người dễ dàng bị lừa gạt”

Nhẹ liếc một cái ra ngoài cửa sổ, Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng cười nói “Sao không thử một lần.”

Mama lúc này tâm tình rất kích động, có thể khôi phục lại thanh danh ngày xưa là kỹ viện nổi tiếng nhất Giang Nam, là chuyện bà ta mong muốn nhất, không biết có nên tin tưởng nữ tử vô cùng bình tĩnh trước mắt này hay không.

Lục Tiểu Thanh nhìn ra mama đang do dự, liền lạnh lùng nói “Đáng tiếc, đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy lại vô cớ mất đi.” Nói xong giống như tiếc hận lắc lắc đầu.

Mama vừa nghe xong ngẩng đầu lên nhìn Lục Tiểu Thanh, ánh mắt khôi phục lạnh lùng nói: “Được, ta cho ngươi một tháng thời gian, nếu đến lúc đó ngươi làm không được, cũng không nên trách ta không cho ngươi mặt mũi.”

Lục Tiểu Thanh đồng dạng lãnh khốc nói “Nếu ta không làm được, tùy bà xử lý. Bất quá, nếu ta làm được, thì sẽ thế nào?”

Mama ti hí mắt nói: “Ngươi muốn bàn điều kiện với ta sao?”

Lục Tiểu Thanh nhìn chằm chằm mama, ánh mắt nhíu nhíu, vẻ mặt cao ngạo nói: “Đương nhiên, ta làm hưng chấn thanh danh cho bà, đương nhiên phải có điều kiện”

Nghe được Lục Tiểu Thanh nói đến điều kiện, nữ nhân kia ngược lại càng tin vài phần Lục Tiểu Thanh có năng lực, nghiến răng nói: “Nói ta nghe xem sao.”

“Rất đơn giản, ta muốn có một phần ba lợi nhuận hàng tháng, còn có, sau này thành công, ta quyết định ở lại hay đi bà cũng không được quản” Lục Tiểu Thanh gắt gao nhìn chằm chằm mama kia nói.

Chần chờ một chút mama gật gật đầu nói: “Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thành công, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Lục Tiểu Thanh ba bước đi xuống giường, giơ tay phải nói: “Đập tay thề nào!” Bốp, bốp, bốp, ba tiếng này biểu thị hiệp nghị thành công, đem tâm tình trả lại cho Lục Tiểu Thanh, ngồi trở lại mép giường suy nghĩ thật lâu về vấn đề mama nói đến.

Thời gian vội vàng trôi qua, giây lát sau đã có tiếng gà gáy, ánh sáng lan tràn, thái dương tỏa sáng, trên đường bắt đầu có tiếng người truyền đến.

Xoa xoa ánh mắt, Lục Tiểu Thanh có chút mệt mỏi trưng ra vẻ mặt ý cười, vừa nghi hoặc nhìn mama nói: “Linh tỷ, trước tiên tỷ phải làm theo lời ta nói, giờ ta thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Linh tỷ vừa đi, Lục Tiểu Thanh tựa vào đầu giường nhắm mắt, nghĩ lại chuyện phát sinh sau một đêm, nghĩ mà không khỏi sợ hãi. Nếu mình không đủ bình tĩnh, cực nhanh tìm ra cách uy hiếp đối phương, sợ là hiện tại đã là thịt bò trên dao dưới thớt rồi. Trợn mắt nhìn tro bụi trên mặt bàn xung quanh ngọn nến, mỉm cười, nếu không nhờ nó chiếu rọi xuống thì mình làm sao có thể phát hiện đây là phòng ốc bố trí tinh xảo mà lại thiếu người ở, làm sao có thể lớn mật suy đoán. Trời không tuyệt đường người, chỉ xem mình có trụ lại tốt hay không.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Tiểu Thanh thì thào nói: “Về sau, phải dựa vào chính mình, ở thế giới này, chỉ có chính mình làm trụ cột cho mình!”
Bình Luận (0)
Comment