Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 64

Ngày hôm sau, đoàn người ngựa sớm đã ra kinh thành, ngồi trên xe ngựa Lục Tiểu Thanh liên tục nhìn xung quanh, Thiên Vũ mỉm cười nói: “Vô Diễm sẽ không ra tiễn chúng ta, huynh ấy nói dù sao cũng phải về nên không cần phải đưa tiễn gì, huynh ấy sẽ không đến đây.”

Cái tên Vô Diễm chết tiệt, sao không nói sớm, làm hại ta còn luôn ngóng hắn, Lục Tiểu Thanh bất mãn lầm bầm, trong lòng tức giận không ngừng, thôi quên đi, dù sao cũng sẽ trở về, đến lúc đó tính sổ với hắn sau. Ánh mắt lập tức lóe sáng hô to: “Giang Nam, ta lại tới đây.”

Mười ngày nhanh chóng đi qua, Giang Nam, Dương Châu, trong hậu viện của Ngô gia tiếng người nói ồn ào, cả trai lẫn gái tụ tập lại thật nhiều, một nam một nữ thấy thế bước nhanh tới, nàng kia thật xa đã hô: “Lệ Hoa, là Tiểu Thanh tỷ tỷ gửi thư sao?”

@langngoccac.wordpress.com@

Ngô Lệ Hoa hưng phấn cầm thư, nghe vậy giơ lên đáp: “Đúng vậy, vừa mới nhận được, hai người mau đến xem.”

Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh vẻ mặt kinh ngạc vui mừng bước càng thêm nhanh, Lý Quỳnh vội hỏi: “Thư đâu? Mau cho ta xem với.” Vừa nói vừa đoạt lấy thư xem, Ngô Lệ Hoa cười nhẹ cũng không cùng nàng tranh đoạt.

Lý Quân Hiên vừa nghe có tin tức của Tiểu Thanh, trong lòng cũng khoái trá, thấy thế mỉm cười lắc đầu nói: “Quỳnh Nhi, không thể không có lễ phép như thế.”

Ngô Lệ Hoa cao hứng nói: “Không có việc gì, mọi người đều cao hứng thôi mà, quận chúa sao người không đọc cho ca ca của người nghe một chút.”

Lý Quỳnh vừa gật đầu vừa nói: “Gửi Ngô Lệ Hoa tỷ, tiểu muội Hồng Ngọc và đại tỷ tỷ Lục Tiểu Thanh mong tỷ vẫn khỏe, chúng tôi đang ở kinh thành, hiện sống trong Tấn vương phủ, tất cả đều mạnh khỏe, Lệ Hoa tỷ chớ lo. Vốn muốn đưa Lệ Hoa tỷ vào kinh cùng tỷ muội đoàn tụ, nhưng vì thời tiết nóng bức, đi đường lại không tiện, mong Lệ Hoa tỷ thứ lỗi, chờ nóng bức qua đi, Tấn vương phủ sẽ phái người tới đón Lệ Hoa tỷ vào kinh cùng tỷ muội gặp lại. Muội muội Hồng Ngọc cùng đại tỷ tỷ tái bút.”

Lý Quỳnh một hơi đọc xong, thở hổn hển, vui vẻ nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ thật là có bản lĩnh, phủ Tấn vương gia cũng có thể đi vào, ta thật sự nể nàng nha.”

Lý Quân Hiên khẽ cười cười nói: “Xem ra nàng cùng Tấn vương giao tình cũng không tệ lắm, nếu không như thế nào có thể làm cho Tấn vương phái người đến đón Ngô tiểu thư, Tiểu Thanh này thật đúng đi đến đâu cũng làm cho người ta bất ngờ, chuyện lạ nào cũng có thể phát sinh trên người nàng, thật không hiểu là do nàng là người có phúc hay là gặp vận cứt chó nữa”

Lý Quỳnh nghe Lý Quân Hiên nói như thế, xì một tiếng cười nói: “Ca ca, nghe huynh nói, xem ra Tiểu Thanh tỷ tỷ đã lâu không có đánh huynh. Được rồi, được rồi, ca ca, chúng ta quay trở về phủ chuẩn bị thuyền, ngày mai chúng ta phải đi kinh thành tìm Tiểu Thanh tỷ tỷ, muội thật muốn nhanh nhanh gặp nàng.”

Ngô Lệ Hoa vừa nghe Lý Quỳnh muốn lập tức vào kinh, ngẩng đầu nhìn Lý Quân Hiên, Lý Quân Hiên trầm ngâm một chút, mỉm cười nói: “Không cần, theo ta phỏng đoán không bao lâu nữa, Tiểu Thanh sẽ đến Giang Nam.”

Ngô Lệ Hoa khó hiểu nói: “Tề quận vương nói thế là sao ạ?” Lý Quỳnh cũng mở to mắt, buồn bực nhìn Lý Quân Hiên.

Lý Quân Hiên cười nói: “Năm nay quanh kinh thành đều bị khô hạn nghiêm trọng, lương thực khan hiếm, triều đình phái khâm sai xuống Giang Nam thu thập lương thực, lại đúng là Tấn vương, nếu ta đoán không lầm, với tính tình của Tiểu Thanh, phần lớn là sẽ đi theo Tấn vương cùng xuống đây, trở về diễu võ dương oai để người ta run sợ, để tiêu đi uất khí ngày đó Ngô phủ truy nàng chạy trối chết.”

Ngô Lệ Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút, cười nói: “Đúng vậy, theo tính tình tỷ ấy, thật có thể làm ra chuyện như vậy. Tề quận vương thật đúng là hiểu tỷ tỷ.”

Lý Quỳnh lúc này cũng cười ha ha nói: “Nói rất đúng, trở về ra oai, đây đúng là tác phong của Tiểu Thanh tỷ tỷ, chuyện ở tửu lâu ngày đó ta còn nhớ rõ, Tiểu Thanh tỷ tỷ thế mà lại là một người thù dai. Vậy cũng tốt, chờ Tiểu Thanh tỷ tỷ đến đây, những người trong Ngô phủ cần phải cẩn thận, xem ra Tiểu Thanh tỷ tỷ không chỉnh các ngươi chết đi sống lại sẽ không vừa lòng.”

Lý Quân Hiên thấy Ngô Chi Hạo cùng Ngô Uy cười khổ, không khỏi lắc đầu cười nói: “Đừng lo lắng, đến lúc đó để cho Ngô tiểu thư nói giúp một chút, Tiểu Thanh cho dù đến kinh thành vào vương phủ, cũng nhớ tới Ngô tiểu thư, thì tức là nàng đã nhận thức vị muội muội này.” Vừa nghe được tin tức của Lục Tiểu Thanh, Lý Quân Hiên cũng trầm tĩnh lại, có tâm tình nói nói cười cười.

@langngoccac.wordpress.com@

Ngô Lệ Hoa cười nói: “Muốn nói giúp cũng khó, nếu tỷ tỷ không nghe Lệ Hoa nói, Lệ Hoa cũng không thể đem tỷ tỷ ăn.” Cảm tình này Ngô Lệ Hoa thật giống như là người nắm luật pháp không thể nể vì người thân mà nhẹ tay.

@langngoccac.wordpress.com@

Có lẽ là vì chờ đợi nên thời gian trôi qua thật sự quá chậm, hơn mười ngày sau, ở bến tàu Dương Châu, mới có một con thuyền quan chậm rãi cập bến, trên bến tàu có thật nhiều quan viên xếp hàng chờ, vừa thấy thuyền quan dừng lại, vốn đang ồn ào tiếng nói chuyện, lúc này lập tức tươi cười sửa sang lại quần áo, cung kính nghênh đón.

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh một thân nam trang vênh váo tự đắc đi theo sau Thiên Vũ, ba người chậm rãi từ trên thuyền đi lên, các quan địa phương tiến đến nghênh đón, khom người nhất tề hô: “Thỉnh an Tấn vương gia.” Mỉm cười thân thiết, Thiên Vũ chậm rãi nâng tay nói: “Các vị không cần đa lễ.” Lục Tiểu Thanh ở phía sau nghiêm trang liên tiếp gật đầu, cười tươi như hoa định tiến lên chỗ Thiên Vũ, nếu không phải do Hồng Ngọc bên cạnh dùng sức kéo nàng lại, thì thêm một bước nữa nàng đã đứng sóng vai cùng Thiên Vũ.

@langngoccac.wordpress.com@

Đã lâu Lục Tiểu Thanh chưa thấy qua trường hợp như vậy, thấy hơn trăm người khom người hướng mình hành lễ, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Thiên Vũ, cái loại cảm giác này chỉ có thể dùng một chữ mà nói, chính là “Tuyệt”.

@langngoccac.wordpress.com@

Nghênh ngang đi theo Thiên Vũ rời thuyền, nghiêm trang nhìn không chớp mắt, cố gắng ra vẻ uy nghiêm, so với Thiên Vũ còn giống Thân vương hơn. Quan viên các cấp từ mọi nơi nghênh đón, chỉ dẫn đường đi, nịnh hót tới tấp, Lục Tiểu Thanh nghe vào còn hưởng thụ hơn Thiên Vũ, mỉm cười gật đầu. Hồng Ngọc cũng một thân nam trang nhìn Lục Tiểu Thanh muốn cười mà chẳng dám, chỉ lẳng lặng đi theo bên cạnh, lâu lâu ra tay đem Lục Tiểu Thanh đang muốn vượt lên Tấn vương gia kéo trở về.

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh cũng không muốn giành đi lên trước, chính là hai chân của nàng không nghe lời, nhất thời hưng phấn không khỏi vượt qua khống chế, nhưng lại không nghĩ rằng nàng chỉ còn kém một chút nữa thôi là đã vượt qua Thiên Vũ cùng các quan viên chào hỏi, không có cách nào khác, không có cách nào khác, nếu giờ là hiện đại, chỉ cần lãnh đạo các cấp: tỉnh, thị, huyện đối với m

@langngoccac.wordpress.com@

ình khúm núm như vậy hẳn là trong lòng đã hung hăng yy một phen.

Chính đang lúc thần khí tiêu sái theo sau Thiên Vũ, ở bên cạnh không biết khi nào thì đã có hơn một người đi cùng, tà tà kéo nàng lại, Lục Tiểu Thanh bất mãn quắc mắt nhìn lại, thấy vẻ mặt người nọ trêu tức cười cười nhìn mình, còn có ai khác nữa, chính là tên Lý Quân Hiên chết tiệt.

Lục Tiểu Thanh ngẩn người nói: “Lý Quân Hiên.”

@langngoccac.wordpress.com@

Lý Quân Hiên hướng nàng nháy mắt mấy cái nhỏ giọng nói: “Đã lâu không thấy.”

Lục Tiểu Thanh nhất thời cả giận nói: “Còn dám nói lâu không thấy, ngày đó nếu không phải huynh tránh đi, ta có chật vật như vậy không? Bây giờ còn dám tỏ ra không có việc gì nữa chứ, để xem ta cho huynh cười thế nào.” Gian tà tiến lên từng bước, nhắm chân Lý Quân Hiên đá một cước, thuận tiện dùng sức di di vài cái.

@langngoccac.wordpress.com@

Lý Quân Hiên không khỏi khóe môi giật giật, khẽ cười nói: “Vẫn là tính tình ngang ngạnh như vậy, một chút cũng không thay đổi.” Vừa nói vừa dùng một tay kéo Tiểu Thanh tránh sang một bên.

Lục Tiểu Thanh bất mãn nói: “Làm gì vậy? Sao lại kéo ta như vậy?”

Lý Quân Hiên vẻ mặt vô tội nâng chân nói: “Đi không được.”

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đen lại trừng mắt nhìn chàng, một đại nam nhân chỉ bị giẫm một cước như thế mà dám nói đi không được, ta đây bị con kiến cắn một cái, còn chưa nói mình bị sư tử cắn nữa là, ta khinh. Lý Quân Hiên chết tiệt nói dối mặt cũng không đổi sắc.
Bình Luận (0)
Comment