Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 85

Thật lâu sau, Lục Tiểu Thanh từ từ nhắm hai mắt tựa hồ đang ngủ, tựa vào trong lòng Lý Quân Hiên, gật gật đầu, theo quán tính ừ một tiếng, giống với ngày đó khi chàng cùng Thiên Vũ bàn về việc thu lương. Lý Quân Hiên nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi lạnh của Lục Tiểu Thanh, trong mắt lần này nhu tình không còn có chợt lóe thoáng qua nữa, mà là nồng đậm nhu tình, ôm chặt lấy nữ tử đang ngủ ở trong lòng mình.

Nhẹ nhàng cúi đầu khẽ hôn lên trán Lục Tiểu Thanh, thấp giọng lại kiên định nói: "Tiểu Thanh, ta sẽ không buông tay, đời này người ta muốn là nàng."

Bầu trời đêm càng thêm xinh đẹp, dải ngân hà trên trời lay động đẹp mắt, ở dưới ánh trăng, trên bờ cát có hai người ngồi tựa vai vào nhau, nam gắt gao ôm chặt lấy nữ tử ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trên mặt mang theo sự ôn nhu cùng kiên định, nữ tử trong lòng vẫn đang ngủ say không nhúc nhích, chính là trong hoảng hốt có một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mi chậm rãi theo hai gò má chảy xuống, không biết là nàng đang nhớ lại chuyện thương tâm, hay là vì nguyên nhân nào khác.

Mê man ngủ một ngày, sau khi tỉnh lại ánh vào mí mắt là khuôn mặt của Lý Quân Hiên đang nhìn mình mỉm cười, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra tình cảm, liền bắt lấy tay chàng, chỉ tay lên trời thề thốt: "Ta về sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa, mùi vị say rượu thật là khó chịu."

Lý Quân Hiên nhẹ nhàng khẽ vuốt mái tóc của Lục Tiểu Thanh, cười nói: "Biết không dễ chịu là tốt rồi, nào, để ta nặn đầu giúp nàng." Vừa nói vừa xoa xoa ấn ấn huyệt thái dương của Tiểu Thanh, độ mạnh yếu vừa phải, cực kỳ ôn nhu, Lục Tiểu Thanh nhìn Lý Quân Hiên liếc mắt một cái, lại không giống ngày xưa tránh né ý tốt của Lý Quân Hiên.

Bên cạnh Lý Quỳnh đang che miệng cười khẽ, Lục Tụ vừa bước vào cửa, thấy Lý Quân Hiên đang đích thân giúp Lục Tiểu Thanh nặn đầu, liền vội vàng tiến đến đấm bóp giúp Lục Tiểu Thanh, một bên mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, vừa rồi vị Mộc đại thúc kia có tới, nói là có việc tìm tỷ tỷ"

Lục Tiểu Thanh vừa tựa vào người Lục Tụ, vừa hỏi: "Mộc đại thúc tìm ta có chuyện gì?"

Lý Quỳnh tranh nói trước: "Muội biết, không biết là Mộc đại thúc này nghĩ cái gì nữa, đột nhiên muốn Tiểu Thanh tỷ tỷ làm chủ hôn cho con trai ông ta là Hắc Tử."

Lục Tiểu Thanh ồ lên một tiếng cũng chưa lên tiếng nói tiếp, thì Lý Quân Hiên vừa cười vừa nói: "Ta dám chắc là do hôm qua nghe được mấy lời nói của Quỳnh Nhi, hắn liền biết chúng ta là người có thân phận, nhìn nàng nghiễm nhiên là người đứng đầu, cho nên liền muốn nàng làm chủ hôn cho Hắc Tử, nghe nói phong tục khi thành thân ở nơi này, người chủ hôn thân phận càng cao quý, thì tân lang tân nương về sau sẽ càng hạnh phúc, cho nên Mộc đại thúc tìm tới nàng là lẽ đương nhiên."

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Ta có thân phận tôn quý gì đây, ở nơi này ta đặc biệt không có xuất thân, Mộc đại thúc cư nhiên tìm tới ta, hắc hắc, xem ra ông ta nhìn nhầm người rồi."

"Tỷ tỷ không biết rồi, nghe nói phong tục nơi này rất kỳ quái, quyền của người chủ hôn còn lớn hơn cả cha mẹ, tất cả những việc liên quan đến hôn sự đều do người chủ hôn định đoạt, nghi thức thành hôn cũng là do người chủ hôn xử lý, tóm lại một câu, người chủ hôn muốn thế nào là phải làm theo thế đó. Cha mẹ ngay cả tư cách bàn bạc đều không có." Lan Tâm chân còn chưa bước vào cửa, đã lên tiếng nói chuyện.

Lục Tiểu Thanh đang muốn từ chối, nghe vậy đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt hứng thú hỏi: "Thật sự là tất cả đều là do ta định đoạt sao? Ta muốn hắn tổ chức theo hình thức nào thì hắn phải làm theo hình thức đó, đúng không?"

Lục Tụ nói: "Hình như là đúng, hôm nay Mộc đại thúc là nói như vậy."

Lý Quân Hiên vừa thấy Lục Tiểu Thanh hai mắt sáng lên, không khỏi cười nói: "Tiểu Thanh lại đang nghĩ ra chủ ý gì thế? Đây chính là chuyện cả đời của người ta, nàng đừng có mà quấy rối." Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên, vẻ mặt âm hiểm cười ha ha, hôn lễ này ta sẽ nhận.

Bảy ngày sau đúng là ngày hoàng đạo, sáng sớm ngày hôm nay, khắp một làng chài nhỏ bé vang lên tiếng sáo, tiếng trống rộn ràng. Trong nhà Mộc đại thúc đã sớm chật kín người, nghe nói người chủ hôn cho Hắc Tử chính là quý nhân đến từ Giang Nam, còn giống như là có quan hệ với hoàng gia, không khỏi người đến chúc mừng không ít, tất cả đều muốn lây một chút không khí vui mừng từ vị quý nhân này. Tân nương tử vốn là người của thôn bên cạnh, người đến chúc mừng vây kín lấy ba tầng trong, ba tầng ngoài nhà Mộc đại thúc.

Chỉ thấy khắp nhà Mộc đại thúc giăng đèn kết hoa, treo đầy đèn lồng, hai bên cửa có giăng từng cột hoa phù dung được thắt với những dải lụa đỏ, kéo dài từ đại sảnh đến tận chỗ đón tân nương, tạo thành một dải lụa hoa nối nhau, vốn là muốn dùng hoa hồng, bất đắc dĩ ở niên đại này còn chưa có xuất hiện nhà kính, lúc này đúng là mùa hoa cúc nở rộ, bất quá không dám dùng, hôm nay cũng không phải đi tảo mộ hay dự đám tang gì.

Lúc này đám người Lý Quân Hiên, Lý Quỳnh cùng Long Tử Vũ đều đã ngồi ở trong đại sảnh nhà Mộc đại thúc, xa xa nghe thấy kèn tỏa nột (1) vang vọng cả một khoảng trời, Long Tử Vũ hơi khó hiểu nói: "Thành thân vốn nên vào buổi tối, sao Lục lão bản lại muốn an bài làm ban ngày thế này, thật sự là không thể hiểu nổi."

Lý Quân Hiên vẻ mặt ý cười lắc đầu, Tiểu Thanh nếu cứ theo quy củ mà làm, thì đã không phải là Lục Tiểu Thanh, một bên cùng Mộc đại thúc nói chuyện phiếm, một bên chờ đợi nghi lễ sắp diễn ra.

Lục Tiểu Thanh lúc này một thân áo dài nam trang đỏ thẫm, đang cùng Hắc Tử đến thôn bên cạnh đón tân nương, trong phòng tân nương tử lúc này chật kín người đến xem náo nhiệt, xa xa thấy một người mặc màu đỏ, một người mặc quần áo màu đen đang đi tới, chỉ thấy người mặc áo màu đỏ kia khuôn mặt tuấn tú, thần thái phong lưu, toàn thân toát ra thần khí, nhất thời nhiều người trầm trồ khen ngợi: "Tân lang thật là tuấn tú, nữ tử Lưu gia quả là có phúc, đến nơi nào mới tìm được người tuấn tú như vậy đây, ta đời này chưa từng gặp qua người nào lại tuấn tú như vậy, thật là có phúc, thật là có phúc."

"Ai ui, ngươi xem người bên cạnh tân lang kìa, mặc cái gì vậy không biết? Thật là cổ quái, như thế nào càng nhìn càng thấy khó coi"

"Đó là trang phục gì vậy, nào có ai lúc thành thân lại mặc trang phục màu đen thế kia, tân lang cũng thật là, mang người như vậy đến...... ơ, như thế nào lại thấy giống Hắc Tử, không phải chứ......"

Bên cạnh Lục Tiểu Thanh một thân đỏ thẫm, chính là Hắc Tử vẻ mặt đang vô cùng buồn bực cùng Lục Tiểu Thanh đi tới. Đối lập với Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đắc ý, toàn thân toát ra thần khí, chính là Hắc Tử tâm tình không tốt, chỉ thấy hắn đội một chiếc mũ màu đen, phía trên mũ có đính hai chiếc lông gà, trên người mặc bộ âu phục chính tông bó sát người, có ba hàng cúc, nơ cài là màu đỏ mã não, đính trên bộ âu phục miễn bàn là có bao nhiêu tương phản. Trước ngực cắm một đóa hoa phù dung, phía dưới bông hoa có một mảnh giấy đỏ, phía trên có ghi hai chữ to tướng: tân lang.

Trong tay cầm một bó hoa phù dung, mặt trên bó hoa quấn quanh rất nhiều tầng tơ lụa cùng giấy bản, đương nhiên mặt trên giấy bản thoa rất nhiều lớp thuốc màu, lần lượt từng tờ giấy quấn một đóa hoa phù dung, làm cho mười một đóa phù dung gộp lại thành một bó hoa cực to, ở trước âu phục lại tương đối dễ nhìn. Mọi người sau khi thì thầm to nhỏ, nhất thời mọi âm thanh ngưng bặt, tất cả mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Hắc Tử ở phía sau, chỉ thấy ở phía sau âu phục của Hắc Tử phi thường có cá tính nhếch nhếch lên, giống như đuôi của chim yến, theo mỗi cử động của Hắc Tử lại đung đưa, đung đưa, mọi người dưới sự sửng sốt nhất thời cười ha ha, đây là muốn làm cái gì vậy không biết.

Hắc Tử vẻ mặt xấu hổ, Lục Tiểu Thanh ngược lại tự nhiên hào phóng, phản ứng cực nhanh, một bên mỉm cười đáp lại bốn phương, một bên trừng mắt nhìn Ngô Lệ Hoa đang đi theo bên cạnh, đã bảo nàng đi may theo kiểu dáng bộ âu phục áo đuôi tôm do mình phác thảo ra, buổi sáng hôm nay cư nhiên lại mang thành phẩm này đến, hay là do thợ may của Minh Châu tay nghề kém, bảy ngày không đủ thời gian để may được bộ y phục như vậy, phía trước thì rất ổn, nhưng còn phía sau lại phải dùng một dây kẽm cố định, ai da, ai lại làm ra một cái đuôi chim én lòi ra thế kia không cơ chứ, may là mình chưa nói là áo đuôi tôm hay áo đuôi yến gì gì đó, nên cũng không cần sửa, cũng không phải là để cho mình mặc, liền cứ thế mà dùng đi.

Ngày thường Hắc Tử cao hơn Lục Tiểu Thanh vài centimet, hôm nay phải cao hơn Lục Tiểu Thanh ít nhất là mười phân, chỉ thấy hắn đi một đôi giầy màu đen bóng nhoáng, xa xa nhìn thấy có chút giống với giầy da của hiện đại, Hắc Tử bước đi thật cẩn thận, giầy là do Lan Tâm đi tìm người làm, xem ra vị sư phó này thật sự là có cá tính, đệm phía trong giầy vải màu đen là một mảnh gỗ cao bảy đến tám centimet, bởi vì không được để lộ ra gót giầy, cho nên phải đệm ở bên trong giầy, trên mặt giầy, mũi giầy chà mấy tầng than bột đen, che giấu đi tạp sắc vốn có ban đầu, cuối cùng là bôi mấy tầng dầu mỡ lên toàn bộ giày, mặc dù có chút trơn, nhưng nhìn vào lại cực kỳ sáng bóng, vô cùng có tinh thần.

Một đường khua chiêng gõ trống đi tới trước cửa phòng của tân nương, Lục Tiểu Thanh vung tay lên ra hiệu ngừng âm nhạc, nghiêng người cung nghênh Hắc Tử đi lên phía trước, Hắc Tử kéo theo trầm trọng bước đi tiến lên phía trước, trên gương mặt đen đen có chút ửng hồng, gõ gõ cánh cửa nói: "Nương tử, vi phu đã đến, nhanh ra mở cửa."

"Nói khó nghe quá, đổi lại câu khác đi, bằng không sẽ không ra mở cửa." Chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng kìm chế cười vô cùng vất vả, thận trọng lắng nghe thì ra là giọng của Lan Tâm.

Hắc Tử quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thanh một cái, Lục Tiểu Thanh mặt mang theo nụ cười cổ vũ, liên tục gật đầu với Hắc Tử, Hắc Tử quay đầu hít sâu một hơi quát lớn: "Bà xã, bà xã, ta yêu nàng giống như chuột yêu gạo, nếu bà xã không ra mở cửa, đêm nay ta liền trở về ăn gạo." mọi người chờ ở ngoài phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.

Cửa từ từ được mở ra, chỉ thấy một cánh tay thò ra bên ngoài, Hắc Tử vội vàng đưa lên một hồng bao đã được chuẩn bị từ trước, lúc này cửa mới được mở rộng ra, tân nương tử vẻ mặt thẹn thùng, trên đầu đội một vòng hoa phù dung, lông mi vừa dài vừa cong thoạt nhìn cực kỳ giống búp bê, đây chính là thành quả của cả đêm hôm qua Hồng Ngọc dùng hồ dán với tơ lụa mới tạo ra được.

Tân nương tử nhấc nhẹ chân ngọc bước qua cửa, ở cửa một đám đang háo hức đứng xem náo nhiệt, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên người tân nương tử mặc một bộ y phục sườn sám phi thường mang đậm bản sắc Trung Hoa, trên sườn sám đỏ thẫm có thêu hai đóa hoa sen biểu thị cho tình phu thê mặn nồng, hình thức phi thường xinh đẹp, đường xẻ tà trên sườn sám kia vẫn chạy đến tận trên đùi, cộng thêm một đôi giày cao gót nữa, mỗi khi cử động, mẹ ơi, bao nhiêu tròng mắt ở xung quanh đều phải rớt ra ngoài. May là bên trong có mặc một cái quần cùng màu, bằng không sẽ bị cho là đồi phong bại tục mất, cái quần cùng màu đó là do dưới sự kiên trì của Hồng Ngọc cùng Lan Tâm, Lục Tiểu Thanh mới thỏa hiệp cho nó xuất hiện.

"Ha, ha, ha." ở dưới cặp mắt chăm chú nhìn của quần chúng, tân nương tử ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó khoác lấy tay của Hắc Tử, hai người nhìn vô cùng hài hòa, bước về phía trước, để lại cha mẹ, thân thích, quần chúng vây xem trợn mắt, há hốc mồm ở phía sau.

Cậu cả của tân nương tử nghi hoặc khó hiểu nói: "Không phải nữ nhi khi xuất giá phải gào khóc trước khi xuất môn hay sao? Hôm nay như thế nào cư nhiên lại cười to ba tiếng." phụ thân của tân nương tử vội vàng nói: "Nói nhỏ chút, đây chính là quy củ của kinh thành, là quy củ của nhà giàu, cười đại biểu cho vui mừng."

Lục Tiểu Thanh hướng cha mẹ tân nương thi lễ một cái, tay nhỏ bé vung lên, cao giọng nói: "Tấu nhạc." Một khúc tấu du dương đạt tiêu chuẩn của Đông Phương kết hợp Tây Phương vang lên, một khúc quân hành dùng cho hôn lễ được kèn tỏa nột cùng chiêng trống biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, một khúc quân hành dùng trong hôn lễ, đại biểu dân tộc chính là thế giới.

Hòa trong bản khúc quân hành hôn lễ, Lục Tiểu Thanh mang theo tân lang cùng tân nương quang vinh trở lại Mộc gia, người chung quanh dù quen hay không quen đều tiến lên chúc mừng, làm cho Lục Tiểu Thanh ứng phó không nổi, một bên nhìn tân lang tân nương đứng đằng sau chả có ai chúc mừng, không khỏi cảm thán những người này thật là nhiệt tình, không đến chúc mừng tân lang tân nương, lại đến chúc mừng mình, xem ra người chủ hôn thật sự là vĩ đại a~.

Một đoàn người đang muốn bước vào cửa lớn, đúng lúc đám người Lục Tiểu Thanh đang tiến vào, thì chùm pháo treo cao ngoài cửa đột nhiên nổ đoàng đoàng ở trên đỉnh đầu, mọi người đồng loạt thét lên chói tai, hốt hoảng chạy trốn, tiếp theo sương mù dày đặc tràn ngập, sau một lúc lâu sương khói tan hết, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh sắc mặt vẫn nghiêm trang đứng nguyên tại chỗ, bên cạnh là Hắc Tử hai tay ôm lấy tân nương tử đang nhảy lên quắp chặt lấy mình như con khỉ, còn những người khác không thấy bóng dáng đâu.

Hai người đứng ở tại chỗ, một lúc lâu sau, Lục Tiểu Thanh mới đảo con mắt, phun ra một ngụm khí đen, xoay người nhìn người phụ trách việc đốt pháo, chỉ thấy hắn quần áo rách tung tóe, trong tay cầm cái tẩu vẫn ở nguyên tư thế ban đầu, vừa vặn đứng ở chỗ pháo rơi xuống, vẻ mặt đen xì nhìn Lục Tiểu Thanh, lúc này miệng hé mở một luồng khói trắng tỏa ra, đúng là hơi thở mang theo mùi thuốc lá thản nhiên.

Lý Quân Hiên lúc này đã dẫn đầu đoàn người chạy ra, vốn tưởng rằng tiếng pháo vang lên là tân nương tử đã đến, không nghĩ tới một trận tiếng thét chói tai truyền đến, vội vàng không kịp suy nghĩ liền chạy ra bên ngoài, thấy Lục Tiểu Thanh không có việc gì đang đứng nguyên tại chỗ, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lục Tiểu Thanh tức xì khói trực tiếp bước đến trước mặt người nhận nhiệm vụ đốt pháo, tay nắm chặt thành quyền, không nói hai lời, binh binh bốp bốp hơn mười quyền tay cộng thêm quyền chân vang lên, người da đen xì khói thuốc pháo kia cuống quít giơ tay lên đỡ: "Ta sai rồi, ta sai rồi." Liền cuộn tròn mình lại. Lục Tiểu Thanh gật gật đầu thu tay lại, lui lại phía sau vài bước, sau đó xoay người sang chỗ khác, giậm chân hai cái, mặt lại nghiêm túc như thường, tiêu sái bước.

Liếc mắt thấy Hắc Tử vẫn như cũ ôm lấy tân nương tử đứng ngây ngốc ở một chỗ, tóc tân nương tử thì dựng thẳng đứng, Lục Tiểu Thanh theo bản năng vươn tay sờ sờ tóc mình, có cảm giác như bị điện giật, xoay người lại, nhổ hai ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa hai tay vào nhau, sau đó đưa lên vuốt vuốt hai bên mái tóc, ừm, lại sáng bóng mềm mại như trước, vẫn phong độ như cũ.

Lại ở cửa chỉnh đốn đội ngũ một chút, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của quần chúng, cao giọng rống lên một tiếng: "Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chuẩn bị, âm nhạc, nổi lên." Liền cầm lấy tay tân lang cùng tân nương tiến vào, tân lang tân nương cư nhiên lại bị dọa cho đến hồn xiêu phách lạc, không biết nên đi đường nào.

Lúc Lục Tiểu Thanh đi ngang qua, Lý Quân Hiên vội hỏi: "Nàng không có việc gì chứ?" Lục Tiểu Thanh không thèm để ý, diện mạo vẫn hiên ngang bước đi như trước, Lý Quân Hiên nhướng mi khó hiểu đi theo.

Sau khi tân lang, tân nương bước vào đại sảnh, phụ mẫu liền ngồi ở hai bên, Lục Tiểu Thanh đứng ở phía trước đối diện hai người, nhìn tân lang nói: "Mộc Hắc Tử, ngươi có nguyện ý mặc kệ là đói khát, bệnh tật, hay bần cùng cũng không rời Lưu Hải Hoa, nguyện sống chết cùng nàng hay không?"

Hắc Tử không có trả lời, Lục Tiểu Thanh tròng mắt đảo qua trừng mắt nhìn Hắc Tử, Hắc Tử thấy Lục Tiểu Thanh trừng hắn, liền cao giọng đáp: "Ta nguyện ý"

Lục Tiểu Thanh thấy Hắc Tử gật đầu, lại nói với tân nương: "Lưu Hải Hoa, ngươi có nguyện ý mặc kệ là đói khát, bệnh tật, hay bần cùng cũng không rời Mộc Hắc Tử, nguyện sống chết cùng hắn hay không?"

Lưu Hải Hoa thấy Lục Tiểu Thanh nhìn mình, vội vàng gật đầu nói: "Ta nguyện ý."

Lục Tiểu Thanh thấy hai người đều gật đầu, không khỏi thầm nghĩ: "Thật là, còn thẹn thùng như vậy, chỉ gật đầu, cũng không biết nói ta nguyện ý, làm cho ta phải dạy nửa ngày." Lập tức cũng không để ý đến hai người nữa, cao giọng nói: "Nhất bái thiên địa." 

Nửa ngày thấy Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa vẫn còn trợn tròn mắt nhìn mình, không thấy bái thiên địa gì cả, một bên âm thầm tức giận, một bên tiến lên đá cho hai người một cước, hai ngón tay trỏ dựng thẳng khoa chân múa tay ám chỉ hai người dập đầu, Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa vừa thấy Lục Tiểu Thanh ra ám chỉ, vẻ mặt nghi hoặc quỳ xuống đất vái lẫn nhau một cái.

Mọi người trong đại sảnh lập tức ồn ào cả lên, cái này sao có thể gọi là nhất bái thiên địa, đây là phu thê giao bái chứ, Lục Tiểu Thanh tức giận đến mức mặt xanh đen, hai ngươi bị điếc sao, rống lớn nhất bái thiên địa như vậy, mà cũng không nghe thấy sao, trừng hai người, hai ngón tay không dám múa may loạn xạ nữa, nhất tề hướng về phía ngoài cửa khom lưng, Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa nhìn nhau, vội vàng quay về hướng ngoài cửa vái một cái.

Lục Tiểu Thanh lau lau mồ hôi, lại cao giọng nói: "Nhị bái cao đường." Hai tay ngón tay vòng về phía đằng sau, ý chỉ bái lậy phụ mẫu đang ngồi ở phía đằng sau, Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, vạn phần khó hiểu hướng nàng quỳ xuống, cung kính đập đầu vái lậy.

Oái, nhất thời làm cho Lục Tiểu Thanh bị dọa cho hoảng sợ, một bên trừng hai người, một bên chợt lóe thân tránh sang một bên, ta vẫn là một cô nương khuê tú nha, sao có thể để cho hai ngươi cúi lậy như cao đường được chứ. Mộc đại thúc thần sắc không tốt, không biết là hai đứa con của mình bái lậy ai là cao đường đây.

Lục Tiểu Thanh lại nói: "Phu thê giao bái." Không thể lại nhận kinh hách, vội vàng trực tiếp xoay hai người lại đối mặt với nhau, ấn đầu tân lang tân nương xuống, không tồi, lần này là không sai một chút nào cả.

Thấy hai người đứng dậy, Lục Tụ đang đứng bưng trà ở bên cạnh liền tiến đến, Lục Tiểu Thanh đi đến bên cạnh Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa, chỉ nói đủ để cho ba người nghe thấy: "Hai ngươi cẩn thận một chút cho ta, nếu lại làm sai, ta sẽ cho hai ngươi biết thế nào là đẹp mặt."

Lý Quỳnh ở một bên hơ hớ cười, lúc này cười phì một tiếng, nói: "Cái này nên được coi là gì nhỉ? Trước mặt bao nhiêu người như vậy lại dám uy hiếp tân lang, tân nương, còn làm ra vẻ bộ dáng thần thần bí bí như vậy nữa chứ, Tiểu Thanh tỷ tỷ đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ tỷ ấy hôm nay còn chưa đủ xuất chúng hay sao?" Lý Quân Hiên lắc đầu không nói gì.

Hắc Tử cũng nhỏ giọng nói: "Ai bảo ngươi vừa rồi nói nhỏ như vậy, ta không nghe thấy." Lưu Hải Hoa liên tục gật đầu nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, ta cũng không có nghe thấy."

Lục Tiểu Thanh trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, nhỏ giọng cả giận nói: "Ta vừa rồi lớn tiếng như vậy, các ngươi cư nhiên lại không có nghe thấy, có phải là các ngươi có ý định muốn gây trở ngại cho ta không đấy, ta nhưng là nói cho hai ngươi biết, ta nếu không lấy được hồng bao chủ hôn, hai người các ngươi đừng hòng mong được sống yên ổn."

Hắc Tử vội vàng gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, phần sau chỉ còn lại kính trà, chuyện này ta biết nên làm như thế nào."

Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Nghe ta phân phó đây, không được tiếp tục xằng bậy nữa."

Từ chỗ hai vị chủ tịch trên đài cao kia vẫn có thể nghe thấy ba người bọn họ thì thầm bàn bạc ở giữa đại sảnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc đại thúc sắc mặt xanh mét nhìn ba người bọn họ, Lục Tiểu Thanh không khỏi nhíu nhíu mày. Phía sau Lý Quỳnh cười gập cả người, Lý Quân Hiên cũng thật sự không nhịn được nữa, toàn thân phát run. Long Tử Vũ đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo xòe quạt ra che ở trước mặt, che kín cả khuôn mặt.

Võ Tu, Lãnh Dương ngồi ở bên kia, hai người mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn ba người ở giữa đại sảnh, Võ Tu nhịn không được khẽ thở dài một tiếng: "Giỏi, thật sự là giỏi, ở sau lưng còn có thể lớn tiếng thượng lượng như thế, ta thật sự là phục sát đất rồi." Lãnh Dương lại còn thật sự nâng chén trà lên, không để ý đến mọi người chung quanh đang cố nén cười đến mức đỏ bừng cả mặt, cực có khí chất uống một ngụm trà, nói: "Bội phục."

Lục Tiểu Thanh thấy Lục Tụ vẻ mặt ý cười, toàn thân run lên bưng trà nhìn mình, nhất thời lớn tiếng nói: "Lưu Hải Hoa, kính trà cha chồng." ưu tiên nữ sĩ trước vậy.

Hắc Tử vừa thấy Lục Tiểu Thanh mồm mấp máy, một bên nói thầm sao lại nói nhỏ như vậy, không nghe thấy, một bên xông về phía trước, tiếp nhận chén trà trong khay trà Lục Tụ đang bưng, nói với Mộc đại thúc: "Cha, mời người dùng trà."

Mộc đại thúc nhất thời sắc mặt thay đổi hệt như bảy sắc cầu vồng, lợi hại hơn so với Dương Đỉnh Thiên [2], nghiến răng nghiến lợi nhìn Hắc Tử vẻ mặt đang tràn ngập ý cười, Hắc Tử thấy Mộc đại thúc vẻ mặt đằng đằng sát khí trừng mình, vô tội nháy mắt mấy cái nhìn về phía Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh đã nhanh tức đến hôn mê, đem ánh mắt phi đao bắn về phía hắn, sau lại nói: "Mộc Hắc Tử kính trà phụ thân."

Chờ Lưu Hải Hoa kính trà Mộc đại thúc xong, Lục Tiểu Thanh chuyển qua Mộc đại thẩm bên cạnh, trừng mắt với Hắc Tử ý bảo không được làm sai nữa, Hắc Tử vội vàng gật đầu. Suy nghĩ một chút, thôi không cần phải ưu tiên nữ sĩ làm trước nữa, vạn nhất tên Hắc Tử lại nhảy ra đoạt mất thì phải làm sao bây giờ? Không khỏi hô: "Mộc Hắc Tử kính trà mẫu thân."

Lần này, Hắc Tử lại không dám nhảy lên tranh, vội đẩy Lưu Hải Hoa lên, Lưu Hải Hoa cũng thông minh hai tay nâng chén trà, cười tủm tỉm nói: "Mẫu thân, mời người dùng trà."

Lúc này, mọi người thật sự là không thể nhịn được nữa, một đám che miệng cười nghiêng ngả, một vài người cực kỳ có tinh thần tự giác, chạy ra cửa cười long trời nở đất.

Lục Tiểu Thanh chẳng quan tâm đến đám người đang cười như điên, vội đoạt lấy chén trà trong tay Lưu Hải Hoa đưa cho Hắc Tử, nhân tiện hung hăng véo vào tay Hắc Tử một cái, Hắc Tử có nỗi khổ mà không nói được, ở dưới ánh mắt u oán của mẫu thân, hắn cũng kính xong trà.

Lục Tiểu Thanh thấy rốt cục mọi chuyện cũng đã hoàn tất, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu sớm biết lỗ tai Hắc Tử có vấn đề, thì mình đã đi kiếm một cái tai nghe cho hắn rồi, ài, Lưu Hải Hoa lỗ tai cũng có vấn đề, thật sự là không có điểm chung thì không thể trở thành người một nhà được mà, hai người này thật sự là tuyệt phối. Các hạng mục khác liền tạm thời hủy bỏ, nếu tại đây làm mấy trò đa dạng, bản thân mình sẽ bị đùa chết mất.

Nhìn cả đám đang biểu diễn kịch câm đại chúng, tiếng cười rất nhỏ truyền vào tai người bên cạnh, Lục Tiểu Thanh gật gật đầu, không tồi, cũng còn biết để lại cho ta một chút mặt mũi, mọi người cười còn có vẻ hàm súc, không quá khoa trương, lập tức vung tay lên nói: "Khai tiệc, ăn cơm thôi." Vừa nói vừa tóm lấy Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa bước ra khỏi đại sảnh đi đến nơi diễn ra yến hội.

Mỗi bên tóm một người, Lục Tiểu Thanh tận lực áp chế lửa giận, thấp giọng nói: "Ta đã dạy hai người như thế nào, ta muốn các ngươi nhớ kỹ câu trả lời, nhớ kỹ quá trình, hôm nay các ngươi lại quên sạch sẽ mọi lời ta đã dặn, các ngươi nói xem muốn ta thu thập các ngươi thế nào đây, mặt mũi của ta đã bị hai ngươi quăng mất rồi."

Hắc Tử lẩm bẩm nói: "Chúng ta nào có quên, là ngươi nói quá nhỏ, căn bản không có nghe thấy, nói như bây giờ có phải tốt hơn không, vừa nãy lại nói lí nha lí nhí như vậy, nói thế ai mà nghe thấy được."

Lục Tiểu Thanh cả giận nói: "Còn tranh luận." Vừa nói vừa hung hăng đá Hắc Tử một cước.

Một bên Lý Quân Hiên mỉm cười tiêu sái lại đây, giữ chặt Lục Tiểu Thanh nói: "Chú ý hình tượng, đây chính lời thường ngày nàng thích nói nhất đấy."

Lục Tiểu Thanh trừng Lý Quân Hiên: "Nói nhỏ như vậy làm gì? Nói lớn tiếng một chút cho ta."

Lý Quân Hiên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới cái gì đó, nhất thời cười ha ha nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế, trách không được nàng luôn bận tâm tới hình tượng, hôm nay lại bị mất mặt như vậy." thấy Lục Tiểu Thanh bất mãn trừng mình, Lý Quân Hiên vừa cười vừa duỗi tay ra xoa nhẹ sau tai Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh không hiểu nên nhìn Lý Quân Hiên, sau một lúc lâu Lý Quân Hiên mỉm cười nói: "Hiện tại đã nghe thấy chưa?"

Lục Tiểu Thanh trừng mắt liếc Lý Quân Hiên một cái: "Ta vẫn luôn nghe thấy, là do huynh vừa rồi nói quá bé mà thôi." Lý Quân Hiên cũng không tranh cãi, Lưu Hải Hoa kéo Lục Tiểu Thanh một phen nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đi được chưa, khách nhân đều đã ra ngoài hết cả rồi."

Lục Tiểu Thanh vẻ mặt quái dị, nhảy ra xa vài bước, ôm lấy lỗ tai, nói: "Làm gì mà phải nói lớn tiếng như vậy, ta cũng không phải là bị điếc." Nhìn ánh mắt khó hiểu của Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa, lại liếc mắt nhìn thấy Long Tử Vũ đứng ở một bên tươi cười đến là xấu xa, nhất thời há hốc mồm không khép lại được, trời ạ, không phải chứ, hôm nay là ngày đại hung, vừa nãy ba người bọn họ cứ nghĩ rằng mình đã nói nhỏ hết mức chỉ đủ để ba người nghe thấy, lại không biết rằng họ nói cực kỳ lớn, làm cho tất cả mọi người có mặt ở trong đại sảnh đều nghe thấy bọn họ thương lượng.

Liếc mắt một cái thấy Lý Quỳnh nhìn mình cười không còn nhìn thấy tổ quốc đâu, Lục Tiểu Thanh lau lau mồ hôi, thật là mất mặt, khó trách tân khách lúc đó đều nhìn ba người bọn họ cười, ài, ba người bọn họ nói gì, mọi người đã nghe thấy hết rồi còn đâu, thế mà mình lại chẳng hay biết gì, ô, ô, đúng là tình cảnh đầu rơi máu chảy mà, hình tượng là không thể làm bậy, thế là xong.

Sắc mặt đỏ lên nhìn thoáng qua mấy tân khách, xoay người liền muốn chạy về phòng sau, Võ Tu tay mắt lanh lẹ bắt lấy nàng hỏi: "Lục lão bản đi đâu thế? Không đi ăn thức ăn do ngươi bố trí hay sao?"

Lục Tiểu Thanh vung ống tay áo che mặt nói: "Không đi, không đi." Gia tăng cước bộ đi về hướng hậu viện, bọn Lan Tâm cũng vội đi theo, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đằng đằng sát khí xoay người lại, Hồng Ngọc vội hỏi: "Tỷ tỷ định đi đâu?" Lục Tiểu Thanh vừa xắn ống tay áo, vừa hung tợn nói: "Ta đi xử lý cái tên đốt pháo kia, không nói đến thiếu chút nữa làm điếc lỗ tai ta, lại còn làm hại ta bị mất mặt lớn như vậy, hôm nay ta không đánh chết hắn, ta không mang họ Lục."

Thì ra, ở trong tiếng pháo nổ kịch liệt, ba chiến sĩ gặp nguy không rối loạn, vẫn trấn định đứng nguyên tại chỗ, bị tiếng pháo nổ đoàng đoàng cực lớn đó làm cho tạm thời bị mất đi thính giác, kết quả, ba người liên thủ trình diễn ra một màn khôi hài như vậy.

**********

[1]: kèn tỏa nột: thường gọi là kèn xô-na) có miệng loe rộng. Kèn này gốc Ba Tư, Á Rập, du nhập Trung Quốc khoảng đầu đời Minh. Trong âm nhạc dân gian, kèn tỏa nột chiếm địa vị trọng yếu.

[2]: Dương Đỉnh Thiên: 1 nhân vật trong tiểu thuyết "ỷ đồ thiên long ký" của tác giả Kim Dung:

Dương Đỉnh Thiên là giáo chủ đời thứ 33 của Minh Giáo đã luyện được tầng 4 của Càn khôn đại nã di tâm pháp, và dùng nó để phát quang Minh Giáo.
Bình Luận (0)
Comment