Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 87

Mấy ngày kế tiếp, Long Tử Vũ trở về Dương Châu, tuy rằng làm hội trưởng diêm thương có thể tùy ý dừng lại ở một địa phương nào đó, nhưng dù sao cũng đã mấy tháng rồi chưa trở về, có một số việc vẫn là phải do đích thân hắn xử lý, còn có một việc vô cùng quan trọng, đó là Thạch Đầu đã nắm được toàn bộ bến tàu Dương Châu, không biết là hắn đã dùng cách gì mà trong có mấy tháng ngắn ngủi đã tận diệt toàn bộ bến tàu, hiện tại đã nắm toàn bộ bến tàu ở trong tay.

Điều này biểu thị chuyện buôn bán muối lậu có thể bắt đầu hành động, Tiết Khánh sau khi ở Minh Châu tìm hiểu nghiệp muối kỹ càng xong, đã sớm quay trở về Dương Châu sắp xếp bố trí, hiện tại tiền tài cùng tư liệu trên bến tàu liên tục không ngừng truyền tới, tin tức còn nhiều hơn so với ngày xưa rất nhiều.

Nhìn lực lượng của mình ở trên bến tàu càng lúc càng lớn mạnh, thủ hạ mà Thạch Đầu thu nhận cũng phải hơn một ngàn người, một bộ phận làm công việc khuân vác trên bến tàu, bên cạnh đó còn thiết lập một cơ cấu bí mật, âm thầm quan sát nếu có thế lực nào muốn uy hiếp đến việc làm ăn của bọn họ, thì bộ phận này sẽ ra tay dẹp ngay, tiến hành đồng bộ như thế, khó trách trong thời gian ngắn như vậy có thể dọn dẹp hết chướng ngại vật.

Hồng Ngọc cũng bắt tay vào chuẩn bị chuyện mở tửu lâu, sau khi thỉnh giáo Lục Tiểu Thanh về việc vận hành và thao tác làm thịt nướng ra sao, liền mang theo Lan Tâm đi đến Minh Châu, tuy rằng hiện tại chỗ này cũng giáp với ranh giới Minh Châu, nhưng rốt cuộc cũng không phải là thành chính, nếu muốn mở tửu lâu, vẫn nên mở ở thành lớn là tốt nhất.

Ngồi ở dưới gốc cây chuối tiêu ở trong tiểu viện, nhìn Ngô Lệ Hoa đang cầm ngân phiếu ba vạn lượng của mình, không khỏi đau lòng nói: "Tiết kiệm một chút, nhớ tiết kiệm một chút, tiền của ta cũng sắp cạn rồi."

Ngô Lệ Hoa thu ngân phiếu lại, cười nói: "Ai bảo tỷ tỷ vừa muốn mở bến tàu, vừa muốn buôn muối lậu, còn muốn mở tửu lâu nữa chứ, cùng một lúc muốn quản cả ba việc, tuy rằng ở trên bến tàu kiếm được nhiều tiền, nhưng là chịu không được sức ép, đương nhiên là muốn tỷ tỷ mang một chút bạc đi lo lót, sao hả? Nếu tỷ tỷ đau lòng vậy không làm nữa, như thế thì chúng tỷ muội cũng được nhàn hạ, muội đi gọi Hồng Ngọc trở về." Vừa nói vừa cười nhìn vẻ mặt đau lòng của Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh khẽ cắn môi trừng Ngô Lệ Hoa nói: "Luyến tiếc viên đạn vàng sẽ không bắn trúng Kim Phượng Hoàng, luyến tiếc đứa nhỏ sẽ không bắt được sói, vì tương lai tươi sáng của mình, ta trước hết nhịn đau chi ra một chút vốn vậy."

Ngô Lệ Hoa ha ha cười duyên thu sổ sách làm ăn trên bến tàu được chuyển đến đây lại, bên cạnh Lục Tụ tiến lên, bưng chén trà cười nói: "Tỷ tỷ đích thực là lão bản kiêu ngạo nhất, mọi việc đều có thủ hạ giúp tỷ lo nghĩ, tỷ chỉ phải động não nói vài lời, phân phó cụ thể phải làm như thế nào, làm cả đám bọn muội thật sự bận đến hoa mắt."

Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Lục Tụ nói: "Muội đừng có mà một ngày nhàn rỗi, nhanh đi thương lượng với Mục đại thúc đi, ta cũng muốn có một chén canh từ ngư nghiệp trên biển." Lục Tụ không nói gì nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: "Tư tưởng của tỷ tỷ thật lớn, ngay cả Tề quận vương đều nói tỷ tỷ rất có dã tâm, được, được, được, tỷ uống chén trà này đi, muội đi ngay bây giờ đây."

Ngô Lệ Hoa mỉm cười nói: "Tỷ tỷ sợ là muốn ra tay từ những ngư dân, phải biết rằng hơn phân nửa ngư dân trong thiên hạ đều tập chung ở bến tàu Minh Châu này, nếu có được tâm của những ngư dân này, thì việc tóm gọn bến tàu Minh Châu sẽ dễ như trở bàn tay, hơn nữa nhân tiện còn thu được thêm ngư nghiệp hạng nhất, tỷ tỷ tính toán kỹ càng thật."

Lục Tiểu Thanh ha ha cười, tiếp nhận chén trà Lục Tụ đưa tới, nói: "Lợi nhuận thu được từ ngư nghiệp trước mắt còn nhìn không ra là cao bao nhiêu, bất quá bến tàu Minh Châu này có thể sánh bằng bến tàu Dương Châu, cực kỳ đáng giá, bến tàu này chính là cửa ngõ nối với đất liền, đây chính là hải cảng lớn, tuy rằng hiện tại có chút thua kém với Dương Châu, nhưng về sau tiền đồ lại là vô lượng, chỉ cần có hải cảng này, thì sẽ thu được vô tận tài vận."

Thấy Ngô Lệ Hoa cùng Lục Tụ vẫn chưa hiểu rõ lắm, Lục Tiểu Thanh cũng không nhiều lời nữa, hiện tại phần lớn thuyền chuyên chở vẫn phải đậu ở bên trong đất liền, chờ một ngày mình có được một đội thuyền, sẽ rời bến kinh thương thu về lợi nhuận, kỳ thật lúc đó có thể sánh được với trạm trung chuyển trên đất liền.

Sau khi đã dặn dò xong, thấy mấy người bên cạnh đều tự động đi làm việc đã được giao, tạm thời sẽ không đến tìm mình nữa, biết vậy nên cảm thấy nhàm chán, lững thững đi đến phòng Lý Quân Hiên, cũng không gõ cửa, trực tiếp dùng chân đá văng cả cánh cửa.

Đi vào cửa, thấy Lý Quân Hiên không có quay đầu lại, đang ở trước bàn cạnh cửa sổ vùi đầu làm gì đó, vừa cười vừa kêu lên: "Tiểu Thanh, nàng đã đến rồi, lại đây."

Tò mò bước đến gần, thấy Lý Quân Hiên đang vẽ tranh, giữa bức tranh là bờ biển xanh thẳm, có một nữ tử đang nửa nằm trên một tảng đá lớn, mà tảng đá kia lại đang nổi trên mặt biển, Lục Tiểu Thanh không khỏi cắn răng nói: "Lý Quân Hiên, huynh cư nhiên lại vẽ cái này, huynh có mưu đồ làm ta tức chết phải không?"

Lý Quân Hiên đưa tay ra cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, vừa vẽ vừa cười nói: "Kỳ thật nàng không biết đây chính là kỳ ngộ trăm năm khó gặp hay sao? Nhìn nàng ngồi ở phía sau nổi trên mặt nước, cảnh đẹp như vậy cũng không phải là bất luận kẻ nào cũng đều có cơ hội gặp được."

"Điều này cũng đúng."

Lý Quân Hiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang nghiêm trang gật đầu, không khỏi ha ha cười nói: "Vẫn là chỉ thích nghe lời tán dương." Vừa nói vừa thu bút lại, đứng thẳng người.

Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên đã vẽ xong, chú ý nhìn, chỉ thấy nữ tử trong bức họa nửa nằm trên một tảng đá, dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp, vẻ mặt mông lung, ý cười như ẩn như hiện ở bên khóe miệng, liếc mắt một cái nhìn lại mang theo sự nhàn nhã cùng thích ý, phía trên trời xanh mây trắng, phía dưới biển rộng mênh mông, phong lưu tiêu sái nói không nên lời.

Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên vẽ mình đẹp như vậy, không khỏi liên tục gật đầu nói: "Vẽ đẹp, ừm, ta thích, ngày mai dán bức họa này lên vách, treo trong phòng của ta, nhìn mình xinh đẹp như vậy, thật vừa mắt."

Lý Quân Hiên khẽ cười nói: "Không được, bức họa này sẽ được treo trong phòng của ta, không phải để đưa cho nàng."

Lục Tiểu Thanh lập tức trừng Lý Quân Hiên nói: "Huynh muốn thì huynh lại vẽ thêm một bức khác là được, sao lại muốn tranh cướp với ta? Không được, ta lấy bức họa này."

Lý Quân Hiên lắc đầu nói: "Bức họa này không được, nàng nếu muốn treo một bức họa trong phòng, ta sẽ vẽ cho nàng một bức khác, còn bức họa này không thể cho nàng được."

"Keo kiệt, một chữ để hình dung huynh: giả, hai chữ để hình dung: dối trá, ba chữ để hình dung: không ngay thẳng." Lục tiểu Thanh đảo đôi mắt cực kỳ khó chịu, vì cứ nghĩ rằng mình thích cái gì là Lý Quân Hiên liền cho mình cái đó, đột nhiên lại không cho mình bức họa này.

Lý Quân Hiên ha ha cười nói: "Nàng đó, được rồi, ta lại vẽ cho nàng một bức khác để nàng treo ở trong phòng mình vậy."

Lục Tiểu Thanh bị Lý Quân Hiên vẫn một mực lôi kéo tay, tò mò nhìn Lý Quân Hiên chỉ cần múa một vài nét bút là đã phác họa ra một hình dáng, không khỏi le lưỡi, nhìn động tác này có thể sánh bằng ngày đó mình ăn bớt ăn xén mực vẽ tranh ý chứ, không biết cao minh gấp bao nhiêu lần, lại xem vài lần, hình dáng đang vẽ kia rõ ràng là Lý Quân Hiên, chết tiệt, cư nhiên lại không vẽ mình.

Không đợi cho nàng phát giận, Lý Quân Hiên buông bút lông, nhẹ nhàng đem tay nàng kéo xuống trước mặt bàn, thuận tay đặt bút lông vào trong tay Lục Tiểu Thanh, chính mình lại cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, dẫn dắt nàng vẽ tiếp lên bức tranh mới chỉ được phác họa vài nét.

Lục Tiểu Thanh sửng sốt hỏi: "Làm gì vậy?"

Một tay ôm lấy eo Lục Tiểu Thanh, một tay khẽ nắm lấy tay đang cầm bút của nàng, phía sau Lý Quân Hiên nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Bức họa vẽ ta, chỉ có nàng vẽ mới đẹp." hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trên tai hơi hơi ngứa, vội theo thói quen nghiêng đầu nâng bả vai lên gãi gãi, đầu mới nghiêng chưa chạm đến bả vai liền cảm thấy trên mặt vừa chạm phải vật gì đó mềm mại, ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi con ngươi đen sâu kín của Lý Quân Hiên.

Đôi mắt kia ở gần ngay gang tấc, ẩn chứa thật sâu tình ý, giống như mặt hồ nước nhu hòa, mùi nam tính nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, đôi môi đụng chạm phải gò má, vẫn như cũ dừng lại ở trên mặt, không khí trong lúc này cực kỳ mê tình.

Lục Tiểu Thanh sửng sốt hai má đỏ lên, vội quay mặt đi, cả giận nói: "Còn không mau vẽ."

Phía sau Lý Quân Hiên nhẹ giọng cười, cánh tay ôm thắt lưng nàng càng ôm chặt hơn, tay phải dẫn dắt tay phải của Lục Tiểu Thanh, ở trên giấy nhẹ phác thảo, ánh mắt lại một khắc cũng không rời Lục tiểu Thanh đang bĩu môi, không biết là nàng tức giận hay là không tức giận.

Lục Tiểu Thanh một bên bị Lý Quân Hiên dẫn dắt vẽ tranh, một bên liếc mắt nhìn thấy Lý Quân Hiên mỉm cười nhìn mình, má để kề sát với đầu vai mình, mỗi khi thở nhẹ đều cảm nhận được hơi thở ấm áp phả gần ngay trong gang tấc, không khỏi vừa tức giận, vừa khó hiểu, Lý Quân Hiên từ khi nào lại trở nên dụ hoặc thế này? Một chữ, một ánh mắt, một câu nói, một động tác đều lộ ra rõ ràng là có tình ý với mình, Lý Quân Hiên bây giờ với Lý Quân Hiên của ngày xưa như là hai người khác nhau vậy, lúc nào cũng khiêu khích mình, đúng, chính là khiêu khích, nếu không phải là khiêu khích thì hắn làm ra vẻ thân mật như vậy làm gì?

Hơn nữa một chút cũng không tránh hiềm nghi, tùy thời tùy chỗ đối đãi với mình thật giống như là người hắn sủng ái nhất vậy, tuyệt không để ý đến người khác nói cái gì, tuy rằng cầm tay, ôm eo với mình thì không có vấn đề gì cả, nhưng người cổ đại chẳng phải là sống rất kín đáo hay sao? Cái gì phi lễ chớ động, phi lễ chớ nhìn, làm thế này thì còn gì là lễ nữa? Không giống, rất không giống với lúc trước, Lý Quân Hiên này bị trúng tà rồi.

Bất quá mình cũng rất thích cảm giác này, thật ấm áp, thật ôn nhu, ôn nhu đến nỗi mình không muốn rời khỏi vòng ôm ấm áp này. Sau khi mình đã hoàn toàn buông tha cho hy vọng trở về, hoàn toàn mở rộng trái tim mình, đây chính là cảm giác tuyệt vời đầu tiên tràn ngập vào trong lòng.

Đang muốn lại liếc mắt nhìn trộm Lý Quân Hiên một cái, đã thấy chàng cũng vừa vặn đang nhìn mình, trong mắt tràn ngập ý cười nhìn mình, Lục Tiểu Thanh không khỏi mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: "Nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp đâu, tự huynh vẽ đi, ta không vẽ nữa, hừ." Vừa nói vừa dùng sức đẩy Lý Quân Hiên ra, vội vàng bỏ chạy.

Nghe phía sau truyền đến tiếng cười ha ha, Lục Tiểu Thanh không khỏi ảo não giậm chân, sao lại thế này? Trước kia chỉ có mình bắt nạt hắn, hiện tại ngược lại mình lại là người chạy trốn, đáng giận, nhất định là do không có mọi người ở bên cạnh mình, cho nên mình mới yếu thế như vậy, đợi ngày bọn Hồng Ngọc trở về, lại đến thu thập hắn.

Ngày hôm sau, Lục Tụ mang theo Hắc Tử cùng Lưu Hải Hoa đến đây, Lưu Hải Hoa vẻ mặt tươi cười ngọt ngào đi theo phía sau Hắc Tử, Lục Tiểu Thanh thấy tiểu nha đầu ngày đó giờ cư nhiên lại trở nên có hương vị của nữ nhân, không khỏi vẻ mặt gian trá cười nói: "Hắc Tử, nói cho chúng ta biết, đệ như thế nào thương Hải Hoa nhà đệ?"

Ngô Lệ Hoa ở bên cạnh xì một tiếng khinh miệt trừng Lục Tiểu Thanh: "Tỷ tỷ đang nói cái gì vậy? Nào có một nữ tử lại đi thám thính....này.....mấy chuyện đó." Lục Tụ cũng là vẻ mặt hờn dỗi nhìn nàng.

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Nói sai rồi, nói sai rồi, đừng kích động như vậy, để ta sửa lại, ta không hỏi Hắc Tử nữa, ta hỏi Hải Hoa, ừm, ta không hỏi nữa, không hỏi nữa, được rồi, đừng trừng ta nữa. Hắc Tử, hôm nay đến đây có chuyện gì vậy?"

Hắc Tử làn da đen đen giờ lại ửng đỏ vì ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, nghiêm trang nói: "Hôm nay đệ đến chính là muốn truyền đạt lại lời cha đệ cho Thanh tỷ, cha đệ muốn hỏi Thanh tỷ một chút về chuyện ngư dân. Nghe nói ý của Thanh tỷ là muốn ngư dân mấy làng chài bán lại cho tỷ toàn bộ số cá họ đánh bắt được, không bán lại cho người khác, Thanh tỷ, tỷ cũng biết đó, tuy rằng cha đệ là trưởng thôn của làng chài, nhưng những làng chài khác cũng không nghe theo cha đệ, bọn họ không tin tưởng lời cha đệ nói, bọn họ nói......"

Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Hắc Tử, tựa lưng vào ghế dựa: "Là sợ chúng ta tài lực không đủ, không thể mua toàn bộ, phải không? Cũng sợ sau khi chúng ta kí hiệp ước xong, chúng ta lật lọng, không thực hiện hợp tác như đã ước định, ngược lại đã chặt đứt việc buôn bán với những mối hàng khác của bọn họ?"

Hắc Tử gật gật đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, nhưng không có lên tiếng. Lục Tiểu Thanh cười nhẹ nói: "Hắc Tử, ta lừa ai chứ không bao giờ lừa mọi người, đệ chỉ cần tin tưởng ta, ta đảm bảo đệ từ nay về sau vinh hoa phú quý hưởng không hết."

Hắc Tử nói: "Đệ cùng cha đều tin tưởng Thanh tỷ, chính là những thôn dân khác chưa từng có nghe qua loại chuyện tốt như thế này, khó mà có thể tin tưởng ngay được, cho nên cha đệ cũng đã nói không nổi với bọn họ nữa rồi, hiện tại cha đệ đang ở thôn bên cạnh, nói đệ tới tìm Tiểu Thanh tỷ, xin chủ ý của tỷ"

Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Ngô Lệ Hoa nói: "Lệ Hoa, đi đến ngân hàng tư nhân ở Minh Châu rút ra năm ngàn lượng bạc, ngày mai đi theo Hắc Tử đến đó trao đổi, nếu ai ký ước, thì trước tiên đưa tiền đặt cọc cho người đó, nếu có người không ký, cũng không quan trọng, về sau hắn sẽ biết có chỗ tốt gì."

Ngô Lệ Hoa hiểu được ý tứ của Lục Tiểu Thanh, lập tức gật gật đầu, Hắc Tử vừa nghe Lục Tiểu Thanh thuận miệng nói ra chính là năm ngàn lượng, cả đời hắn cũng chưa từng nghe qua số lượng lớn đến như vậy, không khỏi lập tức đứng lên nói: "Thanh tỷ, Hắc Tử đã hiểu, về sau Hắc Tử nhất định sẽ đem hết khả năng của mình làm việc cho Thanh tỷ."

Lục Tiểu Thanh mỉm cười gật gật đầu nói: "Ta đương nhiên là muốn Hắc Tử dốc hết sức vào vụ làm ăn này, Thanh tỷ cũng sẽ không bạc đãi cả nhà đệ, Lục Tụ, muội hãy sắp xếp chức vụ cho Hắc Tử, sau này những chuyện liên quan đến ngư nghiệp, cố gắng hết sức để cho Hắc Tử ra mặt đại diện, tuổi trẻ được rèn luyện nhiều là chuyện tốt."

Hắc Tử liên tục gật đầu, Lưu Hải Hoa trái lại lại bị Lục Tiểu Thanh giữ lại, vừa thấy Hắc Tử rời đi, Lục Tiểu Thanh lập tức thay thành một bộ mặt khác, cười hì hì nói: "Hải Hoa, nói, nói cho tỷ tỷ biết, hai người bồi dưỡng tình thú như thế nào? Nhìn Hắc Tử nuôi muội chẳng có mập mạp ra được tí nào, là biết ngay hắn chẳng có kinh nghiệm gì, nói cho tỷ tỷ nghe một chút?"

Lưu Hải Hoa lập tức đỏ bừng mặt, Ngô Lệ Hoa cùng Lục Tụ cũng đỏ mặt, bất quá không có người ngoài ở đây, nên cũng không có ngăn cản Lục Tiểu Thanh, Lưu Hải Hoa mặt đỏ bừng, nghiêm túc nói: "Không có gì, chính là Hắc Tử ca ca mỗi buổi tối đều mang muội đi dạo ở bờ biển, hát cho muội nghe."

Lục Tiểu Thanh sửng sốt nói: "Không phải chứ, Hắc Tử nhìn chân chất như vậy, cư nhiên lại sử dụng chiêu đó, nhìn không ra, thật là nhìn không ra mà, cư nhiên lại lãng mạn như vậy. Còn có cái gì? Muội nói tiếp đi."

Lưu Hải Hoa lắc đầu nói: "Không có, chỉ có vậy thôi."

Ngô Lệ Hoa ở bên cạnh nói chen vào: "Như thế nào mới được cho là lãng mạn?"

Lục Tiểu Thanh vừa thấy Lưu Hải Hoa nói chẳng có gì hay, liền bắt đầu phổ cập những chiêu cơ bản, cùng kỹ xảo quen thuộc của soái ca khi áp dụng vào công cuộc tán gái, ba người trước mắt nghe mà choáng váng, tâm hoảng ý loạn.

Lưu Hải Hoa nghe đến đoạn dưới bầu trời đầy đom đóm, cùng tình nhân sánh đôi dạo bước trong vườn hoa, mắt không khỏi sáng lấp lánh như sao, nói: "Oa, thật là lãng mạn, thật là chờ mong, muội nếu gặp được một nam tử như vậy, đời này sống cũng đáng." Lục Tụ cười đẩy Lưu Hải Hoa một cái, nói: "Muội cứ thử suy nghĩ như vậy xem, Hắc Tử không tìm muội tính sổ mới là lạ." Lục Tiểu Thanh cũng nghiêm túc nói: "Muội muốn diễn, có năng lực thì trở về kêu Hắc Tử làm theo cách đó đi, bất quá muội nếu dám nói là do ta xúi giục, thì muội cứ chờ chết đi."

Ngô Lệ Hoa đột nhiên hướng Lục Tiểu Thanh cười nói: "Vậy tỷ tỷ thích kiểu lãng mạn như thế nào?"

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Muội đừng nghĩ lôi kéo ta, ta mới không nói, tình cảnh thích hợp kết hợp với yếu tố bất ngờ mới gọi là lãng mạn, nếu cứ làm theo bài bản cũ rích thì còn gì là ý nghĩa nữa. Bất quá muội yên tâm đi, nếu ngày nào đó muội gặp được nam tử làm muội động tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ bố trí cảnh tượng lãng mạn xa hoa nhất cho muội, nhất định sẽ khiến cho muội có được tên đó dễ như trở bàn tay."

Ngô Lệ Hoa lập tức cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ khẽ đẩy Lục Tiểu Thanh một cái, không nghĩ tới Lục Tiểu Thanh đang ngồi tựa lưng vào ghế dựa, ghế dựa không thể chống đỡ được trọng lượng của một người, ba chân ghế đều bị lắc lư vênh lên, Ngô Lệ Hoa mới đẩy nhẹ một cái, một bóng người nhanh như chớp lăn lốc theo sườn dốc ở trong sân, sau một lúc lâu một tiếng ai ui truyền đến, ba người tập trung nhìn vào, Lục Tiểu Thanh đang thân mật ôm lấy thân cây chuối tiêu, hai chân chổng ngược lên, đúng theo tư thế chồng cây chuối. Ba người đầu tiên là cả kinh, tiếp theo đều tự xoay người đi cười ha ha.

Buổi chiều, Lý Quỳnh quấn chặt lấy Lục Tiểu Thanh đòi kể chuyện xưa, Lục Tiểu Thanh cũng không khách khí kể vài câu chuyện ma quỷ, làm cho Lý Quỳnh sợ tới mức không nói hai lời, ôm chặt lấy Ngô Lệ Hoa trốn ở trong phòng ngủ không dám bước ra ngoài nửa bước.

Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quỳnh chạy trối chết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng coi như là đã trả được thù bị Lý Quân Hiên bắt nạt hôm trước, bất quá nhìn Ngô Lệ Hoa bị Lý Quỳnh kéo chạy trối chết, Lục Tiểu Thanh cũng đau đầu, kể vài câu chuyện ma quỷ, chính mình bây giờ lông tơ cũng dựng thẳng lên, tìm người nào ngủ cùng mình bây giờ?

Đang suy nghĩ xem làm cách nào để kéo Ngô Lệ Hoa về, ngoài cửa liền truyền đến tiếng của Lý Quân Hiên: "Tiểu Thanh, ra đây đi."

"Làm gì?"

Mở cửa ra, chưa kịp hỏi Lý Quân Hiên muốn làm gì, thì liền bị chàng kéo tay vội vàng chạy, sau khi mắng N lần không có hiệu quả, Lục Tiểu Thanh trắng mắt trừng Lý Quân Hiên một cái, người này từ khi nào da mặt lại trở nên dày như vậy a~, không khỏi mặt đen xì đi theo Lý Quân Hiên ra bờ biển.

Thấy Lý Quân Hiên lôi kéo mình ngồi ở trên bờ cát tối đen như mực, không nói một câu nào, chỉ mỉm cười nhìn những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, làm như là mình không tồn tại vậy, Lục Tiểu Thanh không khỏi cả giận nói: "Nửa đêm nửa hôm huynh kéo ta tới chỗ này để làm gì? Đến đây để ăn không khí à, huynh có phải là bị ngứa da nên muốn tìm người chỉnh cho một trận không."

Lý Quân Hiên nằm ngửa ở trên bờ cát, thực vô tội nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái nói: "Ngủ không được, kéo nàng đi ngắm sao."

Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đêm, một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao...... đếm đi đếm lại, cả bầu trời đêm nhiều lắm cũng chỉ có đến mười ngôi sao, Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt hắc tuyến trừng Lý Quân Hiên nói: "Ngắm sao, sao ở đâu? Làm ơn đi, viện lý do cũng phải lấy một cái cớ thích hợp chứ, xem bầu trời đêm nay mà xem, tối đen như mực, cũng chỉ có vài ngôi sao, ngắm sao, ta thấy huynh chắc muốn biến thành con tinh tinh thì có."

Lý Quân Hiên ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thanh vẻ mặt giận dữ, nhẹ giọng cười nói: "Vốn nghĩ rằng khuya hôm nay sẽ có sao để ngắm, nào biết được rằng, bọn chúng thấy nàng đi ra, liền trốn mất, xem ra là do nàng làm bọn chúng bỏ đi mất."

Lục Tiểu Thanh cố sức nhéo lên cánh tay Lý Quân Hiên một cái, cả giận nói: "Huynh có ý gì? Muốn ta đánh huynh thì cứ nói thẳng, bổn cô nương nhất định sẽ để cho huynh toại nguyện."

Lý Quân Hiên bị Lục Tiểu Thanh nhéo một cái cực đau, để lại dấu xanh mét, nhưng lại cực ôn hòa cười nói: "Nàng xem, nàng vừa ra đây, bầu trời đầy sao cũng biết xấu hổ trốn đi, giống như chúng nó thấy một tuyệt sắc đến đây, liền cảm thấy mặc cảm tránh né, ánh sáng rực rỡ của nàng làm cho những vì tinh tú cảm thấy xấu hổ vô cùng."

Lục Tiểu Thanh lúc đầu thấy Lý Quân Hiên cười trêu tức mình, đột nhiên lại vô cùng ôn nhu nói những lời như thế với mình, không khỏi sửng sốt phối hợp gật đầu nói: "Ta biết, ta là mỹ nữ, điểm ấy huynh cho dù có đánh chết ta, ta không thừa nhận cũng không được."

Lý Quân Hiên lập tức cười ha ha chống người ngồi dậy, vô cùng thân thiết nhéo mũi Lục Tiểu Thanh một cái, sủng nịch nói: "Nàng đó, thật sự là da mặt dày, cho nàng mười phần nhan sắc, nàng lại mang cả phường nhuộm đến đây, thật là đỏm dáng."

Thấy Tiểu Thanh bất mãn bĩu môi, Lý Quân Hiên khẽ cười nói: "Tiểu Thanh, nàng thích kiểu lãng mạn như thế nào? Là ở dưới bầu trời đầy sao nói lời hứa hẹn, hay là ở dưới pháo hoa rực rỡ lộng lẫy, hoặc là dưới bầu trời đầy đom đóm bay lượn ngắn ngủi?"

Lục Tiểu Thanh lập tức chỉ vào Lý Quân Hiên cười ha ha, nói: "Ta biết ngay là Ngô Lệ Hoa sẽ thông đồng với địch bán nước mà, nàng khẳng định sẽ nói cho huynh, hừ, ta sẽ không nói cho huynh biết, nếu nói cho huynh nghe thì còn gì là ý nghĩa nữa, ở dưới tình huống không biết rõ tình hình, ở vào thời điểm không có khả năng nhất tạo ra tình huống đẹp đẽ nhất, như vậy mới có thể cả đời khắc sâu vào trong lòng, mới có thể làm cho thiếu nữ cảm động. Huynh muốn từ chỗ ta mượn vài chiêu đi câu muội muội sao?"

Lý Quân Hiên ôn nhu nhìn Lục Tiểu Thanh cười, nhìn Lục Tiểu Thanh vô cùng đắc ý không có phát hiện ra ý tứ của mình, không khỏi đưa tay lên vò vò mái tóc của nàng bị gió biển thổi rối loạn, thấy nàng trừng mình, lập tức cười tươi để lộ ra một chiếc răng khểnh trắng như tuyết, nói: "Tóc rối nhìn đẹp hơn"

"Ok, tóc rối nhìn đẹp." Lục Tiểu Thanh cực kỳ sảng khoái không có phản đối, trực tiếp quỳ gối ở bên cạnh Lý Quân Hiên, duỗi tay giật xuống khăn chùm đầu cố định mái tóc của Lý Quân Hiên xuống, chỉ thấy một mái tóc dài đến thắt lưng lập tức trút xuống, Lục Tiểu Thanh dùng tay vò loạn.

Đáng chết, thật là có xúc cảm, thật là bóng loáng, hai tay xoa nhẹ mái tóc của Lý Quân Hiên, Lục Tiểu Thanh thật sự là rất hài lòng, liền nắm tóc kéo đến gần, ở dưới ánh sáng của mười ngôi sao trên trời, ngắm vài lần, ai da, đen bóng như bầu trời đêm, mềm mại giống như làn da của trẻ sơ sinh, sờ trong tay có cảm giác trơn nhẵn như tơ lụa vậy, Lục Tiểu Thanh không khỏi hỏi: "Dùng cái gì gội đầu vậy? Giới thiệu cho ta một chút đi."

Không có nghe thấy tiếng trả lời, Lục Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Lý Quân Hiên ở bên cạnh vẫn đang tủm tỉm cười, chỉ thấy đôi mắt sáng lấp lánh như vì tinh tú của Lý Quân Hiên nhìn mình chăm chú, vài sợi tóc đen được gió thổi phất phơ, một nắm tóc đang bị mình nắm trong lòng bàn tay, phối hợp với nụ cười vô cùng tà mị, cả người toát ra khi chất dụ hoặc, mê người nói không nên lời.

Lục Tiểu Thanh lập tức trong lòng khẽ động, Lý Quân Hiên hóa ra cũng đẹp trai ghê, sao bây giờ mình mới phát hiện ra nhỉ.

Lý Quân Hiên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nàng đang nắm tóc chàng, thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính nói: "Có biết hay không, đầu của nam tử là không được để cho người khác tùy tiện sờ, trừ phi...... Là thê tử của ta."

Bàn tay đang nắm tóc chàng của Lục Tiểu Thanh run lên, buông nắm tóc trong tay xuống, lại phát hiện tay đang bị Lý Quân Hiên nắm chặt, căn bản không buông tóc trong tay ra được. Đối diện với cặp mắt tràn ngập tình ý kia, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trong lòng đập chậm một nhịp, muốn rời mắt đi nhưng lại lưu luyến không muốn rời, đôi mắt này thật đẹp.

Ý cười bên môi Lý Quân Hiên càng sâu, nhẹ nhàng giữ chặt tay Lục Tiểu Thanh đang nắm tóc chàng, kéo đến bên môi, cúi đầu hôn một cái thật sâu lên mu bàn tay, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy có một dòng điện từ cánh môi kia xuyên qua mu bàn tay của mình truyền khắp toàn thân, không khỏi khẽ run lên, Lý Quân Hiên nắm chặt bàn tay trắng nõn, ngước mắt nhìn Lục Tiểu Thanh vẻ mặt sửng sốt, tà khí cười.

Lục Tiểu Thanh nhìn đôi mắt tràn ngập nhu tình kia, không biết nên nói cái gì, chợt thấy ở chỗ sâu trong đôi con ngươi kia hiện lên vài tia lửa, lập tức không khỏi sửng sốt.

Lý Quân Hiên khẽ đứng dậy, xoay người giống như một kị sĩ vậy, kéo Lục Tiểu Thanh đứng lên, Lục Tiểu Thanh nhíu mày nhìn chung quanh một mảnh chói mắt, không khỏi nghiêng đầu nhìn, lập tức mở to hai mắt.

Chỉ thấy trên mặt biển yên ả có hai cột lửa cực lớn đang bốc cháy hừng hực, cột lửa ở ban đêm hết sức yêu diễm, hơn nữa là bốc cháy ở trên mặt biển, quả thật là rất quỷ dị, Lục Tiểu Thanh tập trung nhìn vào, hai cột lửa lớn trên mặt biển cháy theo quy luật, hợp thành một bức đồ án hoa mỹ, giữa lòng hai cột lửa có một mũi tên xuyên qua, ánh lửa hừng hực chiếu sáng nửa bầu trời.

Lục Tiểu Thanh lập tức giật mình nói không ra lời, sau khi hai cột lửa cháy hết, mũi tên ở giữa hai cột lửa được bắn lên, mũi tên kia mang theo đốm lửa bay nhanh xẹt qua mặt lửa, lủi vào bờ cát, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, trên bờ cát lập tức xuất hiện vài ánh lửa tạo thành hình chữ to: I Love You

Lục Tiểu Thanh sửng sốt quay đầu nhìn Lý Quân Hiên nói không ra lời, Lý Quân Hiên vẻ mặt ôn nhu nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nàng có nói ý nghĩa của ba chữ này là đại biểu cho ta thích nàng, đây cũng chính là lời ta muốn nói với nàng."

Ta thích nàng? Không phải, ý của ba chữ này không phải là ta thích nàng, mà là.....ba chữ này chính là ta yêu nàng a~, Lục Tiểu Thanh nhìn thấy Lý Quân Hiên đang nhu tình ngóng nhìn mình, ai da, lúc ấy mình dạy cho bọn Hắc Tử vài câu tiếng Anh, hắn cư nhiên lại nhớ kỹ toàn bộ như vậy, cư nhiên lại có lòng như vậy.

Lý Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng nhìn Lý Quân Hiên, hai người nhìn nhau, đột nhiên một tiếng vang nhỏ truyền đến, trong nháy mắt trên bầu trời quang hoa rực rỡ sáng lạn. Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đêm tối đen từng chùm pháo hoa nở rộ, nở rộ như mẫu đơn, sáng lạn như sao băng, đoan trang như thục nữ, ở trên bầu trời trút xuống, như những ngôi sao đang rơi xuống trần gian, có ngàn vạn dáng vẻ, quả nhiên là muôn hồng nghìn tía, vạn phần xinh đẹp.

Pháo hoa thi nhau nở rộ, ngân quang lóng lánh tung bay trên không trung hạ xuống vô số những vì sao, từ từ dương dương tự đắc theo gió thổi nhẹ từ phía trên chậm rãi bay khắp bốn phía, từng cánh hoa hồng tung bay theo gió rơi xuống trên đầu, trên mặt, trên vai, Lục Tiểu Thanh, ở dưới bầu trời đêm sáng lạn rực rỡ pháo hoa, phủ kín toàn bộ bờ cát.

Lý Quân Hiên nhẹ nhàng ôm lấy eo Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói với Lục Tiểu Thanh đang lăng ngốc sửng sốt: "Chúng ta khiêu vũ đi." Vừa nói vừa mang theo Lục Tiểu Thanh khiêu vũ ở dưới bầu trời đêm, trong cánh hoa đang tùy ý bay lượn.

Từng cánh hoa bay lượn xoay tròn theo từng bước khiêu vũ của họ, hai người nhẹ xoay bước, tiếng ca quen thuộc kia, kỹ thuật nhảy thân thiết kia, điệu van du dương hoa lệ, làm cho Lục Tiểu Thanh không biết đâu là thật không biết đâu là giả, đây chẳng lẽ là hương vị của hạnh phúc? Đây chẳng lẽ chính là tư vị lãng mạn?

Nghe tiếng ca ngâm nga của Lý Quân Hiên vang lên bên tai, nhìn từng chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, những cánh hoa tung bay bốn phía, Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên cảm thấy, được ai đó sủng ái thật ra cũng là một chuyện vô cùng tốt.
Bình Luận (0)
Comment