Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 90

"Như thế nào, ngươi không muốn?" Chỉ thấy Lâm tổng quản tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi kia, giọng lạnh như băng mở miệng nói, ngay lập tức ở phía sau có vài người tiến lên.

Lục Tiểu Thanh thấy bốn phía đều có người vây quanh mình, lập tức đổi giọng, vẻ mặt tươi cười nói: "Nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý, nam sủng là chuyên ngành rất có tiền đồ, rất có năng lực nha, ta đời này mong mỏi cũng không được ý chứ, thật sự là phải cảm tạ Thương lão bản đã cho ta một nền tảng tốt như vậy, ta muốn cám ơn Thương lão bản, cảm ơn Cáp Lý lão bản, cám ơn tiểu ca ngươi, không có các ngươi sẽ không có ta ngày hôm nay, về sau ta sẽ càng thêm cảm tạ các ngươi, cám ơn."

Liên tiếp bắn một tràng liên hồi, làm cho Lâm tổng quản vốn sắc mặt bình ổn cũng phải kinh ngạc nhíu mày, chưa từng thấy qua người nào lại tích cực ôm khát vọng mong mỏi trở thành nam sủng như vậy. Lâm tổng quản lập tức gật đầu nói: "Không tồi, có tiền đồ hơn so với hai nữ tử kia." nhìn thoáng qua nam tử bị Lục Tiểu Thanh túm chặt lấy tay, ngụ ý muốn nói, ngươi xem đi, người ta giác ngộ được như thế đấy, đây mới chính là hạt mầm tốt để ươm trồng a~, là một đóa nam hoa có trí tiến thủ tích cực hướng về phía trước, tốt hơn rất nhiều so với hai nữ tử không biết thỏa hiệp kia.

Tên nam tử kia không nghĩ tới Lục Tiểu Thanh lại chờ mong chức nghiệp tương đối có tiền đồ này, không khỏi thôi không giãy giụa thoát khỏi móng vuốt của Lục Tiểu Thanh nữa, đứng thẳng người nói: "Huynh đệ nói rất đúng, huynh đệ về sau leo lên được cành cao, cũng đừng có quên chúng ta đó."

Lục Tiểu Thanh vẻ mặt cười cười nói: "Đó là đương nhiên, làm sao ta có thể quên các ngươi được." các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đến tìm các ngươi tính sổ.

Đi theo Lâm tổng quản vào trong, những người gặp được ven đường đều nhìn nàng với vẻ ám muội, không khỏi vẫn là vẻ mặt mỉm cười, vẫn duy trì phong độ tuyệt hảo mà bước. Lâm tổng quản âm thầm gật đầu nói: "Đây mới là phong độ cùng trình độ mà nam sủng nên có, lần này quả là không nhìn nhầm, đáng giá long trọng tiến cử."

Chờ sau khi đã an bài chỗ ở cho Lục Tiểu Thanh xong, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Lâm tổng quản, ngài xem trước có thể cho ta đi tắm rửa được hay không, đi theo Thương lão bản lăn lộn đường xa đến đây, hương liệu bình thường mà Thương lão bản cấp cho cũng không tẩy hết được mùi lạ trên người, nếu để cho Vương gia ngửi thấy, tiểu nhân về sau sẽ không còn tiền đồ nữa. Lâm tổng quản, ngài xem......"

Lâm tổng quản nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh trên mặt phiếm hồng, gật gật đầu nói: "Ngươi thật là hiểu chuyện, hôm nay có lẽ Vương Gia cũng không lại đây, bất quá cũng khó nói, vạn nhất người lại nghĩ muốn nếm đồ tươi sống thì sao, sao có thể làm cho Vương gia mất hứng được, xem ngươi cũng là một người hiểu biết lễ nghi, lại có bộ dạng dễ nhìn như thế, ta liền ngoại lệ chuẩn cho ngươi đi tắm rửa" Lập tức gọi một người lên, ý bảo mang Lục Tiểu Thanh đi tắm rửa.

Ngồi ở bên bể tắm, Lục Tiểu Thanh không ngừng quấy chọc nước ao, tiếng nước chảy ào ào, cực giống với có người đang tắm rửa. Một đôi mắt to lại không ngừng đánh giá xung quanh, hai tên đưa mình tới đang đứng ở bên ngoài cửa sổ nói chuyện với nhau, hiển nhiên là bọn họ đang chế giễu cùng khinh thường tên nam sủng mới tới này, bất quá tính cảnh giác lại rơi xuống N cấp bậc, cũng không phải là nữ tử cho nên cũng không cần phòng bị.

Lục Tiểu Thanh một bên tưới nước một bên chậm rãi thối lui đến bể bên kia, chỗ đó có một cánh cửa nhỏ, vừa mới bước vào nàng đã nhìn thấy, giả vờ ngáp to một cái, cao giọng nói: "Hương liệu này thật là tốt, mình mới tắm một lát, cả người đã thơm ngát thế này." Vểnh tai nghe thấy tiếng cười nhạo ở bên ngoài, lợi dụng tiếng cười có thể lấn át được động tĩnh nhỏ, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, thấy chung quanh không có người, lòng bàn chân như được bôi thêm dầu, lắc mình một cái, liền chuồn mất.

Bể tắm này nằm trong phủ vương gia, hắn cố ý xây dựng để làm nơi cho mình cùng thê thiếp sủng ái vui đùa. Cánh cửa nhỏ ở bể bên kia chính là đường tắt thông tới chỗ các thê thiếp, bình thường đều không có thị vệ canh giữ ở chỗ đó, nếu đã đều là sủng thiếp thì làm sao có thể trốn chạy được.

Mà hôm nay, Lâm tổng quản thấy Lục Tiểu Thanh là người biết quy củ, bộ dạng lại đẹp mắt như thế, bằng vào hiểu biết của mình về Vương gia, chỉ cần Vương Gia của mình trở về, Vương gia tự nhiên là cực có hứng thú, liền cố ý mở bể tắm này, bán một nhân tình cho nam phi tương lai sẽ được sủng ái, về sau không chừng sẽ được hồi báo cũng nên, không nghĩ tới là đã tự cấp cho Lục Tiểu Thanh một chỗ sơ hở để chuồn mất như vậy.

Lén lút ở tòa nhà lớn hối hả ngược xuôi vài vòng, vẫn không phân biệt được đông tây nam bắc! Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên thầm mắng chính mình, vì sao lại là người mù đường cơ chứ! Nếu nhớ rõ đường đi vừa rồi, thừa dịp mọi người ở chỗ này còn chưa nhận ra mình, tự nhiên khả năng trốn thoát sẽ cao hơn rất nhiều. Hiện tại ở trong sân vòng vo vài vòng, chỉ cảm thấy nơi nơi đều giống như đã từng quen biết, chính là đi đường nào cũng không phải là đường đi ra ngoài.

Nghênh ngang chạy loạn, ngược lại làm cho vài tên thị vệ vẫn chưa thấy qua nàng, cứ tưởng người do khách nhân hôm nay mang đến, đều cung kính nhường đường, Lục Tiểu Thanh tự nhiên là không dám hỏi muốn đi ra ngoài phải đi như thế nào, lá gan của nàng cũng không có lớn đến mức như thế, vẻ mặt mỉm cười gật gật đầu với người đang nhường đường cho mình, người bên ngoài tự nhiên cũng cực có lễ phép đáp lại lễ, tựa như bằng hữu, người quen vậy.

Vừa thấy bọn họ đã đi xa, Lục Tiểu Thanh lập tức thay thành vẻ mặt khác, cấp bách hốt hoảng chạy bừa, nếu bị bắt trở lại, đợi chờ mình cũng không phải là vị trí nam sủng kia đâu.

Cực lực dựa theo đường đi trong trí nhớ của mình, lại mơ mơ màng màng không biết xông vào nơi nào, thi triển khinh công thượng thừa của Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ, bước nhanh như bay trên mặt khẽ cười, nhẹ nhàng mà thanh thản bước đi, người ở trong phủ đi sát qua bên người nàng, không khỏi đều là nghi ngờ xen lẫn kinh ngạc, trong vương phủ từ khi nào lại có một mỹ nam tuyệt sắc như vậy, một vài nô tỳ phóng khoáng cũng lớn mật dừng bước, lưu luyến nhìn theo bóng dáng phượng hoa tuyệt đại của Lục Tiểu Thanh, thật là mê người mà.

Quả là xứng danh vương phủ thì luôn có quy củ nghiêm ngặt, hậu viện, tiền viện, nô tài, nô tỳ đông không đếm xuể, cho nên Lục Tiểu Thanh ở tại hậu viện chạy thật lâu, cũng không gặp lại phải một người đã từng gặp qua mình. Tới lúc đang gấp rút vội vàng đi tới, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng bạo rống: "Bắt lấy hắn cho ta."

Lục Tiểu Thanh xoay người lại, má ơi! Đúng là cái tên Lâm tổng quản cùng vài người đã gặp qua mình kia, lập tức không cần giả vờ giả vịt để tránh làm cho người khác nghi ngờ nữa, lòng bàn chân như được mọc thêm cánh, co giò bỏ chạy.

Nếu đã là vương phủ, sao có thể thiếu cao thủ được đây, mới chạy được mấy bước, Lục Tiểu Thanh đã nghe thấy chung quanh đều có người chạy đuổi theo hô bắt lấy mình, quay đầu nhìn đám người đuổi theo ở phía sau, chỉ còn cách mình có mấy thước. Ngẩng đầu, phía trước cũng có hai người đang nhào đến, bên phải cũng có, ngay tức khắc đưa mắt nhìn sang bên trái, bên trái mình chính là một rừng cây, lập tức không chút nghĩ ngợi quẹo ngay vào trong rừng cây rậm rạp.

"Xong rồi, xong rồi, lần này nếu bị bắt được, nhân sinh tốt đẹp của mình coi như đi tong, cái tên Vương gia chết tiệt chó má gì đó, cư nhiên lại là một tên gay, ô ô, cho dù hắn là tiểu công, mình cũng không phải là tiểu thụ, nếu như bị bắt được, hắn bắt mình để chơi trò SM gì đó, mình đây còn mặt mũi để trở về gặp Giang Đông phụ lão hay sao? Không phải, không phải, mình còn cái mạng trở về hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp của mình không?"

Lục Tiểu Thanh vừa sợ tới mức ở giữa tiết trời mùa đông khắc nghiệt, toàn thân lại đổ mồ hôi ròng ròng, vừa càng không ngừng tìm đường ở trong bụi cây chạy trốn. Trước mắt tất cả đều là cây cổ thụ cao ngất, mỗi một gốc cây đều to đến mức thái quá, con đường cũng rất phức tạp, căn bản là nhìn không thấy phía trước đâu cả. Lục Tiểu Thanh cũng không còn lòng dạ thảnh thơi ngẩng đầu nhìn phương xa nữa, thoát khỏi đám người đang truy đuổi phía sau mới là chuyện quan trọng nhất hiện nay.

"Mẹ nó, đây là nơi nào? Như thế nào chạy tới chạy lui tất cả đều là cỏ cây thế này, mình thật sự là hoài nghi có phải là mình bị lạc vào rừng rậm nguyên thủy hay không? Cái tên Vương gia thối tha chết tiệt kia, cư nhiên lại xây hậu hoa viên lằng nhằng như thế này, người tiến vào đều không xác định được phương hướng, chờ ta sau khi trở về một mồi lửa sẽ đốt rụi nơi này, thật là không phải nơi để cho người ở mà." Vừa nói vừa ở trong bụi cây rậm rạp tươi tốt, cố sức tách ra cây cối to thái quá trước mắt, từng bước in trên mặt tuyết, đi chật vật không chịu nổi.

"Ôi, đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ nào thế này, sao có thể giống một Vương phủ được, đây đúng là một rừng rậm kỳ lạ." rụt tay từ trên cây tiên nhân cầu cao cỡ nửa người, Lục Tiểu Thanh kêu đau một tiếng, vừa mới gạt một tàu lá chuối tiêu ra, một bàn tay liền được cây tiên nhân cầu to đến mức như cây đã thành tinh ở phía sau sủng hạnh.

Đứng lại rút từng chiếc gai một, một bên lại liên tục mắng tên vương gia chết tiệt từ lúc đến đây đến giờ vẫn chưa biết mặt kia, một bên lại thật cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ở phía sau. "Ơ, như thế nào lại không thấy tiếng động nào, chẳng lẽ cái chỗ rừng cây không giống rừng cây, hoa viên không giống hoa viên này, có thể trực tiếp ra khỏi Vương phủ chết tiệt kia hay sao? Không thể nào, vận khí của mình thật sự tốt như vậy sao?" dỏng tai lên nghe cũng không nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào, Lục Tiểu Thanh nhất thời cảm thấy kinh ngạc.

"Đương nhiên không có tốt như vậy, đi ra cho ta." Một giọng nói cực kỳ lạnh tựa như băng ngàn năm đột nhiên truyền vào trong tai Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh không khỏi rùng mình một cái, giọng nói này nghe mới đậm mùi máu tươi làm sao, đưa mắt nhìn theo hướng thanh âm truyền đến. Hãn, chỉ thấy ngay tại ngoài bìa rừng có rất nhiều người đang chăm chú nhìn mình, mà những người đuổi bắt mình cũng đã cung kính đứng ở ngoài bìa rừng, nhìn bọn họ cũng xơ xác tiêu điều, cả đám cũng đang nhìn mình.

"Xong rồi, bị người ta bắt ba ba trong rọ rồi." Lục Tiểu Thanh rên lên một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn xem phía sau còn có con đường nào có thể lui được hay không, thân thể so với suy nghĩ còn nhanh hơn một bước, trong lòng còn đang suy nghĩ xem có nên lui về phía sau hay không, thì thân thể đã chẳng cần cân nhắc đến phía trước, trực tiếp xoay người liền chạy trốn về phía sau.

Chân mới bước được vài bước, liền cảm thấy phía sau lưng có một lực đạo vô cùng lớn đang tập kích đánh tới, loạng choạng một cái trực tiếp ngã chổng vó xuống mặt đất, thân mật hôn gốc cây ngô đồng, thật may là phía trước không phải cây tiên nhân cầu, hay là cây tiên nhân chưởng gì đó (*). Phía sau lại truyền đến giọng nói đậm mùi máu tanh, còn lạnh hơn lúc trước vài phần: "Lời của ta không bao giờ nói đến lần thứ hai".

(tiên nhân cầu, tiên nhân chưởng: là tên một loại xương rồng)

Nuốt xuống vị ngọt đang dâng lên ở cổ họng, Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi xoay người sải bước đi ra, nếu đã tránh không khỏi thì còn trốn cái gì được nữa. Mấy bước đã đi ra bên ngoài, mới phát giác ra bên ngoài bìa rừng thật sự có rất nhiều người, lúc này ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người vây quanh, bất quá đều cách mình một khoảng nhất định, tất cả đều lăm lăm vũ khí ở trong tay, căm tức nhìn mình, nhưng cũng không có tiến lên.

Dựa vào rừng cây này mà sắp đặt ba cái bàn lớn, xếp thành hình tam giác, trước mặt ba cái bàn đều có một người ngồi, trước mặt bầy đầy rượu thịt cùng thức ăn ngon, xem ra vận khí của mình thật sự là không tốt, chạy trốn mà cũng có thể xông vào chỗ người khác đang dùng bữa.

Ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nãy lên tiếng. Trời! Một đôi mắt thật âm u lạnh lẽo làm sao! Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy tâm linh chấn động, thấy lạnh cả người, hơi lạnh xâm nhập cả vào phổi, không khỏi cắn răng, cũng không chịu thua kém trừng lại hắn, không có thấy con ngươi kia tràn ngập hứng thú, mà lại càng trở nên âm trầm. Chậm thở ra một hơi áp chế sự không thoải mái của đôi mắt kia mang đến, lúc này mới thấy rõ bộ dạng của hắn, ai da, vóc dáng cũng được coi như là đẹp, có mũi có mắt, đẹp trai cũng được coi như ngang ngửa với Vô Diễm, chính là khí chất đậm mùi máu tanh kia, giống như là Tu La từ địa ngục đến vậy.

Người nọ liếc mắt nhìn Lục tiểu Thanh tóc tai rối bời dính đầy cây cỏ, một thân dơ dáy bẩn thỉu, lạnh giọng nói: "Kéo xuống, đánh năm mươi đại côn cho ta." Sau đó lại quay đầu nói với nam tử ngồi bên cạnh: "Hạ nhân trong Vương phủ không có quy củ, đã làm cho Đại Vương chê cười rồi." người đuổi bắt nàng vẫn cung kính đứng ở cách đó không xa, lập tức đáp ứng một tiếng, hướng hắn khom người thi lễ một cái, rồi bước nhanh chạy vội lên muốn bắt lấy Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh cả kinh, sao có thể khoanh tay chịu trói như vậy được, bị đánh năm mươi côn có còn là người không? Không chút suy nghĩ liền bay thẳng đến người ngồi gần mình nhất, khóe mắt thấy người ở phía sau người nọ rút đao ra khỏi vỏ liền hướng mình bổ tới, ánh đao sáng loáng chợt lóe lên làm người ta lóa mắt.

Lục Tiểu Thanh bật thốt lên một tiếng kêu to: "Cứu mạng a." nhắm chặt mắt lại, dưới chân cũng không phanh kịp, xong rồi, xong rồi, lần này không chết liền không có thiên lý, sai rồi, nếu chết liền mới không có thiên lý.

Một cước đụng trúng bàn trà trước mặt, nhất thời cả bàn trà bị hất tung, tiếng gió chợt rít ở bên tai, Lục Tiểu Thanh từ từ nhắm hai mắt sợ tới mức không dám thở, đại não rối loạn, trong nháy mắt nhớ lại toàn bộ hồi ức, đột nhiên toàn bộ tràn ngập tâm, tâm lạnh lạnh nói: "Chẳng lẽ ta cứ như thế này mà chết? Ta còn chưa có thành thân a!"

Chung quanh không còn tiếng gió, cũng không nghe thấy thanh âm gì, tĩnh lặng đến ngay cả thanh âm một cây trâm rơi xuống đất cũng nghe thấy, Lục Tiểu Thanh sau một lúc lâu thấy đầu mình vẫn còn ở trên cổ, không khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta không chết? Ta tránh được một đao kia hay sao?" Từ từ mở hai mắt quả thật cảm thụ được mình vẫn còn tồn tại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, mình vẫn còn thở chứng tỏ mình vẫn còn sống.

Lúc này mới cảm thấy yên lòng, liền phát giác ra mình đang quỳ trên mặt đất, hai tay giống như đang ôm một vật gì đó mềm mềm êm ái, không khỏi khẽ ti hí một mắt, đập vào mắt là y phục lông tơ tuyết trắng, giống như áo lông ngỗng vậy, êm ái, trơn nhẵn, ấm áp. Lục Tiểu Thanh không khỏi đưa mặt lên cọ cọ, thật thoải mái, kết quả là áo khoác choàng trắng như tuyết kia, ngay tức khắc trở nên vô cùng bẩn.

Đem gương mặt bẩn vô cùng cọ cọ vào áo khoác choàng êm ái đó, lộ ra nửa con mắt từ trong quần áo ngước lên nhìn, trời ạ, ở trước mắt hắn những vì tinh tú mất đi ánh sáng lấp lánh, vầng trăng không còn vẻ chói lọi, vạn vật trong đất trời trong nháy mắt đã không còn nhan sắc. Lục Tiểu Thanh không khỏi thất thần, vươn tay ra sờ sờ vào khuôn mặt hoàn mỹ kia, lẩm bẩm nói: "Thiên sứ, ta đã thấy thiên sứ."

Mái tóc dài bạch kim nhẹ nhàng rối tung ở bên hông, trên trán có vài sợi như có như không rủ xuống che mất mi mắt, đó là một đôi mắt màu hổ phách hàm chứa ý cười thản nhiên, ánh sáng ngọc trong suốt giống như những vì tinh tú trên bầu trời, lại thâm sâu mê mang phảng phất như biển rộng sâu thăm thẳm, tuấn nhan làm cho mọi vật trong đất trời mất hết nhan sắc, giống như không phải là người phàm trần vậy.

Nhìn đôi mắt lấp lánh ý cười đang nhìn mình, Lục Tiểu Thanh chỉ có bốn chữ để hình dung: Khuynh quốc khuynh thành. Lấy bốn chữ này để hình dung nam nhân quả thật là không thích hợp, nhưng là trong đầu trong nháy mắt chỉ hiện lên có đúng bốn chữ này mới có thể hình dung rõ nhất về người trước mắt. Nháy mắt mấy cái để tìm lại hồn phách đang bay lượn xung quanh, nhưng lại tham lam không có rời đi ánh mắt, sắc đẹp bầy ngay trước mắt mà không ngắm, chẳng phải đã uổng công sống lại một lần hay sao.

Khóe miệng của nam tử kia hơi cong cong, duỗi tay kéo lấy tay Lục Tiểu Thanh, cúi đầu nhìn xuống, Lục tiểu Thanh cảm giác trong tay hơi hơi đau nhức, nhíu mày nhìn xuống bàn tay. Thấy nam tử này đang rút từng gai cây tiên nhân cầu trong tay mình ra, Lục Tiểu Thanh lập tức thể hiện bộ dáng vô cùng đáng thương, đem bàn tay đến trước mặt hắn hỏi: "Ngươi tên là gì?" đúng là đầu óc bã đậu, nhẽ ra phải cầu hắn giúp mình chứ, như thế nào vừa mở miệng lại liền hỏi cái chuyện râu ria như thế này, xem ra sắc đẹp đúng là thứ chẳng tốt đẹp gì, Lục Tiểu Thanh thầm mắng bản thân n lần, lại trưng vẻ mặt chờ đợi nhìn thiên sứ.

Môi hé nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn như bạch ngọc, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính khẽ vang lên: "Gia Luật Xuất Trần."

"Ta gọi là Lục Tiểu Thanh." Cực nhanh bắn ra vài tia mị nhãn, thấy người tên là Gia Luật Xuất Trần kia, chẳng những không có bị dụ hoặc ngược lại ý cười càng ngày càng đậm, Lục Tiểu Thanh chỉ biết kế hoạch câu dẫn của mình đã bị thất bại thảm hại.

"Vương đệ, đệ có vẻ đối với tên nam tử này có hứng thú?" Một giọng nói uy nghiêm mang theo trêu tức cùng chút tò mò truyền đến.

Lục Tiểu Thanh quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy người nọ mặt chữ Quốc (*), tướng mạo uy vũ, có một chút giống với người tên Xuất Trần bên cạnh, bất quá khí chất hoàn toàn khác xa nhau, hắn chỉ có khí chất vương giả, không có một chút tao nhã, thong dong, ôn hòa, biếng nhác....của Xuất Trần. Không tự chủ được thốt ra một câu: " Bộ dạng không đẹp bằng Xuất Trần." thấy người nọ ngay tức khắc nhướng mày nhìn mình, vội le lưỡi một cái, lập tức quay đầu nhìn Gia Luật Xuất Trần ngây ngô cười.

(chữ Quốc: 国)

Gia Luật Xuất Trần vuốt ve tóc của Lục Tiểu Thanh đang tán ở trên đầu gối hắn, nhìn người hỏi hắn, mỉm cười nói: "Đúng là có chút hứng thú." Lục Tiểu Thanh nhấc đầu che ở trước áo khoác choàng lông tơ mềm mại, không có nhìn thấy biểu tình của những người xung quanh, lại nghe thấy liên tiếp vang lên tiếng hút không khí, trong lòng cả giận than một tiếng: "Bộ dạng nhìn tốt như vậy, cư nhiên lại là một tên gay, ông trời thật sự là đã lãng phí phần sắc đẹp này rồi." lại càng chôn sâu đầu xuống không ngẩng lên, dù sao tên Gia Luật Xuất Trần này vẫn tốt hơn tên mặt lạnh như người chết kia nhiều.

Truyền vào trong tai là giọng nói lạnh như băng kia: "Xuất Trần nếu thích tên nam tử này, ca ca sẽ đưa cho đệ, đệ thấy thế nào?"

Không thấy Xuất Trần trả lời, Lục Tiểu Thanh vội kéo kéo góc áo của Gia Luật Xuất Trần, ra hiệu mau đáp ứng, nếu còn ở lại trong phủ này sẽ bị người ta đánh năm mươi côn, mình liền sẽ mất mạng.

Nghe thấy Gia Luật Xuất Trần cười nhẹ một tiếng nói: "Một khi đã như vậy, Xuất Trần trước hết cảm tạ ca ca." Vừa nói vừa vỗ vỗ đầu Lục Tiểu Thanh đang rụt như đà điểu. Lục Tiểu Thanh nhất thời cảm thấy an tâm, cũng không thèm so đo Xuất Trần không có việc gì lại vỗ vỗ đầu mình như thế, một lòng chỉ nghĩ kế hoạch đợi lát nữa chuồn đi như thế nào, sắc đẹp là đáng quý, xem liếc mắt một cái là được rồi, tự do cùng sinh mệnh mới là vô giá, kế tiếp mấy người đó nói chuyện gì cũng không chú ý nghe đến nửa câu.

Đi theo Xuất Trần trở về chỗ ở của hắn, không phải là không nghĩ tới phải chuồn đi, nhưng quả thật hôm nay mình đúng là óc bã đậu, cư nhiên lại quên đứng lên, cứ như vậy ngồi chồm hỗm ở bên cạnh Xuất Trần, cứ quỳ ở trước đầu gối hắn đến tận giờ ngọ, đến lúc muốn đi thì hai chân đã tê dại, còn chạy thế quái nào được nữa.

Đắc ý ngồi ở trong bồn tắm, tắm sạch sẽ toàn thân, thoải mái mà thở một hơi, ngay lập tức lại nhăn mặt: "Tên Xuất Trần này thích nam sắc, đợi lát nữa muốn mình bồi hắn ngủ thì phải làm sao bây giờ? Tuy rằng bộ dạng của hắn người gặp người yêu, thần gặp thần yêu, xinh đẹp hơn mình một chút, nhưng là, ai nha, ngốc quá, tên Xuất Trần này thích nam sắc, cho nên cũng sẽ không có hứng thú với mình đâu, mọi người đều là tỷ muội, có cái gì phải sợ, thật sự là ngốc quá mà." Suy nghĩ đã được đả thông, Lục Tiểu Thanh ngay lập tức mặt mày hớn hở.

Mặc vào bộ y phục bọn nha hoàn đã chuẩn bị sẵn cho mình, Lục Tiểu Thanh nhìn thế nào cũng cảm thấy giống nữ trang, bất quá không khác với trang phục mùa đông là mấy, Lục Tiểu Thanh cũng không thèm nghiên cứu thêm.

Đi theo nha đầu đi vào trong phòng Xuất Trần, chỉ cảm thấy có một luồng khí ấm áp phả vào mặt, làm cho Lục Tiểu Thanh lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng, giương mắt nhìn quét một vòng, trong phòng không trang trí nhiều đồ vật lắm, phong cách rất tùy ý, không giống với vương phủ cảm giác xa xỉ được ngay của cái tên Vương gia chết tiệt kia.

Ở chính giữa phòng là một chiếc giường lớn màu đen, vỏ chăn vỏ gối đều là màu nhạt, thấy Xuất Trần đang tựa lưng vào đầu giường, trên người vây quanh áo khoác lông chim màu trắng kia, trong tay ôm một hỏa lô, đang nhìn mình. Lục Tiểu Thanh tức khắc sải bước về phía trước, đứng ở trước giường lớn của Xuất Trần, tỳ tay lên giường mắt sáng lấp lánh nhìn Xuất Trần nói: "Xuất Trần a, ngươi sao lại có bộ dạng xinh đẹp như thế này? Phải biết rằng gương mặt này của ngươi không biết đã hại bao nhiêu người mắc bệnh tương tư rồi, thật sự là họa thủy mà."

Xuất Trần có chút bất ngờ nhìn Lục tiểu Thanh tỳ tay lên giường chống má nhìn hắn, tuy rằng không cười nhưng lại làm cho người ta cảm giác cực thoải mái, duỗi tay xoa xoa tóc Lục Tiểu Thanh: "Lá gan của ngươi lớn thật đấy, cũng không hỏi một chút ta là người như thế nào, đã liền trực tiếp đi theo ta."

Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Đi theo ngươi tốt hơn nhiều là phải ở lại hang ổ của tên sói kia, ta rất có mắt nhìn người đó! Vừa nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi nhất định sẽ giúp ta! Nhìn xem không phải ta đã nhìn trúng rồi hay sao, ta đây chính là thầy tướng số cao nhân."

Xuất Trần mỉm cười vỗ vỗ xuống giường nói: "Ngồi xuống nói, hôm nay đã quỳ đến tận giờ ngọ rồi mà vẫn chưa quỳ đủ sao?"

Nghe vậy, Lục Tiểu Thanh lập tức nhíu chặt mày, vừa ngồi xuống vừa nói: "Ngươi cũng không nhắc nhở ta, cứ để ta quỳ như vậy, mặt đất rất là lạnh a~, chẳng biết thương người một chút nào." Vừa nói vừa xông về phía trước, đoạt lấy hỏa lô ở trong tay Xuất Trần ôm lấy.

Xuất Trần cũng không tức giận, chính là thản nhiên nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, cái liếc mắt đó không phải cười cũng không phải giận, Lục Tiểu Thanh cả người chấn động nhìn Xuất Trần, trong nháy mắt cảm giác cái liếc mắt này giống như đã nhìn thấu mình, giống như mình đang nghĩ gì, tính toán cái gì đều không thể lừa gạt được chủ nhân của ánh mắt này vậy, lập tức đơ ngay tại chỗ.

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh đột nhiên lăng ngốc, hôm nay cũng đã thấy nàng lăng ngốc mấy lần rồi, cho nên không khỏi mỉm cười nói: "Ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu mơ hồ, sao lúc nào cũng nhìn thấy ngươi ngẩn ngơ thế."

Lục Tiểu Thanh nhất thời trả lời: "Đâu có! Ta là một người cực kỳ khôn khéo, sao có thể mơ hồ, ngươi thấy đó, ở dưới tình hống hôm nay, ta vẫn còn sống mà bước ra khỏi vương phủ kia đấy thôi, nếu ta mơ hồ, ta có thể ra khỏi nơi đó hay sao?"

Xuất Trần nghiêng người dựa vào thành giường, khép hờ mắt nói: "Lại đây, xoa bóp vai cho ta." Lục Tiểu Thanh nhướng mi, cư nhiên lại đem mình thành người sai bảo, quên đi, người ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, phục vụ tiểu mỹ nhân cũng không phải là chuyện lớn gì. Lập tức cũng liền ngồi chồm hỗm đi qua, đưa tay nắm lấy bả vai hắn, chỉ cảm thấy thân thể dưới tầng quần áo dày này cực gầy yếu, giống như nếu mình mạnh tay một chút sẽ bị bóp nát ngay ý chứ.

Nửa ngày Xuất Trần hơi hơi cong cong khóe miệng nói: "Còn không phải là mơ hồ, một rừng cây hẹp như vậy, cư nhiên lại có người ở bên trong chui qua chui lại cũng không tìm được lối ra, ta đã uống ba chén rượu, người nọ vẫn hùng hùng hổ hổ gạt cây cối rậm rạp mà bước đi. Nếu không phải là nhị vương huynh lên tiếng, ta phỏng chừng hiện tại ngươi vẫn còn đang loay hoay ở trong đó cũng nên"

Lục Tiểu Thanh kinh ngạc nói: "Ai bảo khu rừng đó lại rộng đến thế, sao có thể nói là hẹp được? Bên trong lại trồng vô số chủng loại cây cối, căn bản nhìn không thấy bên ngoài, ngươi làm sao có thể nhìn thấy ta vậy?"

Xuất Trần mở mắt ra nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lục Tiểu Thanh, lắc đầu nói "Còn nói không mơ hồ, quên đi, về sau ngươi sẽ có cơ hội lại đi xem, Tiểu Thanh, ngươi từ đâu tới đây?"

Thấy mỹ nam hỏi mình, Lục Tiểu Thanh cũng không giấu diếm, nói tất cả, dù sao cũng chẳng có gì xấu mà phải giấu diếm, Xuất Trần khép hờ mắt một mực yên lặng lắng nghe, không có lên tiếng, chờ một lúc lâu sau Lục Tiểu Thanh mới nói xong, hắn mới mở mắt ra nhìn vẻ mặt bình thản của Lục Tiểu Thanh, lên tiếng: "Một chút đề phòng người khác cũng không có, không biết ngươi sao có thể sống được đến bây giờ nhỉ, xem ra sau lưng ngươi nhất định có người bảo vệ."

Lục Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc dừng tay, nghiêng đầu đưa đến trước mặt Xuất Trần hỏi: "Ngươi làm sao mà biết? Ta cũng đâu có nói với ngươi?" thấy Xuất Trần chỉ mỉm cười, nhưng không có trả lời mình, không khỏi tán thưởng nói: "Thật sự là đáng tiếc, ngươi nếu thích nữ nhân thì thật là tốt biết bao, xinh đẹp lại thông minh như vậy! Lại là người có rất nhiều tiền, thật sự là phiếu cơm dài hạn tốt nhất."

Vừa nói vừa chìa tay ra nắm lấy mái tóc bạch kim của Xuất Trần, quấn quấn mấy lọn tóc quanh đầu ngón tay, không có một chút phòng bị nào, Xuất Trần cũng không phản đối, hai người giống như là bằng hữu tốt nhiều năm mới gặp lại vậy, tuy rằng không khí ái muội, nhưng lại không mang theo một tia tạp niệm.

Nửa ngày Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh ngáp một cái, nghĩ đến nàng hôm nay chắc cũng đã mệt mỏi, trong mắt hiện một tia trêu tức, vỗ vỗ xuống bên cạnh nói: "Ngủ ở đây, về sau làm ấm giường cho ta." Lục Tiểu Thanh vẫn nghĩ cùng là tỷ muội với nhau nên cũng không có gì đáng ngại cả, ừm một tiếng liền tiến vào trong chăn chuẩn bị ngủ, ý cười trong mắt Xuất Trần càng đậm hơn, đột nhiên cúi người xuống khẽ nói ở bên tai Lục Tiểu Thanh đã nhắm mắt lại: "Ta thích nữ nhân."

Lục Tiểu Thanh đầu tiên là ừm một tiếng, ngay sau đó mở choàng mắt ra, phi thân một cái nhảy xuống giường, không kịp cầm theo áo khoác ngoài, như tên lửa lao ra khỏi phòng Xuất Trần, nháy mắt liền bặt âm vô tín. Xuất Trần nhất thời cười ha ha, nữ tử Đại Đường này thật là thú vị.
Bình Luận (0)
Comment