Quay Về Quá Khứ

Chương 10

Snape và Carey cùng nhíu mày nhìn tên quỷ nhỏ đang cầm bát ăn như hổ báo kia. Mà lúc này tên nhóc ấy đang tập trung chú ý tới cái bát còn lớn hơn so cái mặt nó, hoàn toàn làm như không nhìn thấy hai ánh mắt chăm chú có thể lập tức giết nó.

Quay về vài phút trước…

Sau khi trong bụi cỏ lăn ra một vật thể không rõ, càng ngày càng quen cách suy nghĩ của phù thủy, Carey được Snape huấn luyện hơn một năm lập tức nắm chặt đũa phép trong tay đứng lên!

Trong nháy mắt Snape nhận ra cái vật thể không rõ này là gì. Dưới lớp bùn đất và cỏ rác mơ hồ có thể thấy được màu tóc bạch kim, đôi mắt lam xám, và cả một đôi tai hơi nhọn so với người thường… Chính đôi tai này giúp cho Snape biết đây là một tinh linh nhỏ khoảng bốn năm tuổi!

Nhóc tinh linh cả người đầy bùn đất dùng đôi mắt to xinh đẹp liếc nhìn Snape và Carey, nếu đổi thành người khác có thể đã hét lên đáng yêu quá, nhưng đặt trên người cả hai vẻ đáng yêu này không có đất dùng! Bọn họ đứng im, nhìn thấy Snape và Carey không tiến tới, tên nhóc con này ngồi dưới đất mếu máo oa oa khóc lớn.

Carey nhíu lông mày, càng nắm chặt đũa phép trong tay, trực giác nói cho cậu biết, cái tên nhóc này có thể gây ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống tương lai của cậu, mà cậu dường như không thích loại ảnh hưởng này!

Nhiều năm về sau sự thật chứng minh trực giác của Carey chính xác đến thế nào! Sau này gia chủ gia tộc Prince anh minh thần võ đã từng cầu nguyện rất nhiều lần thời gian có thể quay về lúc cậu và tên tóc bạc kia gặp mặt! Cậu sẽ nghe lời của người đàn bà tốt bụng kia, kéo cha đi vòng qua khu rừng chết tiệt đó, như vậy sẽ không có một tên tóc bạc âm hiểm giả dối tranh giành cha với cậu cả ngày…

Tất nhiên, khi gia chủ Prince đen mặt cầu nguyện như thế, một vị phù thủy vĩ đại đã thành lập nên một gia tộc được đời sau vừa yêu vừa hận đang rất vui sướng! Vui sướng vì năm đó cậu đã anh minh như thế nào khi dựa vào trực giác dã thú đi theo mùi thơm thức ăn, từ đó gặp được ràng buộc trong đời mình.

Giờ phút này, hai vị phù thủy vĩ đại nắm giữ vai trò quan trọng trong lịch sử thế giới pháp thuật, một người đang ngồi dưới đất khóc, một người khác thì khoanh tay đứng nhìn ở một bên.

Đột nhiên Snape bước đến bên người cậu bé đang khóc hăng say… Anh lôi người cậu lên! Nhóc tinh linh lập tức dừng khóc, hai mắt trợn to nhìn Snape.

Snape quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt rửa sạch đi khá nhiều bụi đất, sau đó lấy tay áo dùng sức lau sạch khuôn mặt cậu. Mặt của đứa nhỏ bị Snape chà đỏ bừng, cậu đáng thương nhìn Snape, một đôi mắt to lại bắt đầu hồng lên, sắp xuất hiện hơi nước…

“Tên?” Snape đập tan ý định khóc tiếp của cậu.

“?” Nhóc tinh linh ngơ ngác nhìn Snape, cái miệng nhỏ khẽ há ra.

“Không có sao?” Snape nhăn mày phiền não, hiện tại anh rất muốn chứng minh suy đoán trong lòng của mình.

“Bert.” Rốt cuộc tên nhóc phản ứng, trả lời câu hỏi của Snape, “Không có họ sao?”

Cậu cúi thấp đầu xuống, tay Snape ôm lấy cậu dường như cảm giác thấy ẩm ướt.

Người nhóc con làm bằng nước sao? Snape mắng khẽ, nhưng vẫn thuận tay ném cậu nhóc tới bên đống lửa, thô lỗ đưa cho cậu một bát thức ăn, sau đó chính là một màn như khi nãy…

Snape chăm chú nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nhóc tinh linh đang ôm đồ ăn. Dựa theo thông tin trên sách đây là người lai tinh linh, lỗ tai của cậu nhọn hơn so với người thường, nhưng vẫn khác hơn rất nhiều so với những tinh linh chân chính khác… Quan trọng nhất chính là, dáng vẻ của nhóc con trong mắt chỉ toàn đồ ăn này rất giống với gia tộc tên nào đó mà anh quen biết!

Xét thấy gia tộc Malfoy các đời luôn có đặc điểm bên ngoài giống nhau, cộng thêm mình đã từng nhìn đứa con đỡ đầu nhà Malfoy từ nhỏ đến lớn, Snape không muốn thừa nhận tên nhóc con này rất có thể là một Malfoy!

Một Malfoy ngàn năm trước, hơn nữa có tên Bert giống như tên gia chủ đầu tiên của gia tộc Malfoy mà Lucius vẫn luôn tôn thờ, Snape thật không thể liên tưởng tên nhóc con trước mắt và vị gia chủ Bert được gọi với những từ ngữ cao quý, mạnh mẽ, lịch thiệp trong miệng Lucius một chút nào… Snape rất ác độc muốn để Lucius cũng nhìn thấy tên nhóc lôi thôi, nhỏ yếu, thô lỗ trước mắt này…

Bé con ăn no rất dễ dụ, qua lời kể của cậu Snape nhanh chóng biết được thân thế của Bert…

Nghe nói vào năm nào đó tháng nào đó vị phù thủy nào đó phong lưu lỗi lạc (Lời Snape: phong lưu có thể, lỗi lạc thì không) đi vào bộ tộc tinh linh, sau đó rơi vào lưới tình với một tinh linh xinh đẹp, rồi bọn họ bỏ trốn khỏi tộc tinh linh. (Lời Snape: Là dụ dỗ hay bỏ trốn thì xét sau!) Sẵn tiện nhắc tới vị tinh linh kia giới tính là nam.

Một người, một tinh linh sinh sống trong rừng rậm này, sau đó Bert được sinh ra. Không lâu sau phù thủy chết, tinh linh mất đi người yêu trở nên suy yếu chỉ sống được vài năm rồi cũng buông tay Bert còn nhỏ tuổi mà đi… Vì thế, Bert không ai chăm sóc trực tiếp biến thành một nhóc con hoang dã. Mỗi ngày ngắt một ít quả dại, cỏ dại làm thức ăn, rồi cả ngày lang thang trong rừng rậm…

Tinh linh là con cưng của thiên nhiên, toàn bộ khu rừng trở thành khu vui chơi của câụ. Nhờ cơ thể mạnh mẽ di truyền từ tinh linh, một số người tiến vào rừng rậm chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ của cậu, vì thế mọi người dần dần lưu truyền câu chuyện có quái thú trong rừng rậm này!

Sau khi Snape nghe Bert kể rõ, giương mắt đánh giá cậu một chút…

Quần áo rách nát thảm hại, dùng rất nhiều lá cây quấn lấy che đi thân mình… Trong đầu Snape không khỏi nhớ lại bộ phim điện ảnh “Tazzan” của Muggle khi còn bé từng xem với Lily, không ngờ tên nhóc này lại giống tên nam nhân vật chính mà anh rất khinh thường đến vậy!

Snape nhìn thoáng qua Carey im lặng khi thấy có người ngoài, anh bắt đầu suy nghĩ miên man. Thì ra khi gia chủ đầu tiên của gia tộc Prince vội vàng chạy nạn, Malfoy yêu cái đẹp lại đang bận rộn ở trong rừng rậm cos khỉ! Vậy Black luôn suy nghĩ đơn giản giờ phút này đang làm gì? Chẳng lẽ lại làm tên trộm này nọ hay sao?

Ở một nơi xa, trong một thành thị nhỏ không biết tên của con người, một nhóc con tóc đen quần áo tả tơi đang định trộm một thứ đáng giá gì đó trên người đàn ông tóc đen mắt xanh đi ngang qua, bỗng nhiên lại hắt hơi một cái, mà cái tay đang vươn ra của cậu liền bị người kia tóm lấy…

Trở về khu rừng, sau khi Bert giải quyết hai bát thức ăn thật to, rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn buông bát. Cậu chớp chớp đôi mắt, nhìn Snape và Carey lộ ra nụ cười thật tươi!

“Mi ăn no rồi còn không rời đi?” Carey tức giận nói, cậu cảm thấy tên nhóc kia ở lại sẽ rất phiền toái.

Bị một Malfoy lộ ra một nụ cười không hề Malfoy làm giật mình, Snape nheo mắt nhìn Bert. Từ lời nói của tên nhóc này, anh có thể nhận ra, ở sâu trong khu rừng cậu bé còn có một căn nhà có thể che mưa tránh gió, trừ tuổi còn nhỏ nên không thể chăm sóc chính mình thì không có vấn đề gì quá lớn!

“Bert rất sợ. Trong nhà chỉ có ba đang ngủ, rồi ba lại biến thành xương cốt không bao giờ… để ý Bert nữa. Bert rất sợ.” Đôi mắt Bert nhanh chóng ngập nước, trong miệng nhỏ giọng lặp đi lặp lại rất sợ hãi, lẩm bẩm không thôi…

Snape trầm mặc, Carey cũng không tiếp tục bắt Bert phải rời đi… Bọn họ đã trải qua cảnh người thân mất đi, cũng hiểu cảm giác một thân một mình sau khi người thân của họ rời bỏ bọn họ…

Snape lấy một ít nước đun lên, lột hết quần áo bẩn thỉu trên người Bert, tắm sạch cho cậu. Sau đó Snape lại tìm quần áo của Carey để cho Bert thay, rồi anh ôm lấy đứa bé đã nín khóc, nhét vào trong lều trại…

Một đêm không nói chuyện, vào buổi sáng ngày thứ hai, khi Snape thu dọn lều trại chuẩn bị dẫn Carey rời đi, Bert vừa khóc vừa nháo, túm lấy áo choàng Snape không chịu buông tay, không nói gì, chỉ biết khóc không ngừng!

Dù làm giáo sư hơn mười năm, nhưng Snape không thích giao tiếp với đám quỷ con anh hoàn toàn không hiểu! Vì anh đã hứa với Hearst nên không thể không chăm sóc cho Carey, nhưng anh không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, chăm sóc thêm một tên quỷ con nữa!

Slytherin rất là ích kỷ, Snape tự nói với mình như thế… Dù sao đó là tổ tiên Malfoy, ngàn năm sau Malfoy vẫn tồn tại, điều này chứng minh tên nhóc này sẽ sống tốt thôi.

Snape thoát khỏi Bert đang níu chặt, chuẩn bị rời đi, Bert chạy tới chuẩn bị lần thứ hai giữ chặt Snape, nhưng cậu lại bị rễ cây trồi trên mặt đất gạt chân một cái, té nhào, tiếng khóc của cậu càng lớn hơn…

Ma xui quỷ khiến, Snape quay đầu lại nhìn cậu, nhìn tên nhóc khóc đến nấc nghẹn, anh thở dài… Chẳng lẽ anh đột nhiên xuất hiện ở ngàn năm trước là để đi làm “bảo phụ” sao?

Snape trở lại bên người Bert, xách tên nhóc con thấy anh quay về thì khóc dữ dội. Anh lại thở dài, liếc nhìn tên nhóc đang vừa khóc, vừa trộm nhìn anh… Quả nhiên cho dù sắp đồng hóa cùng quái vật, tên nhóc này vẫn còn là một Malfoy, vẫn gian trá như thế!

Trong rừng gió nhẹ thổi qua, hoa cỏ cây cối đong đưa theo gió, chim chóc cũng vui vẻ bay lượn, chúng nó nhìn theo ba người một lớn hai nhỏ đang đi vào sâu trong rừng…
Bình Luận (0)
Comment