Quay Về Quá Khứ

Chương 15

“Cảnh sắc nơi đây thật đẹp, cá cũng rất béo tốt nha.” Kỵ sĩ tóc vàng vừa cảm thán vừa dùng chính thanh kiếm của mình bắt cá.

“Tôi giả thiết nhé kỵ sĩ Leo tôn quý, nếu như chúng ta không rẽ trái theo cái trực giác đáng tin của ngài thì giờ này chúng ta có thể không cần phải ăn ngủ dã ngoại, cũng như thưởng thức cái phong cảnh tuyệt đẹp trong miệng ngài.” Snape vừa dựng lều vừa phun độc theo thói quen với gã kỵ sĩ tóc vàng kia.

Sau mấy ngày Leo và Athena đi cùng Snape đã khá quen thuộc với tính cách độc mồm độc miệng này của anh.

“Đúng vậy, nếu không vì cái gọi là trực giác của cậu, hiện tại chúng ta đã có thể ở trong thành hưởng thụ chăn ấm nệm êm rồi.” Athena cũng không chút khách khí phun nọc với người bạn của mình.

“Nhưng rõ ràng hai người các cậu cũng vừa lòng đối với việc tớ lựa chọn đường đi đấy thôi. Một người vừa nhìn thấy thảo dược thì chạy theo hái, một người thì nhìn thấy động vật lạ nào cũng muốn nghiên cứu một chút. Nếu động tác của các cậu nhanh hơn, giờ này chúng ta đã có thể ở trong thành rồi.” Kỵ sĩ tóc vàng ấm ức than thở, sau khi bị hai ánh mắt chết chóc bắn tới từ hai phương hướng bất đồng liền tự động im bặt.

Ở trong lòng Leo yên lặng rơi lệ, một Rowena hung dữ anh đã ăn không tiêu rồi, hiện giờ lại thêm một vị “James” độc mồm độc miệng. Cuộc sống những ngày này của anh thật quá bi thảm mà, bị nọc độc làm lễ rửa tội, tâm hồn nhỏ bé của anh bị tổn thương không nhẹ đâu.

Ngồi ở một bên, lão Binns già giảng giải lịch sử về phù thủy cho Carey và Bert. Hai cậu bé đều đã quá quen thuộc với những cảnh như vậy trong suốt mấy tháng qua. (Carey và Bert hay nói giỡn: Khó có được ai có thể lãnh đủ sự độc mồm độc miệng của cha/ ba, chúng ta không muốn trở thành bia ngắm của ông ấy đâu(NN: đảm bảo 2 tiểu ác ma cười rất sung sướng khi thấy người gặp họa ^o^)

Đối với việc buông tha cho cuộc sống an nhàn bấy lâu của mình để ra đi cùng mấy đứa nhóc này, lão Binns rất là hài lòng. Trực giác của ông cũng cho rằng đi theo họ, cuộc sống sau này của ông sẽ rất thú vị.

Tuy rằng ngoài miệng còn tranh cãi, nhưng công việc trong tay ba vị phù thủy trẻ tuổi vẫn rất nhanh hoàn thành: Dựng lều trại, chuẩn bị thức ăn. Mọi người ngồi quanh đống lửa nhấm nháp thức ăn thơm ngon.

“Tớ đã nói trực giác của tớ thật chính xác. Hãy xem, những con cá ăn rất ngon phải không!” Sau khi ăn xong, Leo rất vui vẻ thổi phồng trực giác chính xác của mình.

Nhưng Leo lập tức im bặt bởi vì cậu nghe thấy có tiếng người đang lại gần lều trại của bọn họ. Nghe tiếng chân ngựa, số lượng có vẻ không ít. Mặt khác, những người còn lại cũng nghe thấy tiếng động, họ liếc mắt nhìn nhau.

Binns nhanh chóng mang theo hai cậu bé vào lều. Ba người còn lại thì tiếp tục thanh thản ngồi bên đống lửa, tất nhiên là đũa phép và bảo kiếm được họ nắm chặt trong tay.

Nơi bọn họ dựng lều là khoảng đất trống giữa rừng rậm và một cái hồ. Phía trước là mặt hồ, phía sau là rừng rậm mà âm thanh đang lớn dần phát ra từ phía khu rừng. Rất nhanh đã thấy cây cối rung động, có người từ phía lùm cây xuất hiện.

Cùng với tiếng ngựa hí vang, một đội kỵ binh xuất hiện trước mặt mọi người. Nhóm người mới xuất hiện này có khoảng mười người, vừa có kỵ sĩ, vừa có người hầu kỵ sĩ. Khi vừa thấy nhóm người Snape họ dựng lên ngay những tấm chắn và cầm chắc cây thương. Trừ những người đó còn có những người bình thường với khuôn mặt mệt mỏi xuất hiện phía sau.

Nhóm người này cũng muốn dựng trại ven hồ, nhưng khi đến gần thì phát hiện nhóm người của Snape, người dẫn đầu hơi sửng sốt.

“Sao còn chưa đi dựng lều trại?” Từ phía sau một giọng nói uy nghiêm vang lên. Rất nhanh chủ nhân của âm thanh này đã xuất hiện. Rõ ràng người vừa xuất hiện cũng là một kỵ sĩ, gã ta mặc trên người một bộ giáp, phía sau khoác một cái áo choàng trông khá ấm áp.

Snape dựa vào ánh lửa thầm đánh giá tên vừa xuất hiện…Dáng người khá mạnh mẽ, hoàn toàn có thể gọi là cao lớn vạm vỡ. Cùng là kỵ sĩ, cùng là dáng người cao lớn, thế nhưng Leo so với tên kỵ sĩ này thật giống như Draco Malfoy so với Goyle và Crabbe.

Tên kỵ sĩ tiến tới trước đội hình để xem xét. Gã ta không buồn để ý đám người Snape đang nhìn mình chăm chú, hơn nữa đôi mắt lúc nhìn về phía Leo còn có chút mỉa mai. Dường như rất coi thường dáng người “tinh tế” của một kỵ sĩ như Leo.

“Cầu mong thần Odin phù hộ các người!” Gã ta dùng giọng nói ầm ầm như sấm tùy ý nói một câu với đám người Snape, rồi lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ dựng lều trại.

Thần Odin sao? Thân phận gã kỵ sĩ này không cần nói cũng biết. Ba người nhìn nhau, ngồi bên đống lửa thêm một chút rồi tiến vào lều.

Lều trại bọn họ sử dụng chính là lều pháp thuật, bên trong có rất nhiều phòng có chức năng khác nhau. Đúng ra lúc đầu mỗi người ở tại một lều. Nhưng sau một thời gian ở chung, dưới sự lôi kéo cứng rắn của Leo, mọi người đồng ý vào ở cùng một lều.

Lúc này Binns đã dẫn hai cậu bé vào phòng khách cùng đợi đám người Snape. Lấy cha/ ba mình làm mục tiêu phấn đấu, hai cậu bé điều chỉnh thân thể, cố gắng tạo ra tư thế không quan tâm, thế nhưng tia lo lắng trong mắt đã làm bại lộ tâm trạng của cả hai. Dù sao hai đứa đã từng bị bắt và xém chút nữa là bị thiêu sống.

Xét thấy “James” là kẻ độc mồm độc miệng, Athena lại là phái nữ, vì vậy kỵ sĩ Leo đại diện kể lại ngắn gọn tình huống bên ngoài cho Binns. “Dựa vào câu nói kia của gã tớ có thể đoán được bọn họ là người Đan Mạch.” Cuối cùng Leo đưa ra kết luận.

Người Đan Mạch, trước kia Snape hiểu biết không sâu về lịch sử pháp thuật, nhưng anh biết trong một thời gian dài England đã từng bị người Đan Mạch chiếm giữ không ít lãnh thổ. Hiện tại England đang bị Giáo Hội và Đan Mạch chia nhau thống trị. Nơi nhóm người Snape đang ở là nơi Giáo Hội cai quản, làm thế nào người Đan Mạch lại xuất hiện ở đây?

“Cái tên kỵ sĩ kia chắc chắn là một kỵ sĩ Đan Mạch, nhưng các anh có chú ý tới những kẻ không phải là kỵ sĩ trong đám đó không?” Athena nói ra những gì mình quan sát được. “Nhất là cái người đứng cạnh gã kỵ sĩ, tớ cảm giác trên người gã có pháp lực dao động, ngoài ra trong cái rương kia cũng có một tia pháp lực rất mỏng manh.” Athena có cảm giác rất mạnh với pháp lực, cô do dự rồi nói tiếp: “Tớ nghi ngờ trong cái rương kia có một phù thủy.”

Mọi người nghe suy đoán của Athena không khỏi quay mặt nhìn nhau. Chuyện này, những người này làm người ta có cảm giác thật quỷ dị, tất cả đều cho thấy có âm mưu nào đó.

“Có lẽ chúng ta cần phải tiến hành điều tra một chút.” Leo yêu thích mạo hiểm kích động nói.

“Tôi giả sử ngài Leo tôn quý có thể làm cho bọn kỵ sĩ bên ngoài không thể thấy ngài, còn ngài thì có thể nghênh ngang tiến vào lều trại của bọn chúng để tìm hiểu tin tức?” Snape đã không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là phun nọc độc với Leo.

“Đương nhiên không phải tôi rồi, ha ha.” Leo cười ngây ngô, vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía Athena.

Athena chỉ đành trừng Leo một cái. Lát sau, một con ưng mạnh mẽ dựa bóng đêm, không một tiếng động lén lút xuất hiện tại khu vực gần lều trại đám người Đan Mạch.

Trong lều trại quý giá nhất truyền ra giọng nói, “Hôm nay thật làm phiền ngài, kỵ sĩ Lawrence, chắc ngài đã đi đường suốt đêm.” Người nói chuyện chính là người đứng chung với gã kỵ sĩ lúc nãy, người mà Athena cảm nhận được có pháp lực dao động.

“Linh mục Schinkel yên tâm đi, chúng ta là đoàn kỵ sĩ tinh nhuệ nhất được thần Odin chúc phúc, một phù thủy yếu ớt như con rệp sao có thể làm đối thủ của chúng ta? Chúng ta nên nghỉ ngơi dưỡng sức, mục đích của chúng ta là vô số bảo vật trong lăng mộ của vua Arthur trong truyền thuyết.” Kỵ sĩ Lawrence không để ý đến nỗi lo lắng của linh mục Schinkel, tuy rằng trên đường đi gã đã bị một tên phù thủy đuổi giết đến mức chật vật nhưng mà phù thủy chết trên tay gã cũng nhiều không đếm nổi.

Gã kỵ sĩ và linh mục tiếp tục nói chuyện với nhau, một màn này không thoát khỏi đôi mắt của con ưng, đợi một lát sau con ưng cất cánh bay khỏi lều trại của người Đan Mạch. Con ưng lượn vài vòng trên không rồi bay vào lều trại nhóm người Snape, sau khi đáp xuống đất thì biến thành một cô gái xinh đẹp.

“Để một cô gái đi làm những chuyện lén lút như thế này, các vị đàn ông ở đây thực là phong độ.” Biến trở lại hình người, Athena không hề khách khí trừng những nhóm đàn ông từ già tới trẻ. Hai nhóc con Carey và Bert bị khí thế của cô dọa rụt người, chỉ có những người lớn là còn có thể chịu đựng khí thế nữ vương này.

“Thế nào?” Sắc mặt Snape rất phức tạp khi nhìn thấy con ưng vô cùng giống biểu tượng của nhà Ravenclaw phi vào, nhưng anh vẫn đè nén suy nghĩ, hỏi thăm tình huống Athena đã điều tra.

Vẻ mặt Athena nghiêm túc kể lại tình huống cô vừa nghe được. “Lăng mộ của vua Arthur?” Leo thu lại khuôn mặt tươi cười, sắc mặt vô cùng tức giận. Tổ tiên anh đã từng thề trung thành với vua Arthur, anh vô cùng tức giận với việc phần mộ của Người sắp bị trộm, “Bọn chúng muốn đi trộm mộ? Chết tiệt, sao bọn chúng dám, những tên Đan Mạch đó nên xuống địa ngục đi!” Leo mắng, xung quanh anh bắt đầu hình thành áp lực pháp thuật mạnh mẽ làm hai cậu bé có pháp lực thấp nhất chịu không nổi.

“Gody!” Thấy bạn thân không khống chế được Athena bất chấp người khác kêu lên tên thật của anh. Có thể vì bị gọi bằng tên thật, Leo dần thu lại pháp lực của bản thân, tuy nhiên sắc mặt anh rất không tốt.

“Vua Arthur, vị vua mà Merlin lựa chọn, vương giả chân chính của England, vị vua có mười hai kỵ sĩ dũng cảm thề trung thành.” Binns thấp giọng ngân nga những câu được ghi trong sách sử, “… Kiếm thánh Excalibur bị rơi vào hồ, vua Arthur được đón vào Avolon, người dân England  hy vọng có một ngày Vua của họ sẽ một lần nữa xuất hiện cứu lấy họ.” Mọi người im lặng lắng nghe Binns dùng giọng nói cứng ngắc ngâm tụng đoạn lịch sử xưa cũ kia.

“Nếu như vua Arthur được đón vào Avolon, như vậy cái mà người Đan Mạch gọi là lăng mộ vua Arthur là gì?” Là một phù thủy ở thế kỷ hai mươi mà không phải là thế kỷ 10 TCN, Snape không có cảm giác kính sợ mãnh liệt với Vua Arthur và Merlin như vậy. Anh cố gắng thoát ra khỏi cảm giác kỳ lạ như lúc trước học tại lớp Lịch sử Pháp thuật của giáo sư Binns mà đặt ra câu hỏi.

“Về vua Arthur, sau này có ít nhất ba truyền thuyết, trừ việc tiến vào Avolon, còn có từ giã cõi đời, mai táng tại nơi thánh kiếm biến mất.” Binns dần dần bộc lộ tiềm chất của một giáo sư vẫn độc bá lớp học Lịch sử Pháp thuật ngàn năm qua, đối với vấn đề về lịch sử ông luôn nắm rõ nhất.

Ngắt ngang giọng nói trầm trầm của Binns, Leo đứng dậy, thanh kiếm đụng phải giáp đùi kêu lên loảng xoảng, “Tớ chắc chắn phải ngăn cản bọn chúng, làm con cháu của tổ tiên kỵ sĩ thề trung thành với vua Arthur, tớ không cho phép những tên đó làm dơ bẩn vinh dự của Người.”

“Tính thêm cả tớ nữa.” Athena vẫn luôn ủng hộ bạn tốt của mình.

“Tôi giả thiết ngài kỵ sĩ Leo có thể lấy một chọi mười, lấy thực lực một người chống lại trăm tên, cho nên không cần những người vô năng như chúng ta đây cống hiến sức lực?” Snape chậm rì rì nói. Đối với phần mộ Vua Arthur, anh không để ý cho lắm, nhưng anh cũng không thể nhìn hai trong bốn nhà sáng lập này chạy đi mạo hiểm. Xin người, Hogwarts còn chưa có dựng lên đâu, muốn chết cũng phải xây dựng Hogwarts cho tôi cái đã.

Leo nở nụ cười, đây là tươi cười đầu tiên sau khi anh biết được chuyện tình về vua Arthur, “Ha ha, Rowena, tớ đã nói đi cùng James sẽ rất thú vị mà.” Anh vui sướng nhìn về phía bạn tốt của mình. Bị gọi là Rowena, Athena chỉ đành cho anh ánh mắt xem thường.

“Dù gì cũng sắp trở thành bạn bè sinh tử, sao chúng ta không thể dùng thân phận chân thật để nhận biết nhau nhỉ?” Leo nhìn về phía Snape, nghiêm trang giới thiệu chính mình, “Tên của tôi là Godric Gryffindor.”

“Rowena Ravenclaw.” Quả nhiên dùng tên giả Athena là người sáng lập nhà Ravenclaw.

Sau khi giới thiệu cả hai đều quay đầu nhìn về phía Snape. Snape chần chờ, “Severus Prince.”

Giới thiệu tên thật xong, mọi người lập tức cùng bàn bạc kế hoạch tác chiến. Đối phương có mười mấy kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, linh mục Giáo Hội cũng có chút trình độ, vậy nên mọi người quyết định nghênh ngang giết qua.

Rowena và Snape bắt đầu điều chế một ít độc dược, sau đó Rowena lợi dụng hình thái Animagus đi đầu độc, rồi Godric chủ công, Rowena và Snape trợ giúp, mà Binns phụ trách mang theo hai cậu bé trốn vào rừng rậm.

Trong lúc Rowena và Snape vội vàng điều chế độc dược, Godric nhắm mắt nghỉ ngơi, phía lều trại của đám người Đan Mạch kia phát ra âm thanh hỗn loạn khá lớn.

Godric lao ra khỏi lều, một lát sau anh trở lại với biểu tình khó hiểu, “Tớ nghĩ chúng ta có thể có đồng bạn.”

Rowena và Snape cũng bước ra, khu lều của đám người Đan Mạch có ánh lửa ngập trời, tiếng người, ngựa hí rối loạn. Nổi bật giữa đám người đang bối rối, một người mặc áo đen, tóc đen, mắt xanh lục lững thững, thong thả tiến về phía lều trại của chúng.
Bình Luận (0)
Comment