Quay Về Quá Khứ

Chương 62

Kế hoạch của Snape rất thành công, thân hình người khổng lồ ôm trứng rồng thu hút đàn rồng còn lại, nhưng vẫn có một con rồng cái khi xoay người đuổi theo kẻ trộm trứng rồng thì vung cái đuôi, không biết là cố ý hay là vô tình cái đuôi nó vụt về phía Snape.

Lúc ấy Snape bởi vì mệt mỏi chỉ lo chạy chậm lại nên không chú ý tới một màn nguy hiểm này, mà thánh điện kỵ sĩ ở phía sau anh vẫn luôn cảnh giác bầy rồng tất nhiên đã phát hiện ra nguy hiểm, hắn ta hô cẩn thận liền nhào tới Snape.

Một màn này cũng làm cho nhóm Salazar xuất hiện phía trước quá sợ hãi, bọn họ cũng hét lên. Mà Salazar thì không chút do dự phóng ra một thần chú về phía đuôi rồng xanh, trực tiếp làm đứt rời cái đuôi kiên cố kháng pháp thuật của nó.

Snape bị té trên đất một lúc sau mới nhận ra được vừa rồi đã trải qua một màn nguy hiểm như thế nào, anh không khỏi chán nản vì sức cảnh giác của mình giảm mạnh, không được như ngàn năm sau luôn cẩn thận xử lý mọi chuyện trong Tử thần Thực tử cũng như Hội Phượng Hoàng như vậy.

“Severus cậu không sao chứ?” cả nhóm Godric như ong vỡ tổ chạy lại đây. Sau khi nguy hiểm qua đi, Germany Terracina lập tức rời khỏi người Snape, khi nhóm Godric chạy tới thì yên lặng lùi lại.

Bọn Godric vây quanh Snape quan tâm không ngừng, điều này làm cho Snape da mặt mỏng thẹn quá hóa giận.

Mà Salazar lại thái độ khác thường không ngay lập tức lại gần, ngược lại chậm chậm rì rì đi đến nơi con rồng cái nằm tại chỗ kêu rên bởi vì cái đuôi bị cắt đứt. Đầu tóc đen cùng áo choàng của y tự động bay phần phật, đây là do pháp lực tràn đầy trên người y tạo thành, đồng thời ma áp của y dường như đều hướng về phía con rồng bị thương.

Snape giờ phút này bị bạn bè quan tâm quá mà nổi giận căn bản không có thời gian chú ý tình hình của Salazar, nhưng nếu anh để ý, anh nhất định sẽ lập tức cho ra kết luận: Salazar đã giận điên lên.

Salazar chậm rãi đến gần con rồng bị thương, xa xa đám rồng đang truy đuổi những sinh vật do Snape biến ra cũng nghe được tiếng kêu rên vì bị thương của con rồng cái, tiếng kêu này làm cho chúng nó khôi phục một ít lý trí.

Chúng nó đều quay đầu bay về phía con rồng cái bị thương, nhưng khi gần đến nơi lại không dám lại gần.

Bởi vì bọn Salazar thường qua lại với rồng cổ Valkin hùng mạnh nên trên người có hơi thở của rồng cổ, hơi thở của rồng cổ như ẩn như hiện làm cho đàn rồng xanh chùn bước.

Trên người Snape cũng có loại hơi thở này, chẳng qua trước đó đàn rồng xanh vì mất đi trứng rồng mà mất đi lý trí, căn bản không để ý đến loại hơi thở của giống rồng cường đại có lực uy hiếp đối với chúng. Có thể nói, hôm nay Snape thật sự là không may toàn tập.

Tuy rằng đàn rồng xanh cũng rất để ý đến đồng loại đang bị thương của mình, nhưng cái người nho nhỏ trước mắt này trừ hơi thở rồng bên ngoài thì hơi thở của y cũng rất cường đại. Chúng nó đành phải yên lặng ở trên trời cao xoay quanh nhìn con người nhỏ bé bắt nạt đồng bạn chúng nó.

Salazar chạy tới trước mặt con rồng bị thương, ánh mắt xanh thâm trầm nhìn chằm chằm con rồng đã xuất hiện vẻ sợ hãi, “Ngươi suýt chút nữa làm anh ấy bị thương, ta đã từng thề dù là sinh vật nào làm bị thương người ta coi trọng đều phải chết, cho nên đi tìm chết đi.”

Bàn tay mảnh khảnh của Salazar khẽ nhẹ nhàng vuốt làn da cứng rắn của con rồng, y vuốt ve làm cho con rồng vốn đau xót mà run rẩy không thôi càng thêm sợ hãi run bần bật. Trên tay của y xuất hiện ánh sáng đen không rõ, ánh sáng này đang từ từ thẩm thấu tiến vào thân thể con rồng, bắt đầu ăn mòn thân thể nó.

“Dừng tay Salazar.” Bởi vì lên tiếng chính là Snape, Salazar quả nhiên rất nghe lời dừng tay. Y không hiểu nhìn Snape vừa ngăn cản mình, ý tứ thực rõ ràng: nó hại anh bị thương, vì sao anh không cho tôi báo thù.

Snape hiểu ánh mắt của Salazar, anh không được tự nhiên nghiêng đầu. Anh cũng là một người đàn ông, không cần người khác phải bảo vệ. Hơn nữa anh cũng là một Slytherin, Slytherin đã mang thù, tất nhiên phải do chính mình báo.

“Tự tôi ra tay.” Snape cũng đi về phía con rồng, “Thù của tôi phải do chính tôi báo.”

“Không có gì khác nhau.” Salazar chỉ nói một câu không đầu không đuôi ngắn gọn như vậy, chỉ ra vị trí của mình cho Snapet biết. Lời của y ẩn ý rất rõ ràng, là thù của y hay là thù của Snape không có gì khác nhau, bọn họ là một.

Hiểu được hàm nghĩa của Salazar, Snape hơi đỏ mặt vội vàng đi làm công việc của mình, sưu tập dược liệu độc dược trên người con rồng.

Nếu con rồng này suýt nữa làm anh bị thương tất nhiên anh phải từ trên người nó đòi lại. Làm một bậc thầy độc dược, Snape vẫn luôn thèm nhỏ dãi những dược liệu trên thân rồng. Trước kia vì lý do kinh tế và rồng ở thời đại kia của anh càng ngày càng hiếm đã thành sinh vật huyền bí cần được bảo vệ, Snape không thể lấy được bao nhiêu. Mà trước mắt có một cơ hội lớn như vậy tự nhiên anh sẽ không bỏ qua. Vì thế dưới một đàn Rồng xanh xứ Welsh vây xem, Snape vô cùng say mê thu lấy tất cả dược liệu có thể lấy từ trên người con rồng, đương nhiên anh sẽ nhớ rõ lưu cho nó một con đường sống. (NN: phù, tưởng em rồng tiêu luôn rồi mới bị “bóc lột” chứ hóa ra tội chết có thể tha…tội sống thì không…bị xử lăng trì >“< chia buồn cho em nó)

Sau khi Snape vừa mới hoàn thành công việc thu thập của mình, hai con rồng xanh cường tráng lập tức bay tới mang theo đồng bạn dường như chỉ còn một hơi thở bay đi. Những phù thủy này thật là đáng sợ, Thần Rồng ở trên cao, chúng nó nhất định phải cách xa họ ra.

Salazar nhìn Snape vì dược liệu hiếm có trong lòng mong muốn từ lâu mà lộ ra nụ cười nho nhỏ hiếm thấy cũng vừa lòng cong lên khóe miệng.

Nhìn Snape bởi vì mải mê suy nghĩ không biết dùng những nguyên liệu này làm thí nghiệm gì mà ngẩn ngơ bỏ mặc nhóm bạn chạy đi, Salazar cũng có kế hoạch muốn tìm thiệt nhiều nguyên liệu độc dược, y thích nhìn khuôn mặt Snape khi nhìn những nguyên liệu độc dược đó.

Lúc này so với việc hai người ngọt ngào, bên kia bọn Godric có thể nói là giương cung bạt kiếm, mà đối tượng bọn họ nhằm vào chính là Germany Terracina.

Mặc dù khá chật vật, người dính không ít bụi đất, nhưng cách ăn mặt của thánh điện kỵ sĩ rõ ràng nói lên thân phận của người trước mắt này. Xét thấy biểu hiện vây bắt phù thủy kiệt xuất của thánh điện kỵ sĩ, bọn họ đã bị coi là kẻ thù không đội trời chung của phù thủy. Nếu có cơ hội có thể giết chết thánh điện kỵ sĩ, mỗi một phù thủy đều nghĩ cách làm cho bằng được.

Vì thế xuất hiện cảnh Godric cầm đầu nhóm phù thủy cùng Germany Terracina giằng co không hề kỳ quái, hiện tại hai bên bị vây trong tình trạng hết sức căng thẳng, tùy thời đều có thể bắt đầu chiến đấu không chết không ngừng.

Snape thấy được tình hình trước mắt, do dự một chút, anh rất nhanh đứng ở giữa hai bên. “Godric, hắn… Hắn đã cứu mạng tôi, lần này có thể thả hắn đi hay không?”

Snape luôn không muốn thiếu nợ người khác, lúc trước khi Potter có ân cứu mạng đã khiến anh như nuốt phải ruồi bọ, thật sự nếu so sánh một chút mà nói, anh thà để cho cái tên thánh điện kỵ sĩ có ý đồ không rõ trước mắt này cứu, cũng không muốn bị lão Potter chết tiệt cứu.

Bọn Godric tận mắt thấy cái gã thánh điện kỵ sĩ này bổ nhào vào Snape giúp anh không bị cái đuôi rồng đập trúng. Bởi vậy mọi người nhìn nhau rồi gật đầu, bọn họ chậm rãi tách khỏi thánh điện kỵ sĩ.

Giờ phút này đứng trước Germany Terracina trừ  Snape cũng chỉ có Salazar đang nắm tay anh.

Salazar lặng yên đứng đó… dùng ánh mắt ý vị không rõ nhìn kỹ thánh điện kỵ sĩ chưa từng mở miệng, vì thế Snape chỉ có thể đơn giản nhanh chóng cùng đối phương nói vài câu.

“Anh đã cứu tôi, tôi cũng đã đền đáp lại cho anh. Lần sau gặp lại, chúng ta chính là kẻ địch, tôi sẽ không lưu tình.” Snape khó có lúc không sử dụng những từ ngữ độc ác mà trực tiếp nói xong một câu dễ hiểu.

Germany Terracina không quá để ý đến mấy phù thủy đang bao vây mình, thân thể hắn luôn ở trạng thái chiến đấu. Sau đó bị Snape ngăn cản tình trạng hết sức căng thẳng này, hắn liền hơi thả lỏng thân thể mình một chút.

Germany Terracina nhìn thoáng qua tay của Snape và Salazar đang đan vào nhau thật chặc, lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn ta thật không ngờ Snape sẽ lựa chọn một người đồng tính làm bạn đời. Làm một tín đồ tận tụy hắn rất bài xích đồng tính yêu nhau, tuy rằng việc này không thể cản trở hắn có một cảm giác kỳ quái đối với vị phù thủy mắt đen này.

Nghe xong lời Snape nói, Germany Terracina gật đầu chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi hắn phải hỏi một vấn đề mà thật lâu trước kia vẫn muốn biết, “Tên của anh là gì?”

Snape thật không ngờ đối phương lại muốn biết tên của anh, anh ngừng một lúc mới trả lời, “Severus… Prince.”

Nhìn bóng dáng thánh điện kỵ sĩ đã đi khuất, bọn Godric mới lại một lần nữa vây quanh Snape. Lúc này bọn họ đều rất muốn biết Snape và cái tên thánh điện kỵ sĩ kỳ quái kia đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế Snape chỉ có thể cứng ngắc kể lại một chút chuyện đã xảy ra từ khi bị lạc, đương nhiên trừ việc được vị thánh điện kỵ sĩ cứu lúc xảy ra động đấtSnape mẫn cảm nhận ra được nếu như mình nói ra tình hình thực tế, có thể sẽ tạo ra một chút phiền phức.

Bởi vì Snape lo kể lại chuyện cho mọi người, cuối cùng anh mới nhớ ra cô bé cùng anh trải qua tất cả. Cô nhóc này chưa từng gặp qua quái vật (rồng) như vậy nên sợ hãi, thân mình run rẩy, nói cũng nói không nên lời.

Lúc này làm đại biểu của phải nữ luôn luôn dịu dàng thân thiện Helga lập tức lại gần an ủi cô gái bé nhỏ đang sợ hãi này. Chẳng qua đứa bé này không hề cho nàng mặt mũi, bé tránh thoát bàn tay Helga muốn vuốt ve tóc mình, uốn éo thân trốn phía sau Snape, trên tay còn nắm chặt áo choàng Snape.

“Ha ha, không nghĩ tới Severus lại được bọn nhỏ thích như vậy.” Rowena sửng sốt sau đó cười ha ha nói, “Tớ nhớ rõ Carey và Bert cũng rất thích ở bên cạnh Severus, khi bọn nó vừa mới nhập học còn thường chạy tới phòng của Severus mà ngủ đấy.” Rowena trêu ghẹo nhìn Snape bởi vì hành động của cô bé mà bối rối.

Snape cũng khá buồn bực, rõ ràng mình đã từng là giáo sư không được chào đón nhất Hogwarts, làm sao trở lại ngàn năm trước anh ngược lại được đám nhãi con rất chào đón vậy?

“Tôi cho rằng cô đã qua độ tuổi bám lấy người lớn rồi, nhóc con.” Snape uy hiếp nhìn cô nhóc. Sau cố gắng của mọi người, cô bé rốt cục từ phía sau Snape đi ra.

“Tên của con là gì cô bé đáng yêu.” Rowena mỉm cười dịu dàng hỏi.

“Lily, Lily Hawkins.

– Hết chương 62 –

Tác giả: tóc đỏ còn gọi là Lily quả thật có thể thu hút giáo sư, cho nên người nào đó phải tiếp tục ăn dấm rồi.
Bình Luận (0)
Comment