Que Kem Nhà Tôi

Chương 15

Từ buổi tối chơi Noel đắc ý dạt dào đó, tôi quên mất chuyện xử đẹp em Thắm nhà tôi. Mình vui thì tha người ta một con đường sống mà, chừng nào buồn buồn mới lôi chuyện cũ ra nói.

Ngoài ra, cũng kể từ cái hôm ăn kem trộn kẹo bông đó, tôi bắt đầu mơ tưởng tới kẹo bông. Bởi mỗi lần chỉ ăn kem không thôi, tôi không thể nào cảm thấy thỏa mãn được. Hương vị cực kỳ ngọt ngào như Yomost đó cứ khiến tôi thèm thuồng. Thế là tôi bắt đầu kiếm chỗ nào có bán kẹo bông để mua. Đáng buồn là ở quê tôi lúc đó, kiếm được một cây kẹo bông còn khó hơn lên trời, trừ những dịp đặc biệt. Thôi thì đành tạm ăn kem không thôi. Hu hu, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn ăn kem cả đời đâu à nha.

Mỗi lần than thở với con Thắm cái vấn đề kẹo bông và kem này, nó đều cốc đầu tôi. Trên đời này trừ que kem với cha mẹ tôi ra, nó là người bạn duy nhất được phép cốc đầu tôi. Quyền lực trong tay nó lớn quá rồi chứ gì nữa. Tất nhiên, câu nói của nó sau khi cốc đầu tôi xong sẽ là:

“Rốt cục bà đang nói tới cái gì? Bà đang nói tới ăn kem đơn thuần theo nghĩa đen, hay nói tới cái vụ đời bà bị que kem nó quản lý, hay bà đang buồn vì mình không ăn được gì khác ngoài kem, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng?”

Tôi trừng mắt nhìn nó. Bạn bà ý tại ngôn ngoại, nói năng cao thâm, bà nghe thì tự biết mà hiểu lấy chứ, sao dám nói toẹt ra, đụng vô nỗi đau cả đời của bạn bà thế này.

“Bà yên tâm, bà muốn ăn gì đó ngoài kem thì cứ liên hệ bạn bà. Bạn bà sẵn sàng tìm kẹo bông giúp bà, đen hay bóng gì đều được.”

Thấy chưa? Tôi biết ngay mà. Đầu tư vào đâu thì còn có rủi ro, chứ đầu tư vào em Thắm nhà tôi thì chỉ được thêm khuyến mãi, vừa có đen mà vừa có bóng nữa kìa.

Tính ra, thu hoạch của ngày Noel hôm đó không tệ một chút nào. Mình được vui vẻ, chọc tức được ai kia, làm ai kia tức tối nhưng không dám mở miệng, lại bình thường hóa quan hệ với que kem mặt lạnh, khi que kem rốt cục cũng chịu mở miệng làm hòa với tôi, mặc dù tôi với que kem còn lâu mới tiến tới cấp độ thân hết chỗ nói.

Đó là một ngày đẹp trời, khi tôi tung tăn vô lớp vào một buổi trưa, khi que kem tự dưng chìa tay ra trước mắt tôi một cây kem sầu riêng ngọt ngào.

“Kem nè, ăn không?” – Que kem xòe cây kem mát lạnh mới mua ra.

“Ha, bạn biết tặng quà, mua kem hối lộ tui rồi hả? Trẻ nhỏ dễ dạy nha, thiệt là có tương lai.” – Vừa nói tôi vừa xoa xoa đầu que kem, mặc kệ gương mặt nó đang nhăn nhó lườm lườm nhìn tôi.

“Thích ăn kem không?”

“Phí lời, tất nhiên là tui thích rồi” – Nói xong, tôi cắn phập một cái.

“Vậy nếu ngày nào tui cũng mua một cây kem cho bạn thì sao?”

Nghe que kem nói vậy, mắt tôi liền sáng rỡ, theo bản năng gật đầu lia lịa.

“Ngày nào cũng ăn kem như vậy bạn cũng sẽ không thấy ngán sao?” – Nghe que kem nói vậy, tôi lại gật gù tiếp. Kem ngon mà, có ai được ăn mỗi ngày mà không thích chứ.

“Vậy bạn chỉ ăn kem thôi nha, không ăn món gì khác hết” – Tôi theo bản năng gật đầu lần ba. Nào đâu biết rằng…

“Bạn Nguyễn Thị Thu Thảo, quyền ăn kẹo bông gòn hay bất cứ món nào khác của bạn bị hạn chế kể từ hôm nay”

Nghe xong câu đó, tôi liền bị sặc kem. Trong tình huống đang ngậm đầy kem như vậy, Thành lại đi phán một câu khiến tôi giật mình như thế, thì chỉ có thể nói là, nó tự làm tự chịu.

Lần đầu tiên tôi phát hiện nước kem chảy ra, dính trên da người mình đang ghét thật là đẹp vô cùng, nhất là người “Giữ gìn vệ sinh thật tốt” như que kem đây.

Sau khi trả lại cả vốn lẫn lời cho Thành (thực ra cũng lỗ chút ít vì tôi không thể nào ói ra được), tôi liên tục tặng Thành hai chữ vàng: “Đồ điên đồ điên đồ điên !!!!!!”

Chẳng ngờ là nó cũng biết tức giận với tôi. Nó nhìn tôi rồi nói: “Được rồi, tui điên!”. Tự nhận mình điên, hình như không giống phong cách của mấy người điên cho lắm. Có người điên nào tự nhận mình điên đâu nhỉ?

Thế là từ đó, tôi học được thêm một tình huống của câu nói “Bằng mặt không bằng lòng”. Bởi lẽ tuy không còn chiến tranh lạnh nữa, vẫn nói chuyện bình thường với nhau, nhưng giữa que kem với tôi, dường như có một khoảng cách nào đó, đẩy chúng tôi ra xa. Nhìn nhau nói chuyện, nhưng cảm giác lại dần sượng sùng và gượng gạo.

Tháng ba, bên Trung Quốc có câu “Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu”, nghĩa là mùa hoa khói tháng ba, ôi thật là lãng mạn (Lý Bạch: Ta nói vậy vì đó là mùa nhang khói Tiết Thanh Minh đó con). Còn ở quê tôi, tháng ba là mùa của tụi trẻ con đi khoe diều.

Đó là cái tháng mà đồng cỏ khô hạn nứt nẻ đang chờ mưa xuống, lại gặp mùa gió chướng thổi mạnh, khiến tụi trẻ con không cầm lòng nổi phải cố gắng nài nỉ cha mẹ mua diều, đua nhau thả trên cánh đồng khô cằn nên chẳng sợ dính miếng bùn nào hết.

Thế là mỗi ngày khi đi học về, nhìn thấy tụi diều đuổi bắt nhau trên trời, tôi liền đua đòi lôi kéo con Thắm đi thả diều. Chỉ tiếc là tôi đã quên mất một sự việc vô cùng nghiêm trọng: Tôi không biết thả diều.

“Hai người muốn đi thả diều sao?” – Thành lạnh lùng nhìn gương mặt long lanh thiết tha chờ mong của tôi.

“Được, phí dạy thả diều là một tiếng mười ngàn.”

“Cái gì? Bạn dám tính tiền với tui nữa hả?” – Tôi bực bội.

“Không phải bạn thích tiền lắm sao? Tui học tập bạn thôi. Nghĩ kỹ đi, bạn mà nhờ Honey của bạn, không chừng nó còn tính giá gấp ba.”

“Tui đã nói rồi, tui với nó chỉ chơi trò chơi thôi. Nó là Honey của tui hồi nào.”

Nói đến đây, Thành bèn quay sang nhìn tôi: “Chỉ là trò chơi thôi sao?”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Chuyện người yêu mà bạn cũng đem ra đùa giỡn, vậy còn kết hôn thì sao? Chẳng lẽ ngày kết hôn bạn cũng vui vẻ chơi trò mất tích cho chú rể ngồi khóc như mưa sao?”

“Ha ha ha tui không có gật đầu lần hai. Tui có kháng thể rồi. Chiêu dụ dỗ này của bạn hết hiệu quả rồi nha que kem. Ha ha ha”

Nó lắc đầu nhìn tôi rồi thở dài. Thở dài cái gì. Hâm mộ trình độ chuyển đề tài của chị chưa cưng?

Một ngày rất lâu về sau.

“Anh tới đây làm gì, em phải tổ chức tiệc độc thân mà. Mấy bà đâu, kéo ổng đi khỏi chỗ này cho tui.”

“Không được. Tiệc độc thân này của em phải có anh ở đây trông chừng.”

“Em nhắc lại lần nữa, em với anh ký giấy rồi. Em không có bỏ trốn đâu. Khách khứa mời hết rồi, em mà trốn thì còn gì là sỉ diện của em nữa. Anh mau ra ngoài đi.”

“Tin em mới là đồ ngu.”

“Được rồi, anh mà không ra, ngày mai hủy bỏ, em không kết hôn nữa.”

“Giấy chứng nhận nè, cho dù em không kết hôn ngày mai thì em cũng đã là bà kem rồi. Em đừng hòng phủi bỏ trách nhiệm của em.”

“Trách nhiệm mỗi ngày đều phải ở bên cạnh anh, phải ăn kem của anh, không được ăn bất cứ thứ gì khác.”

“Trách nhiệm gì chứ. Bà Thắm ơi cứu tui, tui ngán kem lắm rồi, tui không muốn kết hôn nữa!!!!!!!!!”

Cả đám bạn thân đổ dồn ánh mắt về phía tôi, có kẻ cũng chưa kịp nhìn, bởi còn đang sặc nước.

Thôi, tập trung vào đề tài. Cái ngày trước kết hôn đẫm nước mắt nước mũi nước miếng đó, không nên nhớ tới thì hơn.

Mặc dù không phải xuất thân danh môn quý tộc, không phải hot girl người người mê say, nhưng tôi cũng xin vỗ ngực cam đoan với bạn rằng, hễ tôi đi đến đâu là thu hút được biết bao ong bướm đến đấy. Điển hình như buổi thả diều hôm đó, vì có tôi, que kem cũng đi, Thắm cũng đi, Hậu đậu cũng đi, Duy với Yến cũng có mặt góp vui.

(Thành: tất nhiên là góp vui rồi, người ta đến để xem kịch vui của em mà.

Thắm gật gật: đúng là bà thu hút ong bướm thật, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Tôi: Ý bà là sao?

Thắm: hơ hơ, thì ý tui là bà giống phim Hoàn Châu cách cách đó mà.

Tôi: Tui giống Hàm Hương sao bà? Ha ha ha.

Thắm: Không, giống Hoàn Châu cách cách!)

Hôm đó, khi cùng que kem, lôi thêm con Thắm đạp xe tới cánh đồng, chúng tôi nhanh chóng dựng xe ngay bờ đê kế con đường quốc lộ, mắt sáng rực nhìn đám diều lượn lờ uốn éo trên trời.

“Bà coi kìa, con cá mập đó thả cao ghê, hâm mộ quá đi. Con bướm nữa kìa!”

Một bướm một cá mập, Duy với Yến vậy mà cũng gọi là cặp tình nhân nữa sao? Một con dưới nước một con trên trời, nhìn thôi là thấy trật lất rồi.

Nhìn chăm chăm vào con diều bươm bướm kia, tôi bắt đầu mở con diều hình chim yến của mình ra. Tại sao tôi lại mua con diều hình chim yến ư? Được rồi, tôi thừa nhận, thứ nhất tôi cuồng phim Tiểu Yến Tử, tôi muốn làm chim yến bay thật cao trên bầu trời. Thứ hai là ý tại ngôn ngoại, thả Yến lên cao, nắm Yến trong tay, lắc qua lắc lại. Thứ ba là, chim yến ăn gì?

“Chim yến ăn côn trùng với sâu bọ, không ăn bướm.” – Que kem tự dưng đọc được suy nghĩ của tôi, khiến tôi hoảng hốt nhìn nó trân trân.

“Bướm cũng từ sâu bọ mà thành mà, chim yến tất nhiên cũng ăn bướm chứ?”

“Chim yến ăn mấy con côn trùng bay cao hà, bướm bay thấp lè tè, bạn nghĩ chim yến rảnh rỗi sà xuống thấp, đi ngậm mấy con bướm cho tốn sức sao? Với lại, bạn có thấy con chim yến nào đi vạch lá tìm sâu chưa?”

Hừ, được rồi, lần sau tôi nhất định mua diều hình con chim sẻ.

Qua cả tiếng đồng hồ đổ mồ hôi, sôi nước mắt, Thành rốt cục nhìn tôi thở dài: “Thật là dốt đặc cán mai mà”.

Ngu ngốc, ngay cả thành ngữ cũng không biết xài. Tôi dốt đâu mà dốt chứ. Nó không thấy trừ mấy môn thể thao với thả diều ra, môn học nào tôi học cũng giỏi hay sao.

Loay hoay cả buổi không thả diều bay được, tôi bắt đầu nghi ngờ, hay là tại con diều này có vấn đề. Tất nhiên là, mỗi khi tôi nắm nắm diều kéo kéo, Thành luôn chạy sát bên tôi, ra vẻ chỉ dẫn cho tôi. Để tỏ ra tận tình, nó còn nắm lấy tay tôi cùng nhau kéo kéo diều. Lúc đó, lưng tôi vô tình chạm phải ngực que kem, hơi thở que kem tự dưng có lúc phà phà vô gáy tôi, khi thì vô tai tôi, khiến tôi đột nhiên đứng người.

Cũng may là, người cứng nhưng chân chưa cứng, tôi ra sức giẫm một cái.

Để tránh tình trạng bị ai kia lợi dụng miễn phí, tôi bèn để que kem thả diều dùm tôi luôn. Đến khi diều bay cao rồi, tôi đến hưởng lợi là xong chứ gì, không cần thả chi cho cực khổ. Nghĩ vậy, tôi bèn không nhân nhượng giao diều cho que kem. Tôi chạy ra ven đường ngồi uống nước, ngồi kế em Thắm nhà tôi đang say sưa ngắm diều cả tiếng đồng hồ. Thả chi cho mệt, ngồi nhìn sướng hơn, bây giờ tôi mới thấy phương châm của nó chuẩn không cần chỉnh.

Đến diều cũng biết mê trai, chim yến kia, tại sao vô tay que kem mày lại bay cao thế hả? Tôi vừa liếc diều, vừa nhìn cặp đôi chướng mắt đang say mê thả diều phía xa xa. Đột nhiên tôi phát hiện, ở góc bên trái, kẻ chơi trò chơi tình yêu với tôi cũng xuất hiện. Đúng là oan gia tương phùng mà.

Khi diều đã lên cao, que kem liền ngước mắt nhìn tôi đang ngồi nhai nước đá. Tôi bèn tiếc nuối bỏ dở ly nước cạn của mình, chạy ra cầm lấy diều. Được que kem chỉ dẫn hồi nãy, tôi cố sức nắm diều thật chắc, nhưng tay tôi vẫn cứ run run, cả người dường như đẫm mồ hôi. Hóa ra mọi việc đều không giống như người ta tưởng tượng, cầm diều trên tay rồi, nơm nớp lo diều bay mất, chứ có tí cảm xúc thưởng thức hay sảng khoái gì đâu.

“Thảo, thả lỏng ra một chút, đừng căng thẳng quá, gió bây giờ chưa mạnh, diều không khó điều khiển, không bay mất đâu.” – Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi, không phải là que kem. Đúng rồi, chính là Hậu đậu.

Tạm thời lơ đãng nhìn qua bên trái mình, tôi phát hiện, Hậu đậu đang cầm sợi dây diều trong tay, thong thả đong đưa, bàn tay thon dài, cảm giác vô cùng đẹp mắt. Trời ạ, chẳng lẽ kiếp trước tôi là một đứa biến thái thích tay hay sao? Mà không phải chỉ có tay, nụ cười Hậu đậu khi thấy tôi nhìn qua, đột nhiên cũng làm tôi mất hồn.

Thời điểm này, tôi chỉ có thể oán rằng: Hóc môn, ta hận ngươi!

Ngay khi lý trí kịp quay trở lại, tôi bỗng phát hiện, diều của tôi đang loạng choạng trên không, như con chim yến gãy cánh vậy. Gió mỗi lúc mỗi mạnh. Chết thật, tôi mới lơ là có một phút thôi mà.

Tôi bèn chạy theo hướng gió, chạy theo diều của mình. Mất mặt thật luôn, nhưng biết làm sao giờ, dù lực kéo diều không mạnh, nhưng sao nó cứ không theo ý tôi thế này. Chạy mãi chạy mãi, chỉ lo nhìn lên trời, chăm chú theo diều, tôi không nghe lọt nổi tiếng Hậu đậu hay que kem đang nói gì đó với tôi. Đột nhiên gió ngừng, ông trời trêu ngươi, chim yến của tôi đậu trên nhánh cây cao, phía lùm cây bên phải, cách cánh đồng lúa không xa. Thôi rồi, chim yến bị cúm gia cầm rồi.

Sau khi cuốn dây được một lúc, diều của tôi bị kẹt, tôi đành vào sâu trong lùm cây, giật giật dây diều, hy vọng diều mau chóng rơi xuống.

Tình cảnh Tiểu Yến Tử của tôi rốt cục cũng đến. Tôi bỗng phát hiện trán tôi đột nhiên rất đau, có tiếng gì đó vo ve bên tai. Tôi hoảng hốt thét lớn. Đúng là tôi dụ dỗ ong bướm tới rồi. Không làm được Hàm Hương, đành làm Tiểu Yến Tử vậy.

Cơn đau nhức ập tới, tôi cảm giác vô cùng sợ hãi. Ngay lúc đó, một cái áo trắng trùm lấy đầu tôi. Có ai đó lôi tôi đi, thì thầm vào tai tôi: “Đừng sợ”.

Ngày hôm đó, trong lúc hoảng sợ, tôi không còn nhớ gì nhiều, chỉ nhớ rằng, khi chiếc áo được lấy khỏi đầu tôi, tôi chợt nhìn thấy que kem đang cởi trần, trên mặt cũng sưng đỏ lên vài chỗ. Thì ra là que kem, hèn gì tôi cảm giác được khi nãy người ôm tôi thật gầy.

Cùng là nạn nhân của đám ong, Thành đành bị mọi người xung quanh kêu bỏ tôi ra, chân tôi nhũn đi, dường như không đứng vững. Ngay lúc đó, Hậu đỡ lấy tôi.

Giao phó hai chiếc xe đạp cho con Thắm, vốn đang mặt mày xanh mét từ nãy tới giờ, tôi được lệnh phải tới trạm y tế gần đó.

Hậu bế tôi lên, hướng về phía trạm y tế. Thành đi theo phía sau. Lần đầu tiên, tôi phát hiện chúng tôi hóa ra cũng có lúc cùng chung số phận tới vậy. Lần trước té xe, lần này bị ong cắn. Hóa ra que kem cũng có ngày mang cái vẻ mặt sợ hãi và lo lắng như thế. Chẳng lẽ que kem thật sự coi tôi là người bạn thân thiết rồi sao? Nghĩ tới đây, đột nhiên tôi trở nên vui vẻ, nhìn que kem mỉm cười thật tươi, dù cảm giác đau đớn đang lan dần, lan dần. Thấy tôi cười, mặt que kem đột nhiên dãn ra, rồi lại nhăn nhó vì đau. Vừa được ôm anh A, vừa được ngắm vẻ mặt thú vị của anh B, vừa bị đau đớn nhưng lại hưởng thụ hạnh phúc, cảm giác thật khó tả vô cùng, đúng là trong khổ có vui mà.

Tới trạm y tế cũng chẳng làm được gì, bởi sau một hồi khóc lóc nhốn nháo lên vì đau, tôi với que kem được đặt lên hai cái giường bệnh, cách nhau một lối đi. Vì đã được tiêm thuốc, mấy đốt đỏ trên trán tôi đã bớt đau hơn nhiều. Trong lúc tôi đang định chợp mắt, tôi chợt nhớ ra một chuyện, phải đuổi tên ôn thần Hậu đậu này về nhà thôi, không thì que kem giết tôi mất. Ánh mắt nó bắn qua đây thực sự khiến tôi rùng mình. Bởi lẽ nửa tiếng qua, khi tôi vào trạm y tế, Hậu đậu bắt đầu lải nhải, không rời tôi nửa bước.

“Thảo ráng chịu một chút, kim coi vậy chứ không có lớn đâu.” – Hậu đậu bắt đầu nịnh nọt.

“Thảo đừng sợ mà, không đau đâu.” – Lại giả vờ lên tiếng quan tâm.

“Nếu đau thì nắm lấy tay Hậu nha.” – Lại tiếp tục sến hơn con hến.

“Ai nói tui sợ đau chứ, tui không có sợ!”

“Vậy mặt ai đang tái xanh vậy?” – Que kem đang cởi trần xem kịch bên kia, ngồi tịch mịch không chịu nổi nên cũng phụ họa.

“Có sao? Làm gì có chứ. Mắt bạn có vấn đề rồi. Chị ơi khám mắt cho nó trước đi chị! Lát chị hãy chích em nha chị”.

Cũng may là, tình cảnh đau đớn lẫn muốn ói đó rốt cục cũng qua. Giờ phút này, tay của Hậu đậu vẫn tiếp tục thản nhiên đặt trên vai tôi, vỗ vỗ tôi. Vớ vẩn thật, nó coi tôi là trẻ con sao? Sao không mở miệng hát ru luôn đi.

Tôi bực bội trừng mắt với nó, liếc nó, cái đồ hại tôi bị người ta trừng mắt này, tôi phải cho nó thưởng thức một chút chứ. Nhưng thật là đáng buồn, tôi càng trừng nó, nó lại càng vui vẻ nhìn tôi cười tươi, khi thì mang bộ mặt ngây thơ, khi thì vẻ mặt vô tội, khi thì vẻ mặt yêu chiều. Thật là mệt mỏi quá đi, người bệnh như tôi sao thất bại vậy, một chút tác động tới Hậu thôi mà cũng không làm được.

Chưa biết phải giải quyết như thế nào, thì ở bên kia, que kem rốt cục cũng sốt ruột dùm tôi. Không chịu nổi tôi với Hậu đậu đang tình chàng ý thiếp (nhưng trong đó có một người vô tội à nha), que kem đứng dậy tiến tới, đến gần bên tôi, tách cái tay của Hậu ra khỏi vai tôi. Yeah! Bạn kem cuối cùng cũng chịu hy sinh, biến thành cục đá ngáng đường dùm tôi rồi.

“Thảo, trả tui cái áo.”

Tôi hoảng hốt giật mình, cái áo trắng của Thành, hiện tai vẫn còn đang nhăn nhúm trong tay tôi. Thôi chết rồi, nó có bắt tôi bồi thường cái mới cho nó không?

“Hậu, xe bạn vẫn còn ngoài đồng đó, bạn ra ngoài đó lấy xe đi, ở đây có tui được rồi, cha mẹ Thảo chắc cũng sắp tới.”

Tôi nghe được câu này, hùa theo Thành gật đầu lia lịa.

“Không được, tui phải ở đây với Thảo một lát. Xe tui gửi chỗ quán nước rồi.” – Vừa nói, Hậu vừa nhìn tôi đắm đuối. Rùng rợn chính là cảm giác của tôi khi đó.

“Hậu, ở đây không phải trong trường, bạn đừng chơi trò tình cảm nữa được không? Ở trong trường thì mình còn là Honey với nhau, nhưng bây giờ thì tui muốn ngủ một lát, bạn về đi có được không?”

“Em cứ ngủ đi, anh canh chừng em ngủ” – Tiếp tục chuyển qua anh anh em em rồi sao? Thôi rồi, tôi đành phải tuyệt tình.

“Tui không ngủ được, bạn về đi mà.” – Tôi nài nỉ.

Sau khi nghe tôi năn nỉ như vậy, Hậu nhìn tôi thật lâu, thật sâu, sau đó lại nhìn qua Thành. Ánh mắt Hậu khi đó dần thay đổi, như một người đang uất ức, căm phẫn, nhưng lại còn có gì đó đáng thương như đang bị bỏ rơi. Thấy Hậu nhìn tôi như thế, tôi thầm nhủ trong lòng, mình không được để ánh mắt đó dụ dỗ được. Không được, mình nhất định phải tuyệt tình. Trong ti vi không phải đang rất thịnh bài hát “Đau một lần rồi thôi” đó sau. Đau ngắn hơn đau dài, tuyệt tình hơn kéo dài lê thê mà.

“Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái, không phải là đang quen nhau sao? Rõ ràng bạn đã ký giấy với tui rồi mà Thảo.” – Giọng nói của Hậu bỗng dưng khác lạ. Thời khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy mình như kẻ gây tội vậy, tôi thực sự đang từng chút mềm lòng.

Nhưng tôi còn chưa kịp mềm lòng, cục đá ngáng đường đã bắt đầu phát huy hiệu quả, làm người ta đau đớn:

“Trên đời này không có giấy tờ nào là giấy xác nhận quan hệ người yêu hết. Hậu, giấy đó cơ bản chỉ là trò đùa của Thảo với bạn thôi. Nếu bạn đem giấy đó ra trước mặt tui hiện giờ, tui sẽ xé nó ngay”

Tôi nhéo Thành một cái. Đổ lỗi qua cho tôi, đúng là cái đồ nham hiểm mà. Trò đùa gì chứ, nếu không vì đồng tiền bát gạo, tôi làm sao hy sinh lớn như vậy chứ.

Tuy nhiên, tôi không quên gật đầu, công nhận thật nhiệt tình lời nói hết sức có lý của que kem.

Ngay sau đó, Hậu nhìn tôi, lại nhìn Thành, nhìn thật lâu, tựa như muốn khắc sâu chúng tôi vào trí nhớ, sau đó Hậu quay lưng lại với tôi, từng bước đi ra ngoài, rời khỏi trạm y tế.

Thời điểm đó, tôi cảm thấy mất mát, cảm thấy một thứ nào đó đã mất đi, nhưng mãi không đoán ra thứ mà mình mất mát là gì.

Kể từ ngày hôm đó, Hậu chính thức lạnh nhạt với tôi. Hết năm lớp tám, Hậu chuyển trường. Một ngày mùa hè năm đó, khi tôi đi chơi nhà con Thắm về, đột nhiên thấy Hậu đứng trước cửa nhà tôi.

“Tui tới đưa bạn cái này” – Hậu chìa tay ra, đưa một tờ gì đó vào tay tôi. Thì ra là một tờ hai trăm đồng, một tờ giấy đã cũ nhưng được xếp thẳng, y như tờ giấy mới, hoặc như được ép trong một cuốn tập nào đó trong một khoảng thời gian rất dài.

“Tui phải đi thành phố sống rồi, bạn phải nhớ tới tui mỗi ngày nha, giữ kỹ tờ tiền này, sau này gặp lại nếu tui biết nó bị nhăn nheo, tui sẽ đòi lại đó” – Giọng Hậu bỗng trở nên ngọt ngào như đường, khiến tôi thấy sờ sợ quá chừng.

“Vô duyên, vậy thôi bạn giữ đi, đưa tui làm gì? Phải giữ kỹ vậy tui không giữ đâu” – Tôi liền trả ngay tờ tiền cho Hậu. Sợ bị gán cho một cái trách nhiệm nào đó luôn làm tôi lo lắng.

“Bạn không nhớ một chút gì sao?” – Hậu tự dưng hỏi tôi.

“Nhớ gì chứ?” – Tôi ngạc nhiên.

Hậu nhìn tôi, rồi lại nhìn tờ tiền, sau đó lấy xe chuẩn bị rời đi.

“Chủ nhân của mày không chịu nhận lại mày, mày đành ở với tao vậy.”

Nhìn bóng Hậu rời đi, tôi chợt nhớ mình còn quên nói với Hậu một câu, tôi bèn hét lớn lên:

“Hậu! Nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Lên thành phố học thật tốt nha! Tui nhất định nhớ tới bạn mà! Yên tâm đi!”

Hậu quay lại nhìn tôi, trời chiều, nó lại đi về phía tây, bóng đổ dài trên mặt đất, nhìn thật chói mắt, thật đẹp, lại thật đau thương.

Sau này, khi tôi với que kem kết hôn đã được vài năm, một chiều chủ nhật, khi đi vào một trung tâm thương mại để mua đồ với con Thắm, tôi bắt gặp Hậu đang đứng chờ ai đó trước một shop quần áo. Chúng tôi nhanh chóng bắt gặp nhau, nhìn nhau, hỏi thăm nhau vài câu. Len lét nhìn vào trong shop, tôi phát hiện một cô gái đang chọn quần áo, như đã nhìn thấy tôi, cô gái ấy gật đầu mỉm cười.

“Bạn gái Hậu dễ thương thật nha” – Tôi nhanh chóng cất lời, khen ngợi cô gái đó một câu. Hậu có chút giật mình khi nghe tôi nói câu đó, nhưng lại không nói gì, như đang thầm khẳng định. Ngay khi chào Hậu bước đi, Thắm đột nhiên kéo tôi nói nhỏ: “Hình như người đó quen quen. Đúng rồi, là chị của nó mà bà”.

Tôi mỉm cười, lẳng lặng không nói. Tôi biết chứ, chỉ là đã không dám nói ra.

Một ngày rất lâu sau khi là bà kem.

“Anh có biết yêu anh, cưới anh, em đã phải phá vỡ nguyên tắc của chính bản thân mình nhiều như thế nào không?” – Tôi lên giọng.

“Anh làm sao biết được, em nói đi” – Que kem đang tỏ ra không quan tâm. Hừ, anh giỏi lắm.

“Hồi đó em quan niệm, bạn bè là nhất, trai đẹp là nhì. Cưới anh rồi, em đành phải bỏ nguyên tắc đó của em, cho anh với bạn bè ngang hàng nhau.”

Nghe xong tôi nói, anh bỏ cái máy tính đang gõ lạch cạch ra, quay sang lườm tôi.

“Anh với bạn bè em ngang hàng sao?” – Bắt đầu nổi giận rồi.

“Ừ, tất nhiên rồi.” – Tôi ngây thơ gật gù.

“Vậy em sang nhà con Thắm ngủ đi, anh với nó ngang hàng mà, vậy bao lâu nay nó cũng nên ngủ chung với em số ngày bằng với ngày em ngủ chung với anh chứ, phải không?”

“Ông xã, đừng mà!” – Que kem lấy gối với chăn mền quăng cho tôi, tiễn tôi ra cửa.

“Đừng cái gì? Mau nói anh là nhất, không thì em đừng mong vô nhà!” – Que kem đang bày ra bộ dạng ghen tức đây mà.

“Đừng mà ông xã, anh cho em đổi mền với gối thành gối ôm hình cây kem của em đi, không có nó em ngủ không được, nhà con Thắm có sẵn mền với gối rồi.”

Thế là que kem giận xanh mặt tống tôi ra khỏi cửa, còn không quên gọi điện cho con Thắm tới nhận người.

Ở nhà con Thắm.

“Yeah bà mau đưa kẹo bông gòn đây, chiêu của bà thật hiệu quả nha. Hu hu từ ngày lấy chồng, một miếng kẹo bông cũng không được ăn, tui đau lòng quá” – Tôi trèo lên giường con Thắm ngồi ngấu nghiến kẹo bông.

“Đây nè, ăn thoải mái đi bà. Từ từ, còn nhiều lắm đó”

Nửa tiếng sau, chuông cửa nhà con Thắm reo.

“Chết rồi, que kem nhà bà tới!”

“Trốn mau lên, bà đưa kẹo bông đây. Á bà đừng nhét kẹo bông vô mền, kiến cắn tui chết luôn!”

“Bà muốn kiến cắn bà hay que kem xử đẹp tui hả? Muốn thấy bạn bà chết sao?”

“Hu hu hu, mền yêu của mẹ! Que kem, cái đồ độc tài, tui hận ông!”

———————————————————————

You are my sunshine, my only sunshine

You make me happy, when skies are grey…
Bình Luận (0)
Comment