Dịch: Dịch Gia
- Màu đen? Cái gì màu đen? Anh đang nói chuyện hoang đường gì vậy?
Nghe được lời nói của Vương Khải, Triệu Thu Nhã một bên nhai kỹ mì trong miệng, một bên nghi ngờ hỏi.
- Trong chén mì toàn là màu đen…Em đang ăn cái gì?
Khi nói chuyện, Vương Khải cũng không biết là nhìn thấy cái gì, run rẩy chỉ Triệu Thu Nhã, đột nhiên kêu lớn một tiếng.
- Anh điên rồi! Làm gì mà hô to gọi nhỏ như vậy.
- Em...Em…Mau nhổ ra, mau phun đồ trong miệng em ra!
Vương Khải gào thét nói xong, lập tức chạy tới bên người Triệu Thu Nhã, dùng sức lắc người Triệu Thu Nhã để cho Triệu Thu Nhã phun hết những thứ trong miệng ra.
- Anh buông tôi ra! Vương Khải, có phải anh điên rồi không? Anh đang làm tôi đau.
Triệu Thu Nhã vừa giãy giụa vừa muốn đẩy Vương Khải ra, một bên lại hàm hồ mắng gì không rõ.
Nhưng Vương Khải căn bản không chịu buông tay, thấy Triệu Thu Nhã vẫn không chịu phun đồ trong miệng ra, Vương Khải không khỏi gấp gáp hét lớn:
- Em không biết em ăn phải cái gì sao?
Triệu Thu Nhã nghe xong người đột nhiên cứng lại, ngơ ngác nhìn Vương Khải.
Vương Khải lại tiếp tục hướng về phía cô hô to:
- Thứ em ăn không phải là mì, thứ em ăn là tóc, toàn bộ đồ trong chén đều là tóc.
Nói xong, Vương Khải liền buông Triệu Thu Nhã ra rồi cầm chiếc chén trên bàn lên, tiếp đó hất mạnh xuống đất.
“Rắc rắc”
Chén “mì” bị Vương Khải hất vỡ tan, trên mặt đất ướt nhem xuất hiện một đám sâu bọ đang ngọ nguậy trong mớ tóc.
Thấy một màn kinh tởm như vậy, Triệu Thu Nhã nhất thời không kìm được nôn mửa, Vương Khải vốn muốn qua giúp Triệu Thu Nhã vỗ lưng, nhưng đúng lúc này hắn lại trợn tròn hai mắt một cách khó tin, bởi vì hắn giật mình phát hiện người đang nôn mửa trước mặt hắn không phải là Triệu Thu Nhã, mà là…Mà là nữ sinh mắt kính vốn bị hắn thiêu đi.
- Không thể nào…Không thể nào…Nhất định là ảo giác, không phải như vậy…Tuyệt đối không phải như vậy.
Không biết có phải là đã nghe được lời Vương Khải nói hay không, Triệu Thu Nhã vốn đang cúi đầu nôn mửa đột nhiên ngẩng đầu nên, tiếp đó nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Ha ha…Ha…ha…
Thấy sắc mặt Vương Khải lộ vẻ khó tin, Triệu Thu Nhã đột nhiên cười như điên.
- Cô không phải Thu Nhã chứ? Nói cho tôi biết Thu Nhã đã đi đâu rồi?
- Ha ha…Ha ha…
Triệu Thu Nhã vẫn ở chỗ cũ cười như điên, giống như nghe được cái gì tốt mà cười nhạo vậy.
- Nói cho tôi biết thật ra Thu Nhã đã đi đâu rồi? Nói cho tôi biết!
Vương Khải chỉ cảm thấy trước mắt trời đất đều quay cuồng, một lòng cho là Triệu Thu Nhã bị con quỷ trước mặt này đánh trao, hơn nữa nó còn đang vì mình phát hiện ra điểm này mà không ngừng cười như điên.
Ánh mắt Vương Khải đỏ sọng, cánh tay phải cũng đang tức giận mà xảy ra quỷ hóa, tiếp đó một bước đi tới trước người Triệu Thu Nhã, hung hăng đập một quyền lên mặt nàng.
Một quyền, hai quyền, hắn không ngừng tức giận phát tiết cùng sát ý trong lòng, đến nỗi cơ thể Triệu Thu Nhã sớm đã không còn có thể nhúc nhích.
- Trả lại Thu Nhã cho tôi…Trả lại cho tôi…Thứ quỷ vật như chúng mày thật đáng chết…
Vương Khải kiệt sức mới dừng lại, nước mắt và mồ hôi theo gò má không ngừng nhỏ xuống, hắn cảm thấy vì Triệu Thu Nhã mà báo thù, như vậy thì sao chứ?
Triệu Thu Nhã cũng sẽ không sống lại, mà hắn cũng sẽ không quên đoạn quá khứ này.
Bất quá…
Vào thời điểm Vương Khải tỉnh táo lại, hắn hoảng sợ khi phát hiện ra cảnh bốn phía náo nhiệt đều đã biến mất, thay vào đó chính là một tòa lâu đài âm u.
Sắc trời vẫn đen như cũ, chẳng qua là so với tối hôm qua tầm nhìn rõ hơn một chút, bên ngoài gió đang ô ô thổi, tự như muốn nói với hắn điều gì.
- Ảo cảnh đã biến mất?
Vương Khải lẩm bẩm nhìn bốn phía, tiếp đó ánh mắt lại lướt về phía một thi thể bị lửa đốt cháy, sau đó chớp mắt một cái, biểu tình trên khuôn mặt hắn hoàn toàn đọng lại.
Bởi vì hắn muốn biết nơi này là nơi nào, không phải chỗ khác mà chính là căn nhà tối hôm qua bọn họ dừng lại.
Hắn xoay tay sờ lưng một cái, túi hành lý cũng không có mất, vẫn như cũ được cõng trên người.
- Ảo giác...
Vương Khải chật vật nuốt nước miếng, nếu như thi thể nữ sinh đeo mắt kính ở chỗ này, vậy người mới vừa rồi bị hắn đánh chết là ai? Triệu Thu Nhã lại biến mất tới nơi nào rồi?
Vương Khải đem ánh mắt dời xuống, chỉ thấy quỷ vật mới bị hắn đánh chết, mặc dù nàng và Triệu Thu Nhã mặc quần áo giống nhau như đúc, cõng cùng một túi giống nhau như đúc, nhưng hắn không cách nhìn rõ mặt nàng, bởi vì mặt nàng đã bị hắn đánh cho hoàn toàn lõm vào.
Vào giờ phút này, hình ảnh một người xuất hiện trong đầu hắn khiến cho việc hít thở của hắn trở nên khó khăn.
Mà đây chính là sự thật làm hắn không cách nào tiếp nhận được, đủ để lại cho hắn một đòn trí mạnh.
Được đề xuất cho bạn
Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em
Đề nghị từ
Người vừa bị hắn giết chết, vốn dĩ không phải quỷ vật ngụy trang Triệu Thu Nhã mà chính là Triệu Thu Nhã.
- Tôi giết Thu Nhã? Là tôi giết Thu Nhã? Tôi đã giết chết Thu Nhã…
Vương Khải khóc rống lên, mấy tiếng sau, bởi vì tinh thần tan vỡ mà ngất đi.
Cùng lúc đó, cửa viện vốn mở rộng thì lại lần nữa đóng lại.
Bên kia, đám người Hạ Thiên Kỳ đã đến rất gần mục tiêu.
- Đến rồi, chính là chỗ này.
Lãnh Nguyệt làm một động tác tay dừng lại, thấy vậy tất cả mọi người cùng nhau vây quanh.
- Nơi này chính là nơi mấy con quỷ mị kia ẩm thân, tiếp theo chông cậy vào anh.
Nói xong, Lãnh Nguyệt cố ý nhìn Từ Thiên Hoa một cái.
- Cái đó…tôi vẫn có một nghi vấn.
Lúc này thiếu niên gầy yếu đột nhiên nói:
- Mấy con quỷ kia như vậy mà thật quỷ quyệt, nhưng vì cái gì mà chúng ta có thể nghênh ngang tới ổ của bọn chúng, bọn chúng tại sao lại không có hạ thủ với chúng ta? Điều này thật sự quá khác thường.
Nói đến chỗ này thiếu niên gầy yếu đột nhiên cả kinh nói:
- Đây chẳng lẽ là một cái bẫy dụ chúng ta tới, ngược lại đem chúng ta một lưới bắt hết đi.
- Có Từ chủ quản ở nơi này ngươi sợ cái gì, đừng quên chúng ta vốn là con mồi.
Ngược lại Tông Khánh Cương không cảm thấy trước mắt có gì đáng lo ngại, bởi vì Lãnh Nguyệt lúc trước nói rất rõ, bọn chúng chính là lấy Từ Thiên hoa làm mồi, tại sao quỷ mị thấy bọn họ trên đường cũng không thêm giết, cái này cũng rất dễ giải thích, bởi vì mục đích của quỷ vật chính là một lưới bắt hết bọn họ.
- Nghĩ đến quỷ vật sớm đã biết qua đêm nay chúng ta sẽ bị bọn chúng một lưới bắt hết, cho nên đối với chúng ta đây chính là cạm bẫy, sở dĩ chúng ta còn muốn đi qua tự nhảy vào trong, bởi vì chúng ta còn có người có thể giải quyết toàn bộ chúng. Người đó đương nhiên chính là Từ chủ quản. Dù sao, chẳng qua cũng chỉ là lời nói của quỷ vật, cho dù chúng lợi hại, có thể vây chúng ta lại, cũng chỉ có Từ chủ quản cảm thấy mệt. Chúng ta nếu không may có thể chết ngay tại chỗ.
Cô gái tóc ngắn như đã nghĩ thông suốt mấu chốt chuyện này. Nàng giải thích cho bọn họ.
Từ Thiên Hoa vẫn không mở miệng, thì cũng tại lúc này nói:
- Tốt lắm, nếu như bọn chúng đang ở bên trong, như vậy tất cả chuyện này cũng nên kết thúc.
Nghe Từ Thiên Hoa nói như vậy, mọi người đều bỏ hết boăn khoăn đi, nhưng ngay lại lúc bọn họ sắp bước vào miếu thờ, bất chợt trước mặt xuất hiện một quỷ vật, lại đột nhiên đem vật sắc bén trong tay đâm vào thân thể Từ Thiên Hoa.
- A…
Từ Thiên Hoa thống khổ phát ra một tiếng hét thảm thiết, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, hắn không tin bên người lại có hai quỷ vật ngụy trang.
Nhưng cũng chỉ là lạc đà gầy so với ngựa béo. Từ Thiên Hoa mặc dù người bị thương thế nặng, nhưng chỉ đánh lén hắn thì cũng không đánh chết được hắn, chẳng là sau khi giải quyết hai quỷ vật kia, Từ Thiên Hoa mở to mắt, người cứng đờ ngã trên mặt đất