Dịch: Dịch Gia
Ở lại trong bệnh viên một ngày, vào sáng sớm ngày hôm sau thì Hạ Thiên Kỳ đã làm ngay thủ tục xuất viện cho hắn và Lãnh Nguyệt, ngay cả thạch cao trên tay hắn cũng là do chính hắn gỡ xuống vào tối qua.
Mặc dù chỗ gãy vẫn còn chút đâu nhưng cũng không còn quá đau nhức như trước, chỉ cần không hoạt động quá mạnh, kéo duỗi gì thì hẳn là không có vần đề.
Không biết Lãnh Nguyệt bị sao, từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn luôn là vẻ mặt nhiều tâm sự đó, mặc dù trước đó cũng rất ít nói nhưng không đến nỗi một năm không nói nỗi một câu.
Trên đường trở về biệt thự, rốt cục Hạ Thiên Kỳ cũng không nhịn được nữa mà hỏi Lãnh Nguyệt:
"Rốt cục anh bị cái gì đả kích vậy?"
"Không có gì!" Nghe xong, Lãnh Nguyệt cũng chỉ lắc đầu một cái.
Thấy hắn ta chỉ lắc đầu một cái cho qua chuyện, thì nhất thời lửa giận trong người Hạ Thiên Kỳ bóc lên:
"Tôi thừa nhận tôi bỉ ổi, cũng không nên lo lắng cho anh làm gì, cũng không nên bận tâm đến chuyện của anh, nhưng tôi cảm thấy chúng ta là bạn vậy nên tôi muốn biết trong lòng anh đang có tâm sự gì.
Tất nhiên nếu anh cảm thấy tôi như vậy là nhiều chuyện vậy thì sau ngày tôi tuyệt đối một câu cũng không nói nữa!"
Phát tiết xong, Hạ Thiên Kỳ cũng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc nào kia lần nào nữa.
Tài xế tắc xi còn tưởng rằng hai người bọn hắn cãi vả, trong lúc đó còn câu được câu không khuyên ngăn, cho đến khi nghe Hạ Thiên Kỳ bảo ông ta im lặng thì trong xe mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Không khí trầm mặc kéo dài khoảng ba phút thì Lãnh Nguyệt lên tiếng:
"Anh xem tôi là bạn tôi rất cảm động. Nhưng có một số chuyện trước mắt anh không thể giúp được tôi."
Rốt cục thì Lãnh Nguyệt cũng chịu chủ động mở miệng, Hạ Thiên Kỳ mới nghiêng đầu nhìn lại có chút khó hiểu nhìn hắn ta:
"Sao anh biết tôi không giúp được anh?"
"Bởi vì hiện tại anh còn rất yếu, lâu này ngay cả chính mình cũng không giúp được vậy thì làm sao giúp được tôi?"
"Tôi..."
Nhất thời Hạ Thiên Kỳ không biết nên nói gì cho phải, trên thực tế thì Lãnh Nguyệt nói không sai bấy lâu nay ngay cả bản thân mình hắn cũng không giúp được.
Có thể là sợ Hạ Thiên Kỳ hiểu nhầm, cũng có thể là muốn hóa giải bầu không khí lúng túng này, Lãnh Nguyệt lại lên tiếng:
"Lúc nào anh có thể có được năng lực của ác quỷ thì tôi nhất định sẽ nói với anh."
Hạ Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn Lãnh Nguyệt, mặc dù hắn ta không nói rõ là chuyện gì nhưng từ việc hắn ta nói chờ hắn thật sự có được năng lực của ác quỷ kia thì không khó để đoán ra sự lo âu của Lãnh Nguyệt, loại quỷ vật kia ít nhất phải đạt đến cấp bậc ác quỷ thậm chí còn có thể cao hơn.
"Anh đang bị cái gì uy hiếp vậy, hay là anh muốn..."
Lãnh Nguyệt lắc đầu một cái, Hạ Thiên Kỳ thấy vậy cũng không hỏi tiếp nữa, hai người cứ im lặng như vậy suốt cả chặng đường trở về biệt thự.
Bởi vì trước đó bọn hắn không có báo trước với Lưu Ngôn Mẫn và Nam Cung Vân chuyện mình trở về vậy nên khi thấy bọn hắn đột ngột xuất hiện, cả hai người kia đều bị dọa cho hết hồn, nhưng sau đó lại là một loạt cử chỉ rất thân mật nhưng mà những cử chỉ này đều là Nam Cung Vân dành cho Lãnh Nguyệt, còn đối với Hạ Thiên Kỳ thì không có liên quan nhiều lắm.
Hai người hoàn thành nhiệm vụ đoàn đội trở về thì Nam Cung Vân ngay lập tức mở một bữa tiệc lớn chào đón, trong quá trình đó Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng trở về phòng riêng của mình.
Trở về phòng của mình, Hạ Thiên Kỳ cởi ngay bộ áo quần dơ bẩn trên người mình ném vào sọt rác, sau đó thoải mái huýt sáo đi vào phòng tắm.
Mặc dù trong nhiệm vụ đoàn đội lần này không thuận lợi lắm nhưng kết quả lại tương đối tốt, hơn nữa cũng cho hắn ngộ ra rất nhiều chuyện.
Chuyện thứ nhất chính là làm hắn từ bỏ hoàn toàn suy nghĩ tấn thăng lên làm chủ quản, dù sao năng lực của hắn bây giờ về cơ bản cũng chưa đủ để làm chủ quản.
Rất khó nói sẽ không "không trộm được gà còn mất nắm gạo", không những không tìm được lợi lộc gì ngược lại còn tự làm hại mình.
Chuyện thứ hai đó là thêm một lần nữa hắn muốn mình phải mạnh lên, quyết tâm muốn có năng lực.
Chuyện thứ ba là, hắn phát hiện trên người Lãnh Nguyệt còn có rất nhiều bí mật chứ không hề đơn giản như hắn từng nghĩ.
Bí mật của Lãnh Nguyệt hắn rất tò mò nhưng lúc đó cơ bản cũng chỉ là sự hiếu kỳ tò mò thông thường thôi nhưng hiện tại hắn đã không hiếu kỳ nữa, sở dĩ vẫn muốn biết là xuất phát từ sự lo lắng giữa bạn bè với nhau.
Đối với người mình ghét, Hạ Thiên Kỳ có thể biến thành một con ác quỷ lòng dạ độc ác có thể làm ra những chuyện rất đáng sợ.
Nhưng những người đối tốt với hắn thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương thâm chí không tiếc mình mà liều mạng vì họ.
Mà Lãnh Nguyệt lại cứu hắn không ít lần vậy nên chắc chắn rằng hắn ta là người được hắn xếp vào hàng quan tâm.
Được đề xuất cho bạn
Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)
Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày
Đề nghị từ
Sau khi tắm xong, Hạ Thiên Kỳ cũng không thay quần áo mà khoác áo tắm đi xuống phòng khách dưới lầu, thấy Hạ Thiên Kỳ có chút thô bỉ ôm bả vai Lưu Ngôn Mẫn không nhịn được mà lên tiếng nhạo báng:
"Áo ngủ rộng thùng thình như vậy hơn nữa rất dễ dàng mở ra anh không sợ sau khi trực tiếp thấy..."
"Mẫn Mẫn anh có thể đừng miệng thối như vậy được không, anh cho rằng tôi cũng là loại người như anh vậy sao."
"Anh tốt ở chỗ nào vậy, có phải bị tôi đâm trúng chỗ đâu?"
"
*, tôi thấy là tự anh chạm trúng vết sẹo của mình rồi, có dám ở đây so tài một chút không, dám không!"
"Hai anh có thể nghiêm túc một chút không."
Lúc Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn sắp đáp trả nhau bằng hành động thì đột nhiên Nam Cung Vân từ trên lầu bước xuống, im lặng nhìn hai người một cái.
Nam Cung Vân giống như là về phòng đặc biệt sửa soạn lại một phen, cô ta mặc một bộ đồ trễ ngực, quần dài màu tím để lộ ra một mảng ngực trắng như tuyết.
"
*, thật sự là quá lộ liễu."
Hiển nhiên là Lưu Ngôn Mẫn không thích Nam Cung Vân ăn mặc lộ hàng như vậy, vậy nên đã cố ý chạy đến, lấy tay đặt trước người cô ra dấu:
"Bộ áo quần này không ổn, về thay lại bộ khác đi, không thể để bọn họ chiếm được tiện nghi."
Mặc dù Lưu Ngôn Mẫn không ngừng đề nghị Nam Cung Vân như vậy nhưng kết quả cuối cùng hắn ta lại hoàn toàn bị ngó lơ, đợi sau khi Lãnh Nguyệt từ trong phòng bước ra thì cô ta lập tức biến thành tiểu yêu tinh dán chặt trên người hắn.
Chẳng qua so với lúc trước, sự cuồng nhiệt của Nam Cung Vân đối với Lãnh Nguyệt đã giảm đi một chút song vẫn nhiệt tình như cũ.
Sau khi có mấy ly rượu xuống bụng, Hạ Thiên Kỳ mới biết Mẫn Mẫn và Nam Cung Vân cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, chẳng qua chuyện lần này bọn họ tham gia cũng rất đơn giản, không chậm trễ trải qua mấy ngày đã trở lại.
Ngược lại khi nghe Hạ Thiên Kỳ kể chuyện hắn và Lãnh Nguyệt gặp phải trong nhiệm vụ đoàn đội lần này, hai người kia cũng âm thầm lau mồ hôi giúp bọn hắn một cái, chỉ cảm thấy nhiệm vụ đoàn đội lần này của bọn hắn quá nguy hiểm.
Tất nhiên chuyện liên quan đến việc Hạ Thiên Kỳ có cơ đội đánh Từ Thiên Hoa thì hắn đã giấu đi.
Không phải là vì hắn không tin tưởng Mẫn Mẫn và Nam Cung Vân mà chẳng qua là hắn thấy chuyện này chẳng có gì đáng để nói.
Giống như lúc trước vậy, vỏ chai rượu trên bàn càng lúc càng nhiều mà người uống cũng chỉ có ba người bọn hắn, từ đầu đến cuối Lãnh Nguyệt không hề đụng đến một chút rượu để mặc bọn hắn có nói gì đi nữa.