Quốc Gia Vĩnh Hằng (Dịch)

Chương 12 - Âm Binh Mượn Đường

Dịch: Shurtugal

Dịch Thiên Hành cũng không có thời gian để kiểm tra, chỉ cần là vật phẩm diễn sinh từ trên người quái vật thì hắn đều không ngần ngại thu sạch, bỏ vào trong ba lô. Hiện tại còn không phải thời điểm kiểm tra, đợi đến khi về nhà rồi cẩn thận kiểm tra lại cũng không muộn.

- Aaa! Cứu mạng! Aaa! Có quái vật, có ai ở đây không? Cứu tôi với! Cảnh sát với quân đội đâu cả rồi?

- Không được rồi! Mau mau chặn cửa lại, quái vật sắp phá cửa xông vào rồi. Nhanh đi lấy dao phay, tìm cả rìu cứu hỏa nữa.

- Ai tới cứu chúng ta bây giờ, không liên hệ được với bất cứ người nào. Điện thoại, máy tính, tất cả mọi thứ đêu không có tín hiệu. Quái vật sắp lên tới nơi rồi, phải làm sao bây giờ?

Những tiếng gào thét hoảng hốt, lo sợ không ngừng truyền ra từ bên trong những tầng cao của các tòa nhà. Cảnh tượng hỗn loạn đến vô cùng. Lần đầu gặp phải đại biến, lại trải qua một thời gian hòa bình không ngắn cho nên tất cả mọi người còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý để đối mặt với những thứ đầy lạ lẫm này.

Tuyệt vọng, sợ hãi bao phủ tâm linh.

Sau khi bọn quái vật đã giết chết tất cả nhân loại từ phố lớn cho đến ngõ nhỏ. Bọn chúng không chút do dự tiến công vào trong các tòa nhà lớn, tiến hành tàn sát. Cảnh tượng kia, mỗi một cảnh lại tràn ngập máu tươi, trông thấy mà phát hoảng.

Có người trông thấy Dịch Thiên Hành hung hãn săn giết quái vật thì nhao nhao mở miệng hô hoán.

Dịch Thiên Hành cũng không để ý quá nhiều tới những chuyện này.

Bây giờ không phải lúc để cứu người, không dành hết thời gian để khiến mình trở nên mạnh mẽ mà lại đi cứu người thì một khắc sau, người chết chính là mình. Chuyện như vậy, Dịch Thiên Hành đã nhìn thấy quá nhiều. Lòng người dễ thay đổi. Lại gặp đúng lúc đại tai biến tận thế, lòng người lại càng nguy hiểm, càng khó dự đoán. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi mình cứu họ.

Hắn không phải là thánh nhân. Hắn dành mọi thời gian để lăn lộn trong cái xã hội này, hơn nữa phương diện làm ăn của hắn lại liên quan đến những vấn đề linh dị. Hắn đã chứng kiến đủ thứ xấu xa, thối nát ẩn núp dưới cái vẻ vinh quang, nổi tiếng. Trong xã hội này, mấy cái thứ đó quả thực là nhiều nhan nhản. Tận thế như này chỉ càng khiến lòng người thêm đen tối, càng thêm đáng sợ hơn mà thôi.

- Không cứu những người kia hả?

Trần Tuyết Nhu có chút không đành lòng nói.

- Cứu không được mà cũng không thể cứu.

Dịch Thiên Hành liếc mắt nhìn đám người kêu cứu qua ô cửa sổ, mặt hiện lên vẻ kiên định, chậm rãi nói.

Hắn chưa từng đình chỉ bước chân, vẫn luôn nhanh chóng chạy tới chỗ mà lúc trước thấy dị bảo rơi xuống.

Hơn nữa, tốc độ cũng không chậm.

Dọc theo đường đi, chỉ cần đụng phải quái vật là hắn không hề do dự ra tay giết chết, thu hoạch từng viên nguyện lực châu. Những thứ này đều là bảo bối.

Những con quái vật này tuy là đáng sợ nhưng dường như không quá cường đại, chỉ được cái số lượng nhiều. Thế nhưng, bọn chúng không tạo được uy hiếp quá lớn với Dịch Thiên Hành. Hắn cứ một mạch mà đi không chút khiêm nhường, mãnh mẽ càn quét hết thảy quái vật chắn đường.

Bất tri bất giác đã đến một ngã tư đường.

- Mặt đất cũng đã nứt ra rồi. Lẽ nào là một vụ va chạm thiên thạch?

Mới vừa tới gần, đập ngay vào mắt Trần Tuyết Nhu là từng vết nứt chi chít, chằng chịt như mạng nhện, trải khắp bốn phía trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Mặt đất bị lõm sâu xuống dưới, bê tông, nhựa đường bị phá nát hoàn toàn.

Ngã tư đường trước kia đã bị sụp đổ mất một phần.

Ở trung tâm chiếc hố to kia, có một quả cầu ánh sánng thình lình ở đó, lấp lóe luồng ánh sáng, tạo ra sức hấp dẫn mạnh mẽ.

Gào gào gào!!

Có thể thấy bên trong hố đang có rất nhiều quái vật đang chém giết lẫn nhau. Cảnh tượng này vô cùng đẫm máu. Nơi đó có quái vật da xanh, có đàn sói khổng lồ, cực kỳ dữ tợn, đang nhe những chiếc răng nanh sắc lẹm, con nào con nấy đều lộ ra hung quang vô tận, còn có cả một con côn trùng dữ tợn đang nhào tới vồ giết, sau đó là một đám côn trùng phóng tới chỗ đó, số lượng phải nói là nhiều đến che kín bầu trời.

Nhìn thôi cũng đã khiến người ta sinh ra sợ hãi vô tận, nỗi sợ phải phóng đại đến gấp trăm gấp ngàn lần mới diễn tả nỗi.

Đủ loại quái vật ở trong đó chém giết vô cùng đẫm máu.

Rất nhiều thi thể nằm rải rác bốn phía cái hố.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

- Làm sao bây giờ, số lượng những con quái vật này quá nhiều, hơn nữa vẫn còn có rất nhiều quái vật đang chạy tới. Cái dị bảo kia lại ở trong hố, nếu như không có công sự che khuất thì chúng ta không thể tới gần được.

Trần Tuyết Nhu có chút chần chờ nói.

Phụ cận cái hố kia toàn là quái vật, hết lần này tới lần khác, dị bảo lại ở trong đó.

Hơn nữa nó còn là mục tiêu của bọn quái vật.

Muốn vô thanh vô tức tới gần, hầu như là chuyện không thể xảy ra.

- Muốn tiếp cận chỗ đó là chuyện rất khó khăn. Mũi tên của tôi cũng không có cách nào giết được hết đống quái vật ở chỗ này.

Dịch Thiên Hành không khỏi cau mày, tình huống như vậy xác thực rất phiền phức. Một khi bị vây hãm, thì với năng lực của hắn, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh. Tỷ lệ có thể sống sót rời đi chắc chắn là vô cùng nhỏ bé.

Bất quá, nếu cứ thế ảo não rời đi, bỏ qua bảo vật ngay trước mắt, thì hắn quả thực cực kỳ không cam lòng.

- Vậy bây giờ phải làm thế nào? Hay là chúng ta cứ rời đi trước, chờ một lát rồi quay lại xem có cơ hội không.

Trần Tuyết Nhu mở miệng nói.

- Cũng chỉ có thể làm như vậy. Cứ giết quái vật ở xung quanh đã sau đó lại nhìn tình hình rồi quyết định sau.

Cứ từ bỏ như vậy, Dịch Thiên Hành vẫn còn có chút không cam lòng, chuẩn bị xem tinh hình một chút rồi lại nói.

Xem có thể nghĩ ra biện pháp cướp được dị bảo tới tay hay không.

- Không đúng, mau nhìn, đó là cái gì?

Khi đang định rời đi thì Trần Tuyết Nhu đột nhiên thét lên kinh hãi.

Dịch Thiên Hành lập tức bình tĩnh nhìn lại. Khi nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng hắn cũng không khỏi cả kinh.

- Âm khí thật đậm.

Hắn theo bản năng rù rì lên tiếng.

Tròng mặt cũng co rút lại, đôi mắt híp lại thành một cái khe hở nhỏ.

Chỉ thấy, trong cái hố lớn kia, đột nhiên có từng tầng khí đen bốc lên nghi ngút, tối tăm, mù mịt, có vẻ vô cùng âm hàn. Những con quái vật trong hố cũng cảm giác được điều bất thường, nhao nhao gào thét sợ hãi. Đàn sói cụp đuôi muốn chạy trốn ra khỏi chỗ này.

Nhưng tốc độ của bọn nó lại không thể so với tốc độ của luồng khí đen.

Nháy mắt đã bị khí đen bao trùm.

Từng con quái vật giãy giụa ngã vào trong hố. Da dẻ của bọn chúng trực tiếp bị đông thành màu tím, con nào con nấy cứ thế lần lượt mất mạng tại chỗ.

- Đó là âm khí? Âm khí là gì vậy?

Trần Tuyết Nhu nhỏ giọng dò hỏi.

- Cũng giống như suy nghĩ của cô. Trời đất phân ra âm dương, dương gian là nơi sinh sống của sinh linh, âm phủ lại là chỗ của u hồn. Nếu người sống đụng vào âm khí thì dù không chết cũng phải bị bệnh nặng. Quái vật có thể dễ dàng sinh sôi trong âm khí. Quỷ khí chính là tỏa ra từ trên người lệ qủy, mang tính chất âm hàn vô cùng. Một khi âm khí quá nặng thì môi trường phụ cận sẽ không thích hợp cho sinh linh ở lại, cho nên người sống chớ tiến vào đó. Âm khí nặng như thế, ngay cả những quái vật kia cũng không thể chịu nổi. Nguồn gốc của nó chắc không thể coi thường.

Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, nhanh chóng giải thích.

Hắn đã hành tẩu đến các vùng đất của các sinh linh linh dị, săn giết lệ quỷ, giải quyết không biết bao nhiêu sự kiện linh dị. Cho nên đối với một ít bí ẩn trong trời đất cũng có chút lý giải, căn cứ lớp lớp những tình huống đã gặp, hắn suy đoán trong trời đất này có chỗ của u minh luân hồi.

Điểm này có thể chứng minh từ việc có linh hồn.

Nhưng u minh địa phủ dường như đã sớm trỗng rỗng, không còn quỷ sai, không còn phán quan cũng không còn Thập Điện Diêm La. Nó cũng chỉ vâng theo ý chí trời đất mà tự mình vận chuyển. Đây cũng là nguyên nhân mà quỷ thần không xuất hiện, muốn đi vào u minh địa phủ thì lại càng không thể, Dịch Thiên Hành lại càng không vào được.

Nhưng mà nhất định tồn tại luân hồi.

Xoạt xoạt xoạt!!

Khí đen dâng trào ra ngoài, bao trùm tòan bộ không gian bên trong cái hố. Khiến cho cái hố này cách tuyệt với thế giới bên ngoài, giống như hai thế giới không cùng một không gian.

Nương theo hình ảnh xuất hiện, lại làm cho tóc gáy của Dịch Thiên Hành dựng đứng hết lên.

Chỉ thấy, từng gã âm binh thân mặc chiến giáp đen, tay cầm binh khí, số lượng vô cùng đông đúc, phải lên tới hàng ngàn, hàng vạn, đi ra từ trong sự bao phủ của âm khí. Đây dường như là một đại quân tinh nhuệ. Trong đó, cũng có quỷ sai thân mặc áo bào đen, tay cầm Câu Hồn Tác, tên nào tên nấy phủ lên người chiếc áo bào đen, vẻ mặt lạnh như băng, mắt không có diễn cảm.

Theo sát âm binh tiến lên, vô số quỷ sai cũng lao ra tứ tán. Chúng cũng không dừng lại bên trong hố, mà lại đi một mạch về phía trước, ồ ạt tỏa ra khắp chốn.

Câu Hồn Tác trong tay bọn chúng đã ngay lập tức trói chặt một đám quỷ hồn. Chúng phân tán ra bốn phía, kéo theo đại quân âm binh mênh mông, cuồn cuộn, không ngừng tiến lên. Thậm chí trên đường, còn xuất hiện từng hàng dài xe ngựa. Trên những chiếc xe ngựa đó là từng đống quỷ hồn được chất đống lên. Dáng vẻ của bọn chúng vô cùng dữ tợn, một đám lớn cụt tay cụt chân, thậm chí có không ít con còn chẳng có đầu, tàn chi đoạn thể. Dường như, chúng nó đã bị quái vật gặm nhấm qua, hồn phách thê thảm cực kỳ. Từng chiếc xe kéo theo đám tử thi chồng chất trên đó.

- Những thứ kia là hồn phách con người chết trong tay quái vật. Bọn họ bị mang tới nơi nào?

Trần Tuyết Nhu suýt nữa thì thét lên, vội vã đưa tay che miệng lại, cơ thể run lên cầm cập.

Người bình thường mà thấy cảnh này, không bị dọa chết cũng đã là gan lớn lắm rồi.

Nếu không phải trải qua sự tình đại tai biến, quái vật từ trên trời giáng xuống thì Trần Tuyết Nhu cũng sẽ bị dọa điên tại chỗ.

- Đây là âm binh mượn đường trong truyền thuyết, mang hồn phách xuống địa phủ, vào u minh, nhập âm phủ. Đây cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.

Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.

Cảnh tượng như này quả thực rất giống cảnh âm binh mượn đường trong truyền thuyết.

Tương truyền, trong tình huống bình thường, âm binh sẽ không bước vào dương gian, trừ phi phát sinh chuyện trọng đại, âm phủ xuất hiện đại chiến, cần nhân gian mượn đường quá cảnh hoặc là nhân gian phát sinh đại biến, xuất hiện tai nạn khủng khiếp, dưới tình huống tử thương vô số thì sẽ phát sinh sự tình âm binh mượn đường.

Quỷ sai lẫn ở trong đó, hiển nhiên là vừa mới mang đi rất nhiều vong hồn vừa chết.

Âm binh mượn đường, người sống chớ tiến vào!!

- Tuyệt đối không được cử động, cũng đừng có lên tiếng, không nên kinh động tới âm binh, chờ bọn chúng rời đi rồi nói sau.

Dịch Thiên Hành chậm rãi nói, con ngươi không ngừng lấp lóe quang mang.

Đại quân âm binh cuồn cuộn, liên miên không dứt, không ngừng hành quân ra khỏi sự bao phủ của khí đen trong cái hố, khiến người ta căn bản không nhận ra số lượng đến tốt cùng là bao nhiêu. Nói chung, khá là khổng lồ, hơn nữa, tốc độ của âm binh mượn đường cũng rất nhanh.

Sau khi kéo dài được một lúc, lúc này âm binh tuôn ra từ trong hố mới biến mất không thấy.

Tầng tầng lớp lớp âm khí cũng từ từ tĩnh mịch.

Nhưng vẫn chưa triệt để tiêu tan.

- Âm binh đã đi chưa vậy? \

Khuôn mặt trắng như tuyết của Trần Tuyết Nhu lộ ra vẻ nghĩ mà sợ.

Nói thế nào thì cô ta cũng là nữ nhân, đối mặt với âm binh trong truyền thuyết, có thể bảo trì lý trí đã là tương đối khá.

- Âm binh mượn đường sẽ không tự ý làm tổn thương người bình thường, chỉ cần người sống biết ý tránh lui thì tự nhiên có thể thoát thân. Nhưng âm khí từ âm binh mượn đường quá nặng. Sau khi trở về nhất định phải bồi bổ, uống canh gừng trừ cái lạnh, có nhân sâm là tốt nhất, bằng không, cơ thể mà yếu thì sẽ bị bệnh nặng một trận, cơ thể mà khỏe thì cũng sẽ bị âm khí nhập thể, biến thành không khỏe.

Dịch Thiên Hành nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Tuyết Nhu, mở miệng nói.

Từng ấy âm khí còn chưa đủ để ảnh hưởng đến hắn, một khi chúng tới gần thì sẽ bị Tiên Thiên Âm Dương Nhãn trược tiếp thôn phệ, hấp thu.

Xoạt!!

Trần Tuyết Nhu hiển nhiên đã bị âm khí nhập thể, dù chỉ là âm khí tản ra xung quanh thì cũng đã sinh ra ảnh hưởng đến cô nàng. Đương nhiên, có Dịch Thiên Hành ở đây, từng ấy âm khí cũng không tính là gì.

Bình Luận (0)
Comment