Dịch: Shurtugal
Theo ghi chép trên thiên thư, đại tại biến là thời kỳ mà Thiên Đạo đang trong quá trình thuế biến, tiến hóa. Hoặc có thể nói rằng, bởi vì đại tai biến mà sản sinh diễn biến, diễn biến ra quy tắc mới, sinh ra Thiên Đạo mới để thích ứng với toàn bộ trời đất đã phát sinh biến hóa. Sự tình mặt trời biến mất lần này có thể có liên quan rất lớn tới Thiên Đạo diễn biến. Thậm chí nó còn là một loại biến hóa xuất hiện trong đó.
Cụ thể ra sao, có đúng như suy đoán hay không thì cũng chỉ có thể dựa vào thời gian để kiểm chứng.
- Anh, hình như chỗ chúng ta không có vật dụng chống lạnh, chỉ có một ít chăn bông, quần áo mùa đông thôi. Nếu như trời thực sự trở lạnh, tuyết rơi lớn thì chúng ta căn bản không thể ra khỏi cửa.
Triệu Tử Yên lo lắng nói.
Đây là trời tháng chín, sự tình mặt trời biến mất thực sự là không có ai nghĩ tới. Vì thế, tự nhiên cũng khôn có ai chuẩn bị trước vật dụng chống lạnh hay quần áo gì cả. Thực ra thì trong nhà cũng có chăn bông nhưng mà không có quần áo chống lạnh thì khi đi ra ngoài, đừng nói là chém giết với quái vật, coi như là đứng bên ngoài nửa tiếng thì cả người cũng hoàn toàn bị đông cứng rồi.
- Các em tiếp tục tu luyện Tọa Vong Kinh, quan tưởng Tiên Thiên Nhất Khí Đồ đi, chỉ cần có thể sinh ra được khí cảm, mở ra thần hải thì trong cơ thể sẽ có chân khí. Đến lúc đó thể chất thân thể bản thân sẽ tăng mạnh, chân khí có thể chống đỡ được giá lạnh. Coi như chỉ mặc một áo trên người cũng sẽ không cảm thấy quá mức lạnh buốt. Bản thân trở nên mạnh mẽ so với quần áo chống lạnh còn tốt hơn nhiều. Nắm chặt từng giây từng phút cố hết sức hoàn thành nhập môn.
Sau khi hơi trầm ngâm, Dịch Thiên Hành lập tức nói.
Chỉ cần đạt tới Thần Hải Cảnh thì lạnh giá bên ngoài tuyệt đối không thể uy hiếp đến sinh mệnh người tu hành, trừ phi là khí lạnh đặc thù. Ngay cả Dịch Thiên Hành mà nói, lấy tu vi hiện giờ của hắn, coi như không mặc quần áo mùa đông, đứng trong trời tuyết giá lạnh cũng sẽ không thấy lạnh. Chỉ cần vận chuyển chân khí là có thể xua tan cái lạnh trong cơ thể.
Thời điểm hiện tại chính là tháng chín, cho dù có đến các cửa tiệm quần áo thì cũng không có quần áo chống lạnh. Coi như Dịch Thiên Hành có thể đi ra ngoài thì cũng rất khó để kiếm được đồ dùng chống lạnh.
Chỉ có trong thời gian ngắn khai mở thần hải, trở thành tu sĩ mới có thể không sợ giá lạnh.
- Vâng, em biết rồi mà anh. Bọn em nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành quan tưởng, khai mở thần hải. Tối hôm qua, em cũng đã gần như bắt được Tiên Thiên Nhất Khí, dẫn nó vào trong cơ thể rồi. Ngày hôm nay chắc chắn có thể đột phá, chính thức trở thành một tu sĩ.
Triệu Tử Yên lộ ra một tia tự tin trên mặt, nói.
Quan tưởng đã càng ngày càng thuận lợi, cô nàng cùng Đường Tử Đồng tiến triển nhanh nhất, đã nhiều lần đạt tới ranh giới đột phá. Trần Tuyết Nhu thì hơi chậm một chút, nhưng khoảng cách đến đột phá cũng chỉ gần trong gang tấc. Nếu không có gì bất ngờ thì vào ngày hôm nay ba cô gái có thể có cơ hộ khai mở thần hải.
- Chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi lại tiếp tục tu luyện.
Dịch Thiên Hành lúc này mở miệng nói.
Không do dự, ba cô gái đi vào trong bếp trực tiếp nấu một nồi cháo trứng muối thịt nạc, lấy ra hai túi rau cải muối ớt. Cứ thế là giải quyết xong bữa sáng. Sau khi ăn xong, ba cô nàng không chậm trễ, lập tức tiếp tục tiến hành quan tưởng.
Hiển nhiên, họ có hứng thú rất lớn với việc tu luyện.
- Mặt trời biến mất, bóng tối phủ xuống. Không có mặt trời, nhiệt độ trên toàn bộ thế giới sẽ bắt đầu giảm xuống, nhiệt độ bây giờ đã khá thấp, chỉ có năm, sáu độ. Tiếp tục giảm nữa thì nhất định sẽ xuống còn 0 độ, đạt đến ngưỡng tuyết rơi. Người nào may mắn còn sống cũng sẽ phải sống những ngày khó khăn.
Sau khi ba cô gái tiến vào trong quan tưởng, Dịch Thiên Hành lại đứng trên ban công nhìn xuống phía dưới. Nhiệt độ bên ngoài khá thấp, trong miệng phả ra hơi nóng. Mỗi một hơi thở ra ngoài liền biến thành một luồng sương trắng. Từ đó có thể tưởng tượng được nhiệt độ ở bên ngoài đã hạ thấp xuống trình độ nào.
- Buồn thay, biến cố cứ tiếp diễn như này thì không biết sẽ còn bao người có thể tiếp tục sống sót đây. Cũng không biết cha và mẹ hiện tại thế nào. Còn cả mấy đứa bạn thân nữa, sau khi nhận được điện thoại của mình, mong là họ chuẩn bị kịp. Hy vọng bọn họ có thể chịu đựng qua chuyện này. Đáng tiếc, thời gian quá vội, căn bản không kịp làm ra nhiều chuẩn bị hơn nữa. Ngoại trừ tự cứu lấy bản thân, mình cũng không thể giúp được gì nhiều.
- Cạnh tranh sinh tồn chỉ dành cho kẻ thích ứng sinh tồn!!
Tuy lo lắng nhưng tình hình đã như vậy thì Dịch Thiên Hành cũng đã hết biện pháp. Tuy mấy người Trần Tuyết Nhu và Đường Tử Đồng không nói nhưng vẫn có thể nhìn ra được trong lòng họ cũng lo lắng cho thân nhân, bạn bè của mình. Nhưng họ không còn là trẻ nhỏ, đối với tình huống bên ngoài họ hiểu rất rõ.
Coi như có lo lắng nữa thì cũng không thể tìm được ngay người thân và bạn bè. Một khi đi ra ngoài, bản thân cũng khó bảo toàn, bởi bên ngoài đâu đâu cũng là quái vật.
Do đó sự tình mở miệng nhờ Dịch Thiên Hành hỗ trợ tìm người thân, họ cũng không nhắc tới nửa câu. Đường Tử Đồng không nói bởi gia đình cô là thế gia luyện võ, luận về võ lực thì họ so với người bình thường còn giỏi hơn nhiều, lúc bình thường có thể ứng phó được. Trần Tuyết Nhu cũng không có nói.
Vả lại, quan hệ của bọn họ với Dịch Thiên Hành cũng không thân thiết đến nỗi không để ý đến sống chết.
Trên thế giới này, không thể bởi vì ngươi là phụ nữ, khẩn cầu vài câu, là có thể có được ngay bất luận đồ vật gì.
Đặc biệt là ở trong tận thế như này. Khẩn cầu quá nhiều chính là quá đáng.
Có thể cho bọn họ ở lại nơi này, thậm chí cho bọn họ tùy ý nghiên cứu công pháp tu luyện quý giá Tọa Vong Kinh, ân tình này đã lớn tới mức không còn lời gì để nói nữa rồi.
Dù sao, lúc trước, bọn họ cũng không có quan hệ gì với Dịch Thiên Hành.
Vì lẽ đó, dù trong lòng rất lo lắng cho người thân nhưng họ không hề mở miệng nói nửa câu. Chỉ có thể đem tất cả tâm tư đặt vào việc tu luyện, hy vọng có thể thành công đột phá, chính mình trở nên mạnh mẽ, có thể săn giết quái vật, có thể qua lại hiểm địa, tự mình về nhà tìm người thân.
Nhiệt độ cấp tốc tụt giảm, từng sợi khí lạnh từ trên trời buông xuống.
Hoàn cảnh như này, ngay cả đám quái vật ở bên ngoài cũng bắt đầu yên lặng lại, ẩn náu trong các tòa nhà cao tầng, trong các góc tối. Dù cái lạnh ít uy hiếp đến quái vật hơn nhân loại nhưng đây vẫn là một loại nguy hiểm bản năng, làm cho hành động của quái vật bắt đầu trở nên chậm chạp. Dù sao, săn giết nguyên một ngày hôm qua cũng khiến cho đám quái vật tiêu hao nhiều tinh lực. Vì thế mà chúng tự nghỉ giải lao trong bóng tối, thậm chí còn còn vật lạ trực tiếp đi vào giấc ngủ say.
Đây là quá trình tích trữ năng lượng, chờ đợi lần chém giết tiếp theo.
Sau khi Dịch Thiên Hành quan sát tình hình bên ngoài trong chốc lát thì hắn trở lại phòng khách. Hắn lại lấy nguyện lực châu ra, bắt đầu vận chuyển Ngự Long Thiên Kinh, yên lặng thôn thổ, tu luyện. Từng luồng thiên địa nguyên khí cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể, nhanh chóng bị luyện hóa, hóa vào trong thần hải.
Trong bóng tối, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu.
Dịch Thiên Hành triệt để luyện hóa một hạt nguyện lực châu, trong cơ thể lại được bổ sung thêm chừng trăm luồng khí Chân Long.
- Có tuyết rồi.
Dịch Thiên Hành mở mắt. Dù bên ngoài trời vẫn tối đen như mực nhưng trong mắt hắn thì lại thấy từng mảng hoa tuyết to như lông ngỗng rơi từ trên trời xuống, nối liền trời đất. Mặt đất đã bị phủ kín bởi một tầng tuyết trắng phau. Khiến cho tầm mắt hắn triệt để biến thành một màu trắng.
Tuyết lớn.
Tuyết rơi lớn như này cũng không khác gì mưa to gió lớn.
Bao phủ trời đất, bao phủ thành phố, cũng bao phủ lên vô số hài cốt đột tử. Giống như là tẩy trắng cả trời đất này. Quét sạch tất cả bẩn thỉu.
Nhiệt độ đã hạ xuống dưới 0 độ, mặt đất bắt đầu kết băng, dòng nước cũng đã đông lại. Ngay cả bình đựng nước lọc trong nhà cũng đóng thành băng. Đây vẫn chỉ là nhiệt độ trong nhà, nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn. Đi ra ngoài có thể đông chết người ngay.
Có thể khiến máu tươi trong người cũng phải đóng thành băng
Có thể tưởng tượng được, trong hoàn cảnh này chắc chắn con người sẽ bị đông chết.
Đây không phải là mùa đông, đây là thời tiết tháng chín, căn bản chưa kịp chuẩn bị gì thì đã tiến vào trong nhiệt độ thấp đến đáng sợ này. Ít nhất, đại bộ phận người già tuyệt đối không chịu đựng nổi cái rét này.
Vừa nghĩ tới đó, Dịch Thiên Hành không khỏi sinh ra vẻ ảm đạm.
Chỉ hận bản thân không có năng lực ngăn cản.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm được gì mà chỉ có thể nói.
- Cứu mạng!!
Ngay khi Dịch Thiên Hành chuẩn bị rời khỏi ban công, trở lại trong phòng thì đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng kêu cứu gấp gáp. Hắn định nhãn nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Dù là trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Tại một lối đi dưới tòa nhà, đã bị tuyết lớn bao phủ nhưng hiện tại lại có người nâng đuốc nhanh chân chạy trốn trong tuyết. Không phải một người mà là một đám người, tay cầm đèn pin không dùng được, chỉ có thể dùng đuốc. Ngọn đuốc được ngâm xăng, trực tiếp bốc lên ánh lửa mang lại ánh sáng giúp họ hành tẩu trong tuyết.
Nhưng ánh sáng mà ngọn đuốc đem lại cũng đồng thời trở thành ngọn đèn sáng dẫn lối trong bóng tối, hấp dẫn đám quái vật lại đây. Mỗi khi chúng vồ giết tới là lập tức có người tử vong. Một con chuột màu vàng còn đang truy đuổi ngay sau bọn hắn.
Đám người kia tựa hồ tạm thời tụ tập cùng nhau, có đàn ông trung niên, có thanh niên nam nữ. Nhìn vẻ mặt của bọn họ thì có vẻ là một ít sinh viên chưa tiếp xúc, mài giũa với xã hội. Hơn nữa, có thể nhận ra đó là sinh viên của trường đại học SH. Những trung niên, nam nữ đó hẳn là giáo viên và sinh viên trong trường học.
Bọn họ tạo thành đội ngũ cũng không nhỏ, số lượng lên tới hơn trăm người.
Họ cầm đuốc, trên mặt hiện rõ vẻ hoang mang. Hơn nữa sắc mặt của người nào người nấy đều lạnh đến tái nhợt. Dù trên người đã mặc áo bông, phủ kín chăn ấm thì họ cũng không dễ dàng chống chọi lại được cái lạnh.
Trong đoàn thể, có học sinh thể dục thân thể cao to, cường tráng cầm các loại vũ khí trong tay. Có gậy sắt, có dao gọt hoa quả, còn có người cầm rìu cứu hỏa, cảnh giác nhìn bốn phía. Phần lớn người đều lộ ra vẻ kinh hoàng.
- Giáo sư Vu, chúng ta phải làm sao bây giờ. Đã có hơn một trăm bạn học chết rồi. Khí trời quá lạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ bị bọn chuột kia đuổi kịp mất. Những bạn học kia chính là bị bọn chuột đó gặm đến mức không còn một mẩu xương vụn.
- Đúng đấy, thầy Phong. Chúng ta tìm chỗ trốn đi, còn tiếp tục ở trên đường thì sẽ bị bọn chuột đó tập kích. Như vậy chúng ta sẽ không còn địa phương nào để né tránh đâu. Còn nữa, hiện tại thời tiết quá lạnh, mặt trời thì biến mất, nhiệt độ đang bắt đầu hạ xuống mức độ như ở Kỷ Băng Hà. Cứ tiếp tục ở bên ngoài thì chúng ta sẽ bị đông cứng đến chết mất thôi.
- Làm sao bây giờ, bọn chuột đó quá đông. Còn cả con chuột màu vàng kia nữa, nó thực sự quá lợi hại. Chúng ta mà còn tiến lên thì chẳng khác gì chịu chết. Mà bây giờ không có địa phương nào là an toàn cả. Ngay cả quân đội cũng không đánh vào được. Chúng ta chết chắc rồi.
Từng tiếng gào khóc vang lên từ trong đám người.
Đây đều là những giáo sư, sinh viên trong trường đại học. Trong đại tai biến, quái vật hàng lâm, nhân số trong trương học là nhiều nhất, hơn nữa các trường học còn trải rộng trên một phạm vi rộng lớn. Mà số lượng quái vật tất nhiên cũng khổng lồ không kém. Nhân khí đông đúc như thế tất nhiên đã hấp dẫn rất nhiều quái vật.
Bọn họ chính là những người trốn được ra khỏi trường học.
Tuy trường học có nhiều người, hơn nữa khi tụ tập chung một chỗ còn phát huy ra được lực lượng lớn nhưng cái bọn họ phải đối mặt lại là một bầy chuột cực kỳ khổng lồ. Số lượng chuột nhiều không đếm xuể, hơn nữa chúng cứ ào ào vồ lên cắn giết, lớp sau đè lên lớp trước, vô cùng điên cuồng.