Dịch: Shurtugal
- Dịch đại sư, không biết kế tiếp ngài có tính toán gì không?
Trong hầm để xe, sau khi Dịch Thiên Hành trở lại, những người khác cũng lũ lượt từ trên mặt đất trở về. Có người trầm mặc, có người nhỏ giọng gào khóc, có người liều mạng rít thuốc. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt mọi người, có tái nhợt, có tuyệt vọng, có mờ mịt, có sợ hãi, có bất lực.
Không một ai có tâm tư trò chuyện.
Dịch Thiên Hành ngồi một bên, tự mình nhóm một đống lửa, cùng mấy người Triệu Tử Yên ngồi chung một chỗ. Hắn cầm gậy thép xuyên qua mấy củ khoai lang, rồi đặt trên lửa nướng. Hắn khá thích ăn loại khoai lang này, vậy nên khi chuẩn bị vật tư, còn chuyên môn mua một chút. Mặc kệ là chín hay sống thì đều có thể ăn, mùi vị cũng không tệ lắm. Dưới tình huống như này, lấy nó ra làm đồ ăn là lựa chọn không tồi.
Lý Trí Lâm đột nhiên đi tới, ngồi trước đống lửa, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Dịch Thiên Hành, mở miệng dò hỏi.
- Cậu muốn nói gì?
Dịch Thiên Hành liếc mắt, ý tứ sâu xa nhìn Lý Trí Lâm.
Đây là một người thông minh. Đó là ấn tượng đầu tiên mà hắn thấy ở Lý Trí Lâm, tâm tư linh hoạt, có thể nhận ra những thứ mà người khác không thấy. Lúc trước, trong khi chạy trốn đào vong, có thể nhận ra, ngay cả những giảng viên, giáo sư kia đều lấy y làm chủ, để cho y quyết định. Từ điểm này có thể thấy được rất nhiều thứ. Trong lòng những học sinh, giáo sư kia, y đáng giá tín nhiệm. Là một loại tín nhiệm dựa trên năng lực.
Họ cảm thấy y có thể mang bọn họ tìm được đường sống.
Người thông minh như vậy, còn là thiên tài giác tỉnh Mệnh Khiếu, đột nhiên lại tới đây, hiển nhiên, không phải chỉ vẻn vẹn chào hỏi đơn giản như vậy.
Khẳng định có ẩn khuất.
- Tôi tên là Lý Trí Lâm, tôi muốn theo ngài.
Lý Trí Lâm nghe Dịch Thiên Hành hỏi lại, không chút do dự, trực tiếp quyết đoán nói.
- Tại sao?
Dịch Thiên Hành nghe vậy, rất hứng thú nhìn thanh niên trước mặt, tuy vẫn là sinh viên, nhưng loại cơ trí này, lại đủ để khiến người ta nhìn lần đầu liền lưu lại ấn tượng sâu sắc. Y nói muốn theo mình, Dịch Thiên Hành cũng không quá kinh ngạc. Trong đầu hắn cũng hiện lên rất nhiều khả năng. Hơn nữa, sự từng trải khi còn nhỏ đã sớm để cho tâm trí hắn thành thục, trầm ổn hơn những người bạn cùng lứa. Rất nhiều chuyện, đã sớm không biểu lộ ở trên mặt.
- Theo ngài, có khoai lang ăn.
Lý Trí Lâm liếc mắt nhìn mấy củ khoai lang trong đống lửa, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Đây là một câu nói khiến người ta mắc cười. Rất thô tục, nhưng bên trong lại ẩn chứa thâm ý, cũng không phải thô tục như vẻ bề ngoài.
- Khoai lang, tôi có. Nhưng dựa vào gì để cậu lấy nó đi, dựa vào gì mà tôi phải cho cậu.
Dịch Thiên Hành bình tĩnh nhìn Lý Trí Lâm, tựa hồ đang chờ y trả lời.
Thời khắc này, ba cô nàng Triệu Tử Yên, Đường Tử Đồng cũng đưa đôi mắt đầy tò mò đặt trên người Lý Trí Lâm.
Trong hầm để xe cũng có không ít người tập trung ánh mắt về phía này.
Dịch Thiên Hành trong lòng bọn họ có địa vị vô cùng trọng yếu, thậm chí đã trở thành trụ cột tinh thần trong lòng bọn họ. Bất kỳ cử động nào của hắn đều có thể tác động lên tâm thần của mọi người, kích động đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của họ.
- Lấy năng lực của Dịch đại sư, thì ngài hẳn là đã nhận ra. Hiện tại, bên ngoài đã là tận thế, cụ thể phát triển thế nào, ai cũng không rõ ràng, ai cũng không biết ngày mai sẽ xuất hiện tai nạn gì. Văn minh nhân loại bị phá hủy đã là sự tình đặt ở trước mặt, mà hiện tại khẩn yếu nhất đó chính là sống tiếp. Trong tận thế, trật tự tan vỡ, loạn thế chính là sự tình tương lai phải đối mặt.
Lý Trí Lâm đẩy gọng kính, tự tin nói:
- Loạn thế như vậy, phải sống sót, còn phải sống tốt hơn. Mà phương pháp tốt nhất để đạt được điều đó chính là bản thân có năng lực cường đại, có thể bảo toàn mạng sống, sinh tồn trong loạn thế, thậm chí là sống rất thoải mái. Mà cách thứ hai, đó chính là dựa vào cường giả. Dựa vào cường giả mới có thể sinh tồn, mới có thể sống tốt hơn. Trong loạn thế, sức mạnh của cá nhân không tính là gì, trừ phi có thể vô địch, bằng không thì chỉ có đoàn thể mới thể đảm bảo sống sót của bản thân.
- Tôi không chắc là mình có thể sinh tồn được trong loạn thế.
“- Mà ngài, Dịch Thiên Hành, đại sư đỉnh cấp trong giới trừ ma. Là cường giả có Âm Dương Nhãn trong truyền thuyết. Ngài chính là đối tượng tốt nhất để làm chỗ dựa.
Từng câu từng chữ đều thể hiện ra sự tự tin, sự tự tin đó đến từ trí thông minh của y. Trong thời gian ngắn này, Lý Trí Lâm cũng đã có lý giải về Dịch Thiên Hành. Từ thân phận cho đến năng lực, thực lực, y đều hiểu rất rõ. Hơn nữa, nhận thức của Lý Trí Lâm về loạn thế và cách mà y phân tích có vẻ cực kỳ sáng suốt.
Rất nhiều thứ, thoạt nhìn dễ hiểu, nhưng có thể phân tích trong thời điểm này, thậm chí chuyển biến tư duy của mình về hướng loạn thế. Điểm này đã vượt qua phần lớn người còn sống sót.
Hiện tại, rất nhiều người vẫn còn chìm đắm ở trong tận thế, đầu óc trống rỗng, đối với tương lai chỉ có một mảnh mờ mịt.
Mà Lý Trí Lâm lại rất rõ ràng, đối với bên ngoài, dù bọn họ có giác tỉnh mệnh khiếu thì vẫn có thể chết bất cứ lúc nào, chết dưới nanh vuốt của quái vật, chết dưới tai nạn. Không ai biết cuối cùng sẽ còn phát sinh sự tình gì. Mà Dịch Thiên Hành, ở thời điểm này, không cần nghi ngờ, là một cường giả, hơn nữa còn là cường giả đứng đầu trong giai đoạn hiện tại.
Uy lực của Âm Dương Nhãn đã thể hiện ra từ lần chém giết bầy chuột, hình ảnh đó cho đến nay vẫn khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác chấn động đến trợn mắt há mồm.
Hình ảnh đồ sát quái vật như là thái rau, đến nay còn không ngừng vang vọng trong đầu, loại chấn động kia không thể nào diễn tả bằng ngôn từ. Cái gì là cường giả, đó chính là cường giả.
- Khoai lang, tôi có. Nhưng vì sao tôi phải cho cậu ăn?
Vẻ mặt của Dịch Thiên Hành vẫn bình thản không thay đổi, thuận tay lật mặt khoai lang trong lửa, đổi sang bên khác.
- Tôi tự hỏi, luận về thông minh thì tôi không kém bất kỳ ai, mà giờ cũng đã giác tỉnh dị năng. Vừa có thể bày mưu tính kế, lúc cần đánh nhau thì có thể tham chiến. Trong trường, tôi là chủ tịch hội học sinh, bàn về trù tính, hoạch định thì tôi là người có năng lực nhất.
Lý Trí Lâm lại tiếp tục đẩy gọng kính, mở miệng nói.
Dịch Thiên Hành cũng không nói nấy một lời, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
- Tôi biết, muốn nói mấy cái lời hứa trung thành thì ngài chắc chắn sẽ không tin, lại càng không thể hoàn toàn tín nhiệm tôi. Chẳng qua, thứ này lại có thể bỏ đi lo lắng của ngài.
Lý Trí Lâm nói tiếp.
Vừa nói, y vừa lấy từ trong ba lô ra một quyển trục kỳ lạ.
Trên quyển trục kia có ánh sáng lưu chuyển, đang lóe lên cực kỳ mờ nhạt.
Hiển nhiên, đây không phải là một quyển trục bình thường mà là đạt được từ trên người quái vật hoặc là dị bảo rơi từ trên trời xuống.
Nhưng Dịch Thiên Hành vẫn không nói gì, như trước đợi Lý Trí Lâm nói chuyện.
- Đây là thứ khi đại tai nạn xuất hiện thì từ trên trời đột nhiên rơi xuống, vừa vặn lại rơi ngay trước mặt tôi. Lúc đó, tôi đã cất ngay đi, sau đó biết được quyển trục này không phải là bảo vật bình thường mà là một quyển trục khế ước. Có thể ký kết khế ước ở trên quyển trục này. Một khi khế ước được xác lập thì không thể đổi ý, bằng không, trái với khế ước sẽ sinh ra hậu quả đáng sợ.
- Có quyển trục khế ước này ở đây, chỉ cần kế kết khế ước, tôi tin rằng, Dịch dại sư có thể hoàn toàn yên tâm.
Lý Trí Lâm nói.
Quyển trục khế ước này là dị bảo khi đại tai biến bắt đầu liền rơi xuống tay y. Chỉ là sau đó liền bị y cẩn thận cất giấu, nghĩ rằng sau này có khi có thể dùng tới. Không nghĩ tới hiện tại lại thật sự có tác dụng. Điều này có thể nói là số trời.
Một khi đã ký khế ước thì hầu như không còn cơ hội đổi ý.
- Thứ tốt! Cậu thực sự muốn ký sao? Nếu như đã ký rồi thì sẽ không còn cơ hội để đổi ý nữa đâu. Thôi, tôi cho cậu cơ hội. Khoai lang đây, cho cậu. Trở lại đi, cứ coi như chưa từng nói gì.
Dịch Thiên Hành liếc mắt nhìn Lý Trí Lâm, bình tĩnh nói.
- Tôi muốn ăn khoai lang nhưng tôi cũng muốn mình được an tâm, ăn một cách yên tâm.
Lý Trí Lâm thế mà lại cười nói.
- Cậu chắc chứ?
Trong mắt Dịch Thiên Hành lóe lên một tia dị quang, trong nháy mắt truyền ra một luồng áp lực vô hình. Loại áp lực này khiến cho người ta sợ hãi không thôi.
- Tôi tin rằng, với năng lực của Dịch đại sư, tôi có thể tiếp tục tồn tại ở trong loạn thế. Tôi không muốn chết, tôi còn chuyện muốn làm. Hơn nữa thế giới này quá thần kỳ. Thế giới thần kỳ thế này, tôi tuyệt đối không muốn mình chết quá sớm.
Trong mắt Lý Trí Lâm ánh lên vẻ kiên định. Sau ánh mắt ấy là một sự chấp nhất không tên. Chấp niệm đó khiến cho y không muốn chết.
- Được, nếu đã như vậy, vậy thì ký khế ước đi.
Dịch Thiên Hành nhìn chăm chú y một hồi lâu. Người tên Lý Trí Lâm này hẳn là có cố sự.
Hắn cầm khế ước, sau khi mở nó ra, một tờ giấy trắng, trống không hiện ra ở trước mặt. Đây là một tờ khế ước trống không, chỉ cần viết điều khoản lên đó, song phương đồng ý, sau đó ký kết là có hiệu lực. Hơn nữa, rất khó để giải trừ. Một khi giải trừ thì hai bên đều sẽ sinh ra cảm ứng.
Lập khế ước, chỉ cần hơi suy nghĩ là được.
Sau khi cầm khế ước, Lý Trí Lâm cũng nói ra phương pháp sử dụng khế ước này.
Dịch Thiên Hành không chần chờ.
Tâm niệm vừa động, từng cổ triện màu vàng trong nháy mắt nổi lên trên tờ khế ước trắng.
“Một, chủ khế ước là Dịch Thiên Hành.”
“Hai, người ký khế ước, lập lời thề đi theo cống hiến cho chủ khế ước, vĩnh viễn không hối hận. Không được thay lòng đổi dạ, không được phản loạn.”
“Ba, chủ khế ước che chở cho người ký khế ước dưới tình huống chủ khế ước bảo đảm được an toàn của bản thân. Chủ khế ước đảm bảo an toàn cho người ký khế ước, chu cấp mọi nhu cầu để người ký khế ước có thể sống tiếp.”
“Bốn, chủ khế ước không được yêu cầu người ký khế ước làm việc trái với tôn nghiêm. Người ký khế ước có quyền từ chối.”
“Năm, nếu không tuân thủ khế ước sẽ bị trời phạt. Thời hạn khế ước, vĩnh viễn.”
Trong nháy mắt, từng điều khoản nhanh chóng hiện lên trên khế ước.
Sau khi hoàn thành, Dịch Thiên Hành trực tiếp ấn dấu tay xuống vị trí chủ khế ước. Phía trên lập tức hiện lên một dấu tay màu vàng. Sau đó hắn ném quyển trục khế ước tới tay Lý Trí Lâm.
- Cậu vẫn còn cơ hội để hối hận.
Dịch Thiên Hành nói.
- Tôi ký!!
Lý Trí Lâm nhìn sơ qua khế ước, trong mắt lóe lên một tia dị thường, nhưng lập tức không hề do dự ấn dấu tay xuống.
Xoạt!!
Kim quang lóe lên trên khế ước, ngay sau đó, khế ước tự nhiên bốc cháy, biến mất không thấy. Nhưng trong lúc đó, Dịch Thiên Hành và Lý Trí Lâm đều sinh ra một loại liên hệ thần bí một cách rất tự nhiên.
- Sau này tôi lăn lộn cùng với ngài.
Lý Trí Lâm nở nụ cười trên mặt, lập tức đưa tay lấy một củ khoai lang trong đống lửa. Y không khách khí nữa, bắt đầu ngấu nghiến ăn. Không hề có nửa điểm xa lạ, một bộ ta đã triệt để bán mình, sau này sẽ ăn chung bát với các ngươi. Dáng vẻ kia như kiểu bọn họ đã từng quen thân với nhau vậy.
- Cậu đã bán mình thì tôi cũng không thể bạc đãi cậu, sau này cứ goi tôi là Dịch đại ca. Bản công pháp này, cậu cầm xem một chút đi, có thể nhập môn thì cơ hội bảo mệnh của cậu sẽ lớn hơn.
Dịch Thiên Hành thản nhiên cười, thuận tay lấy Tọa Vong Kinh đưa cho Lý Trí Lâm.
Đối phương ngay cả khế ước cũng đã ký, bàn về trung thành thì không cần phải nghi ngờ, hoàn toàn có thể bảo đảm.