Quốc Gia Vĩnh Hằng (Dịch)

Chương 36 - Ngày Thứ Năm, Trời Sao Lấp Lánh

Dịch: Shurtugal

- Sao lại như vậy? Mau nhìn lên trời đi. Sao, thật là nhiều sao. Chúng thật sáng, thật lớn, còn lớn hơn cả mặt trăng. Chuyện gì thế này? Đừng nói là lại có tai nạn xuất hiện đấy nhé? Ông trời ơi, chẳng lẽ ngài thật sự không muốn buông tha cho nhân loại chúng ta sao. Thật sự không có ý định mở một đường sống sao?

Có người gào lên đầy tuyệt vọng.

- Sao trời lấp lánh, giăng kín bầu trời. Từ xưa tới này, tôi còn chưa từng thấy tinh không sáng chói thế này. Bất quá, trời sao lơ lửng trên đỉnh đầu như này, nếu mà tính ra thì bây giờ đang là ban ngày. Ban ngày mà lại có sao à. Đúng là dấu hiệu báo điềm xấu.

Có người khiếp sợ đồng thời sinh ra tuyệt vọng.

- Bên ngoài không còn bóng tối nữa.

Trong hầm để xe, mọi người cũng thấy được cảnh tượng bên ngoài. Vốn trời đất đang khoác lên mình tấm áo bóng tối đầy u ám, nay lại lập tức trở nên sáng ngời. Hơn nữa, trời ở bên ngoài cũng không khác gì ban ngày, mặt trời mọc lên cao, chiếu ánh sáng tràn ngập khắp đất trời. Ngay cả trong hầm để xe cũng có một tia sáng.

Tình huống như này lập tức đánh thức bọn người Dịch Thiên Hành.

- Bên ngoài khẳng định lại phát sinh biến cố.

Triệu Tử Yên có chút lo lắng nói.

- Thế giới này càng ngày càng quái lạ, cái quái sự gì cũng có khả năng phát sinh. Tai nạn liên tục kéo đến, tôi cảm thấy, toàn bộ thế giới có thể sẽ lại phát sinh đại biến long trời lở đất cho mà xem.

Lý Trí Lâm cũng tỉnh lại, đưa Tọa Vong Kinh cho Dịch Thiên Hành. Bảo vật như vậy, giao cho Dịch Thiên Hành bảo quản mới là tốt nhất. Công pháp chính là căn cơ, là nội tình của một thế lực.

- Ngày thứ năm, ban ngày sao hiện, trời sao lấp lánh.

Điều đầu tiên Dịch Thiên Hành làm chính là lấy Vô Tự Thiên Thư ra đọc.

Sau khi mở ra, bên trong thiên thư trực tiếp hiện ra một câu ghi chép mới. Hiển nhiên, đây là thiên biến của ngày thứ năm xuất hiện trong trời đất.

- Đi, đi ra ngoài xem.

Không do dự, Dịch Thiên Hành thu Vô Tự Thiên Thư lại, nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Một ít người thấy vậy, tuy có một chút chần chừ nhưng đều theo sau, đi ra ngoài.

Đi lên mặt đất, chỉ thấy, thế giới vốn bị bóng tối bao trùm đã hoàn toàn sáng rực giống như ban ngày. Cảnh vật xa gần đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Hoàn toàn tương phản với cái thế giới hắc ám lúc trước.

Có thể thấy, trên mặt đất tuyết đã phủ dày đặc, đâu đâu cũng là phế tích. Mặt đất thì chằng chịt những vét nứt. Ngay cả thảm thực vật phát triển điên cuồng trước kia cũng bị phá hủy cho không còn lại là bao.

Toàn bộ thành phố đã trở thành phế tích.

Phòng ốc cũng đang không ngừng sụp xuống. Có rễ cây thực vật đâm vào vách tường, khiến cho tầng trệt nhà lầu đổ nát hoàn toàn.

Có không ít người may mắn còn sống sót, đứng trên phế tích, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trong ánh mắt của họ, chỉ có sự tuyệt vọng, sợ hãi và mờ mịt.

- Thật là nhiều sao, tính toán thời gian thì hiện giờ hẳn là ban ngày, sao lại xuất hiện nhiều sao như vậy. Hơn nữa những ngôi sao kia cũng thật là lớn, còn lớn hơn cả mặt trăng. Hình như còn có thể nhìn thấy cảnh vật phía trên những ngôi sao đó.

Đường Tử Đồng lộ ra vẻ dị thường, nói.

- Ban ngày sao hiện. Sự tình này mà đặt ở thời cổ đại thì chính là dấu hiệu báo điềm xấu, ngay cả hoàng đế cũng phải hạ Tội Kỷ Chiếu (chiếu thư tự trách tội mình).

Lý Trí Lâm đẩy gọng kính nói.

- Mau nhìn kìa anh. Trên những ngôi sao kia có người.

Triệu Tử Yên đột nhiên chỉ vào trời sao nói.

Dịch Thiên Hành cũng đã nhìn thấy.

Thế giới tại thời khắc này, quả thực là quỷ dị đến khó có thể tưởng tượng.

Từng ngôi sao như quân cờ trải rộng trên bầu trời. Mỗi một ngôi đều lớn như cối xay, có thể thu rõ ràng vào trong mắt. Nhìn còn rõ hơn cả mặt trăng. Mỗi một ngôi đều tỏa ra hào quang sáng lấp lánh, chiếu rọi xuống phía dưới, xua tan hết bóng tối trên Địa Cầu. Vô cùng quỷ dị.

Số lượng ngôi sao, không đếm sao cho hết, căn bản không biết đến tột cùng có bao nhiêu.

Phải lấy đơn vị chục vạn, trăm vạn, ngàn vạn ra để tính. Chúng lít nha lít nhít trên bầu trời, tranh nhau chiếu sáng bầu trời. Khiến cho người ta trợn mắt há mồm, như thể bản thân đột nhiên đứng trong tinh không vô tận. Loại chấn động đó không thể nào diễn tả được bằng ngôn từ.

- Những ngôi sao kia có gì đó không đúng. Chúng cách mặt đất cũng quá gần rồi.

Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.

Những ngôi sao này, to nhỏ không đồng đều, có lớn có nhỏ. Cái to nhất chênh lệch với cái nhỏ nhất cũng phải gấp trăm lần, thậm chí là nghìn lần. Hơn nữa, chúng cách mặt đất rất gần, tựa như ở ngay trước mắt, ngay cả cảnh vật bên trong mấy ngôi sao đó cũng có thể mơ hồ nhìn thấy rõ ràng. Không phải thị lực của con người có thể đạt tới độ xa như vậy. Mà là những ngôi sao kia đang lấp lóe quang mang, chiếu hình ảnh bên trong ngôi sao đó ra bên ngoài. Phóng to vô số lần.

Coi như khoảng cách có xa nữa thì vẫn có thể bắt lấy một ít hình ảnh cảnh vật ngổn ngang.

- Anh, nhìn kìa. Ngôi sao kia có hai quân đội cổ đại đang chinh chiến, chém giết lẫn nhau.

Triệu Tử Yên chỉ vào một ngôi sao, nói.

Dịch Thiên Hành nhìn theo hướng cô chỉ. Ngôi sao này không tính là nhỏ, phía trên ngôi sao đúng là đang hiện lên hình ảnh hai đội quân đang chém giết lẫn nhau, chiến kỳ bay phấp phới.

Trên chiến kỳ khắc rõ chữ vàng, có cái là chữ Tống, có cái là chữ Nhạc, còn có cả quân kỳ của các tướng lĩnh,... Chúng quấn lấy nhau, đao đao vẩy máu, thương thương truy hồn, thây chất đầy đồng, hét thảm không ngừng. Tình cảnh kia phải gọi là máu me đầm đìa, là một chiến trường lãnh khốc, máu tanh chân chính.

Hình ảnh này cũng chỉ thoáng hiện trên ngôi sao kia. Lập tức nó liền bị hình ảnh khác thay thế, có thành thị phồn hoa, ngựa xe như nước. Đó là thành thị cổ đại, kiến trúc cổ đại, cách ăn mặc cổ đại.

- Thật là lợi hại! Ngôi sao này lại xuất hiện hình ảnh một đám người đang tranh đấu, vượt nóc băng tường, kiếm quang bắn ra bốn phía.

Đường Tử Đồng cũng chỉ vào một ngôi sao, nói.

Trên ngôi sao này, hiện ra cảnh tượng một đám người tranh đấu với nhau. Có người ra tay như trảo rồng ngang trời, có kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm ý hoành hành. Trận tranh đấu kia đặc sắc vô cùng nhưng cũng hung hiểm vạn phần. Trong thời gian ngắn liền có thể phân định sinh tử. Đó là chém giết máu tanh trong chốn võ lâm. Cũng sàn sàn như trận chém giết trên chiến trường, mỗi cảnh một vẻ.

Sau đó, lại có thêm nhiều hình ảnh hơn nữa hiện lên trên các ngôi sao.

Có phồn hoa như gấm, có chiến loạn chém giết, có triều đình tranh đấu, trăm nhà đua tiếng. Các loại phong cảnh tráng lệ hiện ra.

Hoa Sơn, Thái Sơn, Hoàng Hà, Trường Giang, ầm ầm dậy sóng.

Biển rộng mênh mông, núi rừng rậm rạp. Những khung cảnh này làm chấn động tâm linh người xem.

Dường như, trong mỗi một ngôi sao đều ẩn chứa một thế giới hoàn chỉnh.

Thậm chí có thể thấy, có ngôi sao có thế giới hiện đại, các loại máy móc công nghệ cao, thậm chí có cả cảnh bắn nhau kịch liệt, đua xe băng băng, tàu vũ trụ, tàu chiến lớn vô cùng,... Tất cả đều hiện ra trước mắt.

Mỗi một thế giới đều tương phản rõ rệt với nhau. Khiến cho người xem có cảm giác trợn mát há mồm.

- Trong những ngôi sao này cũng ẩn chứa từng cái thế giới, là thế giới thực sự, sinh mệnh thực sự. Chỉ sợ đây đều là những thế giới huyễn tưởng do chúng sinh huyễn tưởng mà thành, chúng ngưng tụ thành các ngôi sao. Mỗi một ngôi sao đại diện cho một tác phẩm, một quyển tiểu thuyết, một bộ phim truyền hình, một cái cố sự, một sự kiện lịch sử, một hồi chiến tranh. Dục niệm, chấp niệm, huyễn tưởng vô cùng của chúng sinh, thiên đạo không thể chịu được. Cuối cùng, huyễn tưởng trở thành hiện thực, mộng tưởng trở thành sự thật.

Trong đầu Dịch Thiên Hành hiện lên những thông tin có liên quan đến nguồn gốc của đại tai biến trời đất trên Vô Tự Thiên Thư. Hơn nữa, giờ khắc này, nhìn thấy cảnh tượng trên các ngôi sao, thậm chí nhìn thấy những người xuất hiện trong những ngôi sao đó, hắn có cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Đó là sự quen thuộc đến từ tướng mạo, hình dáng. Các nhân vật đó dường như giống như đúc một số người nổi tiếng. Điều này hiển nhiên không được bình thường. Đây là khả năng duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.

Vô số ý niệm tụ lại một chỗ, ngưng tụ ra từng cái thế giới huyễn tưởng. Hơn nữa, theo sự tích tụ cuồn cuộn, không ngừng của ý niệm thì cuối cùng từ giả biến thành thật. Hư huyễn nay đã là chân thực.

Điểm này cũng giống như đám quái vật xuất hiện trước đó.

- Anh, những thế giới này đúng là do ý niệm của chúng ta ngưng tụ mà thành sao. Đúng là điên cuồng mà.

Triệu Tử Yên cảm giác như là mình vẫn đang nằm mơ.

- Xã hội hiện đại coi trọng vật chất, tư tưởng đại bùng nổ, tin tức đại bùng nổ, Internet xuất hiện làm cho tinh thần văn hóa hiện đại phát triển điên cuồng. Cộng dồn thêm vô số năm tích lũy, thật sự có khả năng xuất hiện tình huống như thế. Tớ nhìn thấy trên những ngôi sao kia có những hình ảnh rất đỗi quen thuộc, dường như là phân cảnh nào đó trong một bộ phim truyền hình. Chỉ là nó càng thêm chân thực.

Đường Tử Đồng suy tư nói.

- Vừa rồi, tớ thấy bộ phim Thần Điêu Hiệp Lữ xuất hiện trên mấy ngôi sao. Tiểu Long Nữ trong phim, có cái là do Lý Nhược Đồng thủ vai, có cái là do Lưu Diệc Phi thủ vai. Còn cả những ngôi sao khác nữa. Đây đúng là thế giới huyễn tưởng rồi.

Liễu Thiến Thiến giật mình nói.

- Còn có cả truyện cổ tích nữa, tớ thấy công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

Ánh mắt Trần Tuyết Nhu có chút sững sờ, rù rì nói.

Những hình ảnh hiện lên trên các ngôi sao, triệt để làm cho người ta sinh ra một cảm giác khiếp sợ khó có thể tin, không gì sánh nổi.

Bất quá, Dịch Thiên Hành đang suy nghĩ, sao trời xuất hiện lít nha lít nhít, đếm không sao cho xuể thế này xuất hiện, đến tột cùng sẽ mang đến biến hóa như thế nào. Trong lòng hắn cũng âm thầm cảm thấy khiếp sợ với số lượng thế giới huyễn tưởng được sinh ra.

Sao sáng giữa trời, rất khó để người ta thống kê ra con số cụ thể.

- Nồng độ thiên địa nguyên khí đang gia tăng, tốc độ tăng trưởng cũng thật nhanh, giống như toàn bộ không khí đều đã biến thành thiên địa nguyên khí vậy.

Triệu Tử Yên vui mừng la lớn. Cảm giác này rất là huyền diệu. Dường như đây là thành quả do ánh sáng từ những ngôi sao trên bầu trời soi sáng xuống tạo thành.

- Thời kỳ thượng cổ ở truyền thuyết, lực lượng tinh thần là một loại thiên địa nguyên khí đặc thù. Nếu có thể hấp thu luyện hóa thì tu vi cảnh giới sẽ nhanh chóng tăng tiến. Thiên địa nguyên khí tăng vọt thế này chắc là do lực lượng tinh thần. Hiện giờ, trời sao xuất hiện giữa ban ngày, cả bầu trời lấp lánh ánh sao, rọi sáng toàn bộ trời đất. Lực lượng tinh thần mà nó phát ra đã đến tầng thứ khó mà tưởng tượng nổi. Trở lại đi. Hiện tại là thời khắc tu luyện tốt nhất.

Đôi mắt Dịch Thiên Hành sáng choang, kiên quyết nói.

Biến hóa từ những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời tuy khiến cho người ta khiếp sợ, bất quá, đối với sự tình tăng ttrưởng thực lực của bản thân mà nói thì tất cả những việc này đều là việc nhỏ. Chỉ cần không phải tai nạn thì toàn bộ đều gạt sang một bên.

- Ừm. Chúng ta trở lại tu luyện.

Đối với quyết định của Dịch Thiên Hành, các cô gái cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Lý Trí Lâm thì lại càng muốn sớm chân chính nhập môn, bước vào hàng ngũ tu sĩ, thế nên cũng đồng dạng không chờ được nữa.

Sau khi trở về, Dịch Thiên Hành lại đưa Tọa Vong Kinh cho Lý Trí Lâm. Đoàn người ở bên cạnh đống lửa, ai nấy đều tiến vào trong trạng thái tu luyện. Liễu Thiến Thiến thấy vậy thì lộ ra vẻ hâm mộ. Nhưng cô không thể mở miệng xin quan sát Tọa Vong Kinh. Lý Trí Lâm ký khế ước bán mình mới có thể xem. Còn cô, dựa vào cái gì mà muốn lấy loại công pháp quý giá này để tu luyện. Cô cũng không ngốc, cũng không phải thiểu năng, vì thế cũng không thể coi người khác là đồ ngốc.

Bình Luận (0)
Comment