Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 160


CHƯƠNG 159: ĐOẠT QUYỀN?


Editor: Luna Wong

Chuyện Hứa Vân Noãn đoán được, Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu tự nhiên cũng nghĩ đến.


Trong thư phòng, Mục Thiên Trù nhìn bản vẽ hạ nhân đưa lên, âm thầm gật đầu.


“Quy hoạch mương nước này cực kỳ chỉ tiết tỉ mỉ, tìm mấy bách tính thương lượng ra sao rồi?”


“Đang lục tục phái người tìm, chỉ là có một số người không muốn dính vào, tựa hồ cảm thấy lãng phí thời gian.”


“Những hạng người ánh mắt thiển cận kia, có thể tạm thời không cần để ý tới.”


Khởi công xây dựng thuỷ lợi, từ trước là công ở trước mắt, lợi ở thiên thu, lúc này nhìn thì phiền phức, nhưng mấy năm kế tiếp, vài chục năm, thậm chí là vài thập niên đều có thể từ đó thu được tiện lợi.


“Vâng.”


Mục Thiên Trù trầm ngâm chỉ chốc lát, hơi nhíu nhíu mày tâm: “Đoan vương điện hạ bên kia. . . Ngươi dự định xử trí như thế nào?”


“Gia gia, ta cũng không tính tiếp tục bất hòa với Đoan vương điện hạ nữa.”



“Đây là vì sao?”


“Trong lòng hoàng thượng vẫn kiêng kỵ Mục gia chúng ta và Đoan vương sẽ có cấu kết, cho dù là hiện tại, hai chân của ta không thể đi kại, loại hoài nghi này cũng vẫn tồn tại. Chi bằng tiếp tục duy trì liên hệ với Đoan vương, chí ít có vẻ Mục gia chúng ta không có chút đề phòng nào với hoàng thất.”


Mục Thiên Trù gật đầu: “Như vậy cũng tốt, chỉ là ngươi phải cẩn thận nhắc nhở Đoan vương một chút, hoàng thượng đối với hắn. . . Cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm, hắn lập chiến công ở biên cảnh trong thành, thật sự hơi bị nhiều.”


Mục Trần Tiêu hơi trầm mặc lại: “Gia gia, hoàng thượng niên kỷ đã lớn, sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ nhượng quyền trong tay, hôm nay đúng là thời cơ tốt hắn bồi dưỡng người thừa kế, nhưng sao ta thấy, hắn lại là ai cũng không tin thế?”


“Người thừa kế? A, nếu hắn bỏ được uỷ quyền, trước đây sẽ không phát sinh biến loạn ở Thái Hòa môn rồi, mấy hoàng tử tự giết lẫn nhau, tiên huyết chảy đầy đất của Thái Hòa môn, cảnh tượng lúc đó, bây giờ nghĩ lại vẫn như cũ cảm thấy vô cùng thảm liệt.”


“Gia gia, trước đây biến loạn ở Thái Hòa môn, không phải là bởi vì vu cổ hãm hại sao?”


“Mượn cớ thế thôi, nói cách khác cho êm tai. Trên thực tế, nếu không phải là có hoàng thượng ở sau lưng thôi động, dung túng, mấy vị hoàng tử kia coi như là có gan lớn như trời, cũng không dám trực tiếp phát sinh tranh đấu ở Thái Hòa môn.”


“Những hoàng tử kia, cũng đều là cốt nhục thân sinh của hoàng thượng.”


“Trần Tiêu, ở trong lòng một số người, quyền thế còn hơn tất cả! Bạn tri kỉ bạn bè cũng tốt, đồng bào huynh đệ cũng được, thậm chí bao hàm thân nhân huyết mạch tương liên, cũng không sánh bằng quyền thế trong tay. Hoàng thượng, là một người như vậy.”


“Ta đã biết, kế tiếp sẽ cẩn thận nhắc nhở Đoan vương điện hạ một chút.”



“Hy vọng Đoan vương điện hạ làm một người thông minh, chuyện tu kiến mương nước này chỉ sợ sẽ không quá thuận lợi, ta nhớ kỹ lúc Vân Noãn mua điền sản này, có mấy thôn trang tiếp giáp với của Đoan vương, ngươi đi vào câu thông một chút, xem Đoan vương có tâm tư dẫn mương nước vào thôn trang một chút hay không, nếu là hắn có tâm tư, xin mời hắn hỗ trợ sửa một chút.”


“Gia gia, người là cảm thấy, hoàng thượng trước để Đoan vương trồng rau xanh, ngay cả có ý trì hoãn thời cơ hắn tham gia đại sự triều đình?”


“Sớm muộn cũng sẽ có một ngày Đoan vương sẽ tiến nhập triều cục, thế nhưng hắn mới vừa từ trên chiến trường về, chiến công trên người quang mang chói mắt, hoàng thượng tạm thời không muốn phân quyền, cũng chỉ có thể suy yếu danh vọng của hắn trong triều đình. Đoan vương thân là quý trọng nhất trong mấy hoàng tử, lại cả ngày giao tiếp với ruộng đồng rau xanh, ngươi cảm thấy những quan viên trong triều đình kia sẽ nghĩ như thế nào?”


“Ta hiểu rồi, gia gia là muốn cho Đoan vương thuận thế mà đi, để hoàng thượng yên tâm với hắn?”


Bookwaves.com

“Nếu trong lòng hoàng thượng bất an, nhất định sẽ để người thời khắc nhìn chằm chằm, sợ là một điểm nhỏ sai lầm, cũng sẽ bị phóng đại vô hạn, mà nhân sinh trên đời, có ai sẽ vĩnh viễn không sai lầm chứ?”


“Ngày mai ta liền đi gặp Đoan vương điện hạ.”


“Được.”


Chuyện khởi công xây dựng mương chiếm được cho phép, Hứa Vân Noãn không có chần chờ chút nào, lập tức để người khởi công.


Những nhân thủ Mục Trần Tiêu chọn lựa ra rất là dụng tâm, mấy ngày nay bọn họ một nghiên cứu ngày đêm, còn chuyên môn đi thỉnh giáo người bên ngoài, thực sự để cho bọn họ tìm được chút môn đạo.



Hứa Vân Noãn hăng hái bừng bừng đi xem một vòng, phát hiện mình giúp không được gì, cũng chỉ có thể có chút buồn bực trở lại phủ tiếp tục nhìn mầm dưa.”


Mục Trần Tiêu tìm được Đoan vương, cùng hắn hàn huyên sắp tới một canh giờ, sau khi qua một ngày, Đoan vương đột nhiên hướng hoàng thượng thỉnh cầu, muốn giúp đỡ khởi công xây dựng mương nước trong kinh thành.


Cử động này để các thần tử thời khắc chú ý Đoan vương mắt choáng váng, thân là trưởng tử của hoàng thượng, lại thật sớm được phong cửa Đoan vương, hôm nay không muốn bồi dưỡng một chút thế lực của mình trong triều, ngược lại đi sửa mương nước gì?


Chẳng lẽ sửa mương nước còn có thể sửa ra vàng sao?


Vốn là muốn đầu nhập vào Đoan vương các thần tử không khỏi chần chờ, hơn nữa tam hoàng tử ở trong triều không ngừng mờ ám, tâm của rất nhiều người bắt đầu hướng về bên kia của hắn.


Đoan vương lại không có quản mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt trong triều, xác định mình có thể hỗ trợ khởi công xây dựng mương nước xong, liền một lòng một dạ nghiên cứu bản vẽ, thậm chí còn đi về phía các công tượng thỉnh giáo, nhìn quy hoạch những mương nước này, rốt cuộc giấu giếm dạng học vấn gì.


Hứa Vân Noãn nhìn, hảo cảm trong lòng đối với Đoan vương càng dày đặc vài phần, lúc nhìn thấy Mục Trần Tiêu, không khỏi ở bên cạnh cảm khái: “Vị Đoan vương điện hạ này tính tình trái lại khác với những người trong hoàng thất khác.”


Bookwaves.com

“Đoan vương điện hạ vẫn say mê chiến trường, trước đây chúng ta cùng nhau đóng ở biên cương, hắn liền nói qua, biên lạnh khủng khiếp hơn nữa, nhưng là lại thiên địa mênh mông. Mà kinh thành, nơi chốn yên liễu nhiều loại hoa, nhưng ngay cả ngựa đều chạy không ra.”


“Sinh tại hoàng gia, cũng không yêu những thứ cẩm tú vinh hoa này, thực tại là để người ngoài ý muốn, bất quá như đã nói qua, nếu là hắn không có tính tình như vậy, tôn nhi ngươi cũng sẽ không trở thành hảo bằng hữu với hắn đi?”


Mục Trần Tiêu nhàn nhạt nhấp môi: “Cô nãi nãi không phải nói, ta cũng vô cùng tốt sao? ?”


“Ngươi tự nhiên vô cùng tốt, ai bảo ngươi là tôn nhi ta!” Hứa Vân Noãn quay hắn nháy mắt một cái, vẻ mặt nụ cười nói rằng.


“Vậy cô nãi nãi cũng không cần khích lệ người bên ngoài, ta nghe rồi sẽ ghen.”



Mục Trần Tiêu nói xong, ngón tay thu nạp ở trong ống tay áo run rẩy, bên tai cũng dâng lên một chút hồng nhuận.


Hứa Vân Noãn chợt cười, gật đầu liên tục bảo chứng: “Được, sau này ta chỉ khen tôn nhi ngươi, không bao giờ khích lệ người bên ngoài.”


Nét mặt của Mục Trần Tiêu thanh lãnh gật đầu, ở sâu trong nội tâm đã có trận trận ngọt ngào dâng lên.


Hiện tại, hắn cảm giác mình giống như là một kẻ trộm hèn hạ, sau khi phát hiện một viên minh châu, liền chặt chẽ thủ ở chung quanh, không muốn để cho bất luận kẻ nào tới gần.


Nhưng là hắn hèn mọn như vậy, làm saoxứng đôi với minh châu chói mắt?


Đoan vương cầm bản vẽ sãi bước đi tới: “Trần Tiêu, Hứa cô nương, bên ta mới nghiên cứu với các công tượng một chút, cái chỗ này của mương nước sửa tựa hồ có chút phiền phức.”


Nơi bị Đoan vương chỉ vào, là một tòa núi nhỏ, vị trí không tính lớn, thế nhưng vị trí cực kỳ xảo diệu, nếu là muốn để mương nước đi qua, có một đoạn nhất định phải vòng quanh chân núi, nhưng nếu là không sửa, ruộng đồng hai bên núi nhỏ không có biện pháp nối thành một mảnh.


Hứa Vân Noãn cẩn thận nhìn, nhãn thần hơi giật giật: “Toà núi nhỏ lúc này có chủ không?”


“Loại núi nhỏ hoang vắng này, ở chung quanh kinh thành có thật nhiều, ai sẽ mua chỗ như vậy chứ?”


Cũng không phải nhiều tiền không tìm được chỗ tiêu?


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng một cái: “Ta đây mua lại thế nào?”


Bình Luận (0)
Comment