Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 165


CHƯƠNG 164: PHẢN CHÍNH CÔ NÃI NÃI ĐỀU ĐÚNG


Editor: Luna Wong

Hứa Vân Noãn vốn định đẩy Mục Trần Tiêu tách ra, nghe được Thẩm Cửu Mạch hỏi như vậy, không khỏi dừng bước.


“Thẩm công tử thực sự muốn biết?”


“Tự nhiên.”


Thẩm Cửu Mạch cũng không biết, tại sao mình sẽ lưu ý Hứa Vân Noãn như vậy, dựa theo tính tình trước kia của hắn, sau khi đã nhận ra đối phương lãnh đạm xa cách, sẽ phải cực kỳ hữu lễ tách ra, tuyệt sẽ không truy nguyên giống hiện tại vậy.


Hứa Vân Noãn bỗng nhiên cong mắt lên, đáy mắt hiện lên một tia tiếu ý cực kỳ ác liệt.

“Thẩm công tử có nghe nói qua cái từ, tóc bạc như tân, khuynh cái như cũ này?”


“Nghe qua.”


“Đã có người có thể nhất kiến như cố, tự nhiên cũng liền có người nhìn nhau chán ghét! Ta gặp Thẩm công tử, liền cảm giác trong lòng khó chịu, không lý do gì, chính là không thích ngươi.”


Ánh mắt của Hứa Vân Noãn thẳng tắp rơi vào trên người của Thẩm Cửu Mạch, mang theo một cổ khiêu khích âm thầm.


Trước đây, nàng đối Thẩm Cửu Mạch có bao nhiêu chờ mong, sau đó có bấy nhiêu tuyệt vọng.


Thẩm Cửu Mạch đích thật là một chính nhân quân tử, thậm chí lúc hai chân nàng tàn tật, bị giam lỏng ở trong viện lạc, như cũ vẫn mang lễ vật, thỉnh thoảng tới thăm nàng.


Khi đó, nàng coi Thẩm Cửu Mạch là cái phao cứu mạng cuối cùng nhất, vô số lần nàng chăm chú lôi kéo ống tay áo của người này, khẩn cầu hắn đưa bản thân ra khỏi cái địa ngục trần gian này, cho dù là mang ra khỏi Thẩm gia, tùy ý ném ở một rừng núi hoang vắng cũng tốt.



Nhưng người này vẫn tin tưởng Vu thị một lòng công chính thật là chủ mẫu tốt, Thẩm Vân Sơ là hảo tỷ muội lòng tràn đầy lương thiện.


Sau khi bản thân cầu xin hắn, hắn còn đi tìm Vu thị và Thẩm Vân Sơ nói chuyện, hy vọng các nàng có thể đến viện lạc nhiều hơn làm bạn với bản thân!


Vậy sau cười nhạo và trả thù, bóp nát từng chút từng chút chờ mong trong lòng nàng, người trước mắt này trời quang trăng sáng, phảng phất vĩnh viễn đứng ở đám mây không nhiễm hạt bụi nhỏ, nhưng hắn nào biết đâu rằng, thiện ý mà hắn nói, lại đánh một người hoàn toàn vào luyện ngục!


Nếu như không phải cảm thấy hắn còn hữu dụng, ban đầu ở Kinh Châu. . .


Thẩm Cửu Mạch hơi sửng sốt, phảng phất là bị nhãn thần bén nhọn của Hứa Vân Noãn làm đau đớn, không tự chủ được tránh được chút.


“Là ta không đúng, để Hứa cô nương ưu phiền.”


“Vậy bây giờ Thẩm công tử có thể ly khai chưa?”


“Thẩm mỗ xin cáo lui, quấy rối hai vị rồi.” Thẩm Cửu Mạch không có dây dưa nữa, xoay người bước nhanh ly khai.


Hứa Vân Noãn hừ một tiếng, đẩy Mục Trần Tiêu bước ra hai bước, lại không tự chủ được ngừng lại.


Mục Trần Tiêu chuyển mâu, nhìn về phía Hứa Vân Noãn đột nhiên trầm mặc, hơi giương lên khóe môi: “Cô nãi nãi làm sao vậy?”


Lúc phát hỏa vừa rồi, cảm giác mình có chút thần khí, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, lại có chút lo lắng cái nhìn của Mục Trần Tiêu.


Hứa Vân Noãn đi vòng qua trước mặt của Mục Trần Tiêu, gương mặt hơi cổ cổ: “Tôn nhi, ngươi có cảm giác vừa rồi ra quá mức bá đạo hay không?”



“Không có.”


Bookwaves.com – Luna: Vậy là trong lúc vô tình TCM hại bả, thường nói không biết vô tội, có lẽ bả không trả thù ổng đâu ha.


“Vậy. . . Ngươi không cảm thấy ta vừa rồi có hơi cố tình gây sự sao? Dù sao Thẩm Cửu Mạch kia không có chỗ thất lễ nào, ngược lại ta, không chút khách khí mắng cho người ta một trận.”


“Cô nãi nãi không phải là không thích hắn sao?”


“Ân, ” Hứa Vân Noãn gật đầu, chuyện quá khứ không có biện pháp nói ra khỏi miệng, chỉ có thể lấy không thích để mượn cớ, “Không biết vì sao, thấy hắn đã cảm thấy phiền chán.”


“Đây không phải là lý do sao?” Trong ánh mắt của Mục Trần Tiêu dính vào một chút ôn độ.


“Ân?”


“Hắn để cô nãi nãi phiền chán, đây là lý do, cử động mới vừa rồi của cô nãi nãi, không phải cố tình gây sự.”


Hứa Vân Noãn sửng sốt, lập tức cười: “Cho nên nói, tôn nhi đây là ủng hộ ta?”


“Cô nãi nãi làm đúng, tự nhiên phải ủng hộ.”


“Vậy nếu là có một ngày, ta làm không đúng thì sao?”


Nàng cũng không phải lương thiện, trong quá trình báo thù khó tránh khỏi liên lụy đến người khác, trong những người kia nhất định cũng có người vô tội.


“Cô nãi nãi làm không đúng, ta đây đã giúp thân không giúp lý.”



Mục Trần Tiêu hơi ngước đầu, nhìn khuôn mặt của Hứa Vân Noãn, nói xong phá lệ chăm chú.


Hứa Vân Noãn sửng sốt chỉ chốc lát, mím môi thật chặt, sau một lát, lộ ra một dáng tươi cười xán lạn chí cực: “Trần Tiêu, ngươi thật sự là quá tốt!”


Một tôn nhi tốt như vậy, sau này không biết sẽ tiện nghi cô nương nhà ai, ngẫm lại còn có chút luyến tiếc!


Hứa Vân Noãn vui vẻ đến cực điểm, tiến lên đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu, nhanh chóng về phía dọc theo bên bờ sông.


Gió mát ấm áp dễ chịu, tiếng cười khinh linh theo gió bay thật xa.


Nơi xa hơn một chút một chút, Thẩm Cửu Mạch thẳng tắp đứng ở tại chỗ, nét mặt mang theo chút mất mác.


Hắn cũng không biết tại sao mình sẽ dừng bước lại, phảng phất trong lòng có một thanh âm vẫn đang ám chỉ hắn, tới gần phía Hứa Vân Noãn. . .


Bookwaves.com

“Rốt cuộc là vì sao, cảm thấy nàng nhìn quen mắt như vậy? Lẽ nào gặp qua ở đâu rồi?”


Hứa Vân Noãn cũng không biết Thẩm Cửu Mạch bởi vì nàng mà tư tự trằn trọc bất định, lúc này, nàng và Mục Trần Tiêu chơi phá lệ vui vẻ.


Hai người ở bên ngoài đi dạo một nửa canh giờ, lúc Úc Khoảnh chạy tới, bọn họ đang ngồi ở một sạp nhỏ, ăn chưng lê cao mới ra.


“Gặp qua công tử, gặp qua cô nãi nãi.” Trong lòng Úc Khoảnh thở phào nhẹ nhõm, hai vị này thật đúng là để hắn tìm mệt mỏi.


Trong tay Hứa Vân Noãn đang cầm một tấm giấy dầu, trên giấy dầu bày chưng lê cao tuyết trắn.


Trên chưng lê cao rưới một tầng lớp đường áo màu nước nửa trong suốt, khí tức phá lệ ngọt ngào.


“Úc Khoảnh hộ vệ có muốn nếm thử không, tay nghề của lão bá phá lệ ngon.”



Ở một bên vội vàng chưng lê cao lão bá nhất thời nở nụ cười: “Hứa cô nương thích thì cứ ăn hết mình, đều là chút vật không đáng tiền.”


Hứa Vân Noãn vội vã lắc đầu: “Khó mà làm được, lão bá ngươi không biết, đừng nhìn ta còn nhỏ tuổi, khẩu vị rất lớn đó, nếu là ta ăn thả gaz, lão bá ngươi sẽ thâm hụt tiền.”


“Đừng nói lúc trước tặng rau, còn là sau khi đi mua nấm, ta cũng chiếm không ít tiện nghi của Hứa cô nương, hôm nay bất quá là mấy khối chưng lê cao, Hứa cô nương thích thì chứ ăn hết mình.”


Hứa Vân Noãn nhai, nhai, nhanh chóng nuốt chưng lê cao trong miệng xuống, mở miệng đều mang một cổ hương khí ngọt ngào: “Lão bá, ngươi bày sạp ở chỗ này, sinh ý tốt chút?”


“Lúc tốt lúc không, như là ngày hôm nay vậy khí trời ấm, có thể bán không ít, nhưng nếu là mùa đông, ở chỗ này bày sạp một ngày, đều không nhất định có thể mời chào được một người khách nhân.”


“Trong phủ chúng ta có một vị Đinh thẩm, hai ngày nữa nàng sắp khai một nhà tửu lâu, ta cảm thấy chưng lê cao này của ngươi cũng không tệ, có thể đặt ở trong một loại điểm tâm, nếu lão bá nguyện ý, không bằng đến tửu lâu hỗ trợ? Mặc dù nói kiếm không được quá nhiều bạc, thế nhưng người một nhà sống tạm vẫn là không có vấn đề.”


Lão bá vội vã xoa xoa tay, mãn nhãn kích động nhìn phía Hứa Vân Noãn: “Cô nương nói là sự thật?”


“Tự nhiên sẽ không lừa ngươi, hẳn là không được hai ngày, tửu lâu sẽ khai trương, nếu lão bá không tin, ngày khai trương đại khả coi trộm một chút.”


“Ta tự nhiên tin tưởng, đa tạ Hứa cô nương.”


“Gặp nhau tức là duyên phận, lão bá không cần khách khí như vậy.”


Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa lấp thêm một khối chưng lê cao vào trong miệng, ăn liên tục gật đầu.


Quả nhiên đại gia gia nói đúng, cao thủ ở dân gian, chưng lê cao này vị đạo thực sự là ăn ngon không phản đối.


Ra cửa chơi một chuyến, còn có thể nhặt được một cao thủ làm điểm tâm, thật đúng là kiếm lớn!


(Luna: Bộ này hơi bị nhẹ nhàng, tình tiết không có đấu đá quá nhiều, vừa edit Đại Tụng Sư, vừa edit bộ này cảm thấy bộ này hơi bị chìm rồi đó =.= mọi người tiếp cho ta thêm sức lực nhé)


Bình Luận (0)
Comment