Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 179


CHƯƠNG 178: ÁC NHÂN ĐƯƠNG NHIÊN CÁO TRẠNG TRƯỚC


Editor: Luna Wong

Thôi Diễm vừa nói, vừa nỗ lực thẳng lưng, dư quang của khóe mắt lại thời khắc chú ý Mục Trần Tiêu, phát hiện lãnh ý trên mặt hắn tựa hồ càng thêm ngưng trọng chút, trong nháy mắt cảm thấy lại bị người kéo cái cổ.


Bản thân vừa rồi sẽ không phải nói sai lời gì chứ, thế nào Mục tướng quân hình như lại mất hứng vậy?


Hứa Vân Noãn thời khắc chú ý thần sắc của Thôi Diễm, phát hiện nhãn thần của hắn thỉnh thoảng liền liếc qua trên người của Mục Trần Tiêu, không khỏi âm thầm cười cười.

Vị Thôi công tử quần áo lụa là trứ danh này, sẽ không phải nhân vật cũng thích đại anh hùng chứ?


Lưu Hổ vội vã tiến lên kiểm tra tình huống của Ngô Kỳ, sau khi xem xong, sắc mặt chìm đến lợi hại: “Vị Ngô gia công tử này khí tức yếu ớt, có cần mời đại phu tới nhìn một cái trước hay không ?”


Người này nếu là chết ở cửa của Tứ Quý các, vậy coi như quá xui.


Hứa Vân Noãn gật đầu: “Ngươi tìm vài người đi, một thỉnh đại phu, một đi kinh triệu phủ thỉnh Ngụy đại nhân, một đi Ngô gia thông tri Ngô gia lão phu nhân, một người đi Chu gia thông tri Ngô thị, Ngô Kỳ gặp chuyện không may, những người làm thân nhân như bọn họ nên mau chóng nhận được tin tức.”


Nghe nói như thế, Thôi Diễm không khỏi nhích tới chỗ của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, Ngô gia hôm nay giống như điên, nếu là biết Ngô Kỳ ở đây gặp chuyện không may, bọn họ cũng mặc kệ sự tình là nguyên nhân gì gây ra, nhất định lại đại náo ở chỗ này.”


Hứa Vân Noãn xoay đầu lại đánh giá Thôi Diễm, trong ánh mắt hiện lên một chút tiếu ý: “Thôi công tử, ta có một vấn đề, cũng muốn hỏi ngươi một chút.”


“Cô nãi nãi mời nói.”



“Ngươi là một người tốt sao?”


Thôi Diễm trực tiếp bị hỏi choáng váng, theo bản năng nhìn về phía Mục Trần Tiêu, ở trước mặt Mục tướng quân, hắn nên trả lời những lời này như thế nào, mới ra vẻ mình chẳng phải quần áo lụa là vô dụng nhỉ?


“A, ha hả, cô nãi nãi, thanh danh của ta ngươi cũng là biết, khẳng định không tính là người tốt lành gì.”


“Nếu như không coi là người tốt, vậy coi như là ác nhân, ngươi cũng biết ác nhân am hiểu nhất là cái gì không?”


“Ác nhân am hiểu nhất, chẳng lẽ là trước. . .” Thôi Diễm giơ tay lên bụm miệng, nhìn tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn, lại nhìn Ngô Kỳ nằm trên mặt đất vừa co quắp, vừa thổ huyết, vội vã nặng nề gật đầu, “Ta hiểu rồi. . . Ôi, đầu của ta đây sao lạu choáng như thế?”


Thôi Diễm vừa nói, bạn thân công tử ca ủng hộ hắn vừa lui về phía sau hai bước, liền vội vàng tiến lên vững vàng đỡ người.


“Thôi công tử, ngươi không sao chứ?”


“Có phải Ngô Kỳ này vừa hạ độc thủ hay không ?”


“Nhất định phải, nhìn mặt mũi của Thôi công tử trắng thế này, trong ngày thường hắn là diện trại đào hoa!”


“Phốc. . .”


“Ai? Ai cười?” Thôi Diễm nằm ra sau, điều chỉnh tư thế một chút, để cho mình thêm thoải mái một chút, lập tức bày dáng dấp sắp tắt thở.


“Trước đây sắc mặt ta hoa đào, được gọi là trong trắng thấu phấn, hôm nay đều sắp vượt qua vào đông tuyết trắng! Hiện tại ta cảm thấy hung muộn khí đoản, trước mắt biến thành màu đen, trong óc như là bị người dùng cây búa nhỏ không ngừng đập, ta sợ là không chịu nổi, các ngươi mau chút chuẩn bị xe ngựa đưa ta vào cung, ta muốn đi chào từ biệt hoàng thượng.”



“Thôi công tử chào từ biệt hoàng thượng làm cái gì?”


bookwaves.com

“Nhìn bộ dáng hiện tại của ta, không chừng không sống được bao lâu nữa, ta muốn chào từ biệt hoàng thượng, hiện tại chạy về Bác Lăng, nói không chừng còn có thể trông thấy gia gia và cha nương ta.”


“Đây. . .” Một vị công tử ca âm thầm thấp giọng, “Thôi công tử, đây có chút lố.”

“Không lố, nếu như hôm nay hoàng thượng không chủ trì công đạo cho ta, sợ là ta ở trong cung không ra được.”


Phản chính hắn chính là quần áo lụa là, thứ dày nhất trên người của một người quần áo lụa là đó chính là da mặt, ngày hôm nay nói cái gì hắn cũng phải cho Ngô Kỳ này xem chút màu sắc, nhìn người tàn phế này còn dám hãm hại Mục tướng quân nữa hay không!


Nhìn thấy Thôi Diễm làm thật, những người khác không dám ngừng lại, vội vã mang hắn chạy đến xe đậu ở gần đây, nếu muốn vào cung cáo trạng trước, vậy thì phải nhanh, nói cách khác, hiệu quả đã có thể giảm bớt nhiều.


“Giá!”


Xe ngựa một đường chạy như bay về phương hướng hoàng cung, không dừng lại chút nào.


Hứa Vân Noãn cười híp mắt nhìn xe ngựa đi xa, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, lúc này mới nhìn về phía Ngô Kỳ trên mặt đất nằm không ngừng co giật.


“Bộ dáng này thật đủ thảm, nói Ngô gia công tử không ở trong phủ dưỡng thương thật tốt? Sao lại chạy ra ngoài? Hơn nữa chạy thì chạy đi, còn chạy đường xa như vậy, chuyên chạy đến Tứ Quý các, nhìn thế nào đều cảm thấy có âm mưu. Tôn nhi ngươi nói có đúng hay không?”


Mục Trần Tiêu rất là khẳng định gật đầu: “Cô nãi nãi nói không sai.”



“Ân, ” Trong lòng của Hứa Vân Noãn thoả mãn, ngẩng đầu nhìn hạ nhân Ngô gia không ngừng muốn xông tới, “Các ngươi là tùy tùng của Ngô gia công tử?”


“Ngươi. . . Các ngươi liên hợp lại hãm hại hại công tử nhà chúng ta, Ngô gia nhất định sẽ đòi một công đạo cho công tử.”


“Công tử nhà các ngươi nằm trên mặt đất sinh tử chưa biết đó, các ngươi nghĩ đòi công đạo trước, hạ nhân như các ngươi còn khí phái hơn cả chủ tử nữa.”


Hạ nhân Ngô gia biến sắc, nhất thời kêu khóc lên: “Công tử chúng ta vốn là bị thương rất nặng, hơn nữa trong khoảng thời gian này liên tiếp bị đả kích. . .”


“Ngừng!”


Hứa Vân Noãn trực tiếp phất tay cắt đứt tiếng khóc của hạ nhân: “Nếu các ngươi khóc, như thế này chờ Ngụy đại nhân đến, có thời gian cho các ngươi khóc. Hiện tại giữ yên lặng thật tốt, bằng không nếu bởi vì các ngươi quá ồn, hù chết công tử nhà các ngươi, vậy nên tính tội cho ai?”


bookwaves.com

Ngô gia hạ nhân như là vịt bị đạp cổ, tiếng khóc nghẹn ở trong cổ họng.


Không phải bọn hắn nghe lời không muốn nháo đằng, mà là bị sát khí trên đám người của Lưu Hổ làm kinh sợ, rất sợ sau một khắc liền bị một quyền của người ta đập bể đầu.

Hứa Vân Noãn vốn tưởng rằng là người Ngô gia hay người Chu gia chạy tới trước, nhưng không nghĩ tới, người chạy đến đúng là kinh triệu phủ doãn Ngụy Liêm.


“Gặp qua Ngụy đại nhân.”


Ngụy Liêm xuống ngựa, thấy bảng hiệu của Tứ Quý các, trong lòng hiện lên một tia cười khổ.


Lần đầu tiên tới Tứ Quý các, vẫn là bởi vì Thẩm gia tới đây tìm việc, sau khi rời đi, trong lòng luôn cảm thấy sẽ thường xuyên giao tiếp với nơi này, hôm nay nhìn quả nhiên không sai.


Một kinh triệu phủ doãn như hắn, đều sắp trở thành chuyên môn đánh quan ti cho Mục gia!



Ba ngày hai đầu sẽ được mời tới xem cuộc vui, bất quá cũng may Mục gia đều có lý, sẽ không làm khó hắn.


“Hứa cô nương không cần đa lễ, hạ quan gặp qua Mục tướng quân.”


“Lại phải làm phiền Ngụy đại nhân đi một chuyến.” Mục Trần Tiêu hơi cúi đầu, tính là hành lễ.


Ngụy Liêm vội vàng tránh sang một bên, không có tiếp thu hành lễ của hắn: “Mục tướng quân chiết sát hạ quan, vốn là việc bổn phận.”


Thần sắc của Mục Trần Tiêu thoáng nhu hòa, nhìn về phía Ngô Kỳ nằm bất động trên mặt đất: “Ta và cô nãi nãi vốn có ở lầu hai đối sổ sách, nghe được dưới lầu có tiếng động ồn ào lớn, nên xuống kiểm tra. . .”


“Hài nhi của ta a. . . hài nhi số khổ của ta a!”


Một tiếng kêu khóc từ xa đến gần truyền đến, thanh âm phá lệ vang dội, nghe vào trung khí mười phần.


Hứa Vân Noãn nhíu mày, thân thể của lão phu nhân Ngô gia thật đúng là đủ khỏe mạnh, nghe thử tiếng khóc này xem, người cách ba con phố đều có thể nghe được.


Lão phu nhân Ngô gia xông về phía trước, thấy Ngô Kỳ nằm trên đất, lộ ra thần sắc trời sập địa hãm.


“Hài nhi của ta. . . Ngươi sao lại. . .”


Ngụy Liêm nhíu nhíu mày: “Lão phu nhân. . .”


Lão phu nhân Ngô gia mạnh ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ và hận ý nhìn về phía Hứa Vân Noãn, nhãn thần hận không thể xé xác nàng.


“Có phải là ngươi hay không! Có phải là tiểu tiện nhân ngươi hay không! Nhất định là ngươi hại nhi tử của ta! Một mạng đền một mạng, ngày hôm nay dù cho lão thân cược mệnh, cũng phải đòi một công đạo cho Ngô Kỳ nhà của ta!”


Bình Luận (0)
Comment