Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 20

CHƯƠNG 20: THẢI ĐÔNG TIẾT

Editor: Luna Huang
Thần sắc trên mặt Mục Trần Tiêu thoáng cứng đờ.

May là lúc này Mục Thiên Trù đi qua chen vào nói: “Trần Tiêu, thời gian ăn sáng sao không đến tiền thính dùng?”

“Tiền thính?”

“Cũng là cô nãi nãi ngươi nghĩ chu toàn, trong phủ vốn là nhân khẩu ít, cùng dùng thiện mới thấy náo nhiệt.” Ngắn ngủi nửa tháng, Mục Thiên Trù triệt triệt để để xem Hứa Vân Noãn thành thân muội muội, chỉ cần vừa nhắc tới, tiếu ý khóe môi không thể ngắt, đây chính là đãi ngộ đến Mục Trần Tiêu cũng không có.

“Ta đã biết.”

Chu quản gia hơi nghiên vò nước: “Lão thái gia, người nhìn một cái, cải dầu bên ta có phải trưởng thành nhanh không?”

“Ngươi lớn tuổi, nhãn thần không tốt, rõ ràng là bên ta mới lớn nhanh.”

Biết hai vị lão nhân tranh luận không ra kết quả là phải tìm mình làm trọng tài, Hứa Vân Noãn trực tiếp mang theo Nhị Hắc tránh ra.

“Tiểu thư, vẫn là người bản lĩnh lớn nhất, mầm người trồng ở hậu viện lúc trước cũng không kém mấy ngày, nhưng chỉ có người tự mình chăm sóc ở diễn võ trường là trưởng thành tốt nhất.” Mộ Vũ nhìn một mảnh rau xanh xanh mượt, chỉ cảm thấy có vinh quang.

Hứa Vân Noãn xoa xoa lỗ tai Nhị Hắc, Nhị Hắc vội vã thả cây cải dầu nhỏ bên mép ra, vô cùng thân thiết cọ ngón tay của nàng: “Có lẽ là đất nơi này tốt, được rồi, khí trời dần dần lạnh lên, để cho người chuẩn bị một ít noãn bằng(sạp làm ấm) đi, qua không được bao lâu là phải dùng rồi.”


“Vâng, tiểu thư.”

Hứa Vân Noãn dựa vào hành lang gấp khúc, tâm tư lại không chịu ngồi yên: Nàng gài bẫy Chu gia, trực tiếp dán tại từ hôn thư dán tại trên tường Chu phủ, để kinh đô không ngừng lời đồn đãi. Vốn tưởng rằng Chu gia nháo một hồi, nhưng đợi đã lâu đều không nghe được động tĩnh, điều này làm cho nàng cảm thấy quá mức không tầm thường.

Chu Bân chết là một cục đá thả vào hồ, làm mặt nước rung động nhàn nhạt trong chớp mắt triệt để không thấy tung tích nữa.

Hứa Vân Noãn có trực giác Mục Trần Tiêu nhất định cũng phát giác dị thường, nhưng lúc này nàng mới đến Mục phủ không lâu, cũng không tiện tùy tiện hỏi, chỉ có thể tạm thời đi một bước xem một bước trước.

Không nghĩ tới chờ một cái, sẽ chờ hơn một tháng.

Sắc trời dần dần trở nên lạnh, Hứa Vân Noãn lúc trước liền để cho người chuẩn bị noãn bằng, lúc này trong Mục phỉ đã bận rộn.

Mộ Vũ và Hàn Yên có chút nóng nảy: “Tiểu thư, kinh thành lạnh nhanh lắm, cũng không biết rau xanh này của chúng ta có thể bình an trưởng thành hay không?”

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn chính lật xem sách, nghe vậy không thèm để ý chút nào: “Yên tâm đi, không sao.”

Mộ Vũ và Hàn Yên tự nhiên cũng là nhận lãnh một mảnh đất trồng rau nhỏ, có thời gian sẽ nhìn một cái, một ngày xem ba lần cũng không yên lòng, nhưng kế tiếp các nàng kinh ngạc, như nhau đều là rau xanh, nhan sắc rau xanh Hứa Vân Noãn chăm sóc nhìn qua thanh thúy, cao ngất tinh thần, mà rau xanh các nàng chiếu cố có vẻ héo rũ.

Hứa Vân Noãn dùng ngón tay nhẹ nhàng mà chọc một gốc cây lưu ly thúy trên song đài, nàng phát hiện, cành lá của lưu lý thúy đều héo rũ. Duy chỉ có vị trí này còn chút xanh, nàng tiện tay dời vào trong chậu hoa, hơn một tháng dĩ nhiên sinh trưởng tốt.

Đời trước, nàng theo đại gia gia học tập làm ruộng, trầm mê trong đó chỉ cảm thấy hứng thú vô cùng, tuy rằng được đại gia gia khen thiên phú phi phàm, nhưng muốn thay đổi, trồng giống tốt, thường thường cần tiêu hao mấy năm, thời gian dài, cũng không cảm giác mình đặc thù, nhưng lúc này thiên phú làm ruộng của nàng tựa hồ hoàn toàn hiển lộ ra.


Đáy mắt Hứa Vân Noãn có tiếu ý mọc lên: Nàng đang trù tính làm sao đi bước một ban đảo Thẩm gia, thượng thiên thưởng cơm cho nàng ăn rồi.

Nơi có người thì có miệng, nơi có miệng thì phải ăn, dân lấy ăn làm trời, nàng trồng cái gì cũng trồng tốt, chẳng khác nào ôm lấy một tòa núi vàng lấy không hết. dùng không cạn!

“Tiểu thư, ba ngày sau chính là thải đông tiết, lão thái gia nói người đến kinh thành chưa từng đi đạo, nói chờ đến đó để công tử bồi người ra ngoài.” Mộ Vũ vừa giúp Hứa Vân Noãn chải đầu, vừa hai mắt sáng lên nói rằng.

“Thải đông tiết?”

“Ân, đó là ngày chính thức vào đông, dân gian khẩn cầu mùa đông bình thuận, năm sau bội thu, trên đường náo nhiệt, tiểu thư ngươi có muốn đi xem chút không?”

Hàn Yên trừng Mộ Vũ một mắt: “Ta thấy không phải tiểu thư muốn đi xem, là ngươi muốn đi ra ngoài đi?”

Mộ Vũ thè lưỡi, cúi đầu không dám khuyến khích nữa.

Hứa Vân Noãn hăng hái: “Ta vẫn là lần đầu tiên tham gia thải đông tiết, có tập tục gì?”

“Hồi tiểu thư, rất nhiều người cũng sẽ ở ngàu đó đến Quảng Tương tự thượng hương cầu phúc, còn ăn phấn cảo, thả đèn sông, năm rồi mùa màng tốt, ở Thập Tự hạng còn sẽ có người tổ chức hội đèn lồng, bất quá năm nay thu hoạch không tốt, phía nam gặp tai, hội đèn lồng sợ là không có nữa.”

Hứa Vân Noãn không khỏi sinh lòng hướng tới, tuy rằng nàng sống lại một đời, đời trước nàng còn chưa đi ra khỏi bi thống khi ba vị gia gia qua đời, liền rơi vào lao lung Thẩm gia, sau đó liền triệt để gãy cánh, chỉ có thể nhìn trời đất bằng một tấc vuông trên đỉnh đầu.


Hiện tại nàng quyết tâm thuận theo ý nguyện của ba vị gia gia, tự nhiên phải sống đặc sắc xuất chúng mới phải.

“Nếu phải qua thải đông tiết, thì không thể tùy ý ứng phó. Ta đi phòng ăn nhìn một cái trước, để cho người chuẩn bị nhân của phấn cảo trước, trong phủ đã lâu không có náo nhiệt, vừa lúc nhất tịnh quét dọn một chút, thêm chút không khí vui mừng.”

“Vâng, tiểu thư.”

Trên dưới phủ đều biết Hứa Vân Noãn chính là vị chủ tử thứ ba, đối với mệnh lệnh của nàng tự nhiên kiệt lực hoàn thành.

Nhưng sau khi phân phó xong, Hứa Vân Noãn cứ ở trong phòng, hồi lâu không có đi ra.
Mộ Vũ có chút lo lắng: “Hàn Yên tỷ tỷ, tiểu thư đều tự giam mình ở trong phòng sắp ba ngày rồi, ngày mai sẽ là thải đông tiết, không có sao chứ?”

Ba ngày trước, tiểu thư đuổi các nàng đi, nói là có chuyện bận rộn.

Hàn Yên đồng dạng không yên lòng: “Lão thái gia cũng để người hỏi bảy tám lần, bằng không chúng ta đi vào nhìn một cái?”

Hai người đang thấp giọng thương lượng, cửa phòng đột nhiên chi nha một tiếng mở ra.
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, thần sắc tựa hồ có chút quyện đãi, nhưng tâm tình lại vô cùng tốt, ngọt ngào như ẩn như hiện trên mặt như bạch ngọc.

“Tiểu thư, người rốt cuộc đi ra rồi, nếu không ra, lão thái gia đều sắp nhịn không được đi qua đẩy cửa rồi.”

Vọng Thư Uyển.com
“Thân thể ca ca vừa khởi sắc, cũng không dám làm phiền hắn.” Thấy ánh mắt hai người rõ ràng, Hứa Vân Noãn ấm trong lòng, “Nói cho ca ca biết, hôm nay ta hơi mệt chút, sẽ không qua đó cùng ăn, cách làm dược thiện đều cho trù phòng rồi, dược thiện của ca ca không thể ngưng, các ngươi nhìn nhiều chút.”

“Vâng, tiểu thư.”


Hứa Vân Noãn đơn giản ăn vài thứ, mỹ mỹ ngủ một giấc.

Trong thư phòng, Mục Trần Tiêu có chút không yên lòng.

Thần sắc Úc Khoảnh ngưng trọng đi đến: “Công tử, Xuất Trần thập tam vệ bên kia truyền tin tức đến, nói là trong quân bị bức lui một số người. . .”

Công tử thụ thương bộ hạ cũ thân cận không ngừng bị người loại bỏ ra khỏi quân đội, thánh thượng thực tại quá độc ác.

“Không chỉ là lui ra đơn giản như vậy chứ?” Đáy mắt Mục Trần Tiêu lệ khí cuộn trào mãnh liệt, giống như sóng biển cuồn cuộn không thôi ngập trời.

Thanh âm của Úc Khoảnh ám á: “Bọn họ. . . Đại thể đều bị thương, vô pháp ra chiến trường nữa.”

Khóe mắt Mục Trần Tiêu mạnh động: “Rốt cuộc là bị ta liên lụy.”

“Công tử vạn lần khôgn thể nghĩ như vậy, người liều mạng vì nước, những người đó là thật tâm kính phục đi theo, nên có tràng diện bây giờ, thật sự là trách thánh thượng có tâm nghi kỵ quá nặng!”

“Úc Khoảnh!”

“Thuộc hạ nhất thời nói lỡ, thỉnh công tử trách phạt.”

“Tận lực tìm kiếm tung tích của bọn họ.”

“Vâng.”

Tâm tình của Mục Trần Tiêu thô bạo, lãnh ý và sát khí cuộn trào mãnh liệt không ngừng xông vào lồng ngực, để hai mắt hắn mơ hồ đỏ đậm, hắn mạnh hất hết đồ trên bàn xuóng, để chậu hoa đặt ở góc cũng bị liên lụy, rầm một tiếng rầm một tiếng ngã ở trên bàn, lăn xuống.

Bình Luận (0)
Comment