CHƯƠNG 230: ĐỐI CHỌI GAY GẮT QUÁ NÁO NHIỆT
Dịch giả: Luna Wong
Nhận thấy được Đoan vương điện hạ có ý định xa lánh, dáng tươi cười trên mặt Vu thị hơi có chút miễn cưỡng: “Do Cửu Mạch mang theo điện hạ đi vào dự tiệc cũng tốt, vừa lúc để ta chiêu đãi Hàn phu nhân, Hàn phu nhân trước ở Giang Nam lâu, thật vất vả về kinh thành, nghĩ đến tất nhiên có cảm giác cảnh còn người mất, cũng không biết hảo hữu ngày xưa này hôm nay thế nào?”
“Nếu là bàn về giao tình ngày xưa, quan hệ của ta và Vu phu nhân tốt nhất, bất quá cũng chính bởi vì giao tình ngày xưa này, mới để cho ta biết bốn chữ nhân tâm dễ đổi này.”
Trước đây quan hệ của nàng và Vu thị thật tốt, thậm chí xem nàng thành tri kỷ, vốn tưởng rằng nàng sẽ một mực ủng hộ mình và Đào Hàn, nhưng không nghĩ tới người này chỉ bởi vì một chút lợi, liền không chút do dự bán đứng nàng.
Nếu như không phải thái độ của nàng kiên quyết, liều mạng muốn cùng với Đào Hàn, sớm đã bị Hàn gia bắt trở về rồi.
“Luôn luôn phải được lịch các loại các dạng sự tình, tâm tư này nếu thành bất biến, chẳng phải là sẽ bị người ném thật xa ở phía sau?”
Thần sắc của Vu thị nhàn nhạt, đoạn thời gian vật lộn ở quá khứ, là một đoạn nàng thống khổ, khó chịu nhất, nàng hận không thể xóa đi hoàn toàn.
Những năm gần đây nàng làm vô cùng tốt, dần dần đã không có người nhắc lại Sở Ngưng, nhắc tới đoạn thời gian nàng bị người gắt gao đạp trên mặt đất, nhưng không nghĩ tới Hàn Nguyên dĩ nhiên từ Giang Nam trở về.
Sự xuất hiện của nàng, phảng phất thời khắc nhắc nhở, quá khứ của nàng là dơ bẩn bất kham cỡ nào.
“Nếu đây là phương hướng biến tốt, tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu càng ngày càng xấu, còn không bằng như lúc đầu!”
Hàn phu nhân vẫy vẫy tay với Đào Bảo Nhi, thật vất vả mới gọi nàng đến trước người: “Bảo nhi phải nhớ kỹ, mặc kệ sau này lớn lên thay đổi thế nào, đều không thể quên lương thiện trong lòng, nói cách khác, dù cho trong lúc nhất thời đường làm quan rộng mở, sau cùng cũng có thời gian khóc rống lưu thế.”
Đào Bảo Nhi vội vã gật đầu, biểu hiện cực kỳ nhu thuận: “Mẫu thân yên tâm, điểm này là người từ nhỏ đã dạy ta, ta thời khắc không dám quên.”
Vu thị âm thầm cọ xát tốn hơi thừa lời, có lòng muốn muốn cùng Hàn phu nhân lần thứ hai tranh luận hai câu, nhưng khi nhìn các tiểu thư phía sau vây tới, chỉ có thể tạm thời hành quân lặng lẽ: “Canh giờ không sai biệt lắm, thỉnh vị tiểu thư này vào trong phủ ngắm cảnh đi.”
Hứa Vân Noãn mang theo Đào Bảo Nhi bước chân vào Thẩm phủ, đây nhìn lên không khỏi trước mắt hơi sáng ngời.
Cảnh trí trong phủ đệ Thẩm gia tốt là nổi danh, trong kinh thành rất nhiều người đều âm thầm ngưỡng mộ, nhưng hôm nay nhìn lên, các loại hoa cỏ lần lượt bày ra, chằng chịt xinh đẹp.
Bookwaves.com.vn
Thời gian thiết kế cực kỳ tỉ mỉ, bất kể là chủng loại hay là nhan sắc, hoặc là vị trí bày cao thấp, nơi chốn đều có chú ý.
Một mắt nhìn qua, đầy mắt đều là sắc màu rực rỡ, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, mỗi thứ có đặc sắc riêng, nhưng đứng xa nhìn, nhìn gần, vô luận nhìn thế nào, đều tiết lộ ra một cổ mỹ cảm nói không hết.
Xem ra Thẩm gia này quả thật không thể khinh thường, lúc này mới ngắn ngủi mấy ngày, lại tìm ra nhiều hoa tươi danh phẩm như vậy.
Đào Bảo Nhi nhẹ nhàng cầm lấy ống tay áo của Hứa Vân Noãn: “Hứa tỷ tỷ, như thế này đến hậu viện, các tiểu thư sẽ sửa sang trang dung trước, tỷ tỷ ngươi mặc trên người là quần áo Đinh thẩm chuẩn bị cho ngươi sao?”
Tuy rằng khí trời ấm, thế nhưng mùa xuân trong kinh thành gió lớn, lúc Hứa Vân Noãn ra ngoài, khoác trên người một kiện phi phong thiển sắc, phi phong bình thường không có gì lạ, cũng không có chỗ gì đặc biệt, lại che một thân xiêm y của nàng thật kín.
Hứa Vân Noãn cười cười: “Ngươi cũng biết Đinh thẩm cố ý chuẩn bị quần áo cho ta?”
“Ta tự nhiên biết, Đinh thẩm còn từ chỗ mẫu thân mượn một ít nhân thủ nữa, cái ta mặc trên người này cũng là Đinh thẩm làm, như thế này cho tỷ tỷ coi trộm một chút.”
“Được nha.”
Thẩm Vân Sơ hơi có chút không yên lòng, sau khi nghe nói Đoan vương điện hạ đến, nàng cũng muốn đi ra ngoài nghênh tiếp, nhưng Vu thị lại bảo cho nàng ở trong hậu viện chiêu đãi các tiểu thư sớm đến.
“Thẩm tiểu thư đang suy nghĩ gì? Thế nào nhìn tâm sự nặng nề thế?”
Chu Hàm đến tương đối sớm, Thẩm Vân Sơ đối đãi nàng có chút nhiệt tình, đơn giản hàn huyên hai câu, liền cảm giác có chút hợp ý, lúc này thấy mặt mày nàng mang theo vẻ u sầu, không khỏi ân cần hỏi han.
Thẩm Vân Sơ nhẹ nhàng cười cười, dáng tươi cười trong mang theo một cổ ý miễn cưỡng không nói ra được: “Chu tiểu thư không giống những người khác, nếu ngươi hỏi ta, ta sẽ nói thật. Chu tiểu thư hẳn là cũng nghe nói chuyện của ta và Đoan vương điện hạ, trong khoảng thời gian này, cũng không biết điện hạ làm sao, đột nhiên cải biến tâm ý, khiến ta hôm nay có chút thấp thỏm bất an, lúc này nghe nói hắn tới, trong lòng rất quải niệm.”
Chu Hàm hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới Thẩm Vân Sơ dĩ nhiên thẳng thắn thành khẩn như vậy: “Nếu Thẩm tiểu thư quải niệm trong lòng, không bằng đến tiền viện nhìn một cái?”
“Vẫn là quên đi, mẫu thân nói trên yến hội nhiều người nhãn tạp, khó tránh khỏi nhìn ta chằm chằm, trước cũng bởi vì một chút hiểu lầm, mà mang đến phức tạp cho Đoan vương điện hạ, hôm nay nếu lại nháo ra chuyện gì, mẫu thân sẽ phạt ta.”
“Vậy thì có cái gì? Nếu Vu phu nhân hỏi tới, ta nói, là ta lôi kéo ngươi đi xem là được.”
Thẩm Vân Sơ hết sức ý động, nhưng nét mặt lại tràn đầy khó xử: “Như thế, không phải liên lụy đến Chu tiểu thư sao?”
Bookwaves.com.vn
“Đây có cái gì liên lụy hay không liên lụy? Bất quá là chuyện một câu nói, Vu phu nhân sẽ không làm khó ta, cũng có thể thành toàn suy nghĩ trong lòng ngươi, nhất cử lưỡng tiện.”
Lúc Chu Hàm nói chuyện, liền lôi kéo Thẩm Vân Sơ đi về phương hướng tiền viện.
Trong lòng Thẩm Vân Sơ nhảy cực lợi hại, nàng cũng muốn dựa theo phân phó của Vu thị, an tâm chờ ở hậu viện, nhưng vừa nghĩ tới Đoan vương điện hạ ở tiền viện, không biết hội ngộ tiểu thư nhà ai, nàng đâu ngồi yên được?
Đây chính là người nàng thích nhiều năm, hận không thể thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người của hắn.
Mới vừa tới phái sau cổng tiền viện, trước mặt liền nhìn thấy đám người Vu thị.
Trong lòng Thẩm Vân Sơ run lên, nhãn thần có chút lóe ra.
“Vân Sơ gặp qua Hàn phu nhân, chư vị tiểu thư hữu lễ, nghe thị nữ nói Hàn phu nhân cùng mọi người quang lâm, trong lòng có chút kích động, nên cố ý tới đón tiếp.”
Thẩm Vân Sơ một thân cẩm quần tơ kim ti văn quỳnh hoa vũ ti, dáng người cao gầy, thân thể phong lưu, mặt mày thanh tú, đôi môi đỏ bừng, hàm chứa nụ cười yếu ớt bộ dạng phục tùng hành lễ, mang theo một cổ khí xuất trần không ăn nhân gian lửa khói, trong một sát na, còn kinh diễm hơn cả bách hoa trong vườn.
Hứa Vân Noãn hơi hé mắt: Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, danh tiếng này thật là không phải giả.
Nhìn thấy Thẩm Vân Sơ đi ra phía ngoài, Vu thị liền biết nàng muốn đi làm cái gì, trong lòng liền có chút không thoải mái, nhưng khi nhìn nàng ứng đối coi như khéo, tiếu ý trên mặt liền sâu hơn một chút.
“Mau chút thỉnh Hàn phu nhân và Đào tiểu thư đi đầu ngồi xuống nghỉ ngơi chỉ chốc lát.”
Mẫu thân nhà mình tới, Thẩm Vân Sơ liền biết không cơ hội đi tiền viện gặp Đoan vương điện hạ, trong lòng không khỏi rất thất lạc.
Sau một lát, lại vội vã lên tinh thần, nhãn thần không tự chủ được rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn.
Ngoại trừ Hàn phu nhân và Đào Bảo Nhi, chung quanh còn tụ tập không ít các tiểu thư nhà khác, từng người một các nàng đều là tỉ mỉ trang phục, từng người một dung mạo diễm lệ, có chút loá mắt, cũng không biết sao, luôn cảm thấy Hứa Vân Noãn mới là đột xuất nhất.