Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 58

CHƯƠNG 58: CÔ NÃI NÃI LÀ TIỂU TIÊN NỮ

Editor: Luna Huang
Mục Thiên Trù đã hồi lâu không có uống rượu, hôm nay thân thể được Hứa Vân Noãn điều dưỡng tốt hơn nhiều, hôm nay liền phá, không có cố ý hạn chế tửu lượng.

Thân là võ tướng, lòng thắng bại càng mạnh hơn người bên ngoài, lúc này liều mạng hành tửu lệnh với Chu quản gia, căn bản chú ý không được cái khác.

Mục Trần Tiêu thoáng tới gần Hứa Vân Noãn một ít, nhẹ giọng kêu lên: “Cô nãi nãi?”

Hứa Vân Noãn nghe được thanh âm, xoay đầu lại, dừng lại một hồi, mới hơi có chút ngây ngô lên tiếng: “Ân?”

“Ngươi say rồi?”

“Tiểu tiên nữ sẽ không say.” Hứa Vân Noãn vừa chậm rãi lắc đầu, vừa mạn thôn thôn nói ra những lời này.

Mục Trần Tiêu khẽ cười một tiếng: “Ngươi là tiểu tiên nữ?”

“Không sai!” Hứa Vân Noãn nặng nề mà gật đầu, sau đó tựa hồ lại cảm thấy có gì không ổn, vội vã dựng thẳng ngón tay lên thở dài một tiếng, “Ngươi không cần nói cho người bên ngoài biết, nếu có người biết, chắc chắn phái thiên binh thiên tướng đến bắt ta về, đến lúc đó dù là ngươi chân của ta khóc cũng vô dụng.”

Mục Trần Tiêu nhìn hạnh mâu thủy nhuận của nàng, cặp mắt kia trong suốt thấy đáy, tràn đầy phản chiếu bộ dáng của hắn, đuôi mắt bởi vì uống rượu mà hơi phiếm hồng, trong ngây ngô để lộ ra một tia quyến rũ, không rõ rung động lòng người.


Trong lòng Mục Trần Tiêu lộp bộp một tiếng, như là bị người dùng cây búa nện một cái, lệnh hắn chân tay luống cuống: “Ta. . . Ta tự nhiên sẽ không nói lung tung.”

“Ân, như vậy sẽ không người bắt ta đi. Ta cho ngươi biết, ba vị gia gia ta đều phá lệ lợi hại, bọn họ là tinh quân trên trời, ta bị bắt về đó tự nhiên cũng không sợ, dù sao cũng có chỗ dựa vững chắc chính là dễ hành động. Nhưng ngươi lại bất đồng, ngươi là một người phàm tục, đến lúc đó dù là ngươi khóc lăn, thắt cổ, túm tóc, cũng là vô dụng.”

Hứa Vân Noãn mạn thôn thôn nói xong cực kỳ chăm chú.

Mục Trần Tiêu nhìn cái bộ dáng này của nàng, trong lòng như nhũn ra từng đợt: “Ngươi thế nào xác định mình là trời tiểu tiên nữ trên trời?”

“Đương nhiên là nhìn mặt rồi!” Hứa Vân Noãn ưỡn ngực bô bô nói xong lẽ thẳng khí hùng.

Trong mắt Mục Trần Tiêu nổi lên tiếu ý, giống như có tinh thần mọc lên trong màn đêm: “Ngươi nói cực có lý.”

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn nhìn hắn, bỗng nhiên che miệng xì một tiếng bật cười: “Ta là lừa gạt ngươi, tiểu tiên nữ sao có thể chỉ nhìn mặt được chứ? Nhị gia gia ta nói, ta có thể đến bên người của bọn họ là thượng thiên an bài, nếu là thượng thiên an bài, vậy dĩ nhiên là tiểu tiên nữ rồi.”

Trong lòng Mục Trần Tiêu khẽ động, tựa hồ chưa từng có nghe người ta nói qua phụ mẫu của Hứa Vân Noãn, cha nương của nàng đã mất sớm rồi sao? Hắn có lòng muốn hỏi, lại sợ đâm chỗ đau của Hứa Vân Noãn chọc nàng thương tâm.

Hứa Vân Noãn ở một bên che miệng si ngốc cười, chỉ lộ ra một đôi mắt phá lệ sáng sủa.

“Vậy cha nương ngươi. . .” Mục Trần Tiêu tự định giá hồi lâu, vẫn là không nhịn được hỏi ra lời, hắn hiếu kỳ quá khứ của Hứa Vân Noãn, muốn hiểu nhiều hơn.

Tiếu ý của Hứa Vân Noãn vừa thu lại, lười biếng áp lên bàn: “Ngươi là tôn nhi ta, nên không tính toán với ngươi. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, sau này không được nhắc tới cha nương ở trước mặt ta.”

Thần sắc của Hứa Vân Noãn nhìn như cực kỳ bình thản, nhưng là Mục Trần Tiêu vẫn là bén nhạy phát hiện một tia âm trầm trong mắt của nàng, để hắn không khỏi sửng sốt: “Được, sau này không đề cập nữa.”

“Ngoan!” Hứa Vân Noãn liền lập tức cao hứng, nàng uống rượu, tính tình trở nên như là hài tử, sắc mặt thay đổi bất thường.

Bữa cơm này ăn đủ hơn một canh giờ, Mục Thiên Trù và Chu quản gia không chịu nổi, được người đỡ xuống nghỉ ngơi.

Mục Trần Tiêu vốn định đuổi Hứa Vân Noãn về Ngưng Thu viện, Hứa Vân Noãn lại sống chết không đáp ứng, ngược lại kêu Mộ Vũ và Hàn Yên đi qua, bày bàn để tế tự trên đất trống phía ngoài chính đường.

“Ngươi đây là. . .”

“Ta muốn tế ba vị gia gia một chút, lễ mừng năm mới lúc trước, đều là chúng ta cùng đón giao thừa.” Hứa Vân Noãn giơ tay lên dụi dụi con mắt, vành mắt hơi phiếm hồng.
“Được, ta tới giúp ngươi.”

Hứa Vân Noãn kiên trì đến thiện phòng làm thức ăn, Mục Trần Tiêu thế nào đều dỗ không được, không có biện pháp, chỉ có thể tự mình đi qua hỗ trợ nhóm lửa, lại còn phải bị Hứa Vân Noãn ghét bỏ nhóm lửa không đúng nữa.


Mục Trần Tiêu không thể tính toán với một con quỷ say, chỉ có thể phá lệ kiên nhẫn dựa theo chỉ điểm của nàng mà cho thêm củi vào đáy nồi, còn phải lo lắng nàng có rơi luôn vào trong nồi to hay không.

Hứa Vân Noãn như cũ không bỏ qua, làm xong thức ăn thấy trên tay mình không cẩn thận dính chút lọ nồi, giơ tay lên lau trên mặt của Mục Trần Tiêu, sau đó che miệng bắt đầu cười ngây ngốc.

Mục Trần Tiêu bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, may là trù nương trong thiện phòng đã nghỉ về nhà đoàn viên với người nhà đón giao thừa rồi, không ai bộ dáng chật vật như vậy của hắn.

Hứa Vân Noãn bày thức ăn mình tự làm lên bàn, sau đó châm hương nến, rất cung kính dập đầu hành lễ với bàn tế.

Mục Trần Tiêu vốn cũng muốn hành lễ theo, nhưng là hắn hành động bất tiện, cũng chỉ có thể dùng lễ tiết thay cho cúc cung.

Nhị Hắc không biết chạy tới lúc nào, thật chặt y ôi tại bên cạnh Hứa Vân Noãn.

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn hành xong lễ cũng không đứng dậy, ngây ngốc quỳ trên mặt đất nhìn hơi khói mềm rủ xuống bay lên trong lư hương đến xuất thần.

Ngay từ đầu Mục Trần Tiêu không dám tiến lên quấy rối, sau này thấy nàng vẫn quỳ trên mặt đất, lại lo lắng hàn khí vào cơ thể, chuyển động xe lăn chậm rãi sang đó, đang suy tư nên khuyên bảo như thế nào, bỗng nhiên sửng sốt.

Hứa Vân Noãn cong vẹo dựa vào Nhị Hắc quỳ trên mặt đất, mắt đã nhắm lại, tỉ mỉ nghe, còn có tiếng ngáy nhợt nhạt.

Đây là ngủ rồi?


Trong lúc nhất thời Mục Trần Tiêu không biết nên nói cái gì cho phải, đang muốn gọi Mộ Vũ và Hàn Yên tiến lên đây đỡ người về, chỉ thấy thân thể của Hứa Vân Noãn nhoáng lên ngã sang một bên.

Trong lòng Mục Trần Tiêu căng thẳng, vội vã đưa tay đỡ lấy người: “Mộ Vũ, Hàn Yên?”

Hai danh thị nữ liền vội vàng tiến lên nhìn thấy dáng dấp của tiểu thư nhà mình cũng không khỏi buồn cười, hành lễ với Mục Trần Tiêu xong liền dẫn nàng rất nhanh ly khai.

Mục Trần Tiêu ở tại chỗ chỉ chốc lát, nghĩ đến gương mặt phiếm hồng mới vừa rồi của Hứa Vân Noãn, một tiếng cười khẽ tràn ra tới cổ họng, trong màn đêm phá lệ thấp thuần từ tính.

Ngày mai, Hứa Vân Noãn quên sạch chuyện đã xảy ra hôm nay không sót một mảnh.
Thấy Mộ Vũ và Hàn Yên nhìn qua luôn luôn muốn nói lại thôi, không khỏi nói đùa: “Hai người các ngươi đây là thế nào? Là chê ta đưa hồng bao ít?”

“Làm sao có thể, tiểu thư cực kỳ khoan hậu với hai nô tỳ, trong lòng nô tỳ cảm kích lắm!” Mộ Vũ vội vã biểu thị trung tâm, sau đó thận trọng hỏi, “Tiểu thư không có một chút ấn tượng với chuyện tối qua?”

“Đêm qua?” Hứa Vân Noãn gõ tỉ mỉ hồi ức, “Ta nhớ kỹ đêm qua nhìn ca ca và Chu quản gia hành tửu lệnh, sau đó. . . Sau đó thế nào đều không nghĩ ra nữa, chẳng lẽ ta uống nhiều rồi?”

Hàn Yên mím môi cười: “Đêm qua tiểu thư uống say, muốn tế ba vị lão gia tử, liền trên đất trống trước chính đường đặt hương án, còn phải đi thiện phòng nấu ăn, là công tử nhóm lửa, người có ấn tượng gì không?”

Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, tỉ mỉ suy nghĩ một lát, nhụt chí lắc đầu: “Một chút cũng không nhớ.”

Mộ Vũ ở một bên bổ sung: “Trên tay tiểu thư dính lọ nồi, còn cố ý lau lên trên mặt của công tử, gương mặt hai bên mỗi bên hai vết, như là ria mèo, một mình tiểu thư nhìn chằm chằm công tử cười hồi lâu.”

Hứa Vân Noãn nhịn không được giơ tay lên che gương mặt, đầu đều ngã xuống giường, ở trong lòng hữu khí vô lực nói lầm bầm: Lúc này quá mất mặt!

Bình Luận (0)
Comment