Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 8

CHƯƠNG 8: CHU GIA ĐÁNH ĐẾN CỬA

Editor: Luna Huang
Ngưng Thu uyển, Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng mà nâng má, nhìn hai danh thị nữ đứng ở trước mặt nàng: “Các ngươi tên gọi là gì?”

“Hồi bẩm tiểu thư, lão thái gia nói, sau này nô tỳ phải đi theo tiểu thư, nên thỉnh người ban tên cho.” Hai danh thị nữ cung kính.

“Các ngươi một mực hầu hạ ở Mục gia?”

“Hồi tiểu thư, hai người nô tỳ đều là lão thái gia mua ở chỗ người môi giới, theo người ta học quy củ, đến bên người tiểu thư hầu hạ.”

Hứa Vân Noãn gật đầu, hai danh thị nữ này đời trước cũng nàng, tâm tư nàng mẫn cảm tự ti, mới vào kinh thành, thậm chí cảm giác mình đều kém hơn thị nữ, rất đề phòng hai người bọn họ.

Sau này về tới Thẩm gia, tức thì bị hai ba câu ám chỉ của người khác triệt để chán ghét mà vứt bỏ các nàng, chờ bị nhốt trong viện tử không thấy trời, mới nghe nói hai danh thị nữ đã từng muốn đến Mục gia báo tin, để người Mục gia đến nàng, bị người phát hiện đánh chết.

“Mộ vũ tiêu tiêu hoa lạc mang, hàn yên lũ lũ mộng hà phương. Tiền trrần ưng niệm khanh bất tại, ẩm hạ thiên tôn dạ vị ương.” Tiếu ý trong mắt Hứa Vân Noãn hoảng động, “Không bằng các ngươi tên Mộ Vũ và Hàn Yên đi.”


“Nô tỳ đa tạ tiểu thư ban tên.”

Tính tình Mộ Vũ hoạt bát, hưng phấn trên mặt rất rõ ràng nhất.

Hàn Yên có vẻ trầm tĩnh rất nhiều, chỉ là một đôi mắt cũng có sắc mặt vui mừng khó nén.

Hai người bọn họ đều là cô nhi, nếu không phải Mục lão tướng quân tương trợ, lúc này đều bị bán vào yên hoa chi địa, trong lòng các nàng cảm ơn, tự nhiên sẽ kiệt lực tương báo.

Mục gia lựa các nàng, là nhìn vào phần trung thành tri ân báo đáp này.

Quy củ của Mộ Vũ và Hàn Yên học rất chu toàn, tỉ mỉ dâng trà cho Hứa Vân Noãn xong khom người khoanh tay đứng ở bên cạnh.

Hứa Vân Noãn tựa ở bên cạnh bàn, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía rừng trúc xanh um tươi tốt.

Đời trước, chuyện ngựa thất kinh ở cửa thành cũng phát sinh qua, nàng lúc đó cực sợ, chặt chẽ ôm Nhị Hắc không buông tay, hai con ngựa thất kinh nháo hỏng bét, không chỉ có xảy ra nhân mạng, hành lý của nàng và xe ngựa Mục Trần Tiêu đều bị hất trên đất.

Nàng thất kinh đứng ở một bên, chỉ biết rơi nước mắt.

Khi đó Mục Trần Tiêu đang làm gì?

Hắn. . . Hắn trong xe ngựa bò ra ngoài, ngựa đá làm cánh tay hắn bị thương, đau đến đầu đầy hắn đều là mồ hôi, hắn không để ý chút nào, mím thật chặt môi, phân phó người cứu bách tính bị ngứa đạp bị thương ra.

Chờ nghe nói bách tính kia không còn khí tức, kiên nghị trong mắt hắn chợt nghiền nát, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, cũng rõ ràng khắc ở trong lòng của nàng, thật lâu nàng mới lĩnh ngộ được đó là tôn trọng và thương xót của hắn đối với sinh mạng.

Mục lão gia tử nghe nói chuyện ở cửa thành, dưới sốt ruột ngã xuống đất ngất đi, hắn còn chưa thanh tỉnh, sổ con tấu Mục gia đã bay vào hoàng cung.


Mục lão gia tử phải kéo bệnh thể đi vào thỉnh tội, cuối cùng Mục gia vẫn không chịu bao nhiêu phạt, thế nhưng danh tiếng lại ảnh hưởng cực lớn.

Lúc đó Mục gia sứt đầu mẻ trán, như cũ kiệt lực để cho nàng có cảm giác như ở nhà, phần dụng tâm này, lúc đó nàng thế nào nhìn không thấy?

Vọng Thư Uyển.com
Phía bên ngoài viện truyền đến một chút ầm ĩ, cắt đứt tư tự của Hứa Vân Noãn.

“Tiểu thư, bọn thị vệ đưa hành lý của người tới, còn có Đại Ngưu và Nhị Hắc, bởi vì sớm không có chuẩn bị, cần tìm chỗ an trí chúng nó, khó tránh khỏi có âm thanh hổn độn quấy nhiễu tiểu thư.” Hàn Yên cẩn thận tỉ mỉ trả lời.

“Không quan hệ, Nhị Hắc sống cùng ta là được, nếu là Đại Ngưu, phải cho nó một chỗ độc lập. Tính tình nó thích ứng trong mọi tình cảnh, các ngươi không cần sợ nó.”

Tính tình Mộ Vũ vốn là hoạt bát một ít, nhìn thấy Hứa Vân Noãn xoa xoa Nhị Hắc, không khỏi hâm mộ nói: “Nô tỳ đã từng nuôi một con chó nhỏ, bất quá sau này làm mất, nô tỳ thương tâm một trận, tiểu thư Nhị Hắc thực sự là uy phong!”

Hứa Vân Noãn cười: “Vậy sau này ngươi giúp ta trông chừng nó đi, tuy rằng nó nhìn hung dữ, nhưng tính tình vô cùng tốt.”

Bày xong hành lý, Chu quản gia tự mình đến đây đáp lời: “Tiểu thư, hành lý đều xếp vào trong khố phòng.”

“Đa tạ Chu quản gia.” Hứa Vân Noãn thật tình nói lời cảm tạ.


“Tiểu thư không cần khách khí, mặt khác, lão thái gia vốn muốn thỉnh tiểu thư cũng dùng bữa, bất quá nghĩ tiểu thư thân thể yếu đuối lại một mệt nhọc, nên nghỉ ngơi một đêm trước. Tiểu thư vẫn tưởng nhớ tiểu thư. . .” Lão thái gia là một mảnh hảo tâm, Chu quản gia lo lắng Hứa Vân Noãn suy nghĩ nhiều, giải thích phá lệ tỉ mỉ.

“Vẫn là ca ca nghĩ chu toàn, sau này thời gian dài, muốn lúc nào cùng ăn đều tiện.”

“Vâng.” Phát giác Hứa Vân Noãn không chỉ có không hiểu lầm lão thái gia, trái lại cảm nhận được dụng tâm của hắn, Chu quản gia càng phát cao hứng, “Lão nô không quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, cáo từ trước.”

“Được, đi thong thả.”

Hứa Vân Noãn tắm rửa rửa mặt chải đầu, sau đó nằm ở trên giường ngủ một đêm, ngày thứ hai rời giường, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.

Vừa định dùng cơm sáng, chợt nghe bên ngoài viện lạc truyền đến một trận tiếng động lớn.

“Bên ngoài làm sao vậy?”

Sắc mặt Hàn Yên có chút khó coi: “Hồi lời của tiểu thư, là người Chu gia đến.”

Bình Luận (0)
Comment