Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 82

CHƯƠNG 82: HỐ NÀY CÔ NÃI NÃI NHẢY RỒI

Editor: Luna Huang
Vui mừng trong mắt Hứa Vân Noãn chậm rãi tiêu thất: “Chu gia không phải quản lễ bộ sao? Thế nào còn nhúng tay chuyện khổ dịch?”

“Đại bá của Chu Ngọc Nghiên nhậm chức bộ binh.”

Nhớ tới thần sắc mới vừa rồi của Mục Trần Tiêu, trong lòng Hứa Vân Noãn trầm xuống: “Cho nên nói, biện pháp này là Chu gia giúp chúng ta nghĩ ra sao? Ngay từ đầu bọn họ muốn đem thả đám người Hàm Chương ra ngoài, mà là chờ chúng ta tiêu tiền mua người về?”

“Không sai.”

Hứa Vân Noãn hơi hé mắt: “Chu gia thật đúng là giỏi tính toán a, lần trước ta mượn Nhuận Ngọc các gài bẫy bọn họ ba nghìn lượng bạc, lần này bọn họ chuẩn bị hố lại bao nhiêu?”

Xem ra Chu gia kinh qua mấy chuyện học giỏi lên rồi, muốn tiếp tục nhét người vào Mục gia, lại cũng sẽ không cho không, ngược lại thì muốn hố của Mục gia một đống.

Sắc mặt Mục Trần Tiêu càng phát thanh lãnh, dừng lại sau một lát, thanh âm hơi có chút tối nghĩa trả lời: “Năm mươi người, mỗi người sáu trăm lượng, tổng cộng ba vạn lượng bạc trắng…”

Hứa Vân Noãn cười khúc khích: “Chuyện dùng tiền có thể giải quyết, ca ca và Trần Tiêu sao còn có dáng vẻ không vui rầu rĩ như vậy?”

Mục Thiên Trù ngẩng đầu: “Vân Noãn, ba vạn lượng bạc trắng không phải số lượng nhỏ, Chu gia hoàn toàn muốn dùng cái này báo thù.”


“Chuyện dùng tiền có thể giải quyết, cũng không tính là chuyện lớn.” Trong lòng Hứa Vân Noãn hoàn toàn buông lỏng xuống, tiếu ý trên mặt cũng xán lạn vài phần, “Hơn nữa ta nghe nói chuyện của Hàm Chương bọn họ, so sánh với Đinh Sơn, Hàm Chương bọn họ càng để cho người yên tâm hơn, bất quá là mỗi người sáu trăm lượng mà thôi, ta còn cảm thấy mình có lời nữa.”

Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu ngước mắt nhìn sang, trong ánh mắt như cũ mang theo do dự.

“Ta nói thật, ba vạn lượng bạc mà thôi, Chu gia muốn thì cho bọn hắn đi, chỉ cần mang người về là được. Hơn nữa, ngày hôm nay hắn dám hố ta, ngày mai ta chôn bọn họ, chuyện có to tát gì đâu.”

“Nhưng là….” Mục Thiên Trù như cũ cảm thấy tâm tình phiêu hốt bất định, đây chính là ba vạn lượng bạc trắng, lúc này móc rỗng toàn bộ Mục gia sợ rằng đều góp không đủ.

“Ca ca không cần do dự, như thế này ta liền để người đưa ba vạn lượng ngân phiếu tới cho ngươi. Được rồi, lúc nào có thể đón Hàm Chương bọn họ đi ra? Mắt thấy sắp tháng giêng rồi, tiếp qua không lâu chính là cày bừa vụ xuân, ta sốt ruột dùng người rồi!”

Mục Thiên Trù giơ tay lên kéo râu mép, không cẩn thận dùng sức quá lớn nhổ luôn hai sợi, cảm thấy đau, mới có chút chân thực: “Vân Noãn, ngươi muốn mua lại những người này?”

“Tự nhiên, chẳng lẽ ca ca luyến tiếc bỏ những thứ yêu thích?”

“Tự nhiên không phải, chỉ là…”

“Cứ như vậy nói xong rồi, thiện phòng đã chuẩn bị xong bữa trưa, buổi sáng lo âu chuyện này không có ăn uống gì, lúc này đói lả, không bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi?”

Mục Thiên Trù nghe nói Vân Noãn đói bụng, vội vàng gật đầu: “Được, không thể để ngươi đói, mau để thiện phòng mang thức ăn lên.”


Vọng Thư Uyển.com
Chu quản gia ở một bên sớm đã nghe đến ngây người gật đầu, bước sâu bước cạn, như là đạp cây bông đi ra ngoài.

Dù sao Mục gia cũng là đường đường quốc công phủ, năm đó cũng từng có phong cảnh vô hạn, tự nhiên không phải chưa thấy qua ba vạn lượng bạc, bọn họ chẳng qua là cảm thấy lời này xuất phát từ trong miệng tiểu cô nương mười bốn như vị cô nãi nãi này, để người nghe thế nào cũng cảm thấy dị thường mộng ảo.

Năm mươi người, mỗi người tiêu sáu trăm lượng bạc để mua về… Chuyện này nếu là truyền đi, không biết kinh điệu cằm của bao nhiêu người.

Mục Thiên Trù từ người môi giới mua Mộ Vũ và Hàn Yên, tổng cộng phí mười lượng bạc, nói cách khác nếu là mua nô bộc thông thường, ba vạn lượng bạc này có thể mua hơn một nghìn người!

Nhưng cô nãi nãi lại không chút để ở trong lòng nào, trong lời nói nhẹ bỗng, phảng phất không phải đang tiêu ba vạn lượng, chỉ là đơn giản ném ba tiền đồng mà thôi.

Bữa cơm này, Hứa Vân Noãn ăn cực ngon miệng.

Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu cảm thấy nhạt như nước ốc: “Vân Noãn, ba vạn lượng bạc…”

“Ca ca cũng không cần nghĩ nữa, Nhuận Ngọc các xây dựng nhiều năm như vậy, đáy coi như thâm hậu, ba vạn lượng không đả thương tới gân cốt, trước hết để Chu gia đắc ý một hồi, các ngươi chờ coi, ta nhất định để cho bọn họ đến hơi thở cũng phải phun ra!”

Hứa Vân Noãn nói xong, uống một ngụm chè hạt sen, âm thầm gật đầu tán thưởng: Tay nghề của Đinh thẩm càng ngày càng tốt.


Lúc này Chu gia một mảnh vui sướng.

Chu Ngọc Nghiên đứng ở bên bờ, nhìn phụ thân Chu Chí nhà mình, vẻ mặt đều là sùng bái nhụ mộ: “Phụ thân mưu kế này quả thật là thiên y vô phùng, trong lòng nữ nhi bội phục.”

Chu Chí uống một ly rượu nhỏ, khóe môi giơ lên cao: “Mục gia luân phiên đạp mặt mũi của Chu gia chúng ta, hôm nay cũng nên để cho bọn họ biết một chút lợi hại.”

“Ai nói không đúng chứ, nhất là Hứa Vân Noãn kia, còn dám để cái bảng người Chu gia không được đi vào ở trong Tứ Quý các, Tứ Quý các bận rộn thu được lợi nhuận mấy tháng, đều phải đưa đến trước mặt chúng ta.”

“Ha ha.” Nghĩ đến hôm nay lâm triều sắc mặt của Mục Thiên Trù đen đến có thể nhiễu ra nước, Chu Chí cũng cảm giác trong lòng vô cùng vui sướng.

Mặc dù nói Chu Bân không nên thân, nhưng tốt xấu cũng là nhi tử duy nhất của hắn! Nhưng cứ vô thanh vô tức như vậy chết ở trong ngục, trong lòng hắn làm sao có thể không hận?

Có Đoan vương bảo bọc, tạm thời không thể giết Mục Trần Tiêu báo thù cho Chu Bân, vậy cũng chỉ có thể khai đao Mục gia trước.

Mục gia vốn là nỏ mạnh hết đà, lấy ba vạn lượng bạc trước, lại nhét vào Mục phủ năm mươi người, đến lúc đó toàn bộ Mục gia còn không bị những cái miệng ăn này ăn đến đầu khớp xương cũng không chừa sao?

Lần thứ hai Chu Ngọc Nghiên rót đầy rượu cho Chu Chí: “Phụ thân, Nhuận Ngọc các là sản nghiệp của Hứa Vân Noãn, ba vạn lượng bạc có thể lấy ra được, hơn nữa Nhuận Ngọc các cực đắt, qua một năm rưỡi nữa, sẽ có thể kiếm lại được số bạc này. Nếu là nghĩ biện pháp chém đứt gân mạch này, mới xem như để Mục gia vào vũng bùn sâu.”

“Điểm ngươi nói vi phụ tự nhiên từng cân nhắc qua, nhưng là lúc này không gấp được, lại còn có Đoan vương điện hạ ở đây, nếu là chọc giận người, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.”

“Nhưng là Đoan vương có tình cảm tốt với Mục Trần Tiêu, chẳng lẽ vẫn phải nhịn thế sao?” Chu Ngọc Nghiên ngẫm lại đã cảm thấy không cam lòng.


Vọng Thư Uyển.com
“Tự nhiên sẽ không, chút thời gian ngươi vào cung, cũng phải nghe nói qua chứ. Hiện tại Đoan vương có ý định xa Thẩm Vân Sơ, tựa hồ muốn phân rõ giới hạn với nàng, trong kinh thành không ít nữ nhi của người ta đều rục rịch, ngươi cũng nên chuẩn bị thật tốt.” Chu Chí đánh giá Chu Ngọc Nghiên, hài lòng gật đầu, “Dung mạo của nữ nhi ta so ra chẳng kém bất kỳ kẻ nào.”

Chu Ngọc Nghiên ngẩn ra, lập tức sắc mặt ửng đỏ: “Nhưng là… Phụ thân cũng biết, hôn sự của ta và Mục Trần Tiêu nháo đến nóng…”

“Chuyện do người làm, ta và đại bá ngươi đưa tin cho cô cô ngươi, để cho nàng giúp đỡ ngươi tính toán, qua ít ngày nữa, nàng sẽ mời ngươi vào cung, ngươi phải thu liễm một chút tính tình, học cô cô ngươi. Nếu là xung động như trước, cũng đừng trách phụ thân phạt ngươi.”

Thân hình của Chu Ngọc Nghiên cứng đờ, gật đầu cười: “Ta đã sai rồi, tất nhiên sẽ sửa đổi thật tốt.”

“Ân.” Chu Chí hài lòng gật đầu.

“Phụ thân, lúc Mục gia đưa bạc chuộc những người đó, người có đến đó chứ?”

“Thế nào, ngươi muốn xem thử?”

“Đương nhiên, tràng diện trút giận như vậy, không xem thì quá phí.”

“Bởi vì nhân số khổ dịch đông đảo, nên ta kiến nghị Kinh Triệu phủ doãn thẳng thắn tập trung người đưa ra chỗ đất trống ngoài cửa thành, chỗ đó to rộng, cũng sẽ không có chỗ ngăn cách, nhân thủ giao phó kiểm kê bạc đều cực tiện lợi.”

Nhãn thần của Chu Ngọc Nghiên sáng choang: “Nói như vậy, chẳng phải là người của toàn kinh thành đều có thể thấy một màn như vậy sao?”

“Mục gia làm chuyện tốt, làm sao có thể không giúp bọn hắn tuyên dương một phen?” Chu Chí cao giọng cười, hắn muốn nhìn Mục gia có thể chống đến khi nào?

Bình Luận (0)
Comment